Tối ngày hôm đó, Lâm Thảo đưa Sở Sở cùng với bình sữa của Sở Sở rời khỏi căn biệt thự nhỏ.
Những thứ khác cô đều không mang theo vì dù gì thì những thứ đó đều không phải của cô.
Cô không có nơi nào để đi cả nên chỉ có thể đành về nhà.
Lâm Phương thấy con gái trong bộ dạng như mất hồn liền hỏi vẻ đau xót: “Con xem, con đi lâu như thế mà người đàn ông đó cũng không tới tìm con, tức là trong lòng anh ta không hề có con, con nên tỉnh lại đi.”
Lâm Thảo khẽ căn môi, nheo mày lại, nỗi đau trong lòng cô dường như đã bị Lâm Phương sát thêm muối, cô chỉ có thể cứng đầu phủ nhận: “Con không hề nhớ anh ấy, chỉ là con đang nghĩ cuộc sống sau này sẽ sống thế nào, con không thể sống dựa mãi vào mẹ được.”
Lâm Phương nói vẻ bất cần: “Mẹ có thể nuôi con khôn lớn đương nhiên cũng có thể nuôi Sở Sở khôn lớn khỏe mạnh, con yên tâm đi, tất cả đã đều có mẹ ở đây.”
Lâm Thảo gật đầu, tâm tư trong lòng cô vẫn nặng trịch.
Lâm Phương làm thuê trong một cửa hàng thời trang, một ngày làm việc 12 tiếng, lương một tháng cũng chỉ được chưa tới mười triệu,
Số tiền đó nếu chỉ một mình thì đủ nhưng bây giờ lại hai người lớn, một đứa trẻ thì đúng là thiếu.
Trước tình hình như vậy, cửa hàng thời trang mà Lâm Phương đang làm đã bị bán lại, phần đông nhân viên ở đó đều bị sa thải và Lâm Phương là một trong số đó.
Như vậy tức là ba mẹ con bà cháu đã mất đi chỗ dựa kinh tế duy nhất.
Lâm Phương có thể chịu khổ, bà liền đi xin làm rửa bát thuê, nhưng Lâm Thảo không nỡ nhìn thấy bà vất vả cô cũng đi tìm việc làm
Chỉ là....không có ai muốn thuê cô.
Cô cố gắng hỏi tại sao?
Mọi người đều đưa ra rất nhiều lí do.
Thứ nhất, cô từng ngồi tù.
Thứ hai, tổng giám đốc của Thanh thị đã nói không cho phép họ nhận cô.
Cô biết bản thân lần này rời đi đã làm cho Thanh Tuấn tức giận, tình hình bây giờ là quả báo mà cô phải nhận lấy.
Cô không nên thích Thanh Tuấn , không nên xuất hiện trước mặt anh, nếu không thì làm sao có những chuyện xảy ra sau đó.
Cuối cùng, không còn cách nào khác cô tìm đến một quán bar có tên “Dạ Sắc”, việc quản lý nhân viên ở đây không có gì hà khắc, ngay tới cả chứng minh thư cũng không cần xem.
Quán bar thu nhận cô đó cũng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, vũ nữ thoát y vì nguyên nhân chính sách mà phải tránh đi một thời gian, cũng đã tầm nửa tháng nay rồi.
Lâm Thảo bèn thay vị trí của cô gái đó và cô lên sân khấu chơi đàn.
Công việc chơi đàn ở quán bar của cô cứ thế tiếp diễn đã được hai tháng, cuộc sống của ba mẹ con bà cháu cũng đã được cải thiện phần nào.
Có điều Lâm Phương không yên tâm, tối nào bà cũng đưa Sở Sở đi cùng để đón cô về nhà.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng liền thân bước lên sân khấu, mái tóc dài của cô thả phía sau lưng, vài sợi tóc bị gió thổi bay ra trước mặt che đi phần nào dung mạo của cô.
Những ngón tay mảnh mai của cô như đang nhảy múa trên những phím đàn đen trắng, những nốt nhạc Trầm bổng cũng từ đó phát ra.
Tiếng đàn piano du dương vang lên trong căn phòng rộng lớn, giống như mùi thơm của hoa cỏ, lại giống như tiếng tí tách của nước chảy, tất cả hòa thành một bản nhạc vô cùng hay và cảm động.
Không khí quán bar ồn ào sống động được thay bằng sự dịu dàng du dương khi tiếng đàn của cô cất lên.
Một bản nhạc khép lại, Lâm Thảo từ từ đứng lên và cúi người chào khán giả.
Cô bước xuống khỏi sân khấu, đi về phía trong, giám đốc quán trả tiền cho cô.
Lâm Thảo đếm số tiền vừa nhận được, cô phát hiện số tiền nhiều hơn rất nhiều, cô ngạc nhiên.
Giám đốc cười nói: “Tôi biết cô đang nuôi con nhỏ, kinh tế khó khăn, vì thế Tôi đã sắp xếp cho cô một buổi trình diễn mà do đích thân khách chỉ định, tiền tips không hề ít, phù hợp với cô.”
Đây không phải là lần đầu tiên mà giám đốc quan tâm cô thế này nhưng đây là lần đầu tiên mà số tiền tips nhiều như vậy.
Nhiều tiền như vậy, đủ để cho con gái cô đi nhà trẻ cả một năm.
Không do dự nhiều, cô biết giám đốc là người tốt, cô nhận lấy tiền, nói cảm ơn sau đó đi về phía căn phòng được chỉ định.
Cô bước vào phòng, cúi đầu xuống, chào hỏi một câu sau đó bước vào bên trong.
Căn phòng rất rộng, chắc phải tầm 200m2, cô cách những ông chủ giàu có kia một khoảng cách khá xa.
Trong căn phòng có vài người đàn ông ngồi tận phía sau cùng, trong số đó có một người khiến người khác cảm thấy rất đặc biệt, nhân vật bí ẩn đó được bao xung quanh bởi một lớp khói mờ ảo.
Chỉ thấy mái tóc đen che đi đôi mắt của người đó và để lộ ra chiếc mũi cao, không cần đoán nhiều cũng có thể nhận định đó là một chàng trai anh tú.
Lâm Thảo chỉ nhìn lướt qua sau đó cô ngồi vào vị trí của mình, lặng lẽ đàn.
Cô không phải là một cô gái đẹp nghiên nước nghiêng thành, cô có cơ thể mảnh mai, khuôn mặt thanh tú, nếu không quan sát thật kĩ thì sẽ không thấy được vẻ đẹp được che giấu sau mái tóc dài đó.
Chẳng bao lâu sau, một đám những cô gái bước vào, ai cũng cao ráo mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ.
Điều đáng ngạc nhiên là những cô gái này được trang điểm theo phong cách học sinh, bọn họ chỉ mặc những chiếc váy liền thân màu nhẹ nhàng, không hợp lắm với ánh mắt và dáng điệu của bọn họ.
“Tổng giám đốc Thanh, đây là những cô gái mà Tôi đã cất công tuyển chọn riêng cho anh, anh xem có thích ai không ạ!”
Một tiếng “Tổng giám đốc Thanh” khiến cho bản nhạc cô đang chơi bị lỡ mất một nhịp.
Lâm Thảo mím chặt môi, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cô tiếp tục đàn.
“Đúng là có anh hiểu sở thích của Tôi, chỉ là anh không sợ Võ Lưu Niên biết à?”
Giọng người đàn ông lại khẽ vang lên, khiến cho trái tim Lâm Thảo loạn nhịp.
“ Bà Thanh nổi tiếng hiền hậu, kể cả có biết đi chăng nữa thì cũng sẽ không làm khó tổng giám đốc Thanh đâu, ha ha...”
Giọng nói đó đúng là của người đàn ông đó, không sai vào đâu được.
Ngoài vợ của tổng giám đốc tập đoàn Thanh Thị là Võ Lưu Niên ra thì làm gì có ai được gọi như thế chứ, chẳng lẽ còn có Võ Lưu Niên thứ hai sao....
Ngây người ra, tiếng nhạc lúc này vang lên không theo một nhịp điệu nào , Lâm Thảo cúi đầu xuống, cô phát hiện đôi bàn tay của mình đang run lên.
Chắc là trùng hợp thôi....cô tình cờ gặp anh thôi.
“Chơi đàn cái kiểu gì đấy, không biết đánh à, mau cút đi.” Tổng giám đốc Vương với bộ dạng lấy lòng Thanh Tuấn sau khi nghe thấy tiếng nhạc loạn nhịp liền lên tiếng mắng.
Lâm Thảo cắn môi, đứng lên định bước đi.
Từ phía sau tiếng người đàn ông lên tiếng: “Đợi đã.”
Thanh Tuấn nheo chặt mày lại, khi anh bước vào quán bar đã chú ý tới cô, Lâm Thảo xuất hiện trong căn phòng này thì đương nhiên cũng là yêu cầu của Thanh Tuấn .