Hứa Oanh Oanh giật mình nhìn cái cổ trắng nõn bị cào hai đường, hốt hoảng vô cùng: ''Không sao chứ Chu Mãn?''
Diệp Chu Mãn vịn chặt con mèo trong tay, trực tiếp tiêm thuốc cho nó xong mới hoàn toàn ra khỏi chỗ ngồi.
''Không được để lâu con mèo này có bệnh.''
Diệp Chu Mãn nhìn vết cào trong gương, cũng gật đầu.
Chủ nhân của con mèo là người rất biết điều không ngừng xin lỗi và sẽ bồi thường thiệt hại. Diệp Chu Mãn lắc đầu, không sao đây là sơ suất bên chúng tôi.
''Được, được rồi, còn không đi mau tiêm ngừa đi.'', Hứa Oanh Oanh khẽ trách.
Sau khi vết cào được khám kỹ càng, bác sĩ nói cũng không sao, nên Chu Mãn cũng đỡ lo phần nào, khi trở lại phòng khám, thì đã thấy bóng người đối diện hớt hải chạy đến.
''Nghe nói em bị mèo tấn công?'', Phạm Gia Hòa lo lắng hỏi.
Diệp Chu Mãn lắc đầu: ''Cảm ơn anh đã quan tâm, em không sao.''
Cô tốt nghiệp xong liền nạp đơn vào bệnh viện thú y ở thành phố A, cho nên cô làm việc cũng được hai tháng, ở đây cô lại nhỏ tuổi đại khái rất được mọi người quan tâm.
Phạm Gia Hòa gật đầu: ''Lần sao cẩn thận một chút, nhiều động vật điên nó sẽ không nương tay với em.''
Cô cong cong môi: ''Em biết rồi.''
''Được rồi, còn nhiều người đang chờ, xong việc thì rủ chị Oanh Oanh đi ăn.''
Lúc đi Phạm Gia Hòa nhớ đến một việc, liền hỏi: ''Chỗ ở của em đã ổn định rồi chứ? Nơi đó an ninh tốt không?''
''A, rất tốt.''
Sau khi tan ca, ba người họ kéo nhau tìm một quán ăn.
''Chu Mãn em từ nhỏ đã sinh sống ở Anh rồi sao?''
''Không phải, em đi Anh năm 18 tuổi, hiện giờ chắc cũng được ba năm.''
Hứa Oanh Oanh hỏi tiếp: ''Vừa tốt nghiệp bên đó em liền về đây à?''
''Ừm.''
''Ăn đi, đồ ăn chín lắm rồi.''
Nghe Phạm Gia Hòa nói thì hai người mới bắt đầu ăn.
''Hợp khẩu vị ở quán này không?''
Diệp Chu Mãn gắp thịt ăn, gật đầu: ''Rất ngon.'', Khi bên Anh cô đã bị ông nội ép buộc ăn lại những món cô không thể ăn được, từ từ ăn rồi cũng quen, sinh hoạt ở trong trường đại học cũng tiện hơn nhiều.
Khi ăn xong, Diệp Chu Mãn trở lại căn chung cư của mình, căn phòng không có ánh sáng, cô đặt giày trên kệ, chân trần bước vào bên trong liền ngả người xuống sô pha, nằm nhìn trần nhà một lúc thì điện thoại reo lên, cô liền nhấc máy.
''Bác sĩ Đỗ?''
Một lát sau Diệp Chu Mãn mới đáp lại: ''Được, ngày mai con xếp lịch trình ở phòng khám sẽ đến đúng giờ.''
Tắt máy, cô đặt điện thoại trên bàn, tiện tay lấy bao thuốc lá bên cạnh, ''cạch'', tiếng bật lửa trong căn phòng tối tăm mờ ảo chỉ thấy một chút đốm lửa đỏ nho nhỏ.
Sau khi hút hết một điếu thuốc, Diệp Chu Mãn vào trong phòng bếp mở tủ ra, một hàng rượu vang được đặt bên trong, cô lấy một chai và cái ly liền mở cửa ra ban công ngồi.
Hiện giờ nhìn khu nhà xung quang đã tắt đèn, chỉ còn có đèn đường là phát sáng, Diệp Chu Mãn thấy bản thân mình lại chán nhường nào, giờ này ai cũng ngủ chỉ có cô thức.
Diệp Chu Mãn thở dài, biết hôm nay lại không ngủ được thì lúc này cô ở lại làm thêm ca được rồi, tại phòng khám bệnh viện thú ý ở đây uy tín rất tốt, nên mở 24/24 giờ. Diệp Chu Mãn cắn cắn đầu thuốc, ngón tay do dự một lát mới ấn vào màn hình.
''Có chuyện gì thế Chu Mãn?''
''Anh mệt không, nếu mệt thì em thế ca cho.''
Phạm Gia Hòa a một tiếng: ''Anh không mệt, thôi có người đến rồi, anh làm việc đây, có chuyện gì mai chúng ta nói.''
Diệp Chu Mãn rút điếu thuốc ra khỏi miệng, nhìn điện thoại không khỏi liếm môi mấy lần. Giờ cô có nên đi mua thuốc ngủ uống không nhỉ? Nếu bạn sĩ Đỗ biết lại mắng cô nữa, thôi vậy, thức một đêm cũng không sao.
Ngửa đầu liền thấy mặt trăng sáng rực trên bầu trời, cô nhìn vài giây liền tặc lưỡi một cái, môi cong cong cầm ly rượu lên uống một ngụm, quả nhiên bầu trời đêm không thể thiếu mặt trăng được.
Trăng lúc nào cũng đẹp, nhưng ngoài đẹp ra nó không còn ý nghĩa gì với cô.
Mới hút có vài điếu mà Diệp Chu Mãn đã ngửi được mùi thuốc trên người mình, cô có chút nhíu mày lại, sau đó đứng lên liền vào phòng tắm.
- -----
Sáng đến phòng khám sớm, Diệp Chu Mãn mở lịch trình mà khách hàng đã hẹn, mỗi cái tên đều có trên danh sách, cho đến khi cái tên kế tiếp đầu bút liền dừng lại, Diệp Chu Mãn có chút bất ngờ sau đó đánh dấu, tiếp đó mới đóng bản lịch trình lại.
Lan Nhiễm nhìn còn một người nữa mới đến lượt mình, cô liền an ủi con mèo trong lòng: ''Ngoan, đợi một lát nữa đến lượt chúng ta rồi, mày phải mau hết bệnh, để chủ nhân mày biết tao sẽ chết chắc.''
''Lan Nhiễm!''
Nhanh chóng vào bên trong, Lan Nhiễm đặt con mèo lên bàn: ''Bác sĩ, hôm qua không biết con mèo đã ăn trúng thứ gì, liền bị tiêu chảy và nôn, sau đó nó cứ rên la suốt đêm, cho ăn cũng không ăn, uống nước nó cũng không uống.''
Xem một chút, Diệp Chu Mãn mới đáp: ''Nó đã ăn trúng những thức ăn ôi thiu.''
''A?'', Lan Nhiễm nhớ lại, đúng là hôm qua cô có dẫn nó ra đường, chắc nó đã ăn trúng lúc nào mà cô không hay.
''Tôi sẽ ra một toa thuốc, sau thời gian nó đã nhịn ăn, thì nên cho mèo ăn những thức ăn mềm, như cháo ức gà kèm với các loại thực phẩm chứa chất xơ. Nhớ phải chia nhỏ bữa ăn, tránh cho mèo ăn nhiều quá nó sẽ tái phát lại tiêu chảy, qua hai ngày mèo có gì bất thường thì đem đến đây.'', Ký tên xong, cô đưa toa thuốc ra.
Lan Nhiễm nhận lấy sau đó cảm ơn bác sĩ.
Nhìn người quay lưng đi, Diệp Chu Mãn gỡ khẩu trang xuống, đồng thời gọi: ''Chị Nhiễm Nhiễm.''
Lan Nhiễm quay người lại, nhìn gương mặt quen thuộc lại có chút xa lạ, cô trừng mắt, cổ họng nghẹn lại một lúc: ''Hoa... Hoa Sen Trắng!''
Một lát sau.
Hai người ngồi băng ghế đá ngoài phòng khám, Lan Nhiễm ôm chặt Diệp Chu Mãn không ngừng khóc thút thít.
Diệp Chu Mãn lấy khăn giấy lau nước mắt giúp cô, đầu có chút đau: ''Được rồi đừng khóc nữa, phấn trên mặt chị cũng sắp lem hết rồi.''
Lan Nhiễm giật mình, vội lau đi, cô nấc vài tiếng mới nói: ''Mới có 3 năm đẹp càng ngày đẹp ra quá nhiều, xém chút nữa chị không nhận ra rồi.''
Cô cười cười: ''Đâu đến nỗi như chị nói.''
''Rốt cuộc 3 năm qua em trốn chỗ nào, đến một cuộc điện thoại cũng không có?'', Lan Nhiễm đã hết khóc, cô quay qua chất vấn.
''Em mới từ Anh trở về đây được hai tháng rồi.''
''A! Hai tháng? Hai tháng mà lại không quay lại tìm chị, mọi người trong nhà nhắc em mãi.''
Diệp Chu Mãn cảm thấy có chút canh cánh trong lòng: ''Do công việc có chút bận rộn, em định có thời gian rảnh mới đến thăm hỏi mọi người.''
"Cổ em bị sao đây?"
"Chị đừng lo, không cẩn thận bị mèo cào thôi."
Lan Nhiễm gật đầu, nhìn người ngồi kế mình khoác áo blouse trắng, cộng với gương mặt xinh đẹp mỹ lệ này, cô chút không dám tin, mới đó đã trưởng thành thay đổi mau như vậy: ''Em tốt nghiệp sớm sao?''
Diệp Chu Mãn gật đầu.
''Chả bù cho chị, còn một năm đại học nữa chị mới được giải thoát. Em cũng thật là quá giỏi rồi.''
Nghe Lan Nhiễm than vãn cô có chút buồn cười, hỏi: ''Mọi người cũng khỏe hả chị?''
''Vẫn khỏe, ông nội và chú ba thím ba hay em về chắc chắn sẽ nhảy dựng lên cho mà xem.''
Diệp Chu Mãn cười cười: ''Ừm, phiền chị nói với mọi người, khi nào em không có việc sẽ ghé qua.''
''À, con mèo vừa rồi của chị sao?''
''Không phải, của một người bạn người bạn chị nhờ trông giùm vài bữa.''
Diệp Chu Mãn gật đầu, khẽ nhìn đồng hồ trên tay: ''Chị về trước đi, em có việc rồi, hôm nào chúng ta hẹn riêng ăn uống?''
''Được, em bận thì đi đi.''
Trước lúc đi, Diệp Chu Mãn còn cười nói một câu: ''Chị có chút ốm rồi.''
Lan Nhiễm chu môi, nâng tay sờ sờ mặt mình, rõ ràng là vẫn còn béo, hành trình giảm cân mấy năm nay của cô chả đâu vào đâu, ăn càng lúc thì béo hơn lúc trước thì có ốm đâu mà ốm.
- -----
''Mời vào.''
Người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi, ngước mắt lên: ''Lại mất ngủ sao?''
Diệp Chu Mãn gật đầu: ''Thuốc an thần lần trước bác kê rất tốt, uống rồi con không mơ lại ngủ được 6 hoặc 7 tiếng. Nhưng hết thuốc rồi lại trở nên thường lệ.''
Vị bác sĩ Đỗ gật đầu: ''Cũng không nên lạm dụng thuốc quá nhiều sẽ khiến dây thần kinh suy giảm.''
Cô liếm môi: ''Nếu không uống, thật sự không ngủ được.''
Bác sĩ Đỗ thở dài: "Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nên gặp người mà con đã nói trước đây, biết đầu có thể giúp con hồi phục tốt hơn?"
Không được.
Chuyện đó không thể xảy ra.
"Giấc mơ người đàn ông đó và cả vụ nổ xe vẫn còn mơ thấy sao?"
Cô gật đầu: "Không có thuốc, thì ngủ sẽ mơ thấy. Cho nên hết thuốc rồi lại không dám ngủ.", Diệp Chu Mãn nói xong, mím môi cười.
Bác sĩ Đỗ nhìn cô gái trẻ trước mặt, mà đau đầu không thôi: "Được rồi, ta sẽ kê thêm thuốc an thần cho con."
Diệp Chu Mãn cong môi: "Cảm ơn bác sĩ Đỗ."
"Ta nói này, hút thuốc uống rượu phải kiêng một chút, cứ như thế ảnh hưởng đến việc điều trị rất nhiều."
Nghe dặn, nhưng Diệp Chu Mãn không vội đáp, một lát sau khi nhận thuốc rồi mới nói: "Ừm, cái đó con sẽ cố gắng."
"Cố gắng sao? Được hay chỉ nói suông?"
Đương nhiên là cô nói suông rồi, nghiện đã gần hai năm trời sao mà bỏ liền được, nhưng Diệp Chu Mãn lại không nói thế, cô cười tỏ ra rất thành thật: "Tất nhiên là được."
"Lần sau đến, đem bản xét nghiệm phổi đến đây."
Diệp Chu Mãn: "..."
Hình như bác sĩ Đỗ không tin tưởng cô rồi, ra khỏi phòng khám, Diệp Chu Mãn liếm liếm môi một cái.
Đột ngột nghe tiếng hét lên của ai đó, cô mới nhìn qua, thấy bà lão không ngừng ôm chú chó trong lòng, hình như bà đang nhìn mọi người xin giúp đỡ, những người họ nhìn rồi né đi, Diệp Chu Mãn thấy sự thờ ơ đó nhìu mày trong thức thời, cô không chờ đợi lâu trực tiếp đi lại đó.
"Con đừng làm sao, bà sẽ cứu con.", Nhưng chú chó vẫn ho khan không ngừng.
Phát hiện được hiện tượng này Diệp Chu Mãn liền biết chú chó bị mắc nghẹn: "Bà ơi đưa con mau!"
Diệp Chu Mãn nhanh chóng ra phía sau, cô vòng ra sau ôm lấy phần cơ hoành của chú chó, cô dùng hai tay ấn một lực mạnh bất ngờ vào phần cơ hoành, sau đó tiếp túc ấn và thả lỏng, thực hiện được vài lần và chú cũng đã khạc nhổ ra đồ trong cổ họng, cô cười nhẹ, tay vuốt ve để trấn an chú chó.
"Dạ không sao rồi. Bà đem chú chó này đến phòng khám thú y gần đây để kiểm tra lại kỹ đi ạ."
Bà lão không gần cảm ơn: "Con là bác sĩ thú y sao?"
"Vâng."
"Vậy ta đem chó này đến chỗ con để khám được không?"
Diệp Chu Mãn gật đầu, nhưng cũng nhanh chóng nói tiếp: "Từ đây đến phòng khám bên con rất xa, không mấy bà trước tiên đem kiểm tra gần chỗ này thôi ạ."
Bà lão hiểu ra, rồi gật đầu, cảm ơn lần nữa mới ôm chó nhà mình rời đi.
Diệp Chu Mãn đứng lên, bất giác nhớ đến sự thờ ơ của mọi người vừa rồi cô có chút không thoải mái, nhưng cuộc sống của họ, họ nghĩ cái gì làm sao mình biết được, cho nên cứu được chú chó đó xong cô cũng nhẹ lòng.
"Chu Mãn đến đó à, nay em trực ca tối không? Anh đây nhường cho em?", Phạm Gia Hòa vừa nói, hai con mắt thâm quầng mở lên không nổi nữa.
"Hôm nay anh trực ca đêm nữa sao?"
"Đúng, nó đó."
Chu Mãn lắc đầu có chút đáng tiếc: "Không được rồi, tối nay em có việc, trừ phi là bữa em gọi mà anh lại không muốn, cho nên lần này hết cơ hội."
Phạm Gia Hòa bày vẻ mặt đau khổ qua Hứa Oanh Oanh: "Ôi Oanh ơi là Oanh cứu em đi chị gái tốt bụng."
Hứa Oanh Oanh bĩu môi: "Không thể, tối nay chị đi chơi với anh yêu chị rồi, em trực vui vẻ, sợ gì cũng đâu một mình em làm còn có người khác làm chung mà."
"Nhưng hiện tại em rất buồn ngủ chị ạ, chị không thấy hai con mắt của em nó biến sắc không?"
"Tất nhiên là thấy, nhưng chị đây không thể quản."
Diệp Chu Mãn lấy đồ xong, sau đó mới tạm biệt hai người: "Mai gặp lại."
"A, em gái xinh đẹp đừng bỏ anh~", Phạm Gia Hòa đau khổ xoay tay ra sau đó điêu luyện cuộc tròn thành nấm đấm, người nằm nhoài ra bàn.
"Có người đến thì gọi em."
Hứa Oanh Oanh lắc đầu không thôi: "Ngủ đi ngủ đi.
- -----
"Cái gì?! Con nói con gặp Hoa Sen Trắng sao?", Bà Đường kích động vô cùng.
Ông Lữ cũng mừng rỡ, buông đũa trong tay xuống bàn: "Lúc nào? Con thấy Hoa Sen Trắng lúc nào vậy?"
Nhìn mọi người, Lan Nhiễm nâng hai tay hạ hạ xuống: "Mọi người bình tĩnh, đừng gấp gáp."
"Em ấy mới từ Anh trở về được hai tháng rồi, do công việc có chút bận, khi nào sắp xếp được thời gian thì em ấy sẽ về thăm chúng ta."
Lúc khi Diệp Chu Mãn rời đi, thông tin liền bị ông Lữ chặn lại, hỏi bao nhiêu cũng không nói, bà Đường cũng thuyết phục ông ấy nhưng lại không thu thập được thông tin gì.
Nhưng giờ bà Đường mừng không thôi, cho người giúp việc dọn dẹp sạch căn phòng Diệp Chu Mãn để khi con bé trở lại có chỗ để ngủ.
"Nhiễm Nhiễm, trông Sen Trắng hiện giờ như thế nào?"
Lan Nhiễm cười, trả lời: "Thím ba chắc phải lo lắng rồi, em ấy giờ lại càng xinh đẹp hơn xưa, thật sự rất dễ thu hút người khác phái."
Càng nghe bà cong môi vui vẻ, đúng con bé rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn vô cùng ai nhìn mà không thích chứ.
"Mà con gặp được con bé ở đâu?"Ông Lữ hỏi.
Lan Nhiễm lúc này cũng kinh hô lên: "Con quên nói việc lớn này, Hoa Sen Trắng của chúng ta hiện giờ đang là bác sĩ thú y đó ạ!"
Lúc này ông Lữ Thành cũng sáng mắt: "Con bé là bạn sĩ thú y thật sao?"
"Vâng, là sự thật, cực kỳ cực kỳ vô cùng giỏi."
Mọi người nghe xong ai cũng đưa mắt nhìn nhau rồi vui vẻ cười, quả nhiên con bé lại rất thành công, trong nhà cũng mừng hết lớn.
Ông Lữ ngồi gật đầu một cái, như suy xét thấu đáo chuyện gì, không khỏi cười nhẹ.
Đến khi Lữ Nguyệt trở về, thầy mọi người từ phòng ăn đi ra, trên mặt đều treo theo nụ cười, anh nhíu mày cũng không hỏi là chuyện gì, trực tiếp sải bước đi lên lầu, ai ngờ ông Lữ gọi lại.
"Sao lại về đây? Không phải đã bị đuổi rồi sao?"
Lữ Thành nhẹ nói chuyện với ba: "Được rồi mà, hai người suốt ngày gặp nhau lần nào là gây sự với nhau lần nấy."
"Hừ! Còn không phải tại nó sao?", Ông Lữ nói không ngừng liếc mắt với Lữ Nguyệt.
"Đừng nhìn ta!"
Lữ Nguyệt hôm nay có chút mệt, nên không muốn tranh cãi chuyện gì với ông, vừa lên lầu ba bắt gặp người giúp việc từ trong căn phòng kia đi ra.
"Đang làm gì?"
Người giúp việc nhanh nhẹn trả lời: "Thưa cậu tôi đang dọn dẹp phòng của cô Chu Mãn."
Lữ Nguyệt ừ cũng không có ý hỏi thêm, rồi lên phòng của mình.
"Aaaa! Mọi ơi người! Hoa Sen Trắng vừa gọi với con, nói là đang trên đường đến đây!!!"
Tiếng nói của Lan Nhiễm vô cùng lớn làm kinh động đến mọi người.
Lữ Nguyệt còn chưa đặt chân vào phòng ngủ thì đã nghe thấy, cả người chấn động đứng không nhúc nhích.