- Vị huynh đài này có phải là Triệu Minh Triệu thiếu hiệp, trác hiệu Ngọc Lang Quân không?
Thiếu niên tuấn mỹ chắp tay đáp :
- Tại hạ đúng là Triệu Minh, hy vọng sau này được Bộc Dương chỉ bảo thêm...
Hắn xưa nay vẫn tự phụ là mình anh nhi tuấn tú nhất thiên hạ, nhưng bây giờ thấy Bộc Dương Duy vẫn phải thầm phục đối phương tuấn mỹ hơn mình, nghĩ thầm :
- Vị Bang chủ này quả là Phan An tái thế, Tống Ngọc trùng sinh! Chẳng trách gì Phương Uyển sư muội điên đảo vì anh ta!
Bộc Dương Duy chắp tay hòan lễ nói :
- Không dám! Tại hạ từng nghe Phương cô nương nói về Triệu thiếu hiệp rất nhiều...
Triệu Minh còn là một thiếu niên ít khi xuất hiện trong giang hồ, được một vị Bang chủ lừng danh thiên hạ nói như thế, trong lòng rất đỗi tự hào.
Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt trong lòng rất khó chịu nhưng không để lộ ra mặt, dẫn Bộc Dương Duy vào trang viện.
Ngọc Lang Quân Triệu Minh đóng cổng lại rồi cũng đi theo.
Hoa Nhất Kiệt dẫn khách băng qua tiền viện, theo con đường lát đá đi thẳng vào đại sảnh.
Trong sảnh đèn sáng trưng. Có bốn người đang ngồi trong đó gồm một lão phụ nhân tóc bạc như sương ước chừng tám mươi tuổi nhưng da dẻ hồng hào, Lục Y Nương Phương Uyển ngồi sau lưng bà ta.
Đối diện là một trung niên hán tử chừa sâu ngắn, mắt sáng quắc và một nữ nhân tuổi độ ba mươi rất tú lệ.
Bộc Dương Duy dừng lại, nghiêm giọng hỏi :
- Hoa huynh! Vừa rồi các hạ nói rằng đến nơi thanh tĩnh để gặp riêng tại hạ có việc cần nói, tại sao bây giờ lại tới đây? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Hoa Nhất Kiệt quay lại, cười gượng ngùng đáp :
- Xin Bộc Dương đại hiệp lượng thứ cho tại hạ phải dùng đến hạ sách này...
Bộc Dương Duy ngắt lời :
- Nguyên do thế nào chứ?
Hoa Nhất Kiệt nói tiếp :
- Tại hạ phụng mệnh Thiết sư bá dẫn đại hiệp tới đây...
Tới đó thấp giọng giới thiệu từng người trong đại sảnh.
Lão phụ nhân tóc bạc như sương chính là nhân vật danh mãn giang hồ, Thiên Sơn Thiết Lão Lão.
Vị thiếu phụ tú lệ là thê tử của Hoa Nhất Kiệt, danh xưng Thiết Diện Hồng Tuyến Mai Vân.
Còn trung niên hán tử cũng là nhân vật rất thịnh danh trong giang hồ Ngọc Chử Phiên Thiên Phương Nguyệt Tiều, là bằng hữu chí thiết của Hoa Nhất Kiệt.
Đã tới đây, tuy phật ý nhưng không thể bỏ ra được.
Bộc Dương Duy ung dung bước vào.
Cả bốn người lạnh lùng nhìn chàng, không ai lên tiếng.
Bộc Dương Duy đành cất tiếng hỏi :
- Không biết Thiết Lão Lão cho người đưa tại hạ đến đây có việc gì chỉ giáo?
Vì không ai lên tiếng chào hỏi mình nên giọng chàng rất đỗi lạnh lùng.
Thiết Lão Lão Hừ một tiếng nói :
- Bộc Dương đại hiệp! Với uy danh của các hạ như hiện nay thì lão nhân dù to gan đến đâu cũng không dám làm phiền.
Bà ta dừng một lúc, liếc nhìn tôn nữ nói tiếp :
- Nhưng lão thân có việc này cần thỉnh giáo. Bộc Dương đại hiệp tuy là long phụng giữa nhân gian, nhưng Uyển Nhi chưa đến nỗi không xứng với đại hiệp.
Không ngờ Thiết Lão Lão bàn tới đề tài này làm Bộc Dương Duy hết sức ngạc nhiên.
Quả là dở cười dở khóc!
Nhưng tất cả những người ở trong sảnh đường đều là nhân vật cao cấp trong Thiên Sơn phái, ai nấy đều tỏ vẻ trang nghiêm, lạnh lùng nhìn Bộc Dương Duy như trước.
Chàng tuy không sợ, nhưng trước vấn đề tế nhị này không biết nên trả lời thế nào.
Thiết Lão Lão bắt đầu nổi giận :
- Nói thật cho các hạ biết rằng Lão thân coi Uyển Nhi như tính mệnh của mình. Chỉ cần nó xảy ra mệnh hệ nào, khi đó cho dù Bộc Dương bang chủ có uy danh lừng lẫy bao nhiêu, võ công cao cường đến mấy, lão thân cũng sẽ liều mạng già này quyết một trận sinh tử với ngươi!
Tới đó, Phương Uyển chợt gục mặt vào lòng Thiết Lão Lão khóc lên tấm tức.
Bộc Dương Duy cố bình tâm lại hỏi :
- Thiết tiền bối nói câu đó là có ý gì?
Thiết Lão Lão Hừ một tiếng nói :
- Với uy danh của Bộc Dương đại hiệp, lão thân không dám nhận hai tiếng tiền bối đâu!
Chừng như thấy thái độ của mình quá căng thẳng, bà ta chợt thấp giọng hơn một chút :
- Bộc Dương đại hiệp! Việc gì cũng nên xét cho đúng tình đúng lý. Cho dù Uyển Nhi đắc tội gì, đại hiệp cũng không nên lạnh lùng với nó, đến nỗi Uyển Nhi phải nhảy sông tự tận! Nếu không may gặp được Phương Nguyệt Tiều hiền điệt thì nó đâu còn mạng nữa?
Bộc Dương Duy nghe nói vô cùng kinh hãi, không ngờ Phương Uyển si tâm với mình đến nỗi sau khi chàng gửi lại tiếng sáo giã từ, nàng đã quyết định quyên sinh!
Chàng nhìn Phương Uyển nói :
- Phương cô nương! Làm sao lại quẫn bách như thế chứ? Tại hạ có chỗ nào phạm đến cô nương...
Phương Uyển càng khóc to hơn.
Thiết Lão Lão thở dài, mời Bộc Dương Duy ngồi xuống rồi kể cho nghe đầu đuôi câu chuyện.
Nguyên do là hôm Lãnh Vân bang mở thịnh hội khai đàn trùng hưng bổn phái. Lục Y Nương Phương Uyển thấy mình không được đề cử nắm giữ bất cứ chức vụ gì, nghĩ rằng Bộc Dương Duy coi thường mình, muốn trục xuất mình khỏi Hồi Nhạn sơn trang.
Trong lòng đầy đau đớn và uất hận, nàng bỏ đi khỏi trang, nhưng lòng vẫn thầm hy vọng Bộc Dương Duy sẽ đuổi theo.
Nhưng cuối cùng mọi hy vọng tiêu tan. Phương Uyển đi lang thang mấy ngày trong núi, cuối cùng quyết định chấm dứt cuộc sống mà từ nay đã không còn ý nghĩa nào nữa.
May rằng Ngọc Chử Phiên Thiên Phương Nguyệt Tiều tình cờ bắt gặp nàng nhảy xuống sông trầm mình, cứu sống đem về bổn trang rồi nhờ một người bằng hữu là Thiên Lý Truy Vân Tư Mã Bình hỏa tốc đến Thiên Sơn báo tin.
Thiết Lão Lão tức khắc dẫn theo ba đệ tử đến trang viện của Phương Nguyệt Tiều, đến khi thấy tôn nữ đã bình phục mới yên tâm.
Sau khi tra hỏi sự tình, Thiết Lão Lão định đến ngay Hồi Nhạn sơn trang tìm Bộc Dương Duy vấn tội, nhưng lúc đó nghe tin chàng đã suất lãnh hầu hết thuộc hạ tiêu diệt Hắc Sa đảo, sau đó là Hắc Kỳ bang.
Bà ta không chịu bỏ, cùng ba đệ tử và tôn nữ, Ngọc Chử Phiên Thiên Phương Nguyệt Tiều phi tới Sơn Tây.
Vừa rồi Phong Tập Phủ, ổn định chỗ ờ trong trang viện này, Thiết Lão Lão sai Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt và Ngọc Lang Quân Triệu Minh đi dò thám tình hình thì gặp hai kỵ đội trước sau tiến vào thành.
Kỵ đội đi trước là mười hai người trong đó có cả người bị thương do Giám đường Đường chủ Lãnh Vân bang Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân suốt lãnh.
Kỵ đội thứ hai do Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân dẫn đầu, nhưng lại không thấy Bộc Dương Duy đâu cả.
Tin rằng trước sau gì chàng cũng đến, Thiết Lão Lão liền sai Hoa Nhất Kiệt đứng chờ giữa phố, cuối cùng rồi cũng gặp được Bộc Dương Duy.
Thiết Lão Lão kể xong nói :
- Bộc Dương đại hiệp, Lão thân hôm nay vượt muôn sông ngàn núi tới đây là để nghe các hạ nói một lời.
Phương Uyển thôi khóc, lau khô lệ ngẩng lên nhìn Bộc Dương Duy.
Chàng trở nên vô cùng khó xử và quẫn bách.
Trong thâm tâm, không phải chàng hoàn toàn không có cảm tình với Phương Uyển nhưng nói rằng đó là tình yêu thì không đúng.
Hơn nữa chàng đã có lời hứa hôn với Bạch Thúy Bình.
Vậy thì làm sao chàng có thể kết hợp với Phương Uyển được?
Trước vị Thiết Lão Lão này nên hồi đáp thế nào?
Hiện giờ tình hình vô cùng căng thẳng, chỉ cần một quyết định không sáng suốt là dẫn đến hậu quả khó lường.
Không chỉ Thiết Lão Lão, Phương Uyển mà cả bốn người khác cũng chăm chú nhìn Bộc Dương Duy, tựa hồ lời chàng sắp nói ra sẽ có tầm quan trọng rất lớn đến chính cuộc đời họ.
Thiết Lão Lão nói :
- Nếu Bộc Dương đại hiệp cảm thấy tôn nữ của lão thân không xứng với mình thì không cần gượng ép.
Đôi mắt mỹ lệ của Phương Uyển lại nhạt nhòa nước mắt.
Cuối cùng Bộc Dương Duy trầm giọng nói :
- Tại hạ hoàn toàn không có ý đó. Và cũng thừa nhận rằng có lòng quý mến Phương cô nương. Chỉ vì hiện tại còn trọng nhiệm với sư môn. Những cuộc chiến vừa rồi rất khốc liệt và sắp tới còn khốc liệt hơn. Nếu lỡ tại hạ không trở về, sẽ lỡ mất hạnh phúc một đời của cô ấy...
Thiết Lão Lão nghĩ thầm :
- Hắn nói vậy không sai. Trong giang hồ đầy hiểm trá, cừu nhân của Độc Thủ Ma Quân đều là những kẻ hung tàn, một khi hắn chết đi, há chẳng lỡ cả đời Uyển Nhi?
Mặc dù Thiết Lão Lão là người rất có danh vọng, nhưng bà ta vẫn đặt lợi ích của tôn nữ của mình lên trên hết.
Phương Uyển nhìn Bộc Dương Duy bằng ánh mắt yêu thương vô bờ bến, trong đó chứa đựng sự chấp nhận mọi tình huống, sẵn sàng cùng chàng đi bất cứ nơi đâu, cho dù là sang thế giới bên kia...
Bắt gặp ánh mắt đó, Bộc Dương Duy vừa cảm động vừa thêm khó xử.
Thiết Lão Lão nói :
- Thôi được! Bây giờ mời Bộc Dương bang chủ theo lão thân vào phòng trong. Hai chúng ta sẽ thương lượng một chút, hy vọng tìm ra cách giải quyết.
Bộc Dương Duy gật đầu.
Thiết Lão Lão đứng lên mở cửa hậu bước dọc hành lang.
Bộc Dương Duy đi theo, Phương Uyển cũng sánh vai chàng, thì thầm nói :
- Duy ca! Chàng gầy đi nhiều quá!
Bộc Dương Duy dịu dàng đáp :
- Muội cũng thế, tiều tụy hơn trước đây.... Vì sao muội lại hành động dại dột như vậy chứ?
Nàng bổ vào lòng Bộc Dương Duy thổn thức nói :
- Duy ca! Nếu chàng không yêu thiếp, thiếp sẽ xa rời chàng... tìm đến một am viện hay chốn hoang sơn nào đó... ẩn thế một đời... sẽ không bao giờ yêu một nam nhân nào nữa... bởi vì trái tim thiếp đã hiến trọn cho chàng rồi!
Thấy chàng không trả lời, nàng ngước lên hỏi :
- Duy ca! Chàng không chê thiếp chứ?
Bộc Dương Duy lắc đầu :
- Không đời nào?
Phương Uyển hỏi tiếp :
- Vậy là chàng chấp nhận tình yêu của thiếp?
- Ta chấp nhận, nhưng...
Chàng định nói về chuyện Bạch Thúy Bình, nhưng Phương Uyển lại hiểu lầm, nói :
- Thiếp chỉ cần chàng chấp nhận là được, dù chàng có hy sinh, thiếp không hề ân hận.... Chỉ mong được một ngày gần gũi chàng cũng đủ!
Bộc Dương Duy cảm động nhìn nàng, bất giác cúi xuống hôn lên đôi môi hé mở của nàng...
Phương Uyển run lên, lòng ngập tràn hạnh phúc.
Cuối cùng nàng kéo tay chàng nói :
- Duy ca! Chúng ta đi thôi! Tổ mẫu đang chờ.
Nàng kéo chàng bước vào căn phòng mở cửa, chờ chàng vào xong tiện tay khép lại.
Căn phòng to lớn nhưng bài trí rất thanh nhã.
Thiết Lão Lão đang ngồi đợi, thấy tôn nữ cao hứng như thế, bà ta liền yên tâm hỏi :
- Uyển Nhi! Thế nào?
Phương Uyển cười tươi tắn đáp :
- Hài nhi rất hạnh phúc! Chàng đã chấp nhận!
Thiết Lão Lão cười nói :
- Duy nhi! Được lời đó, lão thân vô cùng cảm kích. Chuyện vừa rồi ngươi hãy bỏ qua, Uyển Nhi chỉ còn lại một mình, nếu xảy ra chuyện gì thì mai kia lão thân biết ăn nói thế nào với phụ mẫu nó dưới suối vàng?
Bộc Dương Duy đáp :
- Xin lão tiền bối đừng nói thế. Chuyện giữa vãn bối và Phương cô nương, ngày khác xin sẽ gặp tiền bối nói rõ.
Thiết Lão Lão gật đầu nói :
- Được. Sau này ngươi hãy nhường nhịn Uyển Nhi đôi chút. Lão thân biết mình quá yêu chiều nó nên sinh ra bướng bỉnh, nhưng tính nó rất trung hậu, dịu hiền.
Việc như thế là giải quyết ổn thỏa, cả ba người cùng quay ra đại sảnh.
Bọn Ngọc Chử Phiên Thiên Phương Nguyệt Tiều, Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt, Triệu Minh, Mai Vân vẫn ngồi chờ.
Sau khi Thiết Lão Lão tuyên bố chính thức công nhận Bộc Dương Duy là nữ tế, mọi người đều lộ vẻ mừng rỡ, đứng lên chúc mừng.
Một lúc sau, Bộc Dương Duy đứng lên chấp tay nói :
- Các vị! Tại hạ hôm nay được Thiết lão tiền bối ưu ái thu nhận, đó là điều vinh hạnh cho tại hạ cả một đời. Nay việc đã tạm yên, tại hạ còn có rất nhiều việc cần làm, xin cho phép...
Thiết Lão Lão ngắt lời :
- Chưa được! Lão thân còn có hai vấn đề muốn Bang chủ trả lời rõ.
Bộc Dương Duy nói :
- Xin lão tiền bối cứ chỉ dạy.
- Bang chủ cho biết sẽ ấn định hôn lễ vào ngày nào? Nó là tôn nữ độc nhất của lão thân, vì thế lão thân cần biết để chuẩn bị hôn sự thật long trọng!
Bộc Dương Duy chưa kịp trả lời thì Phương Uyển đến gần khẽ nói vào tai tổ mẫu mấy câu.
Thiết Lão Lão gật đầu nói :
- Thôi được! Bây giờ lão thân đưa Uyển Nhi hồi sơn. Nhưng Bang chủ hãy nhớ rằng giải quyết việc gì thì hãy nhanh lên, không thể để chúng ta chờ lâu quá.
Bộc Dương Duy đáp :
- Vãn bối xin cố sức thu xếp mọi việc nhanh nhất. Xin lão tiền bối cho biết vấn đề thứ hai?
Thiết Lão lão cao giọng nói :
- Lâu nay nghe danh Bộc Dương bang chủ võ công kiệt xuất, bách chiến bách thắng. Hôm nay lão thân muốn ấn chứng võ công với ngươi một trận xem Uyển Nhi có tìm đúng người không?
Bộc Dương Duy kinh hãi đáp :
- Vãn bối chỉ là có chút hư danh thôi, làm sao dám sánh với lão tiền bối?
Chàng hy vọng Phương Uyển và những người trong sảnh can ngăn Thiết Lão Lão để tránh vấn đề nan giải này.
Bởi nếu xảy ra cuộc đấu thì ai thắng cũng đều bất lợi cả.
Thế nhưng không ai ngăn cản cả.
Chính Phương Uyển đã từng ca ngợi tình lang của mình võ công cao tuyệt, nay không có lý do gì mà không để mọi người mở rộng tầm mắt một phen để kiểm chứng lời nàng có đúng sự thật không.
Hơn nữa do lòng tự tôn mà nàng cũng muốn để mọi người khâm phục chàng.
Còn những người khác vốn đã nghe danh Ngọc Diện Tu La thần uy lẫm liệt. Đương nhiên muốn chứng kiến thần uy đó thực giả thế nào.
Thiết Lão Lão nói :
- Bang chủ chớ nên khiêm tốn quá. Lão thân chờ người!
Nói xong lướt ra tiền viện.
Bộc Dương Duy bất đắc dĩ đành ra theo.
Năm người khác cũng rời ghế bước ra.
Lúc đó trong sảnh ngoài sảnh đèn treo sáng rực, soi sáng trước tiền viện như ban ngày.
Thiết Lão Lão đã đứng giữa sảnh chờ, Bộc Dương Duy bước lại gần hỏi :
- Vãn bối cung kính không bằng tòng mệnh. Chỉ không biết lão tiền bối định ấn chứng theo cách gì?
Thiết Lão lão đáp :
- Trước hết chúng ta đấu chưởng!
Bộc Dương Duy gật đầu :
- Vậy xin tiền bối phát chiêu!
- Bang chủ cẩn thận!
Bà ta nói xong xuất thủ ngay, lướt vào đối thủ xuất chưởng như chớp, đồng thời đánh ra mười hai chưởng nhằm các yếu huyệt.
Bộc Dương Duy chưa hoàn thủ, thi triển bộ pháp tránh đi, thân ảnh như làn khói thấp thoáng trong màn chưởng, nhìn rất ngoạn mục.
Thiết Lão Lão tăng cường tấn công, thi triển tuyệt học của bổn môn là Hàn Diệt Chưởng pháp với bảy tám thành công lực.
Lần này Bộc Dương Duy vừa tránh, vừa thi triển Thiên Ma thập nhị thức hoàn thủ.
Chớp mắt đã qua ngòai trăm chiêu.
Hoa Nhất Kiệt và Phương Nguyệt Tiều nhận ra Bộc Dương Duy có ý nhường nhịn, chưởng pháp tuy rất ảo diệu nhưng công lực chỉ mới đưa ra năm sáu thành thôi, biết rằng Thiết Lão Lão khó thắng, trong lòng rất lo lắng.
Cho dù là ấn chứng võ công, nhưng nếu Thiết Lão Lão bại dưới tay Bộc Dương Duy thì uy danh bị tổn thương không ít.
Bởi bà ta là sư tỷ của Chưởnng môn nhân phái Thiên Sơn Vân Tuyết lão nhân, võ công cao hơn sư đệ, nếu bại dưới tay chàng thì cả phái Thiên Sơn còn ai đối địch với chàng được nữa?
Còn Phương Uyển một phần mong cho Bộc Dương Duy thắng, nhưng một phần thầm lo tổ mẫu bị thua!
Quả là điều mâu thuẫn rất khó hiểu nhưng lại hợp quy luật!
Qua ngoài trăm chiêu, Thiết Lão Lão thi xuất võ công bí truyền lợi hại nhất của bổn môn là Thiên Tiêu Thất Liên Hoàn.
Chưởng pháp này có bày chiêu hai mươi mốt thức, được coi là võ lâm nhất tuyệt, xuất thủ như phong, thiên biến vạn hóa, Thiết Lão Lão rất ít khi dùng đến nó, đã đem ra thi triển tất thắng.
Trước chưởng kình quá uy mãnh và thần tốc, Bộc Dương Duy vẫn không hề bối rối, vận Tu La Bộ tránh đi.
Cho đến khi Thiết Lão Lão đánh ra chiêu thứ sáu, Bộc Dương Duy chợt tung mình nhảy vút lên cao năm sáu trượng.
Thiết Lão Lão nhảy lên theo, Thiên Tiêu Thất Liên Hoàn xuất chiêu cuối cùng, cũng là chiêu lợi hại nhất.
Lúc này Bộc Dương Duy đã hết đà lao, xem ra khó tránh khỏi dính chưởng.
Phương Uyển thấy vậy rất lo lắng.
Nào ngờ Thiết Lão Lão tưởng rằng mình sắp đắc thủ thì Bộc Dương Duy chợt thi triển một thức trong Ưng Hồi Cửu Chuyển đổi hướng, rướn mình cao thêm năm trượng nữa!
Năm người đứng dưới quan sát cùng ồ lên thán phục.
Thiết Lão Lão không chịu bỏ, cũng rướn lên ba trượng, phát chưởng đánh theo.
Bộc Dương Duy lại vận tiếp thức thứ hai, thứ ba trong Ưng Hồi Cửu Chuyển lướt cao thêm năm trượng nữa!
Thân pháp thật huyền ảo, chẳng khác gì một cánh chim ưng.
Phương Uyển vỗ tay la :
- Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu!
Thiết Lão Lão thở dài đáp xuống.
Bà ta đã hiểu rằng Bộc Dương Duy đã tìm cách để mình kết thúc cuộc đấu trong danh dự.
Bởi bà cũng hiểu rằng trong khi đấu chưởng, mình đã dùng đến bảy tám thành công lực, trong lúc đối phương chưa vận quá sáu thành, nếu chàng cố sức thì bà ta làm sao mà thắng nổi?
Chờ Bộc Dương Duy đáp xuống. Thiết Lão Lão mới lắc đầu nói :
- Quả là sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước! Lão thân nên quy ẩn, nhường chỗ cho hậu nhân được rồi!
Bộc Dương Duy đáp :
- Thiết lão tiền bối! Từ xưa đến nay người ta chỉ phục tâm chứ không phục uy. Võ công tuy cao, nhưng không hợp nhân tâm thì có ích gì? Thiên Sơn phái, không những võ công cao tuyệt giang hồ và hành vi quang minh chính đại, ai cũng khâm phục. Tiền bối đức cao vọng trọng như thế đáng là Thái Sơn Bắc Đẩu để võ lâm noi theo, chút tài đức hèn mọn của vãn bối thì thấm vào đâu?
Thiết Lão Lão gật đầu nói :
- Bộc Dương bang chủ đã hiểu được đạo lý thâm ảo đó thì cũng nên hiểu rằng ngày dương của lão thân không còn nhiều, hãy thương yêu lấy Uyển Nhi!
Bộc Dương Duy chắp tay cúi mình đáp :
- Vãn bối tuân mệnh!
Rồi hướng sang mọi người nói tiếp :
- Tưởng rằng việc ở đây đã tạm xong, tại hạ xin bái biệt các vị.
Thiết Lão Lão nói :
- Lão thân làm phiền Bang chủ như thế đủ rồi, mọi người cũng nhờ vậy mà được mở mang tầm mắt, tất ngày sau sẽ gắng công khổ luyện thêm hy vọng duy trì nổi vài chiêu với Bang chủ!
Bộc Dương Duy chắp tay nói :
- Không dám! Tiền bối qua khen!
Chàng đến gần Phương Uyển nói :
- Uyển muội! Non xanh còn đó, nước biếc còn đây. Dù ở đâu ngu huynh cũng hoàn niệm về muội.
Phương Uyển cắm môi, run giọng nói :
- Duy ca... hãy bảo trọng!
Bộc Dương Duy gật đầu, lướt nhìn mọi người lần nữa rồi ra khỏi sơn trang.
Vừa ngồi lên lưng ngựa, chàng nghe giọng Ngọc Chử Phiên Thiên Phương Ngọc Tiều gọi với theo :
- Bộc Dương đại hiệp! Xin hãy quay lại sớm một chút!
* * * * *
Bấy giờ đã cuối canh hai.
Trên phố lớn ở phía nam Phong Tập Phủ, khách nhân cũng đã thưa thớt dần.
Bộc Dương Duy hỏi thăm đường tới Hồng Thăng khách điếm.
Quả nhiên đó là một ngôi khách điếm lớn vào bậc nhất trấn thành, trước cổng treo hai ngọn đèn lồng, nỗi rõ hai chữ Hồng Thăng rực rỡ cách nửa dặm vẫn nhìn thấy rõ.
Có ba người đứng chờ trước cổng, vừa nhìn thấy Bộc Dương Duy phi ngựa tới đã reo lên :
- Bang chủ!
Rồi chạy bổ tới.
Ba người đó là Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư và hai tên Hương chủ.
Bộc Dương Duy xuống ngựa nói :
- Khuya như thế mà để Đại sư với hai vị đứng chờ ngòai này, bổn tọa thật là áy náy!
Một tên Hương chủ cầm lấy dây cương, chờ Bang chủ vào trước rồi mới dắt ngựa vào theo.
Tiếu Diện Phật vừa đi vừa nói :
- Chúng tôi cứ tưởng rằng Bang chủ chỉ bận chút việc riêng gì đó vè ngay, không ngờ Bang chủ đi lâu thế làm mọi người vô cùng sốt ruột, nghĩ rằng gặp chuyện bất trắc rồi. Nhất là Bạch cô nương, giống như ngồi trên đống lửa đã phóng ngựa ra khỏi thành đi tìm...
Bộc Dương Duy vội hỏi :
- Bạch Thúy Bình đi lâu chưa?
Tiếu Diện Phật đáp :
- Sau nữa canh giờ không thấy Bang chủ đến. Ngô đường chủ đã suất lãnh Bạch cô nương, hai tên trong Hồng Cân đội và hai tên Hương chủ phi ngựa đi tìm. Ngoài ra Song Liên Chưởng Tống đường chủ cũng suất lãnh thuộc hạ...
Bộc Dương Duy ngắt lời :
- Đã gặp Cố đường chủ rồi ư? Họ ở đâu?
- Cố đường chủ và kỵ đội hiện đang cùng ở trong khách điếm này. Còn có cả Phân đàn chủ Phong Tập của bổn trang đưa toàn bộ thuộc hạ đến bái kiến nữa.
- Bên Cố đường chủ thương vong thế nào?
- Trừ hai người bị chết chôn ở cốc khẩu, còn Cố đường chủ và hai tên Hương chủ khác bị thương, may là thương thế không trầm trọng.
Ba người đi nhanh vào hậu viện.
Lãnh Vân bang thuê hẳn một biệt lầu có tới mười phòng và một gian sảnh đường.
Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn và hai tên Hương chủ ngồi trong sảnh đường, thấy Bang chủ bước vào vội đứng bật lên hành lễ.
Bộc Dương Duy nói ngay :
- Phiền vị nào cho phát Thiên lý Phi Hồng tập trung tất cả mọi người của bổn bang về đây!
Chữ Thiên Nhẫn lập tức ra lệnh cho một tên Hương chủ ra sân bắn pháo hiệu.
Tiếu Diện Phật bảo một tên khác :
- Mau đi mang thức ăn về đây, bảo điếm gia đổi thứ vừa nấu ấy?
Tên Hương chủ dạ một tiếng chạy đi.
Bộc Dương Duy hỏi :
- Các vị còn chưa ăn tối sao?
Tiếu Diện Phật đáp :
- Hai chúng tôi còn chờ Bang chủ, còn những người khác ăn hết rồi.
- Cố đường chủ đâu?
Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn đáp :
- Cố đường chủ vận công chữa thương ở phòng bên. Bị độc thương nhưng đã uống giải dược, sắp bình phục rồi.
Bộc Dương Duy nói :
- Thôi được, cứ để cho Đường chủ bình tâm trị thương. Bây giờ Chữ đường chủ kể xem tình hình thế nào?
Sau khi nghe Chữ Thiên Nhẫn kể lại cuộc đấu với Hắc Kỳ bang, Bộc Dương Duy cũng kể cuộc gặp giữa mình với Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn.
Chàng vừa kể xong thì Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân, Bạch Thúy Bình suất lãnh bốn tên thuộc hạ chạy xộc vào, sau đó lần lượt Tần Ký, Thạch Lỗ, Song Liên Chưởng Tống Phi, Tần Nhu Nhu cùng thuộc hạ lần lượt trở về.
Mọi người tập trung lại, nghe Bộc Dương Duy kể chuyện xong nói :
- Vì bổn tọa thiếu cân nhắc nên làm mọi người mất ăn mất ngủ. Mấy hôm qua phải chiến đấu cật lực, ai nấy đều mệt, bây giờ hãy giải tán về phòng nghỉ ngơi. Ngô đường chủ cắt cử người tuần phòng, mọi việc để hôm sau bàn tiếp.
Tuy có rất nhiều điều cần nói nhưng lúc đó đã khuya, không ai dám trái lệnh đều về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi đi, Bạch Thúy Bình còn nhìn chàng với ánh mắt vừa yêu thương vừa trách móc.
Bộc Dương Duy mỉm cười đáp lại.
Chàng về phòng bố trí của mình, vặn nhỏ đèn lên nằm, nhưng bao ý nghĩ cứ lần lượt hiện lên trong đầu, không sao ngủ được.
Không biết qua bao lâu, chợt nghe có tiếng động ngoài cửa sổ.
Rõ ràng là tiếng bước chân.
Bộc Dương Duy vơ vội y phục mặc vào rồi tới bên cửa sổ nhìn ra, thấy hai nhân ảnh một trước một sau băng qua tường viện.
Bộc Dương Duy liền lao ra cửa sổ đuổi theo.
Chỉ bốn năm bước nhảy, chàng đã lao qua khỏi tường viện bắt kịp hai người kia, nhận ra người chạy sau là tên Hương chủ được Ngô Nam Vân bố trí canh gác.
Tên này dừng lại nói :
- Bang chủ! Chúng cả thảy có hai tên. Ngô đường chủ đuổi theo tên chạy trước rồi!
Bộc Dương Duy gật đầu nói :
- Ngươi về báo với Tống đường chủ bố trí thêm người canh phòng, nhưng đừng làm kinh động đến những người khác, cũng không được đi tìm bổn tọa và Ngô đường chủ.
Nói xong lao theo tên chạy trước.
Chàng mới dừng một lúc thì tên kia đã ra khỏi thành phóng nhanh về phía khu rừng gần đó.
Bộc Dương Duy vận hết thân pháp đuổi theo, tới khu hoang mộ cách khu rừng vài chục trượng, chàng thi triển một thức Ưng Hồi Cửu Chuyển lao qua đầu đối phương chặn lại.
Người kia là một tên hắc y hán tử mặt bịt kín bằng khăn đen.
Bộc Dương Duy hỏi :
- Các hạ là ai? Vì sao đêm khuya thâm nhập vào phòng riêng người ta trong khách điếm?
Hắc y nhân bịt mặt không đáp, nhìn quanh định tìm đường lẩn trốn.
Bộc Dương Duy nói :
- Mau trả lời đi! Chỉ cần các hạ chạy một bước, ta sẽ đánh chết ngay!
Hắc y nhân bịt mặt gào lên :
- Làm sao các hạ lại bức bách người ta quá vậy? Khách điếm không phải của riêng ai. Ta đêm khuya không đến thuê phòng được sao?
Bộc Dương Duy cảm thấy giọng người này quen quen ngưng không nhớ ra được.
Chàng hừ một tiếng nói :
- Đừng ngụy biện nữa! Thuê phòng kiểu gì mà không tìm đến chưởng quầy, không gọi tiểu nhị lại đi đột nhập phòng riêng của khách nhân? Hãy nói thật! Ngươi là ai? Tìm chúng ta có việc gì? Nếu không đừng trách ta hạ thủ ác độc!
Hắc y nhân chợt cười hắc hắc nói :
- Không cần biết ta là ai. Chỉ cần biết ngươi Ngọc Diện Tu La tới đây là đủ.
Bộc Dương Duy không ngạc nhiên khi thấy đối phương biết mình. Chỉ không biết đối phương dẫn mình ra đây làm gì?
Liền hỏi :
- Các hạ có việc gì cần nói với ta sao?
Hắc y nhân đáp :
- Không sai!
- Việc gì vậy?
Tên kia chợt rít lên :
- Bộc Dương Duy! Đại gia với ngươi có thâm cừu đại hận. Hôm nay ta quyết tính sổ với ngươi!
Bộc Dương Duy à một tiếng nói :
- Thì ra là thế! Hãy nói xem đó là thâm cừu đại hận gì?
- Chờ lúc nữa lâm tử ngươi sẽ biết!
Chợt một giọng nói vang lên sau lưng hắn :
- Ta đã đóan ra ngươi là ai rồi! Nhưng để ta giật tấm khăn bịt mặt ra, sự thật sẽ được chứng minh!
Người đó là Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân.
Hắc y nhân chợt quát lên, vung tay đánh ngược lại một chưởng.
Ngô Nam Vân cười lên hô hố, vận Kim Long chưởng đánh trả lại.
Chỉ nghe bình một tiếng, Ngô Nam Vân chỉ hơi chao đảo, còn hắc y nhân bị chồm tới ba bước.
Bộc Dương Duy cười nói :
- Thân thủ của các hạ tầm xòang như thế thì trả thù thế nào được? Nếu có đồng bọn thì gọi chúng ra hết đi...
Chàng nói chưa xong thì chợt cảm thấy kình phong ập tới sau lưng, vội lách người tránh sang rồi quay lại đưa mắt nhìn, thấy một bóng đen thấp thoáng sau ngôi mộ cách đó chừng hai trượng.
Với khoảng cách xa như vậy mà phát chưởng có lực đạo hung mãnh như thế, chứng tỏ thân thủ người này cao hơn tên bịt mặt xa.
Bộc Dương Duy nói :
- Các hạ hiện thân được rồi đấy!
Bóng đen sau ngôi mộ quát :
- Tiếp ta một chiêu nữa!
Lời chưa dứt thì một vật xé gió đâm thẳng vào ngực chàng.
Bộc Dương Duy chân vẫn đứng nguyên, chỉ né người tránh đi rồi đưa tay bắt lấy.
Nguyên đó là một mũi lao.
Bộc Dương Duy vứt mũi lao đi, vung song chưởng đánh tới phía sau ngôi mộ.
- Ầm!
Ngôi mộ bị cày lên hai đường, khói bụi bốc lên mù mịt.
Hắc y nhân sau ngôi mộ tung người nhảy lên không, thân pháp linh hoạt.
Lát sau hắn đáp mình đứng trước Bộc Dương Duy, phóng ánh mắt xanh lè nhìn chàng.
Đó là một hán tử rất cao lớn, tóc vàng, kết thành hai bím, mắt xanh, mũi khoằm, râu quai nón, mới nhìn cũng biết không phải người Trung Nguyên.
Bộc Dương Duy quan sát đối phương xong quay lại.
Lúc này tên hắc y nhân bịt mặt đang đấu với Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân, mới mười mấy chiêu chân tay đã rối loạn, không còn khả năng hoàn thủ.
Chàng nhìn tên cao lớn hỏi :
- Các hạ là ai? Có quan hệ gì với tên kia? Hay chỉ là một tên đâm thuê chém mướn?
Tên hán tử cao lớn cất giọng rè rè như chuông vỡ :
- Ngươi có phải là Ngọc Diện Tu La không? Có phải sư đệ ta bị ngươi giết không?
Bộc Dương Duy cười đáp :
- Bổn Bang chủ giết người không biết bao nhiêu hạng ma đầu ác bá, biết sư đệ ngươi là ai?
Tên hán tử lại gào lên :
- Nghe cho rõ đây! Đại gia là Quán Nhật Quái Thủ A Đồ Khắc, đại đệ tử của Thanh Hải đệ nhất cao tăng Cáp Bá đại sư!
Bộc Dương Duy rúng động nghĩ thầm :
- Quả nhiên Cáp Bá đại sư đúng là Thanh Hải đệ nhất cao tăng, võ công rất cao, cũng là vị am hiểu Phật lý, rất được võ lâm phương Bắc trọng vọng. Mình giết vị đệ tử nào của cao tăng đó?
Chàng nhíu mày hỏi :
- Sư đệ của các hạ là ai?
Quán Nhật Quái Thủ A Đồ Khắc thấy thái độ của đối phương tưởng sợ mình, cười hắc hắc đáp :
- Sư đệ ta là Âm Độc Quỷ Viên Triệu!
Bộc Dương Duy sực hiểu ra, liền nói :
- Thì ra tên bịt mặt kia là Đọat Mệnh Quỷ Viên Hằng, lão tam trong Lũng Tây tam quỷ!
Quán Nhật Quái Thủ A Đồ Khắc hỏi :
- Như vậy là ngươi thừa nhận đã giết sư đệ ta?
Bộc Dương Duy gật đầu :
- Không sai!