Lâm Liên Thành ngồi trên chuyến bay Mắt Đỏ, khi về đến nhà, trời vừa hửng sáng, quản gia ra cửa thang máy đón như thông lệ. Đây là căn hộ độc lập mà anh ta sống ở Thượng Hải. Khi mới mua, anh ta có ý giấu gia đình nên hai năm nay, không ai biết anh ta vẫn còn một nơi yên ổn như vậy.
Thang máy đến thẳng phòng khách. Quản gia đón hành lý, nói với anh ta, “Hình như tối qua cô Án xem đĩa phim cả đêm.”
“Có hứng thế sao?”, Lâm Liên Thành mỉm cười, bước lên lầu.
Kết quả, thật sự thấy cô ở phòng xem phim.
Trên chiếc ghế sô pha hình bán nguyệt rộng lớn chỉ có mình cô cuộn tròn ở đó. Trong phòng lờ mờ, ánh đèn hắt lên kính mờ ảo, tia sáng đan xen hắt lên mặt cô, khiến thân hình mảnh mai của cô càng gầy hơn.
Mấy tháng nay, cô đã gầy đi rất nhiều, đặc biệt là khi vừa được anh ta đưa về đến đây, gần như cả đêm mất ngủ, thi thoảng có thể chợp mắt một chút thì đa phần bị thức dậy vì gặp ác mộng lúc nửa đêm.
Anh ta đã thấy bộ dạng cô khi gặp ác mộng, luôn thở hổn hển, bật dậy, lo sợ vã mồ hôi, hồn bay phách lạc. Lúc đó, ánh mắt cô trở nên mơ hồ trong màn đêm, một lát sau mới dần dần tập trung lại và nhận ra anh ta.
Sau đó, thực sự hết cách, anh ta bèn đưa cô đi tìm bác sĩ tâm lý và nhận được câu trả lời là: Di chứng căng thẳng sau chấn thương.
Nhưng cô vẫn không kể hết được nội dung cơn ác mộng, dường như, nó mãi chỉ là các hình ảnh lờ mờ nhưng lại rất đáng sợ.
Cô không hình dung ra nổi, và không tìm được căn nguyên của nỗi sợ.
Thế nên không ai giúp được cô, cách duy nhất chỉ có thể dựa vào thời gian.
Lâm Liên Thành đứng ngoài cửa phòng xem phim một lát rồi mới nhẹ nhàng bước vào.
Lúc này, cô đang ngủ thiếp đi, hơi thở nhẹ như chú mèo con. Chiếc ghế sô pha mềm mại yên tĩnh lạ thường, còn phía sau là màn chiếu bộ phim Gangster rất nổi tiếng, súng bắn cực kỳ ác liệt, thi thoảng lại có âm thanh từ stereo vang lại.
Điều khiển từ xa vẫn còn nằm trong tay cô. Anh ta ngồi xuống thử rút nó ra, nhưng chỉ khẽ động một cái, cô đã tỉnh dậy.
Nhìn thấy anh ta, cô có vẻ ngạc nhiên, sững người một lát rồi mới nói, “Sao anh về sớm thế?”
Lâm Liên Thành cười nửa đùa nửa thật, “Sợ em đột nhiên chạy mất nên phải chọn chuyến bay nhanh nhất về ngay trong đêm.”
Rõ ràng cô không tin, bĩu môi, “Em có thể chạy đi đâu chứ?”, vừa nói vừa lật chiếc chăn len lên, thò đôi chân trần xuống nền nhà, đi ra cửa sổ vén rèm lên.
Tầng họ sống rất cao, gần như có thể trông thấy cả nửa thành phố. Đối diện chính là sông Hoàng Phố, Bến Thượng Hải. Bên ngoài là thế giới băng tuyết bao phủ, qua cửa sổ, giống như lưu ly trong lầu quỳnh gác tía, đẹp hơn tất thảy.
Cô hơi cảm thán, “Tuyết rơi lớn thật!”
“Ừ!”, không biết từ khi nào, Lâm Liên Thành đã bước đến sau cô, khẽ lên tiếng, “Thượng Hải đã lâu lắm rồi không thấy cảnh tuyết thế này.”
Cô có vẻ tò mò, “Anh thường sống ở đây sao?”
“Tại sao em lại hỏi như vậy?”
“Vì em thấy ngôi nhà này không giống vẻ có người thường xuyên ở”, cô hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, nở nụ cười lém lỉnh, “Giống như một trong những nơi ẩn náu vậy.”
“Em phát hiện ra mất rồi”, Lâm Liên Thành tắt ngấm nụ cười, không kìm được, giơ ngón tay cốc vào trán cô.
Thấy vậy, Thừa Ảnh cười, lùi lại né tránh theo bản năng, không may va phải tấm kính phía sau. Lâm Liên Thành muốn ngăn lại nhưng không kịp, chỉ thấy cô chau mày, ai oán, “Đau chết đi được!”
“Ai bảo em tránh?”, anh ta vừa bực vừa buồn cười, kéo tay cô dậy, dùng tay mình áp vào chỗ bị va đập, khẽ xoa, “Bị anh cốc chắc chắn không đau thế này đâu.”
“Còn chưa chắc”, cô vờ hứ một tiếng lạnh lùng, lùi sang bên cạnh hai bước, đi đôi dép lê bên ghế số pha.
Thực ra, cả căn hộ đều ấm, dù cô có đi chân đất trên nền nhà cũng sẽ không thấy lạnh. Cô tiện tay với chiếc khăn choàng khoác lên người, đi dép lê xuống nhà cùng anh ta.
Khi ăn sáng, Lâm Liên Thành hỏi, “Anh có hai ngày nghỉ, em muốn đi đâu không?”
Thừa Ảnh như đang chăm chú quết bơ lên bánh mỳ, lúc này dừng lại ngẫm nghĩ rồi mới cố ý nói, “Em muốn đi dạo phố, sắm đồ. Anh cũng đi cùng em chứ?”
“Ừ.”
“Nhưng không phải đàn ông đều ghét nhất là việc tẻ nhạt này sao?”, cô mỉm cười bất ngờ, cố gắng loại bỏ ý nghĩ này của anh ta, “Sao anh dễ tính thế?”
Lâm Liên Thành uống sữa, chẳng thèm để ý đến nhận xét của cô, vừa chăm chú xem tờ báo buổi sáng, vừa nói, “Anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của em mà.”
“Vậy sao?”, Thừa Ảnh sững người, có chút tiếc nuối, “Tiếc là em không nhớ những chuyện trước đây.”
Cô bỗng im lặng, cả phòng ăn không có tiếng động.
Quản gia đứng một bên nhìn đôi nam nữ này, trong lòng không khỏi xúc động.
Từ khi Lâm Liên Thành mua căn hộ này, ông đều làm việc ở đây. Nhưng trong hai năm qua, ông chưa từng thấy Lâm Liên Thành đưa bất kỳ cô gái nào về.
Đây là lần đầu tiên, lại là một cô gái bị mất trí nhớ.
Có điều ngay cả ông cũng không thể không thừa nhận, cô Án này rất xinh đẹp. Đặc biệt là đôi mắt đó, dường như biết nói, lại như tỏa sáng, giống như mặt hồ dưới ánh mặt trời, lấp lánh óng ánh như kim cương.
Khoảng ba tháng trước, Lâm Liên Thành đưa cô về, cực kỳ dịu dàng và kiên nhẫn. Bất kỳ ai cũng có thể nhận ra, anh ta đối xử với cô rất tốt. Ngoại trừ phải đi công tác ra, anh ta gần như luôn ở Thượng Hải cùng cô.
Quản gia xuất thân chuyên nghiệp, tất nhiên sẽ không nghe ngóng chuyện đời tư của gia chủ. Qua cách thể hiện của Lâm Liên Thành có thể thấy, có lẽ trước đây, họ thực sự là một cặp đôi hoàn mỹ.
Thực ra đi dạo phố không phải là sở thích của cô, Thừa Ảnh chỉ muốn mua ít đồ năm mới, chuẩn bị đón năm mới.
“Em không cần làm chuyện này đâu”, Lâm Liên Thành nói với cô, “Em cần gì cứ nói với quản gia là được rồi.”
“Củi gạo dầu muối đều không đến lượt em lo. Đồ dùng gia đình, em cũng không phải lo, nhưng có những thứ không thể giao cho người khác làm được.”
Lúc này, họ đang vịn tay vào thang máy khu mua sắm. Tết Âm lịch càng lúc càng gần, đến đâu cũng tràn ngập không khí Tết, khu mua sắm gần như chật ních người.
Thừa Ảnh đi thẳng đến quầy trang phục nam, thấy Lâm Liên Thành hơi nhíu mày, cô làm như không để ý mỉm cười, “Em muốn tặng anh một món quà năm mới. Mong là anh sẽ nhận.”
Lâm Liên Thành không biểu hiện gì, chỉ thu hết nét mặt cô vào mắt mình.
Tính ra, hai người quen nhau đã hơn hai chục năm nhưng vẫn như xưa, cô chỉ nở nụ cười như vậy trước mặt anh ta.
Nụ cười có vẻ bối rối, lại có chút căng thẳng. Thừa Ảnh như vậy khiến anh ta cảm thấy rất thú vị, như thể còn đáng yêu hơn cả hồi cô là thiếu nữ.
Thế là anh ta hơi nhướng mày, “Ờ” một tiếng, nhìn vào mắt cô hỏi, “Em muốn tặng anh thứ gì?”
Cô lập tức hỏi lại, “Anh thích gì? Em chưa bao giờ tặng quà cho đàn ông cả”, nói xong rồi lại như đang ngẫm nghĩ, cuối cùng đành nói, “Không đúng. Nên nói là em không nhớ trước đây có tặng quà cho đàn ông bao giờ chưa.”
“Không sao. Em muốn tặng gì cũng được.”
“Anh tin vào con mắt của em thế ư?”
“Ừ”, Lâm Liên Thành gật đầu, nụ cười nhẹ nhõm ấm nơi đáy mắt.
Con mắt của cô luôn rất tốt. Trước đây, vào sinh nhật hằng năm của anh ta, cô đều tự tay chọn một món quà, giá không cao lắm nhưng rất mới mẻ.
Sau đó họ trở thành người yêu, cô không còn tặng quà cho anh ta nữa.
Anh ta đã từng tỏ ý chất vấn, kết quả cô làm mặt vô tội, “Thứ nên tặng, có thể tặng đều tặng cả rồi.”
Anh ta không kìm được nở nụ cười gian xảo, “Cũng phải. Giờ đến cả người cũng là của anh rồi…”
Giờ đây, lại một lần nữa thấy cô dạo quanh các quầy hàng, tự tay chọn quà cho mình, Lâm Liên Thành thấy cảm kích vô cùng.
Mất đi rồi có lại.
Mấy tháng nay, mỗi lần trông thấy cô, từ này luôn không ngừng nhảy nhót trong đầu anh ta.
Vì bốn tháng trước, anh đã tưởng rằng mình sẽ không còn gặp lại cô nữa.
Khi nghe tin về vụ tai nạn máy bay, anh ta gần như ngay lập tức có danh sách hành khách, vẫn là thư ký của Lâm Liên Giang gửi fax tới. Tờ giấy A4 in ra vẫn còn nóng hổi nhưng ba chữ vô cùng quen thuộc trên đó đã khiến máu anh ta đông lại trong nháy mắt.
Anh ta không muốn tin, cũng không thể tin. Thậm chí còn sử dụng những thiết bị có ở nhà để thử xác nhận tên tuổi và thân phận các nạn nhân.
Không ai biết anh ta hối hận nhường nào, hối hận vì thứ cuối cùng để lại cho cô chỉ là một cái bóng lưng.
Chia tay ở sân bay, anh ta không hề quay đầu lại nhìn cô một cái.
Chia tay như vậy.
Âm dương cách biệt.
Anh ta vốn cho rằng nghe chính miệng cô thừa nhận cuộc hôn nhân hạnh phúc đã là giây phút tồi tệ nhất trong cuộc đời anh ta. Nhưng sau đó anh ta cho rằng thà gia đình cô hạnh phúc mỹ mãn còn hơn, chỉ cần cô sống khỏe mạnh là được.
Sự thay đổi đột ngột và quá lớn như vậy khiến mong muốn của anh ta trở nên nhỏ bé như vậy.
Anh ta chỉ cần cô sống mà thôi.
Sau đó, gần như mấy chục ngày khổ sở. Anh ta cũng không nhớ nổi mình đã trải qua như thế nào, chỉ biết cuối cùng, Lâm Liên Giang gọi điện đến chỉ nói một câu, “Anh đã quan sát động tĩnh nhà họ Thẩm, không hề giống nhà đang có tang.”
Nó giống như tia sáng le lói mà người mất ánh sáng đã lâu bỗng nhiên trông thấy.
Không có tang… Thế nghĩa là gì?
Lần đầu tiên trong đời, anh ta cầu xin Lâm Liên Giang, “Anh điều tra rõ giúp em được không?”
Lâm Liên Giang im lặng rất lâu trong điện thoại mới nhận lời, “Có tin gì, anh sẽ báo cho em biết.”
“Cám ơn anh”, anh ta nói.
“Đừng khách sáo”, giọng Lâm Liên Giang vẫn trầm tĩnh nhưng tàn nhẫn nhắc nhở anh ta, “Nhưng em đừng ôm bất kỳ hy vọng gì.”
Đương nhiên anh ta hiểu. Bất kỳ hy vọng nào, cuối cùng đều có thể hóa thành tuyệt vọng khôn cùng.
Nhưng e là tất cả mọi người, kể cả Lâm Liên Giang đều không ngờ đến, chỉ vài ngày sau đó, thật sự có tin của Án Thừa Ảnh.
Khi anh ta đến đón cô, cô vừa được cứu ở dưới sông lên, đầu bị va đập mạnh khiến cô quên tất cả mọi thứ, chỉ nhớ mỗi tên mình.
Cuối cùng, Thừa Ảnh lựa chọn một cặp khuy măng sét phong cách tinh tế, nhờ nhân viên phục vụ gói lại, quay đầu lại mới phát hiện ra người đàn ông phía sau đang tâm hồn treo ngược cành cây.
Cô đưa tay khua trước mặt anh ta mấy cái, “Đang nghĩ gì thế?”
“Anh đang nghĩ…”, Lâm Liên Thành mỉm cười, “Tại sao sau khi mất trí nhớ, em lại tin tưởng anh như vậy?”
“Dù gì tạm thời em cũng không có nơi nào để đi, trông anh cũng không giống người xấu”, cô nói.
“Chỉ như vậy thôi sao?”
“Như vậy thôi.”
Anh ta không để ý, chỉ cảm thấy rất buồn cười. Cô và anh ta đối diện nhau, đứng trước quầy đá quý, lấp lánh phản chiếu lên đôi mắt cô, một vẻ đẹp cực kỳ thuần khiết.
Câu trả lời của cô quá đơn giản, nhưng đúng là sự thực.
Xem ra, quả nhiên Án Thừa Ảnh mất trí nhớ đáng yêu hơn trước đây rất nhiều.
Lâm Liên Thành không kìm được tâm trạng vui vẻ, máu trong tim cuộn dâng, kéo cô xuống lầu, đến quầy trang phục nữ, nhưng Thừa Ảnh lập tức từ chối, “Hôm nay, em không muốn mua đồ. Hơn nữa, những đồ lúc trước anh mua cho em sắp chật ních tủ quần áo rồi.”
Anh ta nói, “vừa rồi em còn khen anh đối xử tốt với em. Anh phải thể hiện một chút mới được.”
Cô cố ý nhắc lại, “Em chỉ nói anh không giống người xấu thôi. Anh nghe nhầm rồi.”
“Cũng thế cả.”
Làm gì có người nào vô lại tự sướng đến vậy? Hơn nữa lại còn vô lại tự sướng một cách đương nhiên.
Thừa Ảnh không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Anh ta cao lớn, khuôn mặt thanh tú, đôi môi khẽ mỉm cười. Người như thế này vô cùng nổi bật giữa đám đông, khiến không ít cô gái phải ngước nhìn, nhưng dường như, anh ta không hề biết, cứ dẫn cô thong thả đi hết tầng này đến tầng khác, như thể rất thích dạo phố vậy.
“Anh hay đi dạo phố lắm hả?”, cô không kìm được hỏi.
Anh ta cúi xuống nhìn cô tỏ vẻ “tất nhiên không”, “Thường ngày anh rất bận.”
Xem ra hôm nay thật sự khác thường, cô ngẫm nghĩ một lát rồi đề nghị, “Dù sao cũng chẳng mua gì. Hay là về nhà đi!”
“Không được”, anh ta nói, “Đi! Chúng ta đi siêu thị.”
Thực ra Thừa Ảnh đâu có hiểu tâm tư của anh ta.
Bao năm nay, điều anh ta hối hận nhất chính là chia tay với cô. Hơn nữa, việc anh ta luôn luôn muốn làm, cũng không gì ngoài việc cùng cô trải qua cuộc sống yêu đương, cuộc sống vợ chồng.
Thế nên, anh ta bèn kéo cô xuống siêu thị dưới tầng một mua cả đống đồ ăn vặt và hoa quả.
Cuối cùng, khi xe chở hàng sắp nhét đầy đồ, anh ta vừa nhìn hàng hóa vừa hỏi, “… Còn muốn ăn gì không?”
Cô không khỏi ngạc nhiên nhìn kỹ lại anh ta, “Sao trước đây em không phát hiện ra anh thật sự có khí chất của nhà giàu mới nổi nhỉ?”
Tâm trạng của anh ta rất vui vẻ nên cũng chẳng hề để ý, lông mày giãn ra, nở nụ cười.
Cô cùng anh ta đi xuyên qua dãy hàng hóa, buột miệng hỏi, “Anh chỉ nói với em rằng, chúng ta là bạn tốt lớn lên với nhau từ nhỏ. Nhưng ngoài như vậy ra, chúng ta còn có quan hệ gì khác không?”
“Chẳng hạn như?”, Lâm Liên Thành dừng bước, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Em không biết”, cô mỉm cười, tự cho rằng không có khả năng lắm, nhưng vẫn cười nói: “Anh đối với em tốt như vậy. Nếu em có bạn trai, chắc cũng không hơn thế đâu.”
Lâm Liên Thành im lặng nhìn cô một lát, làm như không có chuyện gì, nhìn đi chỗ khác, không trả lời.
Cuối cùng cô ngẫm nghĩ một lát rồi lại hỏi, “Trước khi xảy ra chuyện, em có bạn trai chưa?”
Khi cô nói câu này, hơi cúi người xuống chọn chocolate tầng dưới cùng.
Trong siêu thị khá ấm nên họ đều bỏ áo khoác và khăn quàng ra, cô chỉ mặc chiếc áo len dệt màu đen cổ chữ V. Chiếc áo len khá mỏng tôn lên làn da trắng ngần. Hôm nay do cô buộc túm tóc đuôi ngựa, từ góc độ của Lâm Liên Thành có thể nhìn thấy gáy cô, một khoảng da mịn màng như đá quý đã qua tay người thợ hoàn kim đẳng cấp đang tỏa sáng quyến rũ.
Anh ta đứng bên cạnh, chỉ nhìn dáng vẻ chăm chú chọn đồ của cô, yên lặng một lát mới trả lời, “Chưa.”
Khi cô được cứu lên, người đầy vết thương, nghe nói là cả người lẫn xe đâm vào lan can cầu, lao thẳng xuống sông.
Hôm đó, rõ ràng cô không hề lên chuyến bay đi Nepal, nhưng tên cô vẫn xuất hiện trong danh sách hành khách một cách kỳ lạ. Là ai đã làm việc này?
Hơn nữa, trong hơn một tháng đó, cô đã đi đâu?
Anh ta làm việc vốn không thích dựa vào quan hệ gia đình, nhưng cuối cùng vì cô, không thể không dùng đến mọi thủ đoạn và cách thức ngầm để điều tra.
Cuối cùng, tuy không có kết quả chính xác, nhưng từ các manh mối, anh ta cũng có thể đoán ra nguyên nhân và kết quả trước đó.
Vì vậy, đối diện với người con gái không dễ gì mất đi mới có lại này, tạm thời, anh ta không định để cô quay lại với cuộc sống nguy hiểm tứ bề trước đây.
Huống hồ, anh ta còn có sự ích kỷ nữa.
Cuộc sống bây giờ tốt đẹp như vậy, đẹp như một giấc mơ.
Là giấc mơ mà anh ta luôn theo đuổi, là giấc mơ anh ta đã từng cho rằng mãi mãi không thể trở thành hiện thực.
Anh ta không muốn mau chóng thức dậy khỏi giấc mơ này.
Họ từ siêu thị đi ra, mới khoảng bốn năm giờ chiều mà trời đã nhá nhem tối.
Hai ngày tuyết rơi dày lại thiếu ánh sáng mặt trời nên không khí rất lạnh. Ai ra ngoài trời cũng đều vội vội vàng vàng. Thừa Ảnh ngồi trong xe, một tay giơ ra trước lò sưởi, tay kia vặn radio.
Vừa đúng lúc di động của Lâm Liên Thành đổ chuông. Cô vội vặn nhỏ âm lượng xuống, tiện tay lấy tai nghe Bluetooth ra đưa cho anh ta.
Lâm Liên Thành đeo tai nghe Bluetooth vào khẽ nói, “A lô!”
Tiếp theo là im lặng rất lâu. Thời gian nghe điện thoại rất dài, nhiều lắm, anh ta chỉ ậm ừ một tiếng, mỗi lần đều là từ “ừm” ngắn gọn. Cuối cùng, cô không kìm nổi tính tò mò, quay đầu lại nhìn anh ta.
Lúc này cô mới phát hiện sắc mặt anh ta cực kỳ tệ, tối sầm như bầu trời ngoài cửa xe, chẳng có chút ấm áp nào. Dường như anh ta cũng cảm nhận được, liếc sang nhìn cô, nhanh chóng ngắt lời đối phương, “Em đang lái xe. Gặp nhau rồi nói.”
Cô chần chừ, cuối cùng vẫn hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có gì”, anh ta ném tai nghe qua một bên, cười nói như không có chuyện gì, “Là Lâm Liên Giang. Anh ấy đã đến Thượng Hải.”
Cô biết người đó, là con trưởng của nhà họ Lâm. Nghe nói, lần đó Lâm Liên Thành có thể thuận lợi tìm thấy cô cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của anh ta.
Nếu đã là chuyện giữa anh em họ, cô không tiện tham dự vào, thế nên chỉ “vâng” một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.
Sau khi Lâm Liên Thành đưa cô về nhà thì một mình ra ngoài. Tối đến không có việc gì làm, Thừa Ảnh bảo quản gia một tiếng rồi lấy đồ đi bơi.
Tầng trên cùng của chung cư cao cấp này có một bể bơi trong nhà, được xây dựng theo tiêu chuẩn quốc tế, bốn mùa đều có nước ấm.
Gần đây, khi không có việc gì, cô thường đến đây giết thời gian, thi thoảng gặp vài người hàng xóm, mọi người đều rất hòa nhã, có điều tối nay, cả bể bơi chỉ có mình cô.
Cô bơi khá tốt, thể lực cũng không tồi. Hiếm khi yên tĩnh như hôm nay, cô thong thả bơi mười mấy vòng, đến khi ngón tay chạm vào thành bể, ngoi lên, cô mới phát hiện không biết Lâm Liên Thành đã về từ lúc nào, lúc này đang đứng trên bờ cười mà như không, cúi xuống nhìn cô.
Bể bơi lớn, lúc trước, ngoài cô ra, không có người thứ hai, ngoài tiếng nước chỉ có tiếng nước, lúc này bỗng có thêm một người khiến cô giật cả mình, suýt nữa thì sặc nước.
“… Anh đến, sao không lên tiếng?”, gạt nước trên mặt, cô bỏ kính bơi ra, thở hổn hển nhìn anh ta.
“Em chăm chú bơi như vậy, anh có gọi em cũng không nghe thấy”, Lâm Liên Thành nói điều hiển nhiên, ngồi xuống bên thành bể, rút ngắn khoảng cách với cô, “Bơi bao lâu rồi?”
Cô nhẩm tính, “Khoảng một tiếng rồi.”
“Đói chưa? Trước khi lên đây, anh bảo bác quản gia chuẩn bị đồ ăn đêm rồi. Hay là giờ quay về nhé?”
Cô thở nhẹ một tiếng, cười khì khì nhìn anh ta, “Lâm Liên Thành, trước đây em có bao giờ nói, nếu anh kết hôn, sẽ có vô số cô gái tan vỡ trái tim không?”
Anh ta có vẻ không hiểu, nhướng mày.
“Nếu anh đối xử với cô gái nào cũng tốt như vậy, e là người muốn lấy anh sẽ chen hỏng cửa lớn mất.”
“Vậy còn em?”, anh ta bỗng hỏi.
“Hả?”
Giọng anh ta hơi thấp, còn cô đang vịn vào thành bể, dùng hai chân đạp nước, tiếng nước vang lại bị không gian phóng to, vì vậy mà cô không nghe rõ.
Anh ta chăm chú nhìn vào mắt cô, lặp lại lần nữa, “Anh đối xử với em tốt như vậy, liệu em có muốn lấy anh không?”
Tiếng nước nhỏ dần, cuối cùng tắt ngấm.
Hai tay cô vẫn bám vào thành bể bên cạnh chân anh ta, người không cử động, hoàn toàn chìm trong nước. Sóng nước vẫn hơi lăn tăn, từng làn từng làn nước ấm ùa về phía cơ thể, dường như đang vỗ vào tim cô.
Dáng vẻ của anh ta không giống như đang đùa.
Trần nhà mái vòm cao cao, nửa mái vòm làm bằng kính trong suốt, thời tiết đẹp còn có thể ngắm sao từ bể bơi.
Hôm nay thời tiết không đẹp lắm, nhưng cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh ta, dường như có vô số ánh sáng lấp lánh trong đó.
Có lẽ là ánh sáng trên đỉnh đầu, hoặc là ánh sáng phản chiếu trên mặt nước.
Thực ra giống ánh sáng của gợn sóng hơn, vì anh ta nhìn cô chăm chú và dịu dàng, giống như trên thế gian rộng lớn này chỉ có một mình cô.
Chỉ có một mình cô có thể lọt vào đôi mắt anh ta. Thế nên, trong đó, trong đôi mắt dài, sâu và hẹp ấy, cô thấy bóng mình phản chiếu rất rõ ràng.
Cô bắt đầu hoảng hốt, cảm giác hoảng loạn chưa từng có ập về, dội lên lồng ngực cô.
May mà lúc này, điện thoại di động bỗng đổ chuông, phá vỡ sự yên tĩnh khó xử này.
Cô hắng giọng nhắc anh ta, “Có điện thoại.”
Anh ta ngồi xổm nhìn cô, rồi mới đứng dậy đi sang bên cạnh nghe điện thoại.
Áp lực trước đó dần biến mất khi anh ta xa dần. Thừa Ảnh quay người, tựa lưng vào thành bể, điều chỉnh lại nhịp thở, rồi nhẹ nhàng chìm xuống nước, bơi ra xa.
Cô bơi vài vòng với tốc độ bình thường, đến khi cảm thấy mệt mới lên bờ. Lúc này, Lâm Liên Thành vẫn đứng đằng xa vừa nhìn cô bơi, vừa yên lặng hút thuốc.
Ở đây vốn cấm hút thuốc. Có lẽ do quá muộn nên cũng không có ai đến ngăn cản anh ta.
Sau khi lên bờ, cô quấn chiếc khăn tắm rồi đeo lại chiếc vòng hạt gỗ mà cô đã tháo ra lúc trước. Đây là thứ cô mang theo người khi được vớt từ dưới sông lên, cũng không biết nó có ý nghĩa gì đặc biệt hay không, chỉ là nhìn chất liệu của chiếc vòng này, cô cũng biết nó là đồ hiếm có.
Cô ướt sũng, bước đến trước mặt anh ta, hơi nhíu mày nói, “Anh hút ít thôi. Mùi thuốc lá khó chịu lắm!”
Giọng và thái độ của cô bình thường như không có gì nhưng dường như cô chưa bao giờ nói với anh ta câu đó. Lâm Liên Thành cúi đầu xuống nhìn cô, chẳng thèm để ý, mỉm cười, ngoan ngoãn dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại.
Họ xuống dưới lầu, quả nhiên, quản gia đã chuẩn bị xong đồ ăn đêm, có bánh trôi tàu vừa ngon vừa ngọt, phía trên còn điểm vài bông hoa quế thơm nức. Thừa Ảnh thật sự hơi đói, vừa ngồi xuống thì phát hiện Lâm Liên Thành vẫn ở ngoài phòng khách, bèn hỏi, “Anh không ăn một chút sao?”
Ánh mắt anh ta không rời khỏi tờ tạp chí, chỉ đáp, “Không. Anh vừa ăn xong mới về, không đói.”
Thực ra chiều nay Lâm Liên Giang đến Thượng Hải họp, buổi tối gọi anh ta ra ngoài gặp mặt. Buổi gặp mặt giữa họ suýt nữa ầm ĩ đến mức ra về không vui vẻ, nên anh ta cũng chẳng ăn được mấy hạt cơm.
Lần này Lâm Liên Giang gần như đã hết nhẫn nại, mắng cho anh ta một trận phủ đầu, cuối cùng còn lớn tiếng hỏi, “Em định hoang đường đến bao giờ nữa? Cứ giấu Thừa Ảnh cả đời, không cho cô ấy biết sự thật sao? Hay có cần anh nhắc em, Thẩm Trì không phải là người đàn ông dễ chọc giận đâu không?”
Anh ta không lên tiếng, chỉ châm điếu thuốc, rít vài hơi đã hết, sau đó mới buồn bã nói, “Cuộc sống đó không hợp với cô ấy.”
Lâm Liên Giang gần như bị anh ta chọc cho tức cười, lạnh lùng khinh miệt, “Hợp hay không, em có tư cách gì mà phán xét?”
Anh ta không lên tiếng nữa.
Lâm Liên Giang đành đưa ra thông điệp cuối cùng, “Tốt nhất, em nên mau chóng nói cho cô ấy biết sự thực. Cô ấy có chồng. Dù chồng cô ấy làm gì, dù cuộc sống trước đây của cô ấy thế nào, cô ấy đều nên quay về. Em phải lập tức, ngay lập tức giải quyết chuyện này cho anh. Nếu không, đợi Thẩm Trì hay tin tìm đến cửa, đến lúc đó sẽ có hậu quả thế nào, chẳng ai có thể đảm bảo được.”
“Sao chứ? Gần đây bên nhà họ Thẩm có động tĩnh gì sao?”, anh ta không quan tâm hỏi lại.
Lâm Liên Giang cố kìm nén cơn giận, cầm tách trà lên uống một hớp, bình tĩnh liếc nhìn anh ta, rồi mới nói, “Không biết vì lý do gì, ngay từ đầu Thẩm Trì đã biết cô ấy không hề lên máy bay, sau đó cũng liên tục tìm kiếm, chỉ là sau đó, chúng ta đã tình cờ tìm thấy cô ấy trước. Có thể giấu được ba tháng đã là kỳ tích lớn lắm rồi. Anh không giao thiệp với Thẩm Trì, không rõ tính khí của anh ta thế nào, nhưng dù thế nào, vợ bị mất tích, anh ta tuyệt đối không để yên chuyện này đâu. Thế nên Lâm Liên Thành, anh cảnh cáo em, đừng gây rắc rối nữa, mau giải quyết chuyện này đi.”
Sau đó, Lâm Liên Giang vẫn không yên tâm. Khi anh ta đang ở bể bơi, Lâm Liên Giang lại gọi điện đến.
Lâm Liên Giang làm việc ít khi như vậy, nhân viên bên cạnh anh ta đều hiểu tính khí của anh ta, nên thường không phải nhắc lại lần thứ hai.
Xem ra, tối nay, anh ta thật sự phá lệ rồi.
Thừa Ảnh ăn đêm xong, quay lại phòng khách thì phát hiện người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đang suy nghĩ chuyện gì đó, điếu thuốc giữa ngón tay anh ta đã cháy cả đoạn dài, nhưng dường như anh ta không hề phát hiện ra, chỉ im lặng lật tờ tạp chí.
Cô tốt bụng nhắc nhở, lúc này anh ta mới giật mình dụi tắt điếu thuốc nói, “Muộn lắm rồi! Em đi nghỉ sớm đi.”
“Còn anh?”
“Anh ngồi thêm lát nữa”, anh ta bịa ra một lý do, “Lát nữa có đồng nghiệp ở công ty chi nhánh nước ngoài gọi điện. Em đi nghỉ trước đi.”
Thừa Ảnh gật đầu, “Được rồi. Vậy chúc anh ngủ ngon.”
Anh ta mỉm cười, “Ngủ ngon!”
Thực ra Lâm Liên Giang dự tính không sai chút nào, chỉ vài tiếng sau, cũng là sáng sớm tinh mơ hôm sau, Trần Nam đóng cửa xe trong giá lạnh, sải bước vào nhà họ Thẩm.
Thẩm Lăng đang nghỉ đông, trong nhà xảy ra chuyện như vậy nên tất nhiên cũng chẳng có tâm trạng đi du lịch hay vẽ tranh gì nữa. Ngày hôm dó, cô ấy cũng ngoan ngoãn ở nhà. Khi Trần Nam xuất hiện, cô ấy đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách ấm áp, ôm điện thoại tán gẫu với cô bạn cùng phòng ký túc.
Đêm khuya yên tĩnh, một cơn gió lạnh từ ngoài cửa ùa vào khiến cô ấy giật thót mình, “… Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Nam chẳng cởi áo khoác chỉ nói, “Tôi tìm đại ca đã rồi quay lại nói cho cô biết.”
Thẩm Lăng cực kỳ thông minh, ngay lập tức ngồi thẳng dậy nói, “Có tin của chị dâu tôi ư?”
“Phải”, Trần Nam đáp, bước hai ba bước đã tới cầu thang.
Trong phòng ngủ vẫn bật đèn sáng trưng.
Trần Nam rút điện thoại ra, mở thư mục ảnh nói, “Đây là ảnh chụp chiều nay.”
Dương như Thẩm Trì vừa tắm xong, chỉ mặc chiếc áo choàng tắm, tóc vẫn còn ướt. Anh hơi lim dim, ánh mắt buồn nhìn vào màn hình điện thoại, những giọt nước trên tóc không ngừng nhỏ xuống, nhưng anh chẳng cảm thấy gì, chỉ có đồng tử đen sậm co lại trong nháy mắt.
Đúng là cô ấy.
Tuy chỉ có nửa khuôn mặt, nhưng thật sự là cô, hoàn hảo không khiếm khuyết.
Trong bức ảnh, cô đang ngồi xổm trước quầy hàng ở siêu thi, miệng hơi mỉm cười, cũng không biết đang nghe người bên cạnh nói gì, còn người đứng bên cạnh cô là Lâm Liên Thành.
Họ mua rất nhiều đồ trong xe đẩy hàng, đồ ăn cũng có, đồ dùng cũng có, toàn thứ linh tinh, xem ra đang rất nhàn nhã bên nhau.
Ngay sau đó, Thẩm Trì nắm chặt điện thoại, ngẩng lên, đáy mắt sâu thẳm không lộ ra cảm xúc, chỉ lạnh lùng nói, “Đây là ở đâu?”
“Thượng Hải.”
“Đi điều tra xem Lâm Liên Thành sống ở đâu”, anh ra lệnh ngắn gọn, trả điện thoại di động cho Trần Nam, còn mình thì bước đến đầu giường, cầm bao thuốc và bật lửa lên.
Theo tiếng tách của bật lửa, ánh lửa lập lòe nơi đáy mắt, làn khói trắng nhanh chóng che kín nét mặt anh.
“Em hiểu”, Trần Nam nhìn anh, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn khuyên, “Anh không ngủ được, tối hút ít thuốc thôi.”
Người đàn ông cao lớn liếc nhìn qua làn khói thuốc, hơi lim dim mắt, “Cậu học nhiều chuyện từ bao giờ thế?”
Giọng anh lạnh lùng và mỉa mai, không hiểu nổi là vui hay giận. Nhưng anh càng như vậy, càng khiến người khác cảm thấy tâm tư khó lường.
Trần Nam không để ý, chỉ mỉm cười. Lúc này, e là chỉ mình mới dám lao vào họng súng.
Có điều, anh ta biết im lặng đúng lúc, trước khi đi ngủ hỏi, “Nữ sát thủ đó xử lý thế nào ạ?”
“Cô ta đã vô dụng rồi”, Thẩm Trì nhanh chóng hút xong điếu thuốc, hơi nghiêng người dụi tàn thuốc, tuyên bố không mang bất kỳ cảm xúc nào.
“Em hiểu rồi.”
Trần Nam quay người đi xuống lầu, Thẩm Lăng quả nhiên vẫn chưa ngủ, đang giương mắt nhìn anh ta. Anh ta đành nói ngắn gọn, “Chị dâu không sau. Cô yên tâm.”
Thẩm Lăng mở to đôi mắt, khẽ nói, “Vậy giờ chị ấy đang ở đâu?”
“Thượng Hải. Có điều, tạm thời cô đừng đi hỏi anh ấy”, anh ta hất hàm về phía trên lầu.
Thẩm Lăng không hiểu, “Tại sao?”
Trần Nam cười như không có chuyện gì, “Không tại sao cả. Trẻ con đừng lắm chuyện.”
“Tôi không còn bé nữa”, Thẩm Lăng nhíu mày tỏ vẻ bất bình, Trần Nam đã vẫy tay chào cô rồi nhanh chóng rời khỏi đó.