Ân Quả ngủ có chút không an ổn, trên trán toát mồ hôi lạnh, lông mày nhíu chặt như bị bóng đè.
Trong mộng, cậu vẫn trong gian nhà cũ ở thôn Mộc Hành, vẫn trong cỗ quan tài tinh xảo, vẫn mặc bộ hỉ phục đỏ thẫm như cái đêm hôm ấy.
Ân Quả trong lòng nhảy lên nhảy xuống, cậu chú ý tới tay mình buộc một sợi dây đỏ. Dây đỏ kéo dài, kéo xuống đất không thấy đầu.
Cậu hít hai cái, đột nhiên hiểu ra đây là tình huống nào.
Cậu chẹp miệng, ánh mắt trùng xuống: “Ra đi, em biết đấy là anh rồi!”
Giọng cậu lạc đi, một làn sương đen mờ mịt giữa không trung ngưng tụ lại thành một bóng người, là Trần Lạc.
Trần Lạc vẫn mặc bộ đồ đỏ cắt may thủ công sớm đã bị Ân Quả đốt thành tro, mặt mày tinh xảo không còn thần sắc như xưa, có chút suy yếu.
“Quả Quả.” Trần Lạc khóe môi nhếch lên nụ cười, đáy mắt tràn ngập cưng chiều.
Ân Quả liếc chỗ khác không để ý tới anh: “Anh đây lại muốn gì?”
Trần Lạc mắt cong cong: “Đương nhiên là hoàn thành sự tình đêm hôm ấy bị quấy rầy rồi.”
Ân Quả cắn răng: “Chẳng phải anh đã đồng ý không tới tìm em nữa hay sao?”
Trần Lạc rũ mắt, lông mi rũ xuống đổ bóng. Anh đi qua, vươn tay sờ lên gương mặt của Ân Quả, giọng nói ảm đạm: “Quả Quả, em ghét anh đến vậy cơ à?”
“Em không ghét anh.” Ân Quả che đi bàn tay sớm nắm chặt lại dưới góc áo: “Trần Lạc, anh không cần… Làm cho em cảm thấy hối hận vì quyết định vào cái đêm hôm đó…”
Trần Lạc nhếch môi: “Vậy em thích anh không?”
Ân Quả: “…. Không thích…”
“Nói dối nha.” Trần Lạc cười nhẹ một tiếng, đáy mắt một màn đen kịt không thể hòa tan, là lốc xoáy đen nhánh muốn câu hồn đoạt phách người cuốn vào bên trong.
“Quả Quả nếu ghét anh thì sẽ không cố ý chọc tức anh thương tâm, khiến cho anh rời khỏi em.”
Trần Lạc tuy bị thương, nhưng Ân Quả có thể cảm giác niềm vui sướng của anh.
“Quả Quả chắc cũng biết, trái tim anh nằm ở phía bên phải.”
Cho nên đêm hôm ấy cậu cố tình bày ra sự tàn nhẫn đâm lên ngực trái của anh, không chỉ khiến anh chặt đứt mộng tưởng, còn để trấn an Mộc Dương bị cuốn vào vì bọn họ.
Ân Quả biết, dù bọn họ có thể rời đi nhưng chỉ cần Trần Lạc còn sống, Mộc Dương cùng sư phụ sẽ không buông tha anh dễ dàng như vậy. Trong lòng bọn họ rõ ràng mình không đánh lại Trần Lạc nhưng chức trách của thiên sư là hàng quỷ trừ ma, huống hồ Trần Lạc là lệ quỷ gián tiếp hại chết mấy mạng người vô tội, càng không có khả năng bọn họ để Trần Lạc còn tồn tại trên nhân giới.
Ân Quả trầm mặc một lát liền hỏi: “Anh đưa em tới nơi nào thế?”
Trần Lạc nói cho cậu: “Đây là mơ, chúng ta đều trong mơ.”
“Mơ?” Ân Quả nghi hoặc: “Là giấc mơ của ai?”
Trần Lạc nghiêng đầu nhìn, bàn tay ám muội vuốt ve trên đôi môi đỏ của cậu: “Là giấc mơ của ai không quan trọng, quan trọng là trong giấc mơ này, muốn làm cái gì… Đều có thể.”
Anh hạ thấp đầu, mắt thấy anh muốn hôn lên môi mình, Ân Quả đột nhiên đẩy anh ra: “Mau thả em đi!”
“Quả Quả.” Trần Lạc cười một tiếng, ánh mắt quỷ quyệt nhìn cậu: “Không phải anh đã nói cho em rồi à, nếu em không đủ nhẫn tâm giết anh… Đừng nghĩ mình có thể rời khỏi.”
Ân Quả trong lòng chấn động, gào ầm lên: “Rốt cuộc anh muốn em phải làm sao?!”
“Anh chỉ muốn ở bên Quả Quả thôi.”
“Không có khả năng, em sẽ không đáp ứng anh!” Ân Quả kiên quyết, bộ dáng muốn làm người chết tâm.
Trần Lạc nhìn cậu, mắt lóe lên: “Nếu Quả Quả đáp ứng anh đêm nay, Trần Lạc từ nay về sau sẽ không tìm em nữa.”
Ân Quả sắc mặt trầm xuống: “Đáp ứng anh? Muốn em lấy thân thể đáp ứng anh? Anh đừng có mơ!”
Con quỷ này đem cậu trở thành cái gì? Call boy à?!
Cậu hừ lạnh: “Anh nói nếu em giết anh liền không tới tìm em nữa, kết quả anh nuốt lời.”
Trần Lạc buồn cười nhìn cậu: “Em rốt cuộc vẫn không giết anh, thừa nhận đi Quả Quả, không phải em hoàn toàn không có cảm giác với anh.”
“Cho nên anh vui lắm à?” Ân Quả lúc này không sinh ra cảm giác sợ hãi với người đàn ông này, trên mặt ửng hồng không biết vì xấu hổ hay vì bị Trần Lạc nói ra thứ sâu trong đáy lòng cậu không muốn thừa nhận.
“Quả Quả, chúng ta là vợ chồng.” Trần Lạc nói ra sự thật.
Nhắc tới việc này, Ân Quả càng giận: “Đùa nhau à, anh đã gặp qua hai thằng đàn ông… À không, một thằng đàn ông cùng một con nam quỷ là vợ chồng sống chết có nhau hử?”
Trần Lạc nghe vậy nhíu đôi mắt hẹp dài: “Trước đó không có, thế thì chúng ta là người khai sáng nha?”
Ân Quả phụt cười: “Anh đi chết đi!” Cậu cùng con quỷ u mê cố chấp này không còn gì để nói nữa rồi.
Cậu thò chân muốn nhảy ra khỏi quan tài.
Trần Lạc bỗng phi thân tới, bàn tay túm lấy đùi vươn ra, xoay người một cái đè lên Ân Quả nằm trong quan tài.
Ân Quả kêu một tiếng, đầu không cẩn thận đập vào thành gỗ có chút đau.
Trần Lạc thương tiếc vươn tay xoa xoa dưới ót, vuốt vuốt chỗ bị thương: “Không đau.”
Ân Quả trừng mắt nhìn anh, quơ quơ đùi bị nắm lấy: “Anh buông ra!”
“Không buông.” Trần Lạc tay như gọng kìm sắt, chặt chẽ khóa Ân Quả dưới thân, mặc cho cậu như con cá giãy dụa trên thớt.
“Đáng chết….”
Trần Lạc kẹp chặt bụng nhỏ, hoàn toàn ngăn nửa người dưới của cậu, đôi tay cũng bị bàn tay to cường thế kéo lên đỉnh đầu. Ân Quả trừ bỏ miệng có thể mắng người, phần còn lại cơ hồ hoàn toàn thần phục dưới cơ thể Trần Lạc, không còn sức phản kháng.
Cậu tức giận gào lên: “Cái gì mà lệ quỷ! Rõ ràng là sắc quỷ, còn là một thằng biến thái!”
Trần Lạc cười khẽ không phản bác: “Đúng rồi, bộ dạng này của anh chỉ dành cho mình Quả Quả thôi.”
“Đáng ghét!” Ân Quả giống con tằm nhỏ uốn éo không để ý tới người phía trên: “Anh tưởng anh mạnh hơn à?! Đừng có đùa!”
“Đúng là chủ ý tốt.” Trần Lạc tà mị nở nụ cười, chế trụ đầu Ân Quả, nhìn khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ và ánh mắt giận dữ của cậu, ghé vào tai ôn nhu thì thầm: “Quả Quả, em có thời gian cả đêm hôm nay, muốn kêu to thế nào thì kêu.”
Nói xong cúi xuống hung hăng dày xéo đôi môi đỏ của người dưới thân, làm cho cậu đem lời nói hung hăng nuốt lại vào bụng.
Ân Quả trừng lớn hai mắt, cảm giác như đầu lưỡi anh cưỡng chế bắt cậu mở miệng, không ngừng xâm chiếm quấy rối bên trong, nháy mắt không thể tin nổi.
“Ưm….” Cậu nức nở, vô lực giãy dụa.
Trần Lạc đáy mắt ánh lên ý cười thỏa mãn: “Quả Quả à… Đêm nay em sẽ thuộc về anh.”