Hạ thủ thành công là Hương Phi, hạt châu của nàng ta lấy của người khác mang vào từ ngoài cung, vốn dĩ kế hoạch của nàng ta là chờ vũ nữ chính té ngã sau đó thừa dịp đang loạn nhặt lại hạt châu, thần không biết quỷ không hay, đâu ngờ rằng vũ nữ chính kia được người ta đỡ trở về, nên còn chưa kịp nhặt về hạt châu đã ném xuống.
Mà người chưa kịp xuống tay là Thúy Nhi, nguồn gốc của bạc và hạt châu, là đến từ trong Chế Y Cục.
Để Thúy Nhi đến nhận sẽ biết là ai, Tư Giáo Sở rất nhanh đi bắt lấy cung nữ đó ở Chế Y Cục, mà trong miệng cung nữ này lại có thêm một phen lý do thoái thác khác, nàng ta và cô nương trong Ca Vũ Lâu có quen biết, nhưng nàng ta và vũ nữ chính cũng không thù oán, nàng ta chỉ thay người khác chuyển lời.
"Người của Triêu Hà Cung." Sau khi Chử Chỉ Linh nghe xong, nhặt ra trọng điểm trong lời nói.
"Đúng vậy, cung nữ kia nói là Tiểu Sương của Triêu Hà Cung bảo nàng ta đi tìm Thúy Nhi, bạc và hạt châu đều là Tiểu Sương đưa." Chủ sự ma ma của Tư Giáo Sở cuối cùng hỏi ra được nhiều như vậy.
Chử Chỉ Linh trầm ngâm một lát, "Bắt được người không."
Vương ma ma của Tư Giáo Sở lắc đầu, "Phái người đi Triêu Hà Cung bắt người, lại nói là sáng sớm đã không thấy Tiểu Sương, không biết nàng ta làm gì."
Biểu hiện này của Tiểu Sương giống như có tật giật mình, khi muốn tìm người lại không thấy.
Lời khai của cung nữ và Thúy Nhi cũng không khác nhau, là nhất trí, cung nữ Chế Y Cục đưa bạc và hạt châu cho Thúy Nhi, còn dạy Thuý Nhi cách huỷ diệt chứng cứ sau khi sự việc xảy ra, hai người đều lấy tiền làm việc, làm sao có thể kín miệng, Tư Giáo Sở vừa sử dụng tư hình, điều nên nói hay không nên nói đều đã nói.
"Phái người đi Triêu Hà Cung, mời Viên Tiệp dư tới đây một chuyến." Chử Chỉ Linh sau khi nghe xong, chỉ cảm thấy khắp nơi đều sơ suất, một cung nữ lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy, và tại sao phải làm như vậy, chứng nhân chứng từ đều chuẩn bị tốt như thế, như là không có ý định không để ý tới bản thân sẽ ra sao, từ Ca Vũ Lâu có thể liên lụy đến nội cung, bàn cờ tiếp theo chẳng lẽ cũng bởi vì có thù oán với vũ nữ chính, muốn làm cho nàng ta xấu mặt ở tiệc Trung Thu?
Viên Tiệp dư rất nhanh được mời tới đây, lúc này sắp tới giờ cơm trưa, Chử Chỉ Linh nói một lần kết quả thẩm vấn của Tư Giáo Sở cho Viên Tiệp dư, trên mặt Viên Tiệp dư có chút sợ hãi, "Về việc nương nương nói, thần thiếp cũng không biết."
"Trong cung ngươi có cung nữ tên Tiểu Sương, ngươi có biết không."
Viên Tiệp dư hiển nhiên không nhận ra điều gì từ trong lời nói của Chử Chỉ Linh, gật gật đầu, "Thời điểm vào cung trong cung phân công cung nữ tới, trong đó có người tên Tiểu Sương, thần thiếp ngày thường đã quen có người bên cạnh, nên an bài mấy người các nàng ở bên ngoài." Làm sao mà chuyện ngoài ý muốn ngày hôm qua còn có thể tra tới Triêu Hà Cung, có quan hệ với cung nữ trong Triêu Hà Cung.
"Vậy ngươi cũng biết sáng sơm hôm nay, cung nữ này đã không thấy tăm hơi." Chử Chỉ Linh nhìn đáy mắt nàng ta có bộ dáng không hiểu chút nào, sáng nay khi thỉnh an, nàng ta nhìn hạt châu Ngọc Nhân mang qua cho các nàng xem cũng là bộ dáng này.
Viên Tiệp dư lắc đầu, "Thần thiếp không biết."
Cung nữ trong cung mình không thấy cũng không biết, cung nữ làm cái gì cũng không biết, rốt cuộc là thật sự không hiểu hay vẫn là giả vờ không biết đây.
Chử Chỉ Linh bưng chung lên uống một ngụm trà, cười như không cười, "Viên muội muội, nhớ trước đây lúc còn cùng nhau làm thư đồng Công chúa, ngươi cũng không phải người hồ đồ như vậy, tại sao chuyện trong Triêu Hà Cung ngươi làm chủ tử lại tất cả đều không rõ lắm."
Vẻ mặt Viên Tiệp dư có chút xấu hổ, Chử Chỉ Linh ngữ khí hoà hoãn, "Nếu chỉ là đấu đá trong Ca Vũ Lâu, không gây ra lỗi lầm lớn thì cũng sẽ bỏ qua, bổn cung cũng không muốn miệt mài theo đuổi." Nếu không phải sáng sớm Tư Giáo Sở đã thẩm vấn ra, Chử Chỉ Linh căn bản không muốn lúc thỉnh an nói cho các nàng, hai vũ nữ trả lời không giống nhau, từ Ca Vũ Lâu có thể kéo dài đến nội cung, cũng không thú vị gì.
"Nương nương nói vậy, việc này là thần thiếp sơ sót, không quản giáo tốt người của Triêu Hà Cung." Viên Tiệp dư thành tâm nhận sai, Chử Chỉ Linh ngẩng đầu ý bảo nàng ta không cần quỳ xuống, nhắc nhở nàng ta, "Hiện tại đã tới giờ cơm trưa, đến bây giờ cũng chưa tìm được người, trong cung lại rộng, nhưng cũng không rộng đến mức không tìm được người."...
Cũng kỳ lạ, Tư Giáo Sở thẩm vấn đến chỗ này, cung nữ tên Tiểu Sương thật giống như là hư không tiêu thất(*), hai ngày vẫn chưa tìm được người.
(*) Hư không tiêu thất: theo mình hiểu thì là biến mất không thấy tăm hơi (chắc vậy)
Mấy cung nữ thân cận với Tiểu Sương cũng không biết nàng ta đi đâu, sáng sớm khi đưa nước cho Viên Tiệp dư đã không thấy tăm hơi, qua hai ngày, trong cung trên dưới đều sửng sốt là không phát hiện bóng dáng nàng ta.
Đây coi như cải trang giả dạng ra khỏi cung, ở cửa có sổ ghi chép, ghi chép ở cửa cung về người ra cung hai ngày nay cũng không có vấn đề gì, cũng không có người nào đặc biệt đi ra ngoài, trong nhất thời, chuyện té ngã này rồi tới Tiểu Sương cũng hoàn toàn kết thúc, không có phần sau.
Thường ngày đều gặp mặt, bỗng nhiên không thấy người, không biết đi đâu, sống không thấy người chết không thấy xác, phía dưới các cung nhân đều sôi nổi suy đoán xem Tiểu Sương rốt cuộc đi đâu.
Đối với Chử Chỉ Linh mà nói, người còn ở đây thì thôi, lại hư không tiêu thất như vậy, càng làm cho nàng hoài nghi.
Chẳng qua đối với Hoàng cung mà nói, một cung nữ nho nhỏ mất tích, căn bản không gây nổi một chút gợn sóng, cũng không hấp dẫn được sự chú ý của Thái hậu và Hoàng thượng, như vậy qua hơn nửa tháng, đầu tháng chín, việc một tiểu cung nữ của Triêu Hà Cung mất tích chậm rãi phai nhạt dần, trong cung lại xảy ra một sự kiện.
Không ít cung nhân bị bệnh, sau đó không tới mấy ngày Thái hậu nương nương cũng bị bệnh nhẹ, Tề Chiêu nghi các nàng tuy rằng không sao, nhưng lúc tới thỉnh an sắc mặt đều không tốt lắm, Chử Chỉ Linh dẫn người đi Duyên Thọ Cung vấn an Thái hậu, sau khi Thái y xem bệnh nói là ăn đồ ăn không sạch sẽ, dạ dày không khoẻ.
Thái y nói sắc mặt không tốt, choáng váng đầu, nôn mửa, đi tả là bệnh trạng của những cung nhân bị bệnh trong cung, cuối cùng là ăn cái gì không sạch sẽ làm nhiều người đồng thời bị bệnh như vậy, đến cả Thái hậu cũng bị, Hoàng thượng bên kia tự mình hạ mệnh tra rõ, nhưng tra ra là trong Ngự Thiện Phòng, thức ăn đưa tới các nơi cũng không có vấn đề gì.
Nguyên liệu nấu ăn từ ngoài cung đưa vào cũng không có vấn đề, quá trình nấu nướng không có vấn đề, Hình bộ phái người tới đây, cuối cùng tra được nguyên nhân, nước mà Ngự Thiện Phòng dùng để nấu ăn xảy ra vấn đề.
Chử Chỉ Linh đúng lúc nhận được tin tức, nước không có độc, nước chỉ là không sạch sẽ, nước của Ngự Thiện Phòng đều lấy từ giếng đằng sau Ngự Thiện Phòng, vì nước ở nơi này dùng để cung cấp cho Hoàng thượng Thái hậu và tất cả hậu phi nấu nướng và dùng, cho nên hàng năm đều có người trông giữ, làm sao lại không sạch sẽ.
Nhưng khi Thái y kiểm tra nước múc lên, xác thật là không sạch sẽ, uống nhiều quá sẽ sinh bệnh, cung nhân bị bệnh nhiều, là bởi vì trược tiếp dùng nước múc lên từ giếng để uống, ăn uống không kiêng kị.
Sau khi thức ăn được nấu qua nước không sạch một chút, Thái hậu nương nương bởi vì tuổi lớn, thân thể không tốt, sức đề kháng yếu, lúc này mới bị bệnh.
Nước giếng của Ngự Thiện Phòng xảy ra vấn đề, người của Hình bộ tra xung quanh, tìm được đầu sỏ gây tội của lần phát bệnh này ở một tiểu viện hoang phế không có người gần Ngự Thiện Phòng.
Trong giếng ở viện, có một khối thi thể đã hư thối lâu ngày, trên giếng nước có một hòn đá nặng đè lên, thời điểm xốc lên là một mùi hôi thối(*).
(*) Nguyên văn là "Xú khí huân thiên" (臭气熏天)
Người trong Hình bộ vớt thi thể có bộ mặt hoàn toàn biến dạng lên, từ quần áo còn chưa hư thối mơ hồ phân biệt được đây là một cung nữ.
Hơn nửa tháng trước trong cung vừa mới có một cung nữ mất tích, Hình bộ người rất nhanh báo chuyện này lên cho Hoàng thượng, Hoàng thượng nói cho Hoàng hậu, Chử Chỉ Linh bên này, mang theo người của Triêu Hà Cung và cung nữ trong Chế Y Cục đến Hình bộ phân biệt thi thể.
Tới Hình bộ, Thúy Nhi cùng mấy cung nữ của Triêu Hà Cung sợ hãi đi vào, lúc đi ra sắc mặt tái nhợt, trong đó có một cung nữ bị dọa đến ngất đi, còn có một người đi vào không bao lâu, đã bám vào cây cột nôn ra.
Chử Chỉ Linh đứng ở trong viện, Viên Tiệp dư đứng một bên nhìn thấy các nàng như thế, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Lệnh Sử của Hình bộ ở bên kia cửa còn yêu cầu các nàng đi vào xem, vừa mới một lần đi vào vài người đã bị dọa không dám nhìn, cái gì cũng chưa nhận ra, cung nữ bị nôn kia dù nói cái gì cũng không chịu đi vào, ngồi liệt ở hành lang, xanh cả mặt.
Cuối cùng vẫn là cung nữ có lá gan lớn một chút nhận ra trên quần áo của thi thể treo một cái túi tiền, nhận ra người chết chính là cung nữ mất tích hơn nửa tháng của Triêu Hà Cung, Tiểu Sương.
Kết quả khám nghiệm tử thi của Ngỗ Tác(*), là phần đầu bị đánh nghiêm trọng, những tổn thương còn lại kể cả là có cũng không thể biết được, công văn trình báo lên trên viết là, phần đầu trước bị đánh nghiêm trọng, sau đó xác bị vứt trong giếng, thời gian tử vong hẳn là đêm mười lăm tháng tám đến sáng sớm ngày mười sáu tháng tám, hiện trường vụ án có thể là ở gần viện, không khiến cho người khác chú ý, chắc là sẽ không cách quá xa.
(*) Ngỗ Tác: tên một chức để khám xét người tử thương (giống bác sĩ pháp y ngày nay)
Rất nhanh thẩm vấn người canh gác đêm mười lăm tháng tám, có nhìn hay nghe được điều gì khả nghi không, còn thẩm vấn cung nữ trong Triêu Hà Cung, một người lớn còn sống rời đi lúc hơn nửa đêm, làm sao mà ai cũng không biết được.
Cuối cùng từ trong miệng một cung nhân gác đêm ở Triêu Hà Cung biết được, nửa đêm Tiểu Sương đi nhà xí, nhưng sau đó cung nhân canh gác này lại thay phiên công việc, cũng không biết nàng ta không trở về.
Mà gần Ngự Thiện Phòng có một Thái giám mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng vội vàng đi qua ở ngoài Ngự Thiện Phòng, không xác định có phải Tiểu Sương hay không, thời gian là không bao lâu sau khi nàng ta rời Triêu Hà Cung.
Vấn đề bày ra trước mặt Hình bộ Thượng Thư, là ai giết Tiểu Sương, vứt xác xuống giếng nước.
Bên này ở trong viện, xung quanh giếng nước vứt xác bị đào hố to, lọc nước trong giếng sau đó lại đào toàn bộ bùn cát xung quanh ra, tất cả mấy cái giếng nước đằng sau Ngự Thiện Phòng đều được lọc sạch một lần.
Thời gian hơn nửa tháng, thi thể trong nước hư thối, khiến cho(*) nước giếng từ sớm đã là độc khí trùng thiên(**), nước ngầm lưu thông với nhau, Ngự Thiện Phòng cách giếng nước cũng không xa, cho nên nước trong mấy giếng nước bên kia đều không sạch sẽ, rất nhiều cung nhân đều trực tiếp múc nước lên uống, sau vài lần thân thể yếu đuối rồi bị bệnh.
(*) Nguyên văn là "phế" (废)
(**) Độc khí trùng thiên: Khí độc lên tận trời
Nguyên nhân Thái hậu bị bệnh và hậu phi tinh thần không tốt vậy mà lại do cái này, nhớ tới thì cả người đều sợ hãi, khiến người buồn nôn, vì tránh gây nên khủng hoảng, Hình bộ và Thái Y Viện bên kia cũng nhanh chóng phong tỏa tin tức, cũng không nói ra nguyên nhân của bệnh.
Nhưng các cung nhân suy đoán sôi nổi, phàm là hơi biết một chút, nhờ vào suy đoán của bản thân, càng nói càng thái quá, Chử Chỉ Linh hạ lệnh đối với những người nói về chuyện này đều nghiêm trị không tha, sau khi xử trí mấy cung nhân lúc này mới an tĩnh một ít.
Chuyện này trôi qua không mấy ngày, Hình bộ nơi đó còn chưa bắt được hung thủ, Viên Tiệp dư trong Triêu Hà Cung ngã bệnh, phát sốt hôn mê, bệnh không nhẹ, còn thỉnh thoảng nói mơ, bị dọa sắc mặt tái nhợt.
Chử Chỉ Linh đến Triêu Hà Cung thăm nàng ta, lúc này mới mấy ngày, Viên Tiệp dư đã gầy đi một vòng, lôi kéo tay nàng không ngừng nói rằng Tiểu Sương báo mộng cho nàng ta nói mình chết rất thảm, thật đáng sợ.
Đi ra từ Triêu Hà Cung, Chử Chỉ Linh trực tiếp đi Duyên Thọ Cung, Thái hậu nương nương thân thể khoẻ lên rất nhiều, chỉ là nhớ tới chuyện này trong lòng vẫn cảm thấy khiếp hoảng, nhìn Chử Chỉ Linh đề nghị, "Lúc này không thể phô trương, nhưng đã gây nên khủng hoảng, không bằng làm một trận pháp sự(*), trấn định nhân tâm một chút, cũng làm cho chuyện này yên ổn xuống."
(*) Pháp sự: ở đây là mời tăng nhân (nhà sư) đến làm phép (cầu phúc)
Chết một cung nhân không phải chuyện gì lớn, Thái hậu cũng sẽ không để ý, hiện giờ là bởi vì việc này làm nhân tâm trong cung hoảng sợ, đây mới là đại sự, một ngày không giải quyết, sẽ sinh ra thêm sự cố.
Chử Chỉ Linh gật gật đầu, "Ngài yên tâm, nhi thần sẽ an bài chuyện này, không để ngoài cung nghị luận, lại nói là cầu phúc vì triều(*) ta, vì mẫu hậu và Hoàng thượng."...
(*) Triều: ở đây là triều đại, triều đình