Ân Quả sửng sốt: “Mẹ ơi, đây là…”
Mẹ cậu nhìn qua sắc mặt không tốt: “Quả Quả à, con đi đi.”
“Đi?” Ân Quả cười khổ: “Mẹ à, mẹ muốn con đi đâu ạ?”
Bà còn ở đây, cậu sao nỡ bỏ lại bà ở nơi này. Huống hồ, muốn cậu đi, cậu có thể đi mới lạ.
Mẹ Ân biểu tình hơi ngưng đọng: “Quả Quả, không đi liền không kịp…. Con biết đấy, con cùng người chết minh hôn, ngày mai… Ngày mai chính là…”
Nói đến đây cổ họng mẹ Ân cứng đơ, cả người run rẩy.
Ngày mai?
Ân Quả tuy rằng biết chuyện này không hề đơn giản, nhưng đến cuối cùng phát sinh chuyện gì cậu cũng không biết được.
Cậu cắn răng, bộ dạng này của mẹ mình, chính phần không phải chuyện gì tốt lành.
“Mẹ nếu muốn con rời đi thì nói toàn bộ sự việc cho con nghe đi ạ.”
Mẹ Ân nhìn một cái, ánh mắt dần ảm đạm: “Quả Quả, con còn nhớ rõ sự việc xảy ra với Trần Lạc ở đập nước không?”
Ân Quả gật đầu.
“Ba năm trước cái đập nước kia chưa bị cấm ra vào, nhưng lại thường xuyên vô cớ có người chết, ngay cả người trông coi đập nước cũng đổi liên tục. Thôn trưởng mời thầy tới xem thử, đại sư kia nói đập nước âm khí quá nặng, có lệ quỷ sa vào…”
Ân Quả chau mày.
Mẹ Ân liếc Ân Quả một cái: “Đại sư kia nói lệ quỷ chấp niệm sâu nặng, nếu không hoàn thành tâm nguyện cho nó, tai ương lớn sẽ giáng xuống thôn Mộc Hành.
Ân Quả thất thần gật đầu.
Thời điểm cậu trở về liền nhận thấy bạn tốt trước kia đều đã rời đi, trừ bỏ hoạt động hiến tế đặc biệt cần thiết mới trở về, trong thôn khó có náo nhiệt.
“Vậy nên, lệ quỷ kia… Chính là Trần Lạc?”
Nếu không phải chính mình bị quỷ ám, Ân Quả vốn không thể tin nổi nếu ai nói chuyện này với cậu.
“Sau đấy thôn trưởng nhờ người hỏi thăm tìm được Trần gia, nói cho họ biết chuyện này. Trần gia quay về, tính kết âm thân cho Trần Lạc.”
Ân Quả mí mắt giật giật.
“Người mà mẹ Trần Lạc tìm tới, đều là thiếu nữ ngoan ngoãn xuất thân trong sạch.”
“Thiếu nữ ngoan ngoãn” trong lời mẹ Ân hẳn không phải người sống…
“Nhưng vấn đề tìm liên tục vài người Trần Lạc đều không đồng ý, ảnh chụp đốt đều nhuốm máu, ai nấy đều sợ hãi.”
Mẹ Ân còn nhớ rõ tình cảnh ấy, đại sư đốt ảnh chụp cho Trần Lạc nhưng không nghĩ tới lại chọc giận anh ta, đem đại sư phản phệ đến hộc máu, không rõ sống chết.
Sau đấy bà Trần nhớ tới cái gì, lại tìm tới mẹ Ân: “Đứa con nhà bà trước kia hại chết Lạc Nhi, hiện tại nhà tôi muốn thiêu ảnh chụp hỏi Lạc Nhi, bà không có dị nghị gì chứ?”
Nói là dò hỏi, nhưng giọng điệu lại hách dịch như ra lệnh.
Mẹ Ân đương nhiên không đồng ý: “Nhưng Quả Quả là người sống, không phải người chết, sao mà kết âm thân!”
Mẹ Ân xanh xẩm mặt mày: “Hơn nữa, cả hai đứa chúng nó đều là nam…”
“Nam thì sao?” Bà Trần lạnh lùng đánh gãy lời, ánh mắt lạnh lẽo như trùy băng: “Bà cũng chớ quên, nếu không vì cứu Ân Quả thì Trần Lạc sẽ không chết, con bà thiếu con tôi một mạng, con tôi cho con bà thêm bảy năm thọ mệnh, nó nên đáp lễ đầy đủ.”
“Trần phu nhân, không thể nói như vậy.” Mẹ Ân kích động: “Lúc trước vì trả hết nghiệt cho Quả Quả lão Ân nhà ta cũng bỏ mạng, hiện tại bà còn muốn cho nó kết minh hôn cùng một người chết? Không có khả năng!”
Bà Trần cười lạnh một tiếng: “Kết hay không cũng không phải vấn đề tôi và bà có thể tính trước. Bà không nghe đại sư nói à, chấp niệm trong Lạc Nhi sâu đậm, nếu không tìm biện pháp thỏa mãn nguyện vọng cho nó thì cả thôn Mộc Hành này sẽ chôn theo.”
Mẹ Ân sắc mặt nhợt nhạt: “Tôi đây liền tìm người thu nó.”
Bà Trần ánh mắt mang theo khinh miệt: “Được rồi, bà cho rằng giờ bà đủ năng lực đối kháng cùng họ Trần?”
Mẹ Ân trong lòng tuyệt vọng. Đúng vậy, nhà họ Trần lớn nghiệp lớn, một phụ nữ nông thôn như bà sao có thể chống lại. Chỉ cần bọn họ muốn, thuê người lặng yên không một tiếng động giết bà cũng có thể.
“Chính bà suy nghĩ kĩ lại đi” Bà Trần bỏ lại một câu.
Sau không biết ai đem tin tức truyền khắp thôn Mộc Hành nói nhà Ân mang tới đại họa, thôn dân bắt đầu ùa vào lên án công khai, việc bà cần làm là giao Ân Quả ra làm lễ minh hôn với Trần Lạc, hóa giải oán khí.
Không phải bà không nghĩ tới việc mang Ân Quả đào tẩu, nhưng Trần gia sớm đã đưa người tới giám sát nhất cử nhất động nơi này, một khi phát hiện sẽ cưỡng chết bắt cóc Ân Quả đi kết âm thân.
Mẹ Ân không còn cách nào, nhà họ Ân từng bước ép sát, bà tìm không ra một khe hở mang Ân Quả đi.
Sau hết thảy nước chảy thành sông, bà chỉ có thể tuyệt vọng nhìn người nhà họ Trần mang Ân Quả hôn mê đi làm lễ minh hôn với Trần Lạc.
Không lâu sau đó trong thôn không còn người chết, đập nước bị coi là điềm gở nên bị niêm phong từ đó.
Trần gia tìm người kết âm thân cho Trần Lạc và Ân Quả, tương đương với trong hiện thực là người yêu có hôn ước. Ân Quả bị hạ ấn ký của Trần Lạc, chạy tới nơi nào cũng không làm được gì.
Ba năm sau, cũng chính là tết Trung nguyên năm nay, chính là ngày cử hành minh hôn của Trần Lạc và Ân Quả.
“Mẹ à, cái này quá buồn cười…” Ân Quả mặt trắng bệch, không muốn tin tưởng.
Minh hôn? Cho nên mai cậu muốn cùng Trần Lạc đã chết kết hôn, chôn sống trong quan tài sao?!
Mẹ Ân gắt gao nắm lấy tay cậu, dúi vào chiếc vé xe lửa: “Quả Quả, con hiện tại lập tức đi ngay, đi ngay!”
Ân Quả đầu óc thành một nùi chỉ rối: “Đi nơi nào? Con còn có thể đi nơi nào…”
“Về trường học, sau đó rời đi.” Mẹ Ân nức nở nói: “Tính tới về sau Trần Lạc quấn quýt lấy con, nhưng chỉ cần con còn sống, hết thảy đều còn đường sống. Đi tìm đại sư lúc trước, phương thức liên hệ của ông ấy mẹ đã viết đưa bạn học con mang lên, chờ trời tối sầm con liền rời đi…”
Mẹ Ân còn chưa kịp nói xong, cửa bên ngoài bỗng nhiên bị đẩy vào. Ân Quả liền thấy một người quen thuộc đã lâu không gặp.
“Đi? Chỉ sợ các người buổi tối hôm nay đều không đi được nữa rồi.”
Đó là bà Trần, vẫn là sự diễm lệ như vậy nhưng mang theo nét tàn nhẫn.