- Chú ơi?
Hoàng Lan và Ngọc Yến vừa ra ngoài về thì thấy một người mặc áo đen đang đứng trước cửa nhà. Ngọc Yến đứng sau lưng của Hoàng Lan chẳng dám bước lên phía trước.
- Chú tìm ai hả chú?
Người đó chẳng nói gì mà qua lưng bước đi. Vừa lúc đó Nam Rô đi từ trong nhà ra.
- Hai đứa làm gì đứng đây sao không vào nhà?
- Chị ơi, người đó vừa đứng trước nhà mình hình như tìm ai đó đó chị.
Hoàng Lan nói cho Nam Rô biết.
- Ý, hôm bữa chị cũng gặp người đó thì phải, người đó cũng đứng trước nhà mình như tìm ai đó vậy?
- Chết rồi có khi nào là trộm không chị?
Ngọc Yến đứng bên cạnh sợ hãi ôm Hoàng Lan nói.
- Thôi hai đứa vô nhà đi.
- Dạ, Ngọc Yến...... sợi dây chuyền của em đang phát sáng kìa?
- Dạ?
Ngọc Yến cuối xuống nhìn thì đúng là dây chuyền của mình đang phát ra ánh sáng nhấp nháy nhấp nháy.
- Em...... em.... vào nhà trước nha chị.
Ngọc Yến chạy vào nhà.
- Ngọc Yến mới về hả?
Tấn Trung đang ngồi trên ghế thấy Ngọc Yến vào liền chào hỏi nhưng lại bị lơ.
- Dạ chào ba, ba ơi con lên tầng hai tý.
Ngọc Yến nói rồi chạy thẳng băng lên tầng 2 có vẻ rất vội vã.
- Ơ con bé này lạ vậy ?..... Lan , Lan con có biết Ngọc Yến bị gì không Lan?
- Con không biết thưa ba.
- Hừm......
Ngọc vừa chạy lên lầu đã vào thẳng phòng ông. Lúc này ông chú Mây và ông Baram đang ở đang phòng của mình.
- Ông ơi.
- Gì đó Ngọc Yến?
- Ông ơi vừa có cái chú kia mặc áo đen lạ lắm đứng trước nhà mình đó ông.
Mây nghe thấy vậy thì liền cười.
- Có gì đâu Ngọc Yến, chắc người ta chỉ đi ngang qua thôi mà.
- Không phải mà ông, lúc đó sợi dây chuyền của con phát sáng nhấp nháy nhấp nháy đó ông.
Ông Baram và Mây nghe vậy thì giật mình. Mây đang uống nước thì tý nữa đã phun ra ngoài rồi.
- Con nói gì vậy Ngọc Yến?
Ông Baram vẫm còn ngạc nhiên.
- Lúc đó con cảm thấy có gì đó là lắm ông à.
Chú Mây lắc đầu.
- Vậy là đúng rồi. Bọn chúng đã bắt đầu ra tay. Ngọc Yến nè, khi nào con thấy bọn chúng xuất hiện thì hãy báo ngay cho ông chú Mây và ông biết nghe chưa?
- Dạ con biết rồi.
- Chú Mây, chú gọi mọi người vào đây.
Ông Baram nói với giọng nghiêm túc.
- Dạ em biết rồi.
Pungun, Chini, Hoa Hồng và Bắp Cải vừa nghe tin đã lập tức chạy qua ngay.
- Vậy là bọn chúng đã có thể biến thành con người rồi sao?
Hoa Hồng thắc mắc, cô không ngờ chúng lại tiến hóa nhanh đến như vậy.
- Có thể là chúng chưa có hình dạng thật sự của con người mà chỉ là một cái lớp vỏ thôi.
- Sao ông biết?
Bắp Cải hỏi khi nghe ông Baram nói như vậy.
- Vì nếu chúng đã thật sự biến thành con người thì chúng sẽ tiếp cận chúng ta chứ không mặc đồ kín mà theo dõi chúng ta từ xa.
- Tụi con biết rồi ba, tụi con nhất định sẽ cẩn thận nên ba yên tâm.
Pungun nhìn Chini rồi gật đầu.
Danh Sách Chương: