Cô không biết mình làm thế nào đi ra khỏi khu nhà giàu, toàn thân cô trên dưới chỉ khoác một lớp chăn mỏng, dưới chân giẫm phải thủy tinh cũng không biết.
Sau đó vẫn là Bích Hằng xuất hiện, đưa cô đến khách sạn, giúp cô tìm một bộ quần áo, sau đó tìm bác sĩ băng bó vết thương cho cô.
Lúc Bích Hằng đi, Lâm Thảo đã đưa ra một yêu cầu, cô muốn đi thu dọn một chút đồ đạc của mình. Bích Hằng đã đồng ý, còn nói phải nhanh lên một chút, nếu không tổng giám đốc Thanh sẽ không vui.
Hôm sau cô quay trở lại biệt thự, nhưng đi đến phòng tắm vứt hết toàn bộ đồ dùng cô mua cùng bàn chải đánh răng, khăn mặt vào trong thùng rác.
Còn thẻ Thanh Tuấn cho cô cô đặt ở trong hộp trước bàn trang điểm, bên trong còn đặt số tiền Võ Lưu Niên đưa cho cô.
Còn có những bộ quần áo, túi xách, giày dép Thanh Tuấn tặng cô cũng không mang đi.
Ngoại trừ chiếc bút thu âm đó.
Cô trở về, chỉ muốn xóa hết dấu vết của mình, không gây thêm phiền toái cho Thanh Tuấn !
Nhưng Bích Hằng cho rằng Lâm Thảo trở về là để lấy tiền, Thanh Tuấn cũng cho rằng như vậy.
Cô sống ở đây một năm, đến lúc rời đi chỉ có một chiếc vali hành lý.
Bích Hằng sau khi khóa cửa biệt thự liền rời đi.
Cô tạm thời ở nhà nghỉ với giá khoảng 175 nghìn một đêm ở đầu phố.
Trong một tuần mơ hồ, cô cứ mở đi mở lại chiếc bút thu âm để nghe.
Mỗi lần khi cô xúc động đi tìm Thanh Tuấn , giọng nói trong chiếc bút thu âm sẽ luôn khiến cô thu lại ý nghĩ này.
Để cô biết một cách rõ ràng rằng, trong lòng người đàn ông đó, cô chẳng qua là gái điếm!
Cô sẽ không xuất hiện trước mặt anh, mãi mãi cũng sẽ không.
“Tiểu Thảo, Tiểu Thảo…”
Lâm Thảo ngồi trước cửa sổ, nhìn lá cây ngô đồng rụng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn, đến mức có người gọi cô cô cũng không phản ứng.
Thắng Cảnh không phải là lần đầu tiên đến, mỗi lần đến đây, Lâm Thảo đều là bộ dạng mất hồn này.
Sau lần gặp trước, anh ta gọi điện cho Lâm Thảo, Lâm Thảo đều không nghe, anh nghĩ sợ rằng mình khiến cho người ta ghét bỏ.
Anh ta quyết tâm sau này cũng không làm phiền Lâm Thảo nữa, nhưng cuối cùng cũng không thể qua nổi sự kích động muốn đi gặp cô.
Tối qua, anh thấy cô ở bên đường mượn rượu giải sầu bị người khác quấy rầy. Anh không nhịn nổi đã giúp cô… Còn sau đó anh cũng không ngờ trong lúc vô tình đã xúc phạm cô, anh là một người đàn ông có trách nhiệm, anh muốn chịu trách nhiệm với cô!
Hôm nay anh lại đến, không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, trong tay còn mang một đóa hoa hồng.
“Lâm Thảo, Lâm Thảo, có người gọi em đó.” Giáo viên ngồi đối diện với Lâm Thảo nhìn thấy Thắng Cảnh, vội vàng giục Lâm Thảo vẫn đang ngẩn người.
Lúc này Lâm Thảo mới định thần lại, nhìn thấy Thắng Cảnh đứng ở ngoài văn phòng.
Cô ngẩn người một chút, ngay sau đó đứng dậy, tập tễnh đi ra ngoài.
Thắng Cảnh đưa bó hoa cho Lâm Thảo, còn đề cập đến cuộc hẹn thứ hai.
Lâm Thảo ngơ ngác nhìn Thắng Cảnh, cô không hiểu người đàn ông này sao lại thích mình, rõ ràng cô… Không đúng tí nào.
“Anh, anh thích điều gì ở em?” Lâm Thảo hỏi.
Thắng Cảnh nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt mang theo một chút căng thẳng. Anh ta là giáo sư ngành tiếng Trung bậc đại học, thứ giỏi nhất chính là trau chuốt từng lời, bây giờ lại bị câu hỏi này làm khó.
“Anh… anh thích em, không nói được thích điều gì ở em, nhưng chính là thích, có thể bởi vì là em nên mới thích, chứ không phải bởi vì em có điều gì đặc biệt nên mới thích.”
Suy nghĩ của Lâm Thảo chuyển chậm một nhịp, cô giật mình.
Những sợi tóc mai phía trước rơi xuống hai cụm trước tai, tóc đen nhánh đẹp như rong biển hơi cuộn lại, không dài cũng không ngắn xõa ở trước ngực, kết hợp với chiếc váy hoa lộn xộn hôm nay của cô, giống như là tiên nữ giáng trần, khiến người ta không dám trêu ghẹo.
“Nhưng em từng được bao nuôi.”
Giọng nói của người bất ngờ vang lên, giống như sấm sét lúc trời nắng rơi vào đầu Thắng Cảnh, nụ cười mỉm trên mặt anh ta theo đó kéo lên: “Làm sao, có thể…”
“Lần đó, Tôi không để anh đưa Tôi về nhà, bởi vì đó là khu nhà giàu, xe Thông thường không vào được. Tôi sợ anh biết chuyện không hay của Tôi.”
Lâm Thảo cảm thấy con người Thắng Cảnh rất tốt, cô không xứng với người tốt như vậy.