• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang tính toán, hắn chợt lướt mắt nhìn ra phía sau Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký và Ngô Nam Vân, lúc ấy mới nhận ra vị hòa thượng thấp lùn và một thiếu niên thư sinh đang nói chuyện gì với nhau, không để ý đến song phương đang tranh chấp, thần thái hết sức du nhàn, tựa hồ không coi mối hiểm họa đang treo lơ lửng trên đầu Thúy Liễu sơn trang vào đâu!

Hoạt Thi Quỷ Viên Cổ đã nửa đời xông pha giang hồ nên rất có kinh nghiệm nhìn người xét việc.

Chỉ nhìn qua thần sắc Bộc Dương Duy và Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt hòa thượng cũng biết ngay hai người này võ công phi phàm.

Hắn trở nên do dự nghĩ thầm :

- Chỉ e việc hôm nay huynh đệ chúng ta tới đây tìm cừu gặp phải trở ngại mất rồi!

Huynh muội Tần Ký và Ngô Nam Vân thấy lão đại Hoạt Thi Quỷ Viên Cổ ánh mắt mông lung bất định, tin rằng hắn thấy đông cao thủ nên đã mất tinh thần.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân cười nói :

- Lũng Tây tam quỷ! Các ngươi đã biết danh hiệu ta, như vậy tối nay chỉ e các ngươi không chắc thắng rồi! Bây giờ cho phép các ngươi chọn một phương thức ứng chiến có lợi hơn. Cứ việc tùy ý chọn đối thủ, lấy một đấu một, chịu không?

Quả là phương sách có lợi cho chúng thật!

Lũng Tây tam quỷ nghe nói bụng ngầm thở phào nhẹ nhõm.

Hoạt Thi Quỷ Viên Cổ cố vớt vát chút thể diện cười đáp :

- Như thế cũng được. Nhưng Lũng Tây tam quỷ chúng ta không sợ bất cứ kẻ nào ỷ đông thắng ít đâu!

Chờ lão đại nói xong, lão nhị Âm Độc Quỷ Viên Triệu lập tức tiếp lời :

- Ngô Nam Vân! Người ta nói rằng Thất Sát kiếm pháp của ngươi là võ lâm nhất tuyệt. Tối nay Viên lão nhị muốn mở rộng tầm mắt một phen!

Dứt lời bước lên thò tay vào túi lấy ra một vật gì đen sì ngoằn ngoèo dài chừng năm thước.

Binh khí này là một cây roi hình tam giác, giống hệt như một con rắn với đầu há, miệng thè lưỡi đen nhánh và hai mắt đính vật gì phát sáng xanh lè, toàn thân phủ một lớp vảy óng ánh nhìn rất dễ sợ.

Âm Độc Quỷ Viên Triệu tay cầm đầu roi, ngạo nghễ nhìn Thất Sát kiếm pháp Ngô Nam Vân vẻ đầy tự tin.

Chúng nhân tuy đều biết Lũng Tây tam quỷ đều luyện độc công nhưng thấy thứ binh khí quái dị đó ai nấy cũng thầm kinh hãi.

Riêng Thất Sát kiếm pháp Ngô Nam Vân là người kiến đa thức quảng, vừa nhìn đã nhận ra ngay binh khí đó gọi là Ô Kim Thiết Xà Tiên.

Trước đây khắp thiên hạ chỉ có Cáp Bá đại sư ở Thanh Hải dùng loại binh khí này, chiêu thức vô cùng kỳ dị.

Thấy Âm Độc Quỷ Viên Triệu rút Ô Kim Thiết Xà Tiên ra, Ngô Nam Vân chỉ nhếch môi cười nhạt, rút Chu Diệu kiếm ra bước lên một bước, dáng vẻ rất ung dung.

Âm Độc Quỷ Viên Triệu lập tức tấn công, vận nội lực vào ngọn xà tiên cho thẳng ra, đồng thời vung roi lên như chớp điểm thẳng vào yết hầu đối phương.

Động tác đó quả xứng với danh hiệu Âm Độc Quỷ!

Ngô Nam Vân không tránh, vung Chu Diệu kiếm chém phạt xuống đầu roi.

Ô Kim Thiết Xà Tiên quả là thứ binh khí quái dị, tựa hồ như nó biết tự động tránh chiêu, oằn mình lại chờ thanh kiếm chém qua rồi lại phóng ngang mổ vào huyệt đan điền của địch thủ!

Ngô Nam Vân cũng biến chiêu rất nhanh, Chu Diệu kiếm quay nửa vòng lại tiếp tục chém xuống đầu roi.

Viên Triệu không ngờ kiếm pháp của đối phương thần kỳ như vậy, đành lùi lại một bước.

Ngô Nam Vân liền chớp thời cơ tấn công giành lấy thượng phong, chỉ trong chốc lát đánh ra tám kiếm.

Âm Độc Quỷ Viên Triệu đúng là được Cáp Bá đại sư phái Thanh Hải chân truyền, bị công kích mãnh liệt liền nhảy lùi ba bước, thi triển Cáp Xà tiên pháp phản công.

Hai đối thủ một tiên một kiếm bắt đầu dốc tận sở học tiến hành một cuộc kịch chiến.

Xem một lúc, Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký hướng sang Hoạt Thi Quỷ Viên Cổ nói :

- Viên lão đại! Người khác vì Tần mỗ mà liều mạng, sao chúng ta là nhân vật chủ yếu có thể bàng quan đứng nhìn?

Viên Cổ đáp :

- Rất tốt! Ta cũng đang ngứa ngáy chân tay đây!

Dứt lời lấy binh khí ra.

Binh khí của tên này gồm bốn ống đồng to bằng ngón chân cái dài chừng một thước nối với nhau bằng xích sắt, giống như một cây Tam Tiết côn bình thường, chỉ có điều đặc biệt là mỗi ống đồng có rất nhiều lỗ nhỏ và có tới bốn khúc chứ không phải ba.

Thấy đối phương xuất binh khí xong, Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký chắp tay cười nói :

- Viên lão đại xuất chiêu đi!

Viên Cổ thấy Tần Ký định dùng tay không đấu với mình, hừ một tiếng nói :

- Tên họ Tần! Ngươi không chịu xuất binh khí là tự làm mình chết, đừng oán hận Viên mỗ độc ác...

Chưa nói xong đã xông tới, vung côn quất tới cổ địch nhân.

Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký thấy đối phương đã xuất thủ liền thi triển Huyền Ma Ẩn Thân pháp tránh đi.

Viên Cổ chỉ thấy bóng người loáng qua, nhìn lại thì không thấy địch nhân đâu nữa!

Tên ma đầu phản ứng rất nhanh, vội vàng quay ngọn côn quật ngược lại sau lưng.

Quả nhiên Tần Ký lúc đó đã lướt ra sau lưng địch, định xuất chỉ điểm vào hậu tâm thì bị ngọn côn quất tới, kêu lên :

- Hảo thủ pháp!

Quát xong lùi một bước tránh, song chưởng xuất chiêu Cự Linh Di Sơn đánh tới hai vai địch.

Bấy giờ Viên Cổ vừa kịp quay lại, tả chưởng phát ra nghênh tiếp.

Chỉ nghe bình một tiếng. Viên Cổ bị đánh bật lùi ba bước.

Đơn chưởng không thể cự lại song chưởng, Viên Cổ bị thiệt thòi không có gì đáng ngạc nhiên.

Tên ma đầu bị bức lùi lập tức nổi giận, tay côn tay chưởng xông vào tấn công dồn dập như vũ bão.

Song phương tạo thành một cặp kịch chiến nữa.

Bốn đối thủ xoắn lấy nhau, kiếm tiêu côn chưởng phát ra loạn xạ, cát bụi bốc lên mù mịt, nhân ảnh chập chờn khó phân rõ địch ta.

Đoạn Mệnh Quỷ Viên Hằng thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai cặp đấu không ai chú ý đến mình, bụng nghĩ thầm :

- Bây giờ hãy thừa cơ diệt đi một tên như vậy hoặc lão đại hoặc lão nhị sẽ dư ra một người, có thêm mình nữa, khi đó dù cả bọn có liên thủ công vào cũng không sợ nữa.

Quả thật các đối thủ đang toàn tâm toàn ý đối địch, người ngoài thừa cơ ám toán thì rất dễ dàng đắc thủ.

Đoạn Mệnh Quỷ Viên Hằng quyết định như thế xong thò tay vào túi định lấy ra mấy mũi Thiên Mang châu là ám khí có tẩm chất kịch độc.

Hắn vừa thò tay vào túi thì chợt bạch y thư sinh đang quan sát Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký và Hoạt Thi Quỷ Viên Cổ ác đấu, chợt nhìn sang nhếch môi cười.

Viên Hằng ngượng ngùng rụt tay lại, vừa thẹn vừa tức nghĩ thầm :

- Tên cùng thư sinh này làm hỏng sự của lão gia! Trước hết hãy thịt ngươi đã rồi nói sau.

Quan sát đối phương một lúc, hắn thấy rằng bạch y thư sinh này không có gì khác thường, lại còn trẻ, cho dù biết võ công chăng nữa thì chẳng qua chỉ mới luyện võ được mươi năm là cùng, đáng là bao so với mình ba bốn chục năm khổ luyện độc công?

Viên Hằng liền vẫy tay nói :

- Tên hủ nho kia! Lại đây! Đứng ngoài xem cái gì? Chúng ta đấu một trận. Trong võ lâm không nên có hạng cùng thư sinh như ngươi, đại gia giúp ngươi về Tây Thiên thì hơn!

Bộc Dương Duy cười đáp :

- Rất tốt, tại hạ cũng đang muốn trừ bớt hạng quái thai Lũng Tây tam quỷ các ngươi đây.

Đoạn Mệnh Quỷ Viên Hằng nổi giận quát :

- Tiểu tử! Đại gia đánh nát thây ngươi!

Vừa quát vừa xông tới, song chưởng nhằm thẳng vào mặt và giữa ngực đối phương, quả tình muốn nghiền nát thiếu niên hỗn láo này.

Bộc Dương Duy không tránh, hữu chưởng đánh ra tiếp chiêu.

Thái độ của chàng rất bình thản, chưởng đánh ra có vẻ không vận lực đáng kể, giống như hành động tự nhiên ứng thủ vậy thôi.

Đoạn Mệnh Quỷ Viên Hằng thấy vậy cả mừng, tin rằng nếu đối phương không bị chưởng lực bài sơn đảo hải của mình đánh chết thì cũng trọng thương bán thân bất toại.

Hắn liền vận đủ thập thành công lực đánh ra.

Nào ngờ hai luồng kình lực tiếp nhau, hắn vô cùng kinh hãi khi nhận thấy chưởng lực của đối phương mạnh hơn mình gấp nhiều lần, nhưng muốn thu chiêu lùi lại thì không kịp nữa.

- Bình!

Đoạn Mệnh Quỷ Viên Hằng bị đánh bật lên cao, miệng phun máu thành vòi, rơi xuống đất còn phải lùi lại ba bốn bước vẫn không đứng vững ngã phệt đít xuống đất, tóc tai tán loạn, mắt mở trừng trừng, ngực áo đẫm máu trông gớm ghiếc như vạn quỷ.

Âm Độc Quỷ Viên Triệu đang đấu với Thất Sát kiếm pháp Ngô Nam Vân, mặc dù đang bị đối phương dồn vào hạ phong, thấy tam đệ bị trọng thương, liều mạng phát ra ba chiêu Thái Hồng Chiếu Thiên, Bách Bộ Lưu Tinh và Hồ Quang Thái Ảnh bức Ngô Nam Vân lùi lại rồi tung mình lao sang dùng Xà tiên điểm tới hậu tâm Bộc Dương Duy.

Động tác tên này quá độc hiểm và bất ngờ, trong lúc đó Bộc Dương Duy quay lưng sang phía hắn, khó mà thoát khỏi độc thủ.

Thanh Điệp Tần Nhu Nhu kinh hãi kêu lên một tiếng.

Lúc này bất cứ ai cũng không cứu được chàng.

Âm Độc Quỷ Viên Triệu tin chắc rằng thiếu niên kia sẽ bị chết dưới Xà tiên của mình, liền gia thêm hai thành công lực điểm tới.

Nào ngờ đầu roi cách hậu tâm của đối phương chừng một thước thì giống như va phải một tấm thép, bật ngược lại!

Không những thế, Viên Triệu còn cảm thấy tay mình tê đi, suýt nữa buông rơi ngọn roi.

Hắn kinh ngạc nghĩ thầm :

- Chẳng lẽ tên tiểu tử này có tà môn?

Trong lúc hắn hoang mang bất định thì Bộc Dương Duy quay lại, xuất chỉ điểm tới Phủ Đài huyệt đối phương.

Chỉ lực quá uy mãnh, thủ pháp lại thần tốc làm Âm Độc Quỷ Viên Triệu không tránh kịp, ứng chỉ ngã nhào xuống.

Đoạt Mệnh Quỷ Viên Hằng tuy đã bị thương, nhưng thấy lão nhị bị bạch y thư sinh đánh ngã, vội lấy ra hai viên Thiên Mang châu dụng lực phóng đi.

Hai viên bi sắt to bằng ngón chân cái xé gió bay thẳng tới Bộc Dương Duy, uy lực quả là kinh nhân!

Bộc Dương Duy bình thản vung chưởng đánh ra.

Thất Sát kiếm pháp Ngô Nam Vân chợt kêu lên :

- Không được!

Vừa quát vừa lao sang giật lấy tay Bộc Dương Duy lùi lại.

Chàng chưa hiểu chuyện gì nhưng nghe quát vội lách mình tránh đi, sau đó còn bị Ngô Nam Vân kéo giật lại mấy thước, chính là lúc hai viên Thiên Mang châu va vào nhau nổ tung, từ trong hai quả cầu hàng trăm mũi kim châm nhỏ bằng sợi lông trâu dài độ một tấc bay tán loạn như mưa phủ lấy cả phạm vi ước tới hai trượng!

Bộc Dương Duy lúc ấy mới biết lợi hại, lùi thêm hai bước nữa.

Lúc đó Âm Độc Quỷ Viên Triệu bị ngã, nằm ngay giữa vòng ám khí.

Thấy kim châm bay tán loạn khắp nơi, hắn dốc toàn lực lao đi định thoát ra ngoài nhưng không đủ sức.

Vừa bật người dậy, Viên Triệu bị bảy tám mũi châm bắn vào người, kinh hoàng rú lên một tiếng lại ngã gục xuống, giãy đành đạch mấy cái, sắc mặt biến thành tím đen, thất khiếu trào máu, thở hắt ra một hơi tuyệt khí, đôi mắt mở trừng trừng nhìn Đoạt Mệnh Quỷ Viên Hằng như oán trách.

Lão đại Hoạt Thi Quỷ Viên Cổ thấy nhị đệ bị chết bới Thiên Mang châu của lão tam, lòng đầy bi thảm.

Trong lúc hắn phân thần, bị Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký xuất một chiêu Thiên Ngoại Phi Hồng đánh trúng vai tả, cánh tay trái lập tức rủ xuống, hiển nhiên xương bả vai đã bị vỡ nát.

Viên Cổ gầm lên như thú dữ, lao thẳng tới Tần Ký, tay phải vung lên đưa hết lực bình sinh ném binh khí ra.

Bốn ống đồng rời nhau ra chia thành bốn hướng châu sang bốn yếu huyệt trên người Tần Ký với tốc độ kinh nhân!

Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký tuy biết xương vai trái địch nhân đã bị vỡ nát nhưng tay phải vẫn còn nguyên vẹn, lực đạo rất lớn không thể xem thường, vội vàng nhảy vút lên cao ba trượng tránh né.

Bốn ống đồng bay đi với tốc độ kinh nhân, trúng ngay vào hai tên trang đinh.

Trong tiếng rú kinh hoàng, hai tên này bị vỡ ngực thủng ruột, người còn bật lùi lại mấy bước, máu phun ra xối xả, thảm tử đương trường!

Hoạt Thi Quỷ Viên Cổ không đánh trúng Tần Ký để trả thù cho một chưởng vừa rồi, hai mắt đỏ ngầu, tay phải vận Xích Sát chưởng làm đỏ rực lên như lửa.

Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký vừa đáp xuống chưa kịp đứng vững, hắn liền lao tới vung chưởng đánh ra.

Thấy mặt đối phương biến dạng như ác quỷ, Tần Ký biết hắn đã đến lúc liều mạng, không dám ngạnh tiếp mà thi triển Huyền Ma Ẩn Thân Pháp lướt sang tả ba bước tránh chiêu, tuyệt chiêu Đoạn Hồn Tiêu Bách Hồng Tiễn Huyết lần đầu thi triển!

Hoạt Thi Quỷ Viên Cổ cũng biến chiêu rất nhanh, bất chấp ám khí phóng tới, Xích Sát chưởng gia thêm hai thành công lực, lao cả người lẫn chưởng tới địch nhân...

Hai tiếng rú cùng lúc phát ra, hai nhân ảnh cùng đổ nhào xuống.

Hoạt Thi Quỷ Viên Cổ lãnh đủ hai mươi sáu mũi Đoạn Hồn tiêu vào người, chết ngay tại chỗ.

Tần Ký trúng Xích Sát chưởng cũng bị thương không nhẹ, được hai tên trang đinh đỡ dậy đưa vào trang viện.

Chợt một nhân ảnh lao tới, chính là Đoạt Mệnh Quỷ Viên Hằng vừa thừa cơ Tần Ký đã ngất đi, hạ độc thủ trả thù cho lão đại.

Trong khi Đoạt Mệnh Quỷ Viên Hằng chưa kịp ném Thiên Mang châu thì trúng chưởng bật ngược lại.

May rằng chàng đã hạ thủ lưu tình, chỉ dùng ba thành công lực, nếu không với tình trạng đã bị nội thương không nhẹ, chàng gia thêm hai thành công lực thì Viên Hằng đừng hòng thoát chết.

Bộc Dương Duy bước tới gần hỏi :

- Viên Hằng! Việc đã đến thế này, ngươi còn gì để nói không?

Tên ma đầu ngẩng lên, mặt rực lửa thù hận nói :

- Việc hôm nay, Lũng Tây tam quỷ xin khắc cốt ghi xương.

Thất Sát kiếm pháp Ngô Nam Vân Hừ một tiếng nói :

- Các ngươi tự tin rằng có thể đến tàn sát Thúy Liễu sơn trang, chỉ tiếc rằng võ nghệ không tin nên chuốc lấy nhục, còn trách ai được?

Đoạt Mệnh Quỷ Viên Hằng cất tràng cười thê lương nói :

- Chỉ cần Viên Hằng ta chưa chết, tất có ngày sẽ tìm đến các ngươi!

Nói xong đến cắp lấy thi thể Viên Cổ và Viên Triệu bỏ đi.

Nhưng mới được vài bước, không biết nghĩ sao ngoài đầu lại nhìn Bộc Dương Duy hỏi :

- Các hạ có thể cho biết đại danh không?

Chàng cười đáp :

- Tại hạ Bộc Dương Duy. Ngươi nhớ kỹ rồi chứ?

Viên Hằng run giọng hỏi :

- Cái gì? Bộc Dương Duy? Ngọc Diện Tu La?

- Không sai!

Viên Hằng không dám nán lại thêm nữa vội vàng cắm cổ chạy khỏi Thúy Liễu sơn trang.

Tiếu Diện Phật nhìn theo hắn, chắp tay nói :

- A di đà Phật! Thiện tai! Thiện tai!

Thất Sát kiếm pháp Ngô Nam Vân nhìn lão hỏi :

- Đại hòa thượng! Khoan tỏ lòng trắc ẩn với người khác vội. Hãy vào xem thương thế của Tần lão đệ ra sao, xem có cứu được không?

Ba người quay vào trang viện, gặp hai tên trang đinh vội vã đi ra liền hỏi :

-Trang chủ ở đâu? Đã tỉnh chưa?

Một tên đáp :

- Tiểu thư sai bọn tiểu nhân tìm ba vị. Vừa rồi Trang chủ đã tỉnh, nhưng hình như thương thế rất nghiêm trọng.

Ngô Nam Vân nói :

- Mau dẫn đường!

Hai tên trang đinh dẫn ba người đến một gian tịnh thất.

Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt. Tần Nhu Nhu đứng bên cạnh đăm đăm nhìn đại ca đầy lo lắng.

Tần Ký thấy ba người vào, cười ảm đạm nói :

- Ba vị vì Tần mỗ mà phải vất vả...

Ngô Nam Vân đưa tay ngăng lại :

- Lão đệ nằm yên đi, đừng nói gì cả!

Y cúi xuống xem xét vết thương trên vai Tần Ký một lúc rồi nhìn Tiếu Diện Phật nói :

- Tần lão đệ trúng phải Xích Sát chưởng, xương cốt, không việc gì, nhưng chỗ bị thương đã tím lại. Sư huynh xem có thuốc gì chữa được độc chưởng này không?

Tiếu Diện Phật cũng đến xem qua vết thương, sau đó nhíu mày trầm ngâm không nói.

Tần Nhu Nhu nhìn lão ta, gấp giọng hỏi :

- Đại sư! Chẳng lẽ...

Cô ta không dám nói hết câu, linh cảm điều kinh khủng nhất sắp xảy đến cho đại ca và cho mình.

Tiếu Diện Phật chợt gõ mạnh vào trán mình, cười to nói :

- Bần tăng suýt nữa quên mất! Tần thí chủ được cứu rồi!

Mọi người nghe câu ấy đều nhẹ nhõm hẳn ra.

Tiếu Diện Phật nói tiếp :

- Chuyến này bần tăng tới đây tìm dược tài vừa khéo chế linh dược chữa Xích Sát chưởng!

Ngô Nam Vân ngạc nhiên hỏi :

- Có phải liên quan đến Kim Quán Xà Vương không?

Tiếu Diện Phật gật đầu :

- Chính phải.

Ngô Nam Vân hỏi Tần Nhu Nhu :

- Nhu muội, Bách Khúc sơn gần đây không?

Tần Nhu Nhu không biết tình lang hỏi Bách Khúc sơn làm gì nhưng vẫn trả lời :

- Bách Khúc sơn cách đây chỉ hai mươi dặm.

Tiếu Diện Phật hỏi tiếp :

- Cô nương biết Hoàng Thủy cốc ở đâu không?

Tần Nhu Nhu đáp :

- Tiểu muội không biết, nhưng trong trang có mấy người biết!

Tiếu Diện Phật cao hứng nói :

- Nếu vậy thì may quá! Chỉ cần tìm được Kim Quán Xà Vương thì độc thương của Tần thí chủ không lo gì nữa.

Tần Nhu Nhu nói :

- Đại sư! Việc này không nên chậm trễ. Trời vừa sáng là chúng ta sẽ đi ngay...

Tần Ký nhìn tiểu muội nói :

- Muội sao làm phiền vậy chứ? Ba vị đã vì huynh muội chúng ta mà lỡ mất một đêm rồi, sao bây giờ còn để họ vì chút độc thương của ngu huynh mà lỡ việc thêm nữa?

Ngô Nam Vân tỏ ra phật ý :

- Tần lão đệ! Chúng ta giao tình với nhau đã mười mấy năm, khác gì anh em ruột? Chỉ một chuyện nhỏ này mà không gắng sức thì còn huynh đệ bằng hữu gì?

Bộc Dương Duy cũng nói :

- Chúng ta hành khứ giang hồ, thấy chết mà không cứu tất lương tâm sẽ dằn vặt suốt đời. Người ngoài còn thế, huống chi nay chúng ta đã là người một nhà, sao Tần huynh còn khách khí như thế?

Tần Ký thấy mọi người quan tâm đến mình như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích nói :

- Các vị đã ưu ái như vậy, Tần mỗ chỉ đành chấp nhận đại ân thôi!

Tiếu Diện Phật cười nói :

- Như thế mới đúng với bản sắc anh hùng chứ!

Bấy giờ đã quá canh tư nên không ai ngủ nữa.

Tất cả trong phòng đều là nội gia cao thủ nên thức một vài đêm cũng không thành vấn đề.

Mọi người tranh thủ ngồi vận công điều tức.

Tần Nhu Nhu sai người chuẩn bị bữa ăn sáng, khi ăn xong thì cũng vừa rõ mặt người.

Ngô Nam Vân nói :

- Nhu muội hãy ở nhà chăm sóc cho lệnh huynh, bảo một tên trang đinh biết đường dẫn đến Hoàng Thủy cốc là được.

Tần Nhu Nhu thấy tình lang bố trí như vậy là hợp lý nên gọi một tên trang đinh tới dẫn đường.

Tiếu Diện Phật mở túi hành lý mang theo lấy ra một số vật cần thiết gồm một ống trúc, một tấm khăn đen và một viên dược hoàn to bằng mắt rồng, một lọ thuốc nước trắng như sữa.

Lão hòa thượng giảng giải :

- Đây là ống trúc đặc biệt để dụ rắn. Thứ trúc này chỉ mọc ở Đại Tuyết sơn, trăm năm mới lên được một búp măng, có tên là hàn trúc, có tác dụng khắc chế bách độc trong thiên hạ.

Lão lại chỉ tấm khăn đen nói tiếp :

- Khăn này được dệt bằng tơ Thiên Tằm rất bền chắc, đao kiếm chém không đứt, được tẩm Hùng Tinh Hoàn, Kim Quán Xà Vương bị khăn này phủ lên thì ngoan ngoãn rụt đầu chịu bắt thôi!

Nói xong xếp các thứ vào túi.

Ba người từ biệt huynh muội Tần Ký, ngựa đã được thắng yên cương đầy đủ, được tên trang đinh dẫn ra khỏi Thúy Liễu sơn trang tiến về Bách Khúc sơn.

Sau hơn một canh giờ thì tới được Hoàng Thủy cốc.

Tiếu Diện Phật đứng ở cốc khẩu nhìn xuống cốc một lúc nói :

- Cốc này không nhỏ, chúng ta chia nhau ra tìm. Khi nào gặp Kim Quán Xà Vương, hãy báo cho bần tăng, đừng động vào nó! Bị thứ rắn này cắn một miếng, trong thiên hạ không có thuốc gì cứu nổi đâu, mà chết rất nhanh!

Để tên trang đinh ở lại trông con ngựa, ba người tiến vào cốc.

Vừa nhập cốc đã ngửi thấy mùi tanh lợm giọng đến buồn nôn.

Tuy ban ngày nhưng trong cốc u ám như đang buổi hoàng hôn.

Cốc rất hẹp, nên ba người đi thành một tuyến do Tiếu Diện Phật đi trước.

Qua một khúc cong, lão hòa thượng chợt dừng lại quan sát rất kỹ.

Lúc này mùi tanh xộc lên càng mạnh.

Ngô Nam Vân hỏi :

- Sư huynh? Gặp rồi sao?

Tiếu Diện Phật xua tay ra hiệu đừng nói.

Lão vừa chăm trú quan sát vách đá xung quanh, vừa thận trọng tiến dần từng bước.

Cuối cùng lão chỉ tay vào một hốc đá nhỏ bằng miệng bát, trơn như xoa mỡ.

Mùi tanh từ trong hang bốc ra nồng nặc.

Tiếu Diện Phật quay lại thì thầm nói :

- Chắc Kim Quán Xà Vương ở trong hang này rồi. Các vị hãy sẵn sàng đối phó, đừng để nó chạy thoát, và tuyệt đối đừng để nó cắn phải! Bần tăng kéo nó ra đây...

Ngô Nam Vân và Bộc Dương Duy gật đầu, tìm vị trí thích hợp để sẵn sàng chặn con độc xà.

Tiếu Diện Phật đến trước hang, chúm môi thổi mấy hồi sáo, thanh điệu cao thấp khác nhau.

Sau thời gian chừng một tuần trà, chợt nghe trong hang phát ra tiếng rin rít...

Tiếu Diện Phật đứng tránh sang một bên cửa hang.

Bộc Dương Duy và Ngô Nam Vân chăm chú nhìn vào miệng hang, thấy thò ra một cái đầu rắn hình tam giác to bằng nắm tay với chiếc mào màu vàng óng ánh! Con rắn phun phì phì, âm thanh tuy không lớn nhưng làm cho người ta phải lạnh sống lưng! Con Kim Quán Xà Vương thò đầu ra, lắc lư cái đầu quái dị với hai mắt đen nhỏ xíu nhìn quanh một lúc rồi trườn hẳn ra hỏi hang, lộ rõ toàn thân...

Quả là một vật vô cùng đáng sợ, đừng nói Bộc Dương Duy mà Thất Sát kiếm pháp Ngô Nam Vân đã gần hai chục năm xông pha giang hồ cũng chưa từng thấy con rắn nào như thế...

Kim Quán Xà Vương dài tới hai trượng, toàn thân màu vàng óng, dưới bụng ló ra bốn cái chân.

Con rắn từ từ ra khỏi hang, sau đó hành động của nó trở nên hết sức linh hoạt, bổ tới Tiếu Diện Phật.

Lão hòa thượng phản ứng cũng không kém, thần tốc nhảy lùi một bước dài tránh cú mổ, người chùng thấp xuống, tay cầm chiếc khăn đen giăng ra.

Kim Quán Xà Vương quả là úy kị tấm khăn đen, vội vàng quay ngoắt đi, nhằm Bộc Dương Duy bổ tới.

Chàng thì triển Kim La Bộ tránh đi, tay phải dùng Đạn Chỉ thần công điểm ra.

Chỉ nghe bịch một tiếng, con rắn bị điểm trúng lưng, xương sống bị gãy, quằn quại đau đớn.

Tuy nửa đuôi không đìều khiển được, nhưng còn nửa mình trước vẫn hoạt động như thường, Kim Quán Xà Vương lại càng hung hãn, vương đầu lên cao ba thước nghển qua nghển lại, há miệng đỏ lòm phun phì phì nhìn mà sởn gai ốc!

Tiếu Diện Phật miệng cười hô hô chạy tới, dùng chiếc Thiên Tàm Cân liệng tới đầu rắn.

Con quái vật không tránh, phun ra một luồng khói màu hồng thổi bạt chiếc khăn đi, trong đám khói thấp thoáng những sợi tơ vàng tí xíu.

Tiếu Diện Phật thấy vậy cả kinh lùi lại quát :

- Mọi người tránh mau! Con súc sinh này đã luyện thành nội đan, miệng phun hơi độc đấy!

Ba người tránh ra chờ cho khói tan đi.

Một lúc sau, Bộc Dương Duy nói :

- Đại sư chuẩn bị Thiên Tàm Cân sẵn sàng đi, tại hạ trói đầu nó lại, sau đó Đại sư sẽ trùm khăn lên!

Tiếu Diện Phật kinh hãi nói :

- Trói thế nào? Không thể để nó chạm vào da thịt được!

Bộc Dương Duy cười đáp :

- Đại sư cứ yên tâm! Tại hạ làm cho đầu nó bất động là được!

Tiếu Diện Phật không biết chàng dùng cách gì nhưng vẫn đưa tấm khăn đen ra sẵn sàng.

Bộc Dương Duy thi triển công phu Lăng Không Nhiếp Vật kéo ngược nửa mình trên quái xà lên.

Quả nhiên đầu con rắn bị bứt lên cách chưởng tâm của chàng chừng một thước, không động cựa gì được.

Tiếu Diện Phật cả mừng, vội dùng khăn trùm lấy đầu con rắn.

Kim Quán Xà Vương phát ra tiếng kêu bi thảm, toàn thân run lên rồi rủ xuống bất động.

Bộc Dương Duy kinh dị hỏi :

- Đại sư! Nó chết rồi sao?

Tiếu Diện Phật cười đáp :

- Loại độc vật tinh luyện ngàn năm này đâu dễ dàng chịu chết? Nó bị Hùng Tinh Hoàn tẩm trong Thiên Tàm Cân làm ngất đi mà thôi.

Bộc Dương Duy ngạc nhiên nghĩ thầm :

- Con rắn to như thế, Thu Nguyệt đại sư mang theo ống trúc chỉ bằng bắp tay dài mấy thước thì làm sao mà đựng nó được?

Chỉ thấy Tiếu Diện Phật nhét đầu con Kim Quán Xà Vương vào ống Hàn trúc. Lập tức kỳ sự phát sinh! Không biết ống trúc có công năng đặc biệt thế nào, chỉ thấy toàn thân con quái xà thu nhỏ lại rất nhanh, tuồn dần vào trong ống trúc cho đến hết.

Tiếu Diện Phật đậy chặt ống lại, cười ha ha nói :

- Như vậy là đại công cáo thành. Nào, chúng ta đi về thôi!

Lúc đó mặt trời đã lên cao.

Ba người rời Hoàng Thủy cốc lên ngựa quay về Thúy Liễu sơn trang.

Dọc đường, Tiếu Diện Phật cao hứng nói :

- Nay bắt được Kim Quán Xà Vương, độc thương của Tần thí chủ không có gì đáng lo nữa.

Bộc Dương Duy hỏi :

- Đại sư chế dược có lâu không?

Tiếu Diện Phật đáp :

- Cũng phải mất mấy ngày. Nhưng trong thời gian đó chúng ta đủ khả năng làm cho độc thương trên người Tần thí chủ không phát tác, chẳng có gì đáng ngại đâu.

Ngô Nam Vân nêu thắc mắc của mình từ nãy tới giờ :

- Sư huynh, làm sao con rắn lớn như thế mà thu được lại trong ống trúc này được?

Tiếu Diện Phật giải thích :

- Đó là công năng đặc biệt của ống Hàn Trúc này. Bần tăng phải mất rất nhiều công sức mới kiếm được một đốt. Khắp thiên hạ chỉ có một bụi Hàn Trúc mọc ở Đại Tuyết sơn thôi, một nơi vô cùng hiểm trở. Mà chỉ còn gốc chứ không có cây nữa! Trăm năm nó mới đâm ra được một búp măng. Loại trúc này bên trong cực hàn, trong sách cổ viết là “Hàn băng thúc cốt xương, có công năng khắc chế mọi loại trùng độc trong thiên hạ”. Hàn khí làm độc vật co lại. Chính nhờ cống Hàn Trúc này mà bần tăng đã bắt được hàng trăm con độc xà rồi đấy. Chỉ cần nhìn thấy ống, chúng ngoan ngoãn chui vào chịu bắt, chỉ riêng con Kim Quán Xà Vương này là ngoại lệ thôi.

Bộc Dương Duy hỏi :

- Đại sư, ngoài việc chế thuốc trị thương ra, Kim Quán Xà Vương còn có công dụng gì không?

Tiếu Diện Phật đáp :

- Mật của loại rắn này không những điều chế linh dược chữa nội ngoại thương mà vảy của nó cứng như thép, có thể chế thành tiểu y phòng thân tránh mọi binh khí, tên nỏ, chỉ chưởng.

Lão dừng một lúc, cười nói tiếp :

- Ngoài ra, điều bần tăng không ngờ đến là nó đã luyện thành nội đan.

Lấy được nội đan không những chữa được bách bệnh mà còn phòng hàn khí, nhiệt khí...

Bộc Dương Duy nói :

- Đại sư! Theo tại hạ thấy thì hình như nội đan của nó ở ngay trên mồng...

Tiếu Diện Phật ngạc nhiên nhìn chàng nói :

- Bộc Dương thi triển nhãn lực thật tinh tường! Quả thật nội đan của Kim Quán Xà Vương nằm trên mồng của nó.

Nói chuyện một lúc thì về tới Thúy Liễu sơn trang.

Tần Nhu Nhu nghe báo chạy ra tận cổng đón.

Sau khi trao cho Thất Sát kiếm pháp Ngô Nam Vân cái nhìn đầy tình tứ, cô ta nhìn sang Tiếu Diện Phật hỏi :

- Đại sư. Bắt được rắn không?

Tiếu Diện Phật cười đáp :

- Cô nương yên tâm! Bắt được rồi! Lệnh huynh sẽ bình phục rất nhanh thôi.

Tần Nhu Nhu nghe nói cả mừng, dẫn mọi người nhập trang.

Sau khi kiểm tra lại thương thế của Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký và thông báo tin mừng, ba vị quý khách được dẫn đến bàn tiệc do Tần Nhu Nhu chuẩn bị sẵn để ăn uống mừng công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK