Lan Nhiễm thở dài, tay lay người đối diện: "Sen Trắng tỉnh, tỉnh!"
"...Hả?"
"Giờ còn hả? Em nghe tiếng chuông reo chưa?"
Diệp Chu Mãn cúi thấp đầu nhận lỗi, hai người nhanh chóng trở lại lớp học, thấy tâm tình người này như vậy Lan Nhiễm nảy ra một ý hay trong đầu.
"Thi tuyển đại học xong thì đi đến nơi này khuây khỏa không?"
Diệp Chu Mãn buông bút trong tay, xoay đầu qua hỏi: "Nơi nào?"
"Nhưng mà em đi đi, đến lúc thì sẽ biết."
Suy nghĩ một lúc thì Diệp Chu Mãn cũng gật đầu đồng ý, cô cũng thấy mình nên ra ngoài để đầu óc thanh tỉnh lại một chút, dạo gần đây cô lại vì chuyện tình cảm chôn giấu của mình mà đã lâm vào trạng thái thất thần rất lâu, tuần tới nữa thôi sẽ diễn ra cuộc thi tuyển sinh đại học, cô không biết mình có nên bày tỏ lòng mình không, vì chỉ có thể là cơ hội duy nhất để cô nói ra, cho dù kết quả có ra sao đi chăng nữa cô sẽ mạnh mẽ mà đón nhận nó.
Khi bước ra khỏi cổng trường học, Diệp Chu Mãn hít một hơi thật sâu, cả người cô có chút thoải mái, nhìn xung quanh rất đông người hình như đều là các bậc cha mẹ đợi chờ con cái của mình, chân Diệp Chu Mãn vừa di chuyển liền có vài người chạy đến dừng lại trước mặt cô.
"Xin chào bạn học nhỏ, chị có thể phỏng vấn em một vài câu hỏi không?", Nhìn gương mặt xinh xắn này thật khiến người khác yêu thích cực kỳ, đến người cầm máy quay cũng phải phóng gần một chút để chiêm ngưỡng vẻ đẹp thuần khiết này.
Diệp Chu Mãn nhìn xung quanh, chắc chị Lan Nhiễm chưa ra, vì thế cô mới gật đầu.
"Câu đầu tiên chị muốn hỏi, đề thi vừa rồi em cảm thấy như thế nào?"
Cô híp mắt vài giây sau mới cất giọng: "Cũng tạm được ạ."
Người dẫn chương trình giật mình hỏi tiếp: "Vậy theo như em thì em chắc chắn bài thi của mình bao nhiêu phần trăm?"
"Em không biết nhưng sống mình phải có một chút tự tin, em cho là một trăm phần trăm đi.", Diệp Chu Mãn nói xong khẽ cong nhẹ môi một cái.
Ôi nụ cười của thiên thần mà.
"Em có muốn nhắn nhủ với bạn nam trong trường em vài điều không, ví dụ như cậu ấy là người em thích?"
Diệp Chu Mãn a một tiếng, sau đó thành thật lắc đầu: "Em không có thích bạn nam nào cả.", Mà người đó là đàn ông vẻ ngoài chững chạc, độ tuổi lại hơi lớn.
Nữ phỏng vấn to mắt: "Sự Thật? Em không yêu đương với ai sao?"
"Vâng. Chưa từng."
Sau khi Lan Nhiễm ra đã thấy được Diệp Chu Mãn đứng dưới gốc cây, cô không kiềm được mà bổ nhào về phía đó: "Oa! Hoa Sen Trắng ơi, chị thật là thảm!"
"Sao? Thi ổn chứ?"
Lan Nhiễm lắc đầu: "Cảm giác có chút không ổn."
"Đừng quá lo lắng, còn chưa công bố ra mà."
Nghe câu này trong Lan Nhiễm đỡ lo một chút. Ngày thi cũng đã hoàn thành, còn chuyện chưa được làm cô nhanh chóng làm nốt cái một.
Diệp Chu Mãn còn tưởng Lan Nhiễm dẫn cô đến nơi nào để chơi khuây khỏa ai mà ngờ lại đến quán bar.
"Chị Nhiễm Nhiễm em thấy ăn mặc này không được đâu."
Lan Nhiễm kéo tay Diệp Chu Mãn vào bên trong: "Rất đẹp, với lại chúng ta vừa sinh nhật tuổi mười tám em sợ cái gì chứ, yên tâm có chị ở đây."
Đúng là sinh nhật của cô kém hơn Lan Nhiễm bảy ngày, hiện giờ tính theo thì cô đã đủ tuổi, nhưng mà cách ăn mặc ngắn lại bó người như vậy cô có chút không quen, còn cả đôi giày cao gót ở đây nữa.
Khi bước vào tiếng nhạc xập xình như đánh vào thính giác và cả trái tim của cô, lòng không khỏi nhảy dựng, nhìn tất cả người xung quanh cô có chút sợ hãi mà nép sát vào người Lan Nhiễm.
Đối với người Lan Nhiễm không rụt rè như Diệp Chu Mãn ngược lại còn sôi nổi hăng hái, chưa gì cô đã kéo đoá hoa sen trắng vào bên trong nhảy.
Diệp Chu Mãn nhìn nam nữ dựa gần nhau, có người tay sờ mò mấy người phụ nữ nhảy kia, đã vậy họ còn rất vui vẻ không hề đẩy ra, còn tự nhiên trao nhau nụ hôn, sau đó người phụ nữ kia quay lại nhảy nhót với một người nam khác, cô kinh ngạc không thôi, các nơi này lần đầu tiên cô vào đây nhưng không ngờ nó không mấy khác xa gì những bạn học cũ đã nói, quả nhiên cô không hợp với nơi này, cô chen qua đám người nọ, thoát ra được chỗ này.
"Cô em xinh đẹp."
Diệp Chu Mãn bị khều vai cô quay người lại, nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn cô cười rất gian xảo, nhìn người này vô cùng biến thái, cô có chút lùi ra sau.
"Uống một ly với anh chứ?"
"Tránh ra tôi không quen ông.", Diệp Chu Mãn càng lui không cho tay người đó chạm vào người cô, hắn ta càng tiến cô sợ hãi lùi nhanh bước, sau đó không nói gì quay người chạy trối chết, đã vậy còn đánh rơi một chiếc giày đang đi, ngoái đầu thấy người đàn ông nhặt lên, cô kinh ngạc ở chỗ này làm sao cô gọi ai cầu cứu được Lan Nhiễm lại vui đùa không thấy đâu, sao lần nào cô cũng bị lạc thế này.
Diệp Chu Mãn cách người đó một đoạn, cô cúi người hung hăng cởi một chiếc giày còn lại ném mạnh vào người đàn ông đó, sau đó nhấc đôi chân trần bỏ chạy.
"Con khốn đứng lại, mày dám chọi ông à!"
Lữ Nguyệt liếc nhìn đám người kia, sau đó cầm áo vest lên, chỉ vừa mở cửa liền có bóng người lao vào trong đây "ầm", cửa đóng lại cả đám người Đặng Văn nghe cũng kinh ngạc nhìn qua.
Diệp Chu Mãn cắn môi đẩy người đàn ông này ra, nhanh chóng cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố...", Ngước mắt nhìn lên miệng cô cứng đờ, mắt càng lúc mở to ra, hô hấp cũng ngừng vài giây, định hình người trước mặt là ai, giọng cô run lên từng đợt, cố gọi: "Chú... Chú tư."
Lữ Nguyệt không khỏi sửng sốt, nhìn cô gái hôm nay gương mặt trang điểm tinh sảo, đôi môi thường ngày đã có sắc hồng tự nhiên nhưng hiện giờ được tô màu son tỉ mỉ, bóng loáng và căng mọng chỉ cần cắn một cái có thể sẽ chảy nước vậy, ăn mặc vừa ngắn lại mỏng manh, vì thế mới để lộ cần cổ trắng ngần và xương quai xanh xinh đẹp, đường cong được chiếc váy phát hoạ rõ nét không kém, phía dưới để lộ đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn vô cùng, bàn chân lại để trần làm lộ ra mười ngón chân nhỏ nhỏ xinh xinh.
Ánh mắt Lữ Nguyệt nhìn từ trên xuống dưới ngày càng sâu.
Đám người ở phía sau bị thân hình cao lớn của Lữ Nguyệt che lại không thấy được dung mạo của cô gái kia.
"Lão tứ tránh sang một bên để tôi nhìn là người đẹp nào."
Lữ Nguyệt ngoái đầu ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng lại Tưởng Tần Hải, sau đó kèm theo một lời thô tục: "Nhìn con gái mẹ mày."
"..."
Diệp Chu Mãn lần đầu nghe câu nói không tốt đẹp từ chính miệng người trước mặt nói ra, thường ngày thấy chú ấy rất tử tế và đường hoàng, tuy có chút ít nói và lạnh nhạt nhưng chú này không xấu xa, trong lòng cô chú ấy như ánh trăng soi sáng mỗi bước đi của cô vậy.
"Ai cho đến đây?", Lữ Nguyệt nói xong, đem áo vest khoác lên người cô, sau đó kéo gần lại, hỏi một lần nữa: "Nói mau, ai cho tự ý đến nơi này?"
Đặng Văn thấy cả hai như có quen biết, đột nhiên hứng thú đứng lên muốn xem người mà có thể làm cho lão tứ khoác áo lên người.
"Ôi đệch! Tiểu tiên nữa hạ phàm!"
Lữ Nguyệt vòng tay qua eo nhỏ của thiếu nữ rồi nhấc bổng lên, đem đến ghế sô pha mới đặt người xuống.
Lúc này ba người đàn ông kia mới thấy được gương mặt khả ái của cô gái mà lão tứ vừa ẵm.
Diệp Chu Mãn thấy ba người kia nhìn cô chằm chằm có chút không thoải mái: "Chú..."
"Mau trở lời câu hỏi của tôi."
Diệp Chu Mãn cúi đầu cắn môi, bên ngoài thì sợ nhưng trong đầu thì lại tìm cách để nói, tuyệt đối không để cho Lan Nhiễm bị mắng.
"Là đi với bạn học ạ."
"Vậy bạn học đâu?"
"Lạc, lạc mất."
Lữ Nguyệt hít sâu một hơi: "Đã không biết còn nghe lời xúi giục của người khác, nơi này là nơi nào? Có biết nguy hiểm không lỡ gặp bọn lưu manh thì phải làm sao?"
Giọng người nọ có chút uy nghiêm, làm cô rụt cổ, e dè liếc mắt đáp: "Nhưng vừa rồi mới gặp lưu manh."
Quả nhiên, Lữ Nguyệt bị chọc đến tức cười, nhìn xuống cái chân để trần của cô gái anh thở dài không nỡ mắng: "Có bị thương chỗ nào không?"
"Không có, hắn ta chưa đụng chạm đến thì con đã ném giày vào người hắn liền nhanh chóng bỏ chạy." Cô rất ngoan ngoãn thành thật khai báo.
"Lão tứ đây là cháu gái của cậu, sao tôi chưa từng thấy, nhớ không lầm cô cháu gái cái gì Nhiễm đó tôi cũng đã thấy qua một hai lần, nhưng đâu phải cô gái này?"
Không lẽ cô bé mập giảm cân thành công rồi sao? Quả thật đẹp xuất sắc luôn.
Nghe người kia gọi chú ấy là lão tứ, cô ngẩng đầu lên lúc này mới gật đầu với ba người họ: "Chào, chào ba chú."
"..."
Đặng Văn cười gượng: "Này em gái xinh đẹp gọi là anh được rồi, trong đây người già nhất là cái vị ngồi kế em ấy, gọi chú thì mới đúng còn ba tụi anh vẫn còn rất trẻ."
Diệp Chu Mãn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc này Lữ Nguyệt không muốn cô gái ở nơi này lâu, một hoa sen trắng thoát tục sao có thể làm ô uế được, còn cả cặp mắt giống đực đang nhìn nữa, nét mặt anh càng lúc đen lại.
"Về nhà."
Diệp Chu Mãn quay qua a một cái còn chưa gì có người phủ xuống tiếp đó bế cô lên một cách thản nhiên, cô hơi sợ hãi đôi tay theo quán tính câu chặt cổ người nọ.
"Không cần, con tự đi được."
"Giày đâu?"
Nhất thời cô ngậm miệng mặc cho chú ấy bế ra ngoài, một lát phải lén lút gửi tin nhắn cho Lan Nhiễm, nếu để chú ấy biết, xong đời.
"Lan Nhiễm đâu?"
Nghe hỏi cô giật mình, nhanh chóng trả lời: "Chị ấy mệt, nên không đi với con."
Lữ Nguyệt nhếch môi, làm sao anh tin được, nhưng điều mà anh tin là cô nhóc này nói dối.
Cô cảm nhận chú ấy đối xử với cô vô cùng khác, điều đó ai cũng thấy rõ ràng vô cùng, trong khi cháu ruột là Lan Nhiễm còn không được như cô, mọi người trong nhà nói chú ấy rất sủng ái cô. Diệp Chu Mãn cảm thấy hình như chú ấy thích cô, mà không đúng khá chiều chuộng cô, nhưng người động lòng lại là cô còn đối với chú ấy cô không thể xác định được, có nhiều lúc cô muốn thẳng thắn nói trước mặt với người này nhưng lại không được, nhưng hôm nay cô đã nghĩ thông suốt rồi.
"Lữ Nguyệt."
Bước chân Lữ Nguyệt dừng lại, ánh mắt rũ xuống nhìn cô gái nằm trong vòng tay mình.
Diệp Chu Mãn kinh ngạc, câu nói cô vừa thốt ra lại đồng thanh với người đứng phía trước, cách không mấy là xa.
"Anh Nguyệt.", Viễn Xuân Kỳ chạy đến, nhìn người con gái nằm trong lòng kia là lại, nhìn kỹ thì cô mới nhận ra là cô gái lần trước.
"Em là cháu gái của anh Nguyệt sao?"
Lúc này Diệp Chu Mãn xoay đâu qua, thấy ánh mắt đen nháy không sắc màu nhìn cô bằng vẻ thâm trầm, cô nhớ người phụ nữ này chính là người trong quán lần trước, nhưng lại không phải bạn gái chú ấy.
Cô cắn răng đáp lại một tiếng.
"Xin chào, chị là Viễn Xuân Kỳ bạn của chú em."
Viễn Xuân Kỳ?!
Diệp Chu Mãn đã nhớ cái tên này, sau đó nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông đang ôm cô, Viễn Xuân Kỳ, Viễn Xuân Kỳ, Viễn Xuân Kỳ, cái tên trong đoạn tin nhắn cô cho là người yêu của chú ấy, người trong quán và người ở trước mặt cô chính là cùng một người, tên Viễn Xuân Kỳ.
Không, cô không tin hai người là bạn, ánh mắt người phụ nữ này nhìn người kia vô cùng thích lại có tia muốn chiếm đoạt. Diệp Chu Mãn giật mình vỗ nhẹ vai Lữ Nguyệt, muốn chú ấy thả cô xuống.
Nhưng Lữ Nguyệt không quan tâm, cũng chẳng để mắt đến Viễn Xuân Kỳ.
Ra gần đến xe, Diệp Chu Mãn vùng vẫy vô cùng nên Lữ Nguyệt đành thả người xuống.
Anh nhìn đôi chân trắng để trần đó, liền nhíu mày vươn tay ra.
Diệp Chu Mãn tránh né không vào trong xe, mắt nhìn chằm chằm đối phương, hiện tại lòng cô phức tạp sự quậy cường cũng càng cao, hai bàn tay nắm chặt lại, nghiêm túc thốt lời: "Chú đã có bạn gái chưa?"
"Chưa có.", Lữ Nguyệt đáp xong, thấy có gì đó càng ngày không thích hợp, nhưng lại muốn chờ đợi tiếp theo cô gái này làm gì, nhưng anh không ngờ câu nói kế tiếp cất lên làm cả người anh bất động.
"Vậy chúng ta thử tìm hiểu nhau không?"
Diệp Chu Mãn nói xong, bàn tay nắm chặt đã đổ mồ hôi, ánh mắt cô chưa rời khỏi người nọ, hít thật sâu, kiên định nói: "Con thích chú, cho nên chú có muốn tìm hiểu con theo cách là một người phụ nữ không?"
Lữ Nguyệt đơ ra vài phút, sau một khoảng thời gian im lặng thì anh đã cất tiếng: "Chúng ta không thể."
Ong!
Một tiếng trong đầu cô vang lên, ánh mắt nhìn gương mặt đối diện càng lúc mơ hồ, một tầng sương phủ mắt cô, nhưng cô không cho nước mắt rơi xuống, cả cổ họng cũng đắng chát, cô há miệng muốn nói thì lại khép miệng lại.
Bên ngoài trời, gió thổi càng lúc trở nên lạnh đi, giọng nói Diệp Chu Mãn phát ra cũng bị nhiễm một chút khí lạnh: "Vậy tại sao chú lại đối xử tốt với con như vậy, rốt cuộc vị trí của con đối với chú là gì?"
Lữ Nguyệt không nhanh không chậm trả lời: "Cháu gái."
Hai chữ thôi, chỉ hai chữ đó thôi đã khiến cho cô sụp đổ, trái tim cũng vì thế nứt ra, đau đớn vô cùng. Thì ra bấy lâu nay cô là người ảo tưởng, cứ nghĩ rằng được đối xử đặc biệt như vậy là chú ấy có ý với cô, thì ra tất cả từ đầu cho đến cuối chú ấy quan tâm cô chỉ là một tình cảm của chú dành cho cháu gái mình, nhưng cô lại có tình cảm nam nữ với chú ấy.
Mấy phút trôi qua không ai nói gì, Lữ Nguyệt càng là người không mở lời.
Diệp Chu Mãn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, đôi môi liền xuất hiện nụ cười nhạt, không rõ là vui vẻ hay là đau khổ: "Trăng đêm nay thật đẹp.", Nhưng nó lại không thuộc về cô, mặt trăng sáng rực rỡ đẹp đến chói mắt người nhìn, nhưng cô vẫn không với tới được.
Cô thu lại nụ cười, đầu hạ xuống, nhìn người đối diện mình, khó khăn nói: "Chú về trước đi."
"Tôi không yên tâm."
"Đã nói chú về trước đi, con hiện tại rất muốn ở một mình!", Diệp Chu Mãn giọng kiên quyết, nói rồi bàn tay hất cái áo vest nam xuống, chạy nhanh đến chiếc xe taxi gần đây.
Lữ Nguyệt không kịp trở tay, quay đầu lại đã thấy chiếc xe chạy đi, anh không nhịn được mắng một câu thô tục, sau đó vội vàng vào trong xe.
Chạy đã một đoạn đường, lúc này Diệp Chu Mãn mới kêu bác tài dừng xe: "Bác có thể xuống xe một lát không ạ, yên tâm cháu sẽ trả thêm tiền."
Người tài xế nghe rồi cũng bước xuống xe theo người khách nói.
Lúc này Diệp Chu Mãn mới khóc ầm lên, từng một cái nức nở từng cái nghẹn ngào cô đã nhịn rất lâu, giọt nước mắt đau đớn nhỏ từng giọt xuống thấm vào ghế da, trái tim khi nghe lời đó như bị người ta cào vào, nhói lên từng cơn. Lúc đầu đã hứa với lòng sẽ mạnh mẽ chấp nhận, nhưng nước mắt đau đớn lại không thể nhịn được, những mộng tưởng bấy lâu nay cũng đã thật sự đổ vỡ, người mà cho cô hơi ấm người cho cô biết thế nào là an toàn, người đó cũng khiến trái tim cô lúc nào cũng đập loạn nhịp, cũng là người đó đã mang đến cho cô cảm giác khi thích một người là gì.
Mùi vị đắng chát và đau khổ.
Quả nhiên cô và người đó không thể đi chung một con đường.
Một hy vọng ít ỏi trong lòng cũng bị đánh bay mất, cô hiện tại không còn trông chờ thứ gì nữa, quá đủ rồi.