Trong đêm tối, chỉ nghe thấy tiếng cười của Thẩm Trì hỏi cô, “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô vòng tay ôm lấy eo anh, giống như một sợi dây leo mềm mại quấn lấy, “Hình như từ trước tới giờ, anh chưa dỗ em ngủ lần nào cả.”
Nếu đổi lại là mấy tháng trước, có chết cô cũng chẳng dám nói những câu như vậy, nhưng hôm nay, cô giống như băng giá tuyết tan, mùa đông qua đi, mùa xuân ấm áp trở lại vậy. Lúc này, lòng cô phơi phới, quay trở lại cảm giác của tình yêu đầu.
“Chị Đường nói, đêm nào trước khi đi ngủ, chị ấy cũng được nghe kể chuyện. Hôm qua, khi em đi thăm bệnh các phòng bệnh thì thấy cảnh một người thân của bệnh nhân vừa gọt hoa quả vừa kể chuyện cho vợ nghe”, Thừa Ảnh có chút thở dài, “Lúc ấy, em đâu tiện dừng lại để nghe lén, nhưng cảnh tượng như vậy làm người ta thấy ấm lòng… vì thế, em cũng muốn nghe kể chuyện.”
“Thế em muốn nghe chuyện gì nào?”, Thẩm Trì hỏi.
“Chuyện gì cũng được.”
“Chuyện cổ Andersen nhé!”
Anh như đang cố tình trêu chọc cô. Hai người vừa tắm xong, cơ thể vẫn còn chút hơi ẩm ướt đọng lại, cô buông lỏng eo anh ra, cấu nhẹ anh một cái, tỏ vẻ không hài lòng, “Anh nghiêm túc một chút đi!”
“Được rồi, thì nghiêm túc. Thế rốt cuộc là em thích nghe chuyện gì?”
“Ờ thì… chuyện của anh, những chuyện trước khi anh gặp em hoặc là… chuyện thời thơ ấu của anh.”
Cô vừa ngáp vừa đưa ra ý kiến, không ngờ anh lại trầm lặng một lúc rồi mới nói với giọng thản nhiên, “Chuyện đấy có gì để kể đâu.”
“Sao lại thế được?”, thực ra, cô đã bắt đầu díp mắt lại, gối vào tay anh vô cùng thoải mái, tư thế này đã trở thành thói quen, cô rúc vào ngực anh, đầu óc mơ hồ nhưng vẫn cố gắng hỏi, “… Thế không có chuyện gì hay thật à?”
“Không có.”
Trong đêm tối, anh nhẹ nhàng cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô rồi khẽ nói, “Ngủ đi em!”
Thẩm Băng ở thành phố Vân Hải chơi khoảng hai chục hôm. Thời gian này, có vài lần cô ấy hẹn riêng Thừa Ảnh, chủ yếu là đi uống trà, tán gẫu. Thừa Ảnh cũng vì vậy mà phát hiện ra, dường như Thẩm Băng rất tinh thông trà đạo. Các loại trà nổi tiếng ở các nơi đều có mặt trong tủ trà của cô ấy. Cô ấy còn mang đến trà và đồ uống trà chuyên dụng. Thậm chí, Thẩm Băng cũng không nhờ người ngoài mà tự mình pha trà.
“Đây là lần kết hôn thứ hai của chị”, lần cuối khi hẹn gặp Thừa Ảnh, Thẩm Băng tâm sự với cô, “Anh Tinh là một người đàn ông rất tốt.”
Anh Tinh là anh chàng bác sỹ nha khoa, trước đấy Thừa Ảnh đã thấy anh ta qua ảnh, là anh chàng người Đông Nam Á có nụ cười hiền từ.
Động tác pha trà của Thẩm Băng vô cùng tao nhã, cô ấy rót nước sôi đang bốc hơi vào chén, giọng nói có chút trầm xuống, “Thực ra, ông xã trước của chị cũng là một người tốt.”
Dường như cô ấy đang hồi tưởng về sự việc đã qua, Thừa Ảnh hỏi, “Thế về sau, sao lại chia tay?”
“Anh ấy mất rồi”, Thẩm Băng ngẩng đầu lên nhìn cô rồi lại tiếp tục rót trà đã pha vào mấy cái chén, thần sắc trên mặt lạnh nhạt, nhưng những gì cô ấy nói ra lại khiến người ta phải giật mình thảng thốt, “Anh ấy gặp một trận bạo loạn ở miền Nam Philippines. Anh ấy bị người ta bắn hơn chục phát đạn vào người, chết ngay tại hiện trường, không thể cứu được.”
Thừa Ảnh thấy bàng hoàng, nhưng Thẩm Băng lại mỉm cười, cô ấy vừa đưa ly trà cho Thừa Ảnh, vừa hồi tưởng, “Khi quen anh ấy, chị mới có mười lăm tuổi. Để được ở bên anh ấy, chị đã bỏ nhà đi theo anh ấy. Anh ấy là kẻ lưu manh, không có công việc tử tế, không có thu nhập, nhưng chị vẫn rất thích anh ấy, muốn sinh con với anh ấy.”
“Nhưng đến giờ chị cũng chưa sinh con.”
“Đúng vậy. Từ khi anh ấy gặp chuyện ngoài ý muốn như thế, chị bỏ luôn ý nghĩ này đi.”
“Tại sao thế?”, Thừa Ảnh có chút khó hiểu.
Thẩm Băng bê ly trà lên, từ từ nhấp một hớp nhỏ, rồi lặng lẽ nhìn cô, “Tận mắt thấy người mình yêu thương nhất chết ngay trước mặt mình, cảm giác ấy vô cùng đau đớn, hoàn cảnh sống của chúng ta không ổn định, cho nên giảm bớt tần suất những sự việc như thế, như vậy đều tốt đối với mọi người. Thực ra chị rất yêu trẻ con, nhưng chị không định sinh con. May là anh Tinh cũng không có ý kiến gì đối với việc này.”
Cô ấy lời ít ý nhiều, quả nhiên, Thừa Ảnh chỉ nghĩ rằng do cô ấy oán thán với hoàn cảnh sống không ổn định ở Philippines mà không hề để ý lắm.
Thẩm Băng bỗng nhiên cười nói, “Xem ra Thẩm Trì rất yêu em.”
Thừa Ảnh nhướng mày hỏi, “Vậy ạ?”
“Cậu ấy rất bao bọc em”, Thẩm Băng nói trúng tim đen của cô.
Chuyện này quả thật chẳng có gì phải bàn cãi, Thừa Ảnh cũng không phản đối, nhưng cô lại thở dài, “Nhưng nhiều lúc anh ấy coi em như con thỏ trắng bé bỏng của anh ấy.”
Sự so sánh này làm Thẩm Băng phì cười, nhíu mày hỏi, “Thế lẽ nào em không phải à?”
Thừa Ảnh cũng cười, “Em cũng giống như những cô gái khác. Tuy không phải là người cứng rắn, nhưng cũng có phải là người quá yếu ớt đâu.”
Nhưng cậu ấy thì không phải là người đàn ông bình thường, trong lòng Thẩm Băng nghĩ vậy, nhưng cô không thể hiện trên mặt, chỉ nói, “Nhưng có người bảo vệ mình như thế rất là hạnh phúc mà, đúng không?”
Hôm sau, Thẩm Băng rời Vân Hải quay về Philippines.
Ba rưỡi chiều, năm chiếc xe ngụy trang thành xe thương vụ màu đen lần lượt đi vào bãi đỗ của sân bay. Thẩm Trì đích thân đến tiễn, nhưng xe dừng lại hẳn, anh vẫn không vội xuống xe.
Thẩm Băng và anh ngồi cùng hàng ghế. Cô ấy đưa hộ chiếu cho người đi làm thủ tục giúp, đợi cửa xe đóng lại, mới quay người lại hỏi, “Có chuyện gì muốn nói?”
Thẩm Trì nhìn cô ấy và hỏi, “Đợt này, chị tiếp xúc với cô ấy khá nhiều, trong lòng có chuyện gì à?”
Thẩm Trì không nói tên, nhưng Thẩm Băng lập tức biết ngay là anh nhắc đến ai, thấy buồn cười, nhưng cô ấy chỉ cười mỉm rồi hỏi lại anh, “Đã là người nhà, lại là phụ nữ với nhau, bọn chị thường xuyên gặp nhau có gì không bình thường sao?”, cô ấy dừng lại rồi nói tiếp, “Xem ra đúng là em đã biến cô ấy thành con thỏ trắng bé bỏng thật rồi.”
Cách hình dung này khiến Thẩm Trì nhíu mày, cuối cùng Thẩm Băng cũng bật cười nói, “Đấy là trích nguyên câu nói của Thừa Ảnh đấy.”
“Sao cô ấy lại nói như thế?”
“Vì chị và cô ấy có nói ít chuyện cũ”, Thẩm Băng thẳng thắn bày tỏ cách nhìn của mình, “Em bảo vệ cô ấy có phần thái quá rồi.”
Thẩm Trì không thể làm ngơ trước lời nhận xét này.
Thẩm Băng cũng chẳng để ý, cô ấy rút bao thuốc trong túi xách ra, vừa hút thuốc vừa nói, “Nói thật một câu, chị chẳng bao giờ nghĩ cuộc hôn nhân của em lại như tình trạng hiện nay.”
“Khi chị vừa đến khách sạn ngày đầu tiên đã nói với em câu này một lần rồi”, Thẩm Trì lạnh lùng nhắc cô ấy.
Cô ấy chau mày rồi lại nói, “Không đúng. Tối hôm đó ở sảnh khách sạn, chị không ngờ em lại chọn người phụ nữ như vậy làm vợ. Còn điều hôm nay chị nghĩ là chuyện khác.”
Khuôn mặt Thẩm Trì vẫn không tỏ thái độ gì.
Cô ấy nhìn Thẩm Trì, đột nhiên hỏi anh, “Đợt trước có phải có người mang Thừa Ảnh ra để uy hiếp em không?”
“Không hẳn như thế”, Thẩm Trì cười nhạt một tiếng, giọng điệu thản nhiên, “Tin tức bay xa thật, đến cả chị cũng biết cơ đấy.”
“Em không thấy bản thân chuyện này đã có vấn đề sao?”
“Có vấn đề gì? Thực ra, cô ấy chẳng bị thương chút nào. Từ giờ về sau sẽ không bao giờ có chuyện như thế nữa.”
Giọng anh hời hợt, nhưng nó khiến cho Thẩm Băng không khỏi sững sờ.
Cô ấy nhìn vào gương mặt lạnh lùng nhưng dứt khoát của anh bằng ánh mắt kiên định, một lúc sau mới lắc đầu, “Điều này gọi là người trong cuộc mù quáng ư? Người chị lo không phải là cô ấy, mà là em”, giọng Thẩm Băng thấp dần, rồi dùng giọng điệu bình thường nhất nhắc nhở, “Nghe nói lần trước em vì cô ấy mà tự tay bắt vợ con đối phương. Em nói cho chị biết, em đã không làm những việc như thế này bao lâu rồi? Hay nói cách khác, từ khi nào em cần phải tự mình làm những việc như thế? Đối phương cũng chỉ là nhân vật tầm thường, thế mà dễ dàng khiến em trở nên khác thường. Quá mất điểm rồi… Tin tức này có thể truyền đến tai chị, thì đương nhiên người khác cũng biết. Bàn đến vấn đề có lợi hay có hại, chắc không cần chị phải nói ra, đúng không?”
Cô ấy im lặng hồi lâu, trong xe dường như im lặng khác thường.
Ánh mắt của Thẩm Trì tĩnh lặng như nước mặt hồ. Chiếc xe có kính chống đạn tối màu đang đỗ ở một góc của bãi đỗ xe rộng mênh mông.
Cô ấy yên lặng chờ đợi rất lâu, mới phát hiện ra, dường như anh không có ý muốn nói, đành đưa cổ tay lên xem giờ, nhíu mày nói, “Chị phải đi rồi. Em đoán không sai, chị và Thừa Ảnh gặp nhau không phải là để nói chuyện phiếm. Chị rất lo, cô ấy sẽ trở thành yếu điểm của em.”
Cửa xe mở ra, trước khi xuống xe, cô ấy còn quay đầu lại nói, “Đã lâu lắm rồi, chị không nhiều lời như thế. Lần sau gặp lại không biết là khi nào, nói thêm một câu từ tận đáy lòng. Chị và em đều hiểu, một khi đàn ông nhà họ Thẩm có điểm yếu thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Hy vọng em tự cân nhắc, giữ gìn sức khỏe.”
Khi cơn mưa đầu mùa thu rơi xuống thì Thừa Ảnh cũng xin nghỉ phép năm, cùng Thẩm Trì về thăm quê.
Nói là thăm quê, nhưng thực ra giống một chuyến du lịch hơn. Từ Triết Giang đi thẳng đường Bắc là đến, mà họ cũng không vội, nên vừa đi vừa nghỉ ngơi, vô cùng nhàn rỗi.
Thừa Ảnh sinh ra và lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam. Theo trí nhớ của cô, chỉ cần đi qua những phiến đá xanh kia, sẽ đi sâu vào trong ngõ hẹp sâu hút. Giang Nam sau cơn mưa, bầu không khí vô cùng mát mẻ, từng kẽ hở của bức tường đá lộ ra màu sắc vừa tinh khôi vừa cuốn hút, hòa quyện, tạo nên cảm giác nhẹ nhàng dịu êm, tựa như mặt nước hồ trong vắt.
“Nghe nói tổ tiên em ở thành phố Z. Thời xưa, để tránh chiến tranh loạn lạc, họ dẫn dắt nhau đi di cư về miền Bắc, rất nhiều người trên đường đi đã tách ra, cuối cùng hai tỉnh Giang Nam đều là người họ Án, nhưng ở chỗ nào thì cũng không đông người lắm…”, cô kể chuyện gốc tích xa xưa thế này chỉ là vì xe vừa chạy vào địa phận thành phố Z.
Thẩm Trì nói, “Thế thì coi như là quê hương của tổ tiên em rồi. Tối nay, mình nghỉ lại đây, đi dạo một vòng rồi hãy rời khỏi đây.”
“Vâng”, Thừa Ảnh nhìn ngắm phong cảnh hai bên đường qua tấm kính cửa xe ô tô, khuôn mặt ánh lên vẻ thanh tú vô cùng xinh đẹp.
Thẩm Trì cảm thấy buồn cười, “Ngồi xe cả một ngày trời, em không thấy mệt sao?”
“Một chút thôi”, cô quay đầu lại nhìn anh, “Vì thế tối nay phải đi nghỉ sớm.”
Vừa dứt lời, cô mới phát hiện ra có chút hớ, quả nhiên, liền thấy ngay ánh mắt từ đôi mắt đen láy thanh tú của anh, dường như trong ánh mắt ấy có ẩn ý trêu đùa cô.
Rèm cửa trong ô tô đã buông xuống để tránh người khác ảnh hưởng đến không gian riêng của hai người. Thừa Ảnh dở khóc dở cười, không nhịn được lấy tay đập anh một cái, “Không được nghĩ xiên xẹo đấy.”
“Anh nghĩ gì cơ?”, Thẩm Trì đưa tay nắm lấy tay cô đặt lên đùi mình, mỉm cười như làn gió nhẹ, “Tối nay em thích ăn gì?”
Anh chuyển chủ đề nhanh chóng. Cô suy nghĩ một hồi, “Đương nhiên là đặc sản địa phương.”
“Ví dụ như?”
“… Củ ấu. Bây giờ là chính vụ củ ấu nên chắc là ăn ngon nhất.”
Nói là ngủ đêm ở thành phố Z, nhưng thực ra, xe phải chạy thêm một tiếng đồng hồ nữa mới đến chỗ dừng chân.
Chỗ nghỉ không phải là khách sạn, mà là một ngôi nhà năm tầng, nằm ở vị trí yên tĩnh, mang đặc trưng phong cách thường thấy của những biệt thự tư nhân, thậm chí còn có cả một vườn hoa. Khi họ đến nơi thì trời đã tối, không nhìn rõ trong đó trồng những loại hoa gì.
“Anh có nhà đất ở đây à? Còn có cả người dọn dẹp hàng ngày ư?”, tất cả các phòng trong ngôi nhà đều sạch sẽ đến mức khiến cho Thừa Ảnh không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa, là khi cô còn chưa kịp ngồi xuống thì đã có người mang củ ấu tươi ngon lên.
“Anh cho người đi mua lúc nào thế? Sao em không biết gì cả?”
Trong suốt cuộc hành trình, lúc nào anh cũng ở bên cô, điện thoại cũng không sờ đến.
Thẩm Trì cởi áo khoác ngoài vứt lên ghế sô pha, không trả lời mà hỏi lại cô, “Em không định ăn cái này thay bữa tối đấy chứ?”
Nhưng cô chẳng đợi được nữa, vội vã ngồi xuống bàn, bắt đầu ngồi bóc củ ấu.
Thực ra, củ ấu của đất Nam Hồ không có gai nhọn, chỉ cần bóc vỏ bên ngoài là đã thấy lộ ra thịt ấu tươi ngon tròn trịa bên trong. Cô đưa cho anh một củ ấu, vừa bóc vừa nói, “Anh ăn thử xem.”
Thẩm Trì không có hứng thú với món đồ ăn này, nhưng nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn của cô, anh đành bước đến, cầm tay cô lên, cắn một miếng.
“Hồi nhỏ, em thích nhất là thứ này”, cô cho nốt nửa miếng còn lại vào miệng, rồi với tay lấy thêm một củ nữa trên đĩa, động tác bóc vỏ vô cùng thành thục. Cô hồi tưởng lại, nói, “Hồi đó, em vẫn còn học tiểu học ở quê, mỗi khi vào chính vụ, bố em đều nhờ người mua cho em một ít từ thành phố Z về làm đồ ăn vặt. Nhưng dù ông có mua bao nhiêu thì em vẫn ăn hết sạch.”
“Ngoài món này ra, em còn thích ăn gì nữa?”, Thẩm Trì ngồi xuống bên cạnh cô.
Lúc này cô vô cùng vui vẻ, rất chú tâm làm việc này, tâm trạng giống như một đứa trẻ vậy, ánh mắt sáng long lanh, đơn giản, thuần khiết, khiến người ta chẳng thể nghi ngờ. Từ khi quen cô đến giờ, anh đã dẫn cô đi ăn không biết bao nhiêu của ngon vật lạ, nhưng chưa bao giờ thấy dáng vẻ của cô như lúc này.
Thẩm Trì nhìn cô, trong phút chốc, thời gian như quay trở lại, trở lại chục năm về trước.
Cũng có thể còn sớm hơn nữa, khi cô thực sự vẫn là một cô bé.
Đó là thời thơ ấu của Án Thừa Ảnh.
Thực ra, rất nhiều năm qua, đôi khi anh cũng nghĩ, không biết thời thơ ấu, trông cô thế nào? Các cô gái khác thường thích mang ảnh của mình trước đây ra cho bạn trai hoặc ông xã xem, nhưng cô hình như chẳng có tấm ảnh nào, những bức ảnh có thể hồi tưởng lại ký ức không nhiều.
Khi vừa mới kết hôn, cô đã mang ra những tấm ảnh chụp tốt nghiệp thời đi học cho anh xem, chi chít người trong đó, nhận ra được cô cũng không phải là điều dễ dàng.
Vì vậy, đôi lúc anh thấy thiếu mất cái gì đó, hoặc bỏ lỡ cái gì đấy. Trong cuộc đời của anh, đối diện với người phụ nữ này, anh luôn có chút hối tiếc không trọn vẹn.
Không lâu sau, có người bước vào báo ăn cơm, anh vẫy tay ra hiệu cho người đó rời đi, không thúc giục cô, mà nhẹ nhàng vuốt tóc cô từ phía sau. Mái tóc dài của Thừa Ảnh dường như được nhuộm không khí mưa bụi của Giang Nam, tỏa ra mát lạnh, mang đến mùi nước hoa thoang thoảng, làn da nơi tóc mai trắng ngần, nổi bật như viên ngọc dưới ánh đèn phòng khách lờ mờ.
Ánh mắt ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, tim anh khẽ thổn thức, giống như dỗ dành trẻ con, anh phá lên cười, “Nhìn em ăn thế này, chắc anh phải bảo người đi mua thêm về mới được.”
Bên ngoài gian phòng, màn đêm tối mịt, giọng anh trầm nhẹ, Thừa Ảnh ngừng lại, quay ra nhìn anh, chớp chớp mắt, “Nghe giọng của anh cứ như dỗ trẻ con ấy.”
Anh chẳng nói gì, chỉ nhanh chóng lim dim đôi mắt, khuôn mặt mỉm cười kề sát cô, hương bạc hà mát lạnh phả vào vành tai cô, “Nhưng anh chưa bao giờ làm chuyện này với trẻ con…”, nói xong, anh còn cắn nhẹ vào vành tai cô.
Anh quá rõ khu vực nhạy cảm của Thừa Ảnh. Hành động khiêu khích này nhanh chóng khiến cô tê liệt toàn bộ cơ thể, cảm giác như bị điện giật khiến cô giật thót mình, may mà anh không có ý định tiến sâu thêm, lập tức lùi lại, kéo cô ra phòng ăn.
Có lẽ vì chuyến đi quá mệt, hoặc là Thẩm Trì coi trời bằng vung không muốn giày vò cô, đêm nay, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại dễ chịu như thế này, Thừa Ảnh ngủ rất ngon giấc.
Sáng hôm sau, cô mới nghe có tiếng nước mưa tí tách ngoài cửa sổ. Cơn mưa mùa thu bắt đầu từ nửa đêm, đến sáng đã tạo ra một lớp sương mù trên cửa kính.
Cô nằm bên giường, sau khi tỉnh táo hẳn mới sực nhớ đến một chuyện quan trọng, xoa tay lên thắt lưng Thẩm Trì.
Một giây sau, tay cô bị tóm chặt, giọng anh khe khẽ nhưng rất rành rọt, rõ ràng là đã thức dậy trước cô, “Sao thế?”
Thời tiết thế này, lại nằm trên giường thế này, cô ngước lên nhìn anh, có chút lo lắng, “Vết thương cũ lại đau ư?”
“Hơi đau”, anh mỉm cười, “Nếu không, em nghĩ tại sao tối qua anh lại tha cho em chứ?”
Anh còn có tâm trạng nói những điều này, cô thấy vừa tức vừa buồn cười, đang định đi lấy dầu xoa bóp thì bị anh kéo lại, ôm vào lòng, “… Nằm ngủ với anh thêm lát nữa.”
Hai đầu lông mày anh nhíu lại gần, không che giấu nổi vẻ xanh xao mệt mỏi. Cô đoán chắc cả đêm qua anh đã không ngủ ngon, còn mình thì… trong lòng cô cảm thấy có phần áy náy, chỉ biết nằm yên để anh ôm, khẽ đáp, “Vâng.”
Cuối cùng họ ngủ đến chiều mới dậy.
Bác giúp việc phụ trách nấu nướng là người dân địa phương có tài nấu ăn rất tuyệt khiến dạ dày trống rỗng của Thừa Ảnh được lấp đầy một cách thích thú. Khi buông đũa xuống, Trần Nam dẫn theo vài người từ cửa bước vào, Thẩm Trì dặn dò anh ta, “Tạnh mưa rồi. Lát nữa đi một vòng, các cậu cũng cùng đi.”
“Tất cả mọi người ư?”
“Một nửa thôi. Còn lại ở lại đây.”
Thừa Ảnh không thể không ngước mắt lên nhìn anh. Tất cả mọi người ư? Nhưng từ khi rời Vân Hải đến giờ, cô thấy nhiều nhất cũng chỉ năm người thôi, bao gồm cả Trần Nam và bốn vệ sĩ.
Có điều, rõ ràng trong cuộc nói chuyện của hai người đàn ông đã để lộ ra tin tức, thực ra, người đi theo lần này ở cách xa ngôi nhà này.
Nói như vậy, những người còn lại đó giống như cái bóng, cô không nhìn thấy, nhưng chắc chắn là ở cách đây không xa.
Điều này khiến cô không khỏi nhớ lại chuyến du lịch Vân Nam nhiều năm trước. Nó thực sự là một kỷ niệm khó quên, chỉ vì cảnh tượng quá kinh khủng, vượt xa tầm nhận thức của cô lúc đó.
Còn lần này, vốn tưởng đây chỉ là một chuyến du lịch nhẹ nhàng, bình thường nên không cần phải cẩn thận như thế, nhưng bây giờ, xem ra cũng chỉ là lúc mờ lúc tỏ mà thôi.
Thẩm Trì ra ngoài đều là vì công việc nên gần như bất khả xâm phạm, vô cùng kín kẽ.
Dường như nhìn thấy được sự nghi hoặc của Thừa Ảnh, đợi Trần Nam dẫn người đi, anh lên tiếng giải thích, “Nếu thấy quá nhiều người đi theo, sợ em sẽ không quen, chơi cũng mất hứng.”
Điều này là sự thực, những việc đó là hoàn cảnh bình thường với anh, nhưng tuyệt đối không phải là thói quen của cô.
“Tất cả là bao nhiêu người?”
“Hơn bốn chục người”, Thẩm Trì khẽ nói sự thực, “Có lúc, anh không thể chỉ đại diện cho mình anh. Sự sống chết của anh liên quan đến rất nhiều người.”
Câu này quá phức tạp, lại khó tránh khỏi có chút tàn khốc. Nói xong, quả nhiên anh thấy trống ngực cô đập thình thịch.
Câu nói này vốn không cần giải thích cho cô nghe, vì nó liên quan đến sự an nguy và sinh tử của cả nhà họ Thẩm, thậm chí là cả những người và việc liên quan đến nhà họ Thẩm.
Mạng lưới quan hệ quá phức tạp này có phạm vi rất rộng, còn anh là mấu chốt quan trọng nhất của mạng lưới ấy. Một khi anh tách khỏi nó, tất cả sẽ sụp đổ, không tồn tại nữa, ảnh hưởng đến rất nhiều, rất nhiều người.
Giống như ở sân bay hôm đó, Thẩm Băng nói, “Một khi đàn ông nhà họ Thẩm có yếu điểm, nó sẽ là một chuyện vô cùng nguy hiểm”, chỉ vì mối nguy hiểm này sớm không còn là mối nguy hiểm của một mình anh nữa.
Thừa Ảnh vẫn bàng hoàng, Thẩm Trì đã đứng lên rời khỏi chỗ, như để phân tán sự chú ý của cô, anh mỉm cười lên tiếng, “Dù gì đây cũng là quê của em. Chiều em phụ trách dẫn đường nhé!”
“Vâng”, cô lại nhìn anh rồi mới lên lầu thay quần áo.
Mặc dù đã cố gắng kiềm chế nhưng tâm trạng của Thừa Ảnh vẫn bị ảnh hưởng. Sau khi nghe Thẩm Trì nói xong những điều đó, cô không thể nào hình dung được cảm nhận của mình, vô cùng áp lực, lại chán nản, khó hiểu, giống như đột nhiên bị người ta ném vào cánh cửa của một thế giới rộng lớn mà mình chưa hề biết đến, cảnh tượng trước mặt đen tối, cô chẳng có sức để đi thăm dò khám phá, nhưng không thể không đối mặt với nó.
Bóng tối đó đang cuồn cuộn, hung hãn như gió bão, như thủy triều có thể ập đến nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.
Đi trong đoàn người, rõ ràng là náo nhiệt và yên bình như thế, nhưng trong đầu cô lại nghĩ đến một chuyện khác.
Cô nghĩ, tứ phía đều là vệ sĩ, xuất hiện trước mặt cô, ngầm phía sau cũng có, chí ít phải tới hai chục người. Sự tồn tại của họ luôn nhắc nhở cô, có lẽ sẽ có những người có lập trường đối lập, cũng ở trong bóng tối đợi hành động, nhưng lại không biết có bao nhiêu người.
Hoàn cảnh này mới là hoàn cảnh chân thực của cô từng phút từng giây.
Cô đã từng tưởng rằng, mình có thể tiếp nhận, nhưng chính lúc này, cô bỗng phát hiện, thực ra mình chưa hề chuẩn bị tốt.
Trong lòng cô hiểu rõ, những gì hôm nay Thẩm Trì cho cô thấy, chỉ là một góc của núi băng trong thế giới đó.
Cô bỗng mất hứng, tâm trạng ngẩn ngơ cả tiếng đồng hồ rồi đề xuất quay về.
“Hình như thành phố nào cũng vậy, chẳng có gì khác biệt lắm. Chúng ta đi đi”, cô nói.
“Sao thế?”, Thẩm Trì quay đầu lại, nhanh chóng đánh giá một lượt, “Tại sao lại không vui như vậy?”
“Có sao?”, cô hỏi lại, hơi ngước mắt lên nhìn anh, “Chỉ là em không có tâm trạng… Bất cứ người bình thường nào đi dạo phố trong hoàn cảnh này, e là đều không có tâm trạng.”
Thái độ của cô không tốt, sắc mặt và giọng nói cũng khô cứng, rõ ràng là tức giận, nhưng dường như cũng chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt áp lực trong cô.
Thẩm Trì im lặng một lát, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, giọng nói nhẹ nhàng, “Anh tưởng trước khi đi đã giải thích rõ ràng chuyện này với em.”
Là bất đắc dĩ ư? Hay là thói quen thường ngày của anh? Nhưng cô đều không chịu nổi những điều này, càng không thích ứng nổi. Còn anh, vẫn giữ thái độ bình tĩnh, thản nhiên như vậy, cúi xuống nhìn cô như thể cô chỉ gây chuyện vô cớ, cô vốn không nên lo âu hay thất vọng chút nào.
Cô đứng trên con phố của khu vực náo nhiệt nhất, bốn phía đều huyên náo tiếng người, vô số khuôn mặt xa lạ đi ngang qua, lạnh lùng kiên trì nói, “Em muốn về.”
Anh cũng dừng lại, lặng lẽ nhìn cô một lát, cuối cùng nói đúng một từ, “Được.”
Chuyện này giống như một bước ngoặt, khiến chuyến du lịch nhẹ nhàng vui vẻ trở nên nặng nề khó chịu.
Khi đoàn người quay lại, may mà đã sẩm tối nên đường không bị tắc, đến ngã rẽ, đoàn xe xếp thành hàng dài như con rồng.
Hoàng hôn buông xuống rừng nhà cao tầng, ánh sáng yếu ớt cuối cùng buông trên cửa sổ xe màu sẫm, lóe lên ánh vàng.
Cả quãng đường, Thừa Ảnh hầu như không lên tiếng, lúc này bỗng hỏi, “Đây đều là kính chống đạn sao?”, khi nói câu này, khuôn mặt cô vẫn hơi nghiêng nghiêng, như đang nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Thực ra, cô chưa từng để ý đến câu hỏi này.
Một lát sau, bên phải mới truyền lại một tiếng đáp cực kỳ đơn giản, “Ừ!”
Cô hơi nhếch khóe môi, bắt đầu tiếp tục giữ im lặng.
Sau bữa tối, trời đã tối hẳn, cơn mưa buổi chiều mới tạm ngớt, không biết từ khi nào lại dần dần trút xuống.
Bác giúp việc thu dọn bát đũa, lại từ nhà bếp bê ra cốc trà Long Tĩnh - Tây Hồ vừa mới pha, hương thơm nhanh chóng lan tỏa khắp phòng khách. Thừa Ảnh uống tượng trưng hai ngụm rồi không nói gì, một mình lên lầu đi tắm.
Sau khi Thừa Ảnh đi, Trần Nam ngồi xuống sô pha hỏi, “Khi nào chúng ta rời khỏi đây?”
“Ngày mai”, Thẩm Trì châm điếu thuốc, bàn tay kẹp điếu thuốc buông trên thành sô pha, ánh mắt dừng lại nơi cầu thang một lát, rồi mới quay lại nói, “Đến Tô Châu, cậu đặt cho tôi hai vé máy bay. Sau khi kết thúc hành trình này, tôi sẽ đưa Thừa Ảnh về Vân Hải bằng máy bay.”
Trần Nam rõ ràng có chút ngạc nhiên.
Anh tiếp tục nói, “Cậu và những người khác vẫn đi xe về. Không cần đi theo.”
“Nhưng như vậy không thỏa đáng lắm!”
Thẩm Trì rít hai hơi, sau khi phả làn khói trắng ra, sắc mặt anh trở nên bình thản, “Không sao!”
Trần Nam vẫn muốn tiếp tục khuyên, lúc này có người cầm điện thoại di động vội vã bước vào.
Đó là điện thoại di động của Thẩm Trì, điện thoại đã kết nối. Đối phương vừa nghe thấy giọng Thẩm Trì lập tức nói bằng giọng tiếng Anh cực kỳ lưu loát, “Thẩm, có chuyện e là không thể không báo với anh ngay…”
Thừa Ảnh nhanh chóng vào phòng tắm, cô cố ý để nhiệt độ nước nóng hơn, hơi nước nhanh chóng tản đều xung quanh cơ thể.
Khi bước ra, cô mới phát hiện tấm rèm cửa sổ vẫn vén lên, cánh cửa sổ phòng ngủ vẫn mở, nước mưa bị gió tạt vào ướt sũng một khoảng trên khu vực nền nhà cạnh cửa sổ.
Thừa Ảnh lấy khăn quấn lên mái tóc ướt, rồi bước đến đóng cửa sổ lại.
Lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, như thể người đó đang chạy lên cầu thang, lao thẳng đến phòng này vậy. Theo bản năng, cô ngoái đầu lại nhìn, bước chân về phía cửa sổ hơi ngừng lại một giây, cánh cửa phòng ngủ bật tung ra.
Người đàn ông lao vào, sắc mặt lạnh toát, cô có chút khó hiểu, đứng sững một lát, rồi vừa giữ chiếc khăn bông trên đầu, vừa đi đóng cửa sổ.
“Thừa Ảnh!”, cùng với tiếng thét, Thẩm Trì nhanh chóng lao về phía trước cô, đưa tay kéo cô xuống.
Thừa Ảnh không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy đột nhiên có sức mạnh rất lớn kéo mình, cả người từ phía cửa sổ đổ xuống, cơ thể mất thăng bằng ngã trên sàn nhà.
Dường như cùng lúc đó, một tiếng nổ đanh tai vang lên, kèm theo đó là những mảnh thủy tinh kính cửa sổ rơi xuống như mưa.
Cô chỉ mặc chiếc áo choàng tắm, chân còn lộ ra ngoài. Những mảnh vụn thủy tinh rơi xuống da cô, nhanh chóng đem đến cảm giác đau nhói.
Tuy nhiên, tiếng nổ vừa rồi chỉ là màn dạo đầu, vì vài giây sau, cơn mưa đạn dày đặc bắt đầu lao vào phòng.
Đạn bay vù vù trong không khí, mang theo cả nước mưa lạnh lẽo khiến tấm rèm cửa cuộn lên điên cuồng.
Cả căn phòng tối om.
Bóng đèn trên vòm nhà vốn đang sáng trưng bị Thẩm Trì dùng điều khiển tắt ngay.
Thừa Ảnh bị ấn xuống sàn nhà, theo bản năng quay mặt lại, má ép chặt lên sàn nhà, ánh mắt hướng về phía gầm giường tối om, như thể không tài nào hiểu nổi cảnh tượng trước mặt. Nhưng tràng tiếng súng hỗn loạn dày đặc đó không ngừng vang lên, càng lúc càng như kề sát bên tai.
Cơ thể cô cứng đờ, lo lắng đến ngừng thở, chân đau nhói, nhưng áp lực tinh thần quá lớn khiến cô không hề có cảm giác gì. Lúc này, giọng trầm thấp đó an ủi từ trên đỉnh đầu cô, “… Đừng sợ.”
Giọng Thẩm Trì vừa lạnh vừa thấp, nhưng rất ổn định. Cô há hốc miệng, cổ họng như bị bịt lại, không thốt ra nổi một từ. Còn anh nói xong câu đó thì không nói gì nữa, cơ thể gần như bọc kín lấy cô, chiếc áo sơ mi mềm mại phủ trên mặt cô. Cách lớp vải mỏng đó, cô có thể nghe thấy tiếng trái tim anh đập thình thịch.
Thời gian tiếng súng vang lên như kéo dài vô hạn, khoảng chừng mấy chục giây ngắn ngủi, nhưng Thừa Ảnh cảm giác như mình đang trải qua vài thế kỷ dài đằng đẵng.
Nhanh chóng có vệ sĩ mang theo súng giảm thanh vào phòng ngủ, nổ ra một trận chiến ác liệt. Phía dưới ngôi nhà, cả trước lẫn sau đều bắt đầu khởi động chế độ bảo vệ và phản công, dùng hỏa lực tập trung nhất để giữ an toàn cho ngôi nhà.
Mùi khói đạn nồng nặc khắp căn phòng, cuối cùng, tất cả dần dần dừng lại, trở nên yên tĩnh chỉ trong hai ba phút.
Có người bật bóng đèn trần nhà, bước chân rầm rập đạp trên vỏ đạn, hướng về phía cửa sổ.
Ánh sáng đột ngột khiến Thừa Ảnh bất giác nhắm mắt lại, sức nặng đè trên cơ thể cũng tan biến.
Thẩm Trì đã nghiêng người sang một bên, kéo tấm chăn trên giường, nhẹ nhàng quấn quanh người cô, sau đó mới ôm vai dìu cô đứng dậy.
Trần Nam cầm khẩu súng bắn tỉa, bước đến trước cửa sổ, ngồi thấp xuống quan sát, trầm giọng hỏi, “Không sao chứ?”, ánh mắt anh ta nhanh chóng hướng về phía vai Thẩm Trì.
Thừa Ảnh ngồi dậy, bên tai vẫn còn ù ù, cả người quay cuồng chóng mặt, cũng ngay lập tức nhìn về phía vai phải của Thẩm Trì đã bị thương, lúc này, lớp áo sơ mi mỏng đã ướt sũng một mảng máu tươi.
“Không sao. Chỉ là đạn sượt ngoài da thôi”, Thẩm Trì miêu tả ngắn gọn, ánh mắt vẫn không rời khỏi cơ thể người phụ nữ trong lòng, xác định cô chỉ bị vụn kính làm xước vài chỗ ở chân, anh mới đứng dậy gọi bác sĩ đi theo đoàn vào.
Khi bác sĩ khử trùng vết thương cho Thừa Ảnh, Thẩm Trì im lặng đứng một bên.
Cô ngồi cuối giường, hơi giơ cao chân, để mặc bác sĩ làm việc, nhưng khuôn mặt không giấu nổi sự lo lắng, “Em cảm thấy nên xử lý vết thương của anh trước mới đúng.”
Không biết anh đang nghĩ gì, hai giây sau mới sực tỉnh, lông mày nhíu lại lúc trước lập tức giãn ra, khẽ nói, “Không sao đâu”, như thể vết thương kiểu này chẳng là gì với anh vậy.
Nhưng đến khi vết thương của cô được xử lý xong, anh vẫn kiên trì không chịu cho cô xem, mà dẫn bác sĩ sang phòng bên cạnh.
“Nghe anh”, trước khi đi, anh đứng trước mặt cô nhìn xuống, dùng cánh tay không bị thương khẽ vuốt mái tóc còn ướt của cô, nói, “Anh có chút việc cần làm. Em nghỉ ngơi trước đi.”
Đây là căn phòng khác trên tầng ba, bài trí giống hệt phòng lúc trước.
Thừa Ảnh sợ hãi không dám tựa gần cửa sổ, rèm cửa cũng kéo kín mít, chẳng để lộ một khe hở.
Thực ra, bình thường cô không quen mở cửa sổ ngủ vì sợ ầm, hôm nay, hoàn toàn chỉ là điều ngoài ý muốn. Có lẽ bác giúp việc dọn dẹp phòng buổi chiều đã tiện tay mở cửa sổ cho thông gió rồi quên đóng lại.
Trận tấn công nửa tiếng trước là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ cô chứng kiến, một trận mưa đạn dồn dập thật sự. Khoảng cách giữa sự sống và cái chết có lẽ chỉ trong gang tấc.
Nếu không có Thẩm Trì bảo vệ trong phút giây ngàn cân treo sợi tóc đó, nếu khi đó, cô bước đến gần cửa sổ thêm một bước thì liệu viên đạn có xuyên qua kính cửa sổ găm vào cơ thể cô không?
Đến chiều nay, cô mới không thể không đối diện với thế giới đen tối phức tạp này, nhưng đến tối nay, cô đã bước một chân vào thế giới đó.
Tuy nhiên, tất cả đều không phải do cô tự nguyện.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, Trần Nam bước vào nói, “Anh ấy bảo tôi qua chỗ chị.”
Thừa Ảnh tựa vào đầu giường, có chút thất thần, mãi sau mới hỏi, “Vết thương của anh ấy không sao thật chứ?”
“Vâng, đã xử lý xong rồi, chỉ có chị thôi”, Trần Nam ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện giường, thần sắc nghiêm túc hiếm thấy, “Chị sợ lắm hả?”
Giờ nghĩ lại, tim cô vẫn còn đập thình thịch không thôi, nhưng cô không muốn nói đến những chuyện này, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười rồi hỏi lại, “Anh bắn chuẩn lắm hả?”
Hình ảnh Trần Nam cầm súng đứng trong khói đạn là hình tượng khác mà lần đầu tiên cô thấy trong tối nay, dường như nó hoàn toàn xa lạ. Trần Nam như thể ngẫm nghĩ một lát, mỉm cười nhẹ nhàng nói, “Cũng được, có điều còn kém anh ấy một chút”, anh ta hơi ngừng lại, nhìn cô, “Chỉ vì bảo vệ chị, tình hình như hôm nay, anh ấy chẳng hề động đến súng.”
Khi đó vì cô quá hoảng sợ, chỉ có thể dùng thân thể mình để che chở cho cô trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc nên thậm chí, anh đã bỏ cả việc phản công lại.
“Tôi biết”, cô nghe thấy giọng mình mỏng manh như tơ nhện đáp lại Trần Nam, im lặng một lát, mới ngước mắt lên, nhìn vào người đàn ông được Thẩm Trì coi là tâm phúc, “… Nhưng dường như tôi không thể nào tiếp nhận nổi, làm sao đây?”
Câu nói này rất đột ngột, Trần Nam nghe xong không khỏi sững sờ, nhưng anh ta nhanh chóng hiểu ra. Từ nhỏ, anh ta đã đi theo Thẩm Trì, ít nhiều nhiễm tính khí của anh, bình thường nói ít làm nhiều, không hề để lộ quan hệ với phụ nữ bên ngoài, không cần anh ta phải nhọc lòng dỗ dành, nên thực sự cũng không có kinh nghiệm an ủi người khác.
Giờ đối diện với Thừa Ảnh, anh ta chỉ có thể cố gắng dùng những từ ngữ thích hợp, hy vọng có thể đạt được hiệu quả an ủi, “… Lần đầu tiên chị trải qua chuyện này khó tránh khỏi không quen. Có điều… chuyện hôm nay chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Chị thấy đấy, chị và anh ấy lấy nhau đã mấy năm, nhưng không phải luôn rất bình yên sao?”
“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn ư?”, cô vô thức lặp lại câu nói này, trong mắt tràn ngập sự hoài nghi.
“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn”, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói.
Không biết Thẩm Trì đã bước vào từ khi nào. Anh giơ tay ra hiệu cho Trần Nam, sau đó anh ta như được phóng thích, lập tức đứng dậy. Khi đi ngang qua anh, Trần Nam dùng khẩu hình thông báo với anh, tâm trạng người phụ nữ trong căn phòng này đang cực kỳ bất ổn.
Khi Trần Nam ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.
Phòng ngủ bốn năm chục mét vuông trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Qua ánh đèn dịu nhẹ, Thừa Ảnh để ý thấy anh đã thay chiếc áo sơ mi sạch sẽ, tay áo xắn ngang, vết thương trên vai đã được băng bó, mặc áo vào gần như không nhận ra.
Anh bước đến bên giường, thấy mặt cô vẫn trắng bệch, không khỏi chau mày khẽ nói, “Vừa nãy đã làm em sợ rồi.”
Không giống như Trần Nam, Thẩm Trì dùng câu nói cùng giọng điệu khẳng định, chọc thẳng vào suy nghĩ của Thừa Ảnh. Cô bất giác siết chặt ngón tay, bặm môi không nói gì.
Khoảng tám chín giờ tối, cách tấm rèm cửa sổ dày, dường như có thể nghe rõ tiếng mưa rào rào bên ngoài.
Anh không hề ngồi xuống mà vẫn đứng đó, cúi xuống nhìn cô, dường như đang rơi vào trạng thái trầm tư, sau một lúc, anh mới nói, “Anh xin lỗi.”
Cô sững sờ, ngẩng đầu lên.
Từ khi quen anh đến giờ, khoảng mười sáu năm, đây là lần đầu tiên anh nói mấy từ này.
Cô vô cùng ngạc nhiên.
Vì trước giờ, cô chưa từng nghĩ, lý do thế nào mới khiến người đàn ông của cô nói với cô mấy từ này.
Cô hơi ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt anh, thử thăm dò cảm xúc của anh lúc này. Tuy nhiên, đáy mắt anh như bị một màu đen che kín, vừa sâu vừa tối, cô chẳng hề nhìn thấy ánh sáng nào trong đó.
Anh nhìn cô, nghiêm túc hiếm thấy, giọng hơi trầm, “Anh không ngờ, có ngày em lại phải trải qua chuyện này.”
Đúng là thật sự không ngờ.
Thậm chí, việc xảy ra vụ tấn công này cũng là tin tức anh mới nhận được.
Trong thời gian đi khỏi gian phòng, anh để bác sĩ xử lý vết thương của mình xong, rồi đi vào phòng đọc sách, việc đầu tiên là gọi điện cho Hàn Duệ.
Mấy chục năm nay, nhà họ Thẩm đã xây dựng được đế quốc kinh doanh cực kỳ rộng lớn ở Trung Đông. Các ngả đường buôn bán vũ khí của Trung Đông đều do nhà họ Thẩm nắm giữ.
Mấy tháng trước, anh đã đích thân bay đến đó. Ngoài hàng loạt công việc, còn tiện thể hoàn thành lời hứa hẹn với Hàn Duệ.
Trên thực tế, anh làm như vậy không đơn giản là vì Hàn Duệ. Người trong gia tộc của Hàn Duệ ở Mỹ đã xâm phạm địa bàn của anh. Dù Hàn Duệ không nhắc đến, sớm muộn gì anh cũng phải ra tay giải quyết.
Chỉ là không ngờ, đối phương phản kích nhanh như vậy, trực tiếp như vậy.
Nghìn dặm xa xôi, vượt đại dương, dám đến tận Đại Lục Trung Quốc làm những chuyện như vậy.
Tuy nhiên, những điều này đều không phải mấu chốt. Điều khiến anh không thể không suy nghĩ là, rốt cuộc viên đạn đầu tiên trong cuộc tấn công khi đó là nhằm vào anh, hay Thừa Ảnh?
Tất cả xảy ra quá nhanh. Hơn nữa, trong phút giây quan trọng đó, phần lớn tâm tư và sự chú ý của anh đều dồn cả lên người cô, chẳng hề phán đoán được sự bất thường.
Với viên đạn đó, anh vốn có thể tránh được.
Bao năm nay, đây là tình huống chưa hề xảy ra, nhưng nó đã xảy ra vào đêm nay. Cuối cùng, tuy đã giải quyết xong, tất cả bình yên trở lại, mỗi lần anh trải qua nguy hiểm đều yên ổn, nhưng lần này, dường như sự cân bằng duy trì bấy lâu nay đã bị phá vỡ.
Đó là thứ được chôn giấu dưới vẻ bề ngoài, không trông thấy, nhưng anh dựa vào độ mẫn cảm của trực giác trời sinh được bồi dưỡng bấy lâu nay lập tức có thể cảm nhận được.
Một khi sự việc mất cân bằng, nó sẽ nhanh chóng trở nên không thể kiểm soát được. Hơn nữa, nguy hiểm cũng có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Hôm nay, mặt cô trắng bệch, ngồi tựa vào đầu giường, đôi chân trần còn có thể trông thấy mấy vết thương nhỏ. Anh im lặng rất lâu, nhớ lại lời Thẩm Băng nói, “… E là cô ấy sẽ trở thành điểm yếu của em.”
Anh không sợ cô trở thành điểm yếu của anh, vì đó vốn là sự thực. Nhưng anh lo tất cả đều như Thẩm Băng dự liệu, những người khác đều biết người phụ nữ này chính là yếu điểm của Thẩm Trì anh, chúng sẽ cho rằng chỉ cần đem cô ra là có thể uy hiếp anh.
Anh thậm chí có chút hối hận, nếu như không kịp thời nhận cuộc điện thoại của người bạn ở Mỹ đó, có phải anh đã mất cô rồi không?
Anh sinh ra và lớn lên trong gia đình xã hội đen, quen sống dưới mưa bom bão đạn, quen với âm mưu thâm hiểm và chuyện sinh ly tử biệt, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, có thể hy snh bất cứ thứ gì vì lợi ích to lớn, lạnh lùng, mạnh mẽ mới có thể sinh tồn, mới có thể bảo vệ sự sống còn cho những người khác trong nhà họ Thẩm.
Trên thực tế, từ khi tiếp quản nhà họ Thẩm, anh cũng luôn làm như vậy, chưa hề hối hận.
Nhưng tối nay là lần đầu tiên, anh hối hận đã cưới cô, hối hận đã kéo người phụ nữ này vào thế giới đầy rẫy hiểm nguy và máu me.
Lẽ ra cô phải được sống một cuộc sống bình dị nhất, trong sạch nhất, chứ không phải bị khiếp sợ vì tiếng đạn vù vù đến nỗi chân tay lạnh toát như thế này. Khi anh dùng cơ thể mình để che chở cho cô, trong khói súng mù mịt, anh có thể cảm nhận được rất rõ tiếng tim đập thình thịch và cơ thể đang run rẩy của cô.
Ánh sáng dịu nhẹ trên đỉnh đầu chiếu xuống, chiếu lên xương đòn nhỏ nhắn của cô, khiến tư thế của cô có chút chênh vênh.
Anh vẫn đứng đó, không cử động, mãi sau mới khẽ đưa tay vuốt tóc cô, hỏi, “Vẫn còn ướt. Em không tìm thấy máy sấy à?”
“Không ạ.”
Ngay lập tức, cô thấy anh quay người đi vào phòng tắm, lấy ra một chiếc máy sấy nhỏ.
Anh sấy tóc giúp cô.
Ngón tay thon dài luồn qua mái tóc mềm mại đen nhánh, dường như cực kỳ kiên nhẫn, nhẹ nhàng. Cô khẽ cúi đầu, trông có vẻ ngoan ngoãn, yên lặng, nhưng trong lòng lại chẳng yên ổn chút nào.
Dường như có quá nhiều thứ phải suy nghĩ, nhưng lại cứ chôn chặt trong lòng.
Hai bàn tay thuôn dài, tuyệt đẹp, lòng bàn tay và ngón tay hơi chai lì do cầm súng. Lúc này, bàn tay đó đang cầm máy sấy, sấy tóc cho cô, động tác vô cùng dịu dàng.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu không thể không tưởng tượng ra cảnh anh cầm súng, hình ảnh anh phản công, hình ảnh anh bắn súng…
Đợi khi tiếng máy sấy và gió nóng phía sau ngừng lại, cô mới mở mắt ra, quay người lại, như thể hạ quyết tâm rất lớn, mới thốt lên từng câu từng từ, “Em vốn không chuẩn bị tâm lý để đối diện với cuộc sống như thế này. Làm sao đây?”
“Em nói xem làm thế nào?”, anh cuộn dây máy sấy lại, đặt lên mặt tủ đầu giường, khẽ hỏi lại. Anh không hề bất ngờ về cách nghĩ của cô.
“Em muốn yên tĩnh một lát.”
“Ừ!”, anh liếc mắt nhìn cô, không hề phản đối.