Sau khi được chính miệng nàng chứng thực ý niệm vừa mới hiện lên trong đầu, Thư Quý Thanh vẫn có chút khó tin, hai người bốn mắt nhìn nhau, như vậy trong một thời gian dài, một câu đều không nói nên lời.
Dung mạo không giống nhau, thanh âm không giống nhau, ánh mắt lại quen thuộc.
Thư Quý Thanh trong nháy mắt hiện lên vô số suy đoán, nhưng bất luận cái nào cũng không có khả năng xảy ra trên người nàng, sau nửa ngày, hắn vươn tay.
Tới gần khuôn mặt nàng chỉ cần thời gian ngắn ngủn trong chốc lát, Thư Quý Thanh lại như mất một thế kỷ, tay hắn run rẩy, năm ngón tay không biết đã tới gần nàng như nào.
Đến khi chạm vào gương mặt nàng, hắn nhìn thấy nước mắt nàng mãnh liệt rơi xuống, chảy xuống khe hở giữa các ngón tay hắn, rất nóng.
Là nàng.
Giờ khắc này, Thư Quý Thanh không cần nàng giải thích một câu cũng có thể xác định, đây là người hắn ngày đêm nhớ mong...
Ngoài phòng Ngọc Nhân cùng Ngọc Lộ bỗng nhiên nghe thấy tiếng chén rơi vỡ trên mặt đất, nhìn thoáng qua nhau, Ngọc Nhân lắc đầu, hai người đứng im bên ngoài.
Trong phòng, cái bàn trên giường lật sang một bên, chén trên bàn đều rơi xuống vỡ trên mặt đất, Chử Chỉ Linh nằm trong lồng ngực hắn, bị hắn gắt gao ôm.
Tuy sắp hít thở không thông, tuy là đã không có chút khe hở nào, Thư Quý Thanh vẫn không muốn buông tay, ngược lại càng muốn ôm chặt nàng, muốn đem nàng nhập vào thân thể mình.
Mất rồi tìm lại được, càng thêm quý trọng.
Chỉ có thể ôm để biểu đạt tâm tình lúc này, bởi vì bọn họ không biết nên nói cái gì, Chử Chỉ Linh không biết mở miệng thế nào, Thư Quý Thanh cũng không biết phải hỏi thế nào.
Nàng đã trải qua cái gì, tại sao lại biến thành như vậy, sau khi nhảy vực vẫn sống sót, phải trải qua bao nhiêu thống khổ, hắn có thể tưởng tượng sẽ là dày vò cỡ nào.
Không biết sau bao lâu, Thư Quý Thanh buông lỏng ra một ít, nhưng vẫn không buông tay, cúi đầu nhìn nàng, Chử Chỉ Linh an tĩnh dựa vào ngực hắn, hơi cúi đầu, hắn chỉ nhìn thấy trán nàng cùng đôi mắt hồng hồng.
Thư Quý Thanh giọng khàn khàn, "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì."
Chử Chỉ Linh nhớ rõ, hết thảy những chuyện phát sinh ở Thần Y Cốc sau khi nàng tỉnh lại, về những chuyện sau lúc nàng nhảy vực được cứu như thế nào, nàng cũng không biết.
Thư Quý Thanh ngồi một bên an tĩnh nghe, nếu nhìn kỹ bên dưới, sẽ thấy tay hắn đặt một bên đang nắm chặt lại tiết lộ cảm xúc của hắn.
"Đau không." Thư Quý Thanh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nàng, dung mạo của nàng, thanh âm của nàng, lại biến thành hai dạng hoàn toàn khác biệt, trong đó hẳn phải trải qua ít nhiều thống khổ.
"Không đau." Chử Chỉ Linh lắc đầu, đau nhất hẳn là thời điểm nàng hôn mê, không nhớ rõ cũng tốt, nàng không nhớ bộ dáng mình sau khi rơi xuống thế nào, không nhớ sau khi rơi xuống gặp phải cái gì.
Chẳng qua cho dù nàng nói lại nhẹ nhàng bâng quơ, Thư Quý Thanh vẫn đau lòng.
"Thần Y Cốc." Thư Quý Thanh nhớ tới nơi nàng dưỡng thương một chút, "Cũng không biết thiên hạ lại có một nơi như vậy."
Ngược lại, đáy mắt Thư Quý Thanh hiện lên nghiêm nghị, Thi gia, bút tích thật không nhỏ, năng lực cũng thật lớn.
Một chiêu đem nữ nhi tội thần vào trong cung gả thay này, đánh cuộc sau khi hắn biết cũng sẽ không chọc thủng chuyện này, bởi vì một khi vạch trần, Chỉ Linh cũng không có đường sống, nếu hắn coi trọng Chỉ Linh, thì sẽ không nói, nếu hắn không coi trọng, hắn tin tưởng lão già xảo quyệt Thi Thừa tướng đã có chuẩn bị.
"Quý Thanh, ta không thể quay về bộ dáng trước kia." Chử Chỉ Linh biết hắn đang nhìn nàng, càng vùi đầu thấp hơn, nàng thậm chí muốn nhanh quên bộ dáng trước kia của chính mình, ngày ngày nhìn mình trong gương đồng, dần dần nhớ không nổi bộ dáng ngày trước.
"Nàng còn sống." Thư Quý Thanh nói nhỏ, "Nàng còn sống, quan trọng hơn tất cả." Chỉ cần nàng còn sống, tất cả mọi chuyện có thể để sau lại nói, chỉ cần nàng tồn tại, ở bên cạnh hắn.
Trong phòng lại một mảnh yên tĩnh không tiếng động, hai người ôm nhau không nói gì, ngọn nến trên cửa sổ toả ra ánh sáng mỏng manh, mặt đất ướt nước trà màu lam.
Ngoài phòng trời đã khuya, phảng phất muốn ngồi như vậy tới bình minh, không quản thời gian trôi đi...
Lại một đêm qua đi, một đêm này đối với bọn họ mà nói thật đã trải qua biến hoá nghiêng trời lệch đất, với hậu cung mà nói, sau khi hậu phi tiến cung, Hoàng thượng liên tục mấy ngày đều ở lại, truyền ra tin chưa đi cung của một phi tử nào.
Bên này Chử Chỉ Linh hầu hạ Hoàng thượng thay y phục đi lâm triều, so với ba tháng trước hai người ở chung, hiện giờ cung nhân hầu hạ đều có thể cảm nhận được Hoàng thượng đối với Hoàng hậu khác trước, Chử Chỉ Linh thay hắn lấy y phục, tầm mắt hắn luôn dõi theo nàng.
Lấy một kiện áo khoác màu tím sẫm, Chử Chỉ Linh giúp hắn mặc vào, quay trở lại trước mặt hắn, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp uốn trên đầu vai hắn.
Thư Quý Thanh cúi đầu nhìn chăm chú vào nàng, hiện tại tất cả động tác quen thuộc, cảm xúc thường hiện ra đã có lời giải, vì sao ba tháng này hắn thường cảm thấy nàng rất quen thuộc, lúc nào cũng thấy bóng dáng Chỉ Linh trên người nàng, hoá ra cũng không phải hắn nghĩ nhiều.
Chử Chỉ Linh nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, nhắc nhở hắn nên đi ra ngoài, Thư Quý Thanh đi về phía cửa, cố tình bước chậm lại, phải đợi nàng cùng đi ra ngoài bồi hắn dùng bữa sáng.
Hai người một đêm không ngủ, ôm nhau nửa đêm, nói chuyện nửa đêm, thương lượng xem nay phải tính kế thế nào, cuối cùng, ở trước mặt mọi người, nàng vẫn phải làm Đích trưởng nữ Thi gia, án tử của Chử gia còn chưa điều tra rõ, tội danh của cha một ngày không yên, thân phận của nàng lại một ngày không thể công bố.
Chử Chỉ Linh đến gian ngoài cùng hắn dùng bữa sáng, hiện giờ nàng mới xem như chân chính thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng có thể là chính mình khi ở trước mặt hắn, còn có thể tin tưởng hắn.
Thư Quý Thanh cố ý làm khuôn mặt nghiêm túc, bình tĩnh dùng qua đồ ăn sáng, đứng dậy chuẩn bị đi vào triều sớm, Chử Chỉ Linh đứng dậy đưa hắn ra cửa, tới bên kia cánh cửa, hắn dừng một chút, quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó mới dẫn người đi về phía cửa cung...
Chử Chỉ Linh trở về phòng, bảo cung nhân dọn đồ ăn sáng, rất nhanh có cung nhân tới báo, Tề Chiêu nghi cùng các phi tần bên ngoài chờ, chờ Hoàng hậu nương nương dẫn các nàng đi Duyên Thọ Cung thỉnh an.
Ngự Thiện Phòng mỗi ngày đều vào giờ này đưa đồ ăn sáng tới các cung, canh giờ này đến Duyên Thọ Cung thỉnh an có hơi sớm, nhưng Chử Chỉ Linh vừa rồi tiễn Hoàng thượng đi đã trang điểm thật tốt, nghe bẩm báo như vậy, bảo Ngọc Nhân đổi một cây trâm, nhàn nhạt phân phó, "Mời các nàng vào trong ngồi, mang chút trà điểm tâm lên." Còn sớm như vậy đã tới, không biết có mấy người đã dùng đồ ăn sáng, nếu đến thỉnh an ở Phượng Dương Cung đói ngất xỉu đi, truyền ra ngoài, không chừng nói nàng làm Hoàng hậu không đúng thế này thế nọ.
Chử Chỉ Linh mặc xong áo khoác đi ra ngoài, ở gian ngoài người đều đã ngồi xuống, nhìn thấy nàng đi ra, mọi người đứng dậy hành lễ, Chử Chỉ Linh ngồi xuống, "Đều ngồi đi."
Nhìn bảy tám người này một chút, trong đó thực sự có người sắc mặt không tốt lắm, rất nhanh cung nữ tiến vào châm trà dâng điểm tâm, Chử Chỉ Linh cười hoà khí, "Hôm nay đến đây sớm như vậy, chắc rằng cũng chưa dùng bữa, hiện giờ chỗ đó Thái hậu nương nương cũng vừa mới thức dậy, chờ sau khi nương nương ăn xong bữa sáng chúng ta hẵng qua, từ giờ đến lúc đó tốn không ít thời gian, nếu ai đói bụng, cũng không cần chịu đựng, tạm thời ăn đi."
Chử Chỉ Linh nói như vậy, mấy đôi mắt nhìn nhau một chút, cũng không động, Tề Chiêu nghi ngồi góc trái bên dưới Chử Chỉ Linh đã mở miệng, "Nương nương nói, cũng là chúng ta không suy xét chu toàn, nương nương chắc cũng chưa dùng bữa."
"Thời điểm đi lâm triều bổn cung cùng Hoàng thượng đã ăn một chút." Chử Chỉ Linh nói ngữ khí bình đạm, nhưng với trang dung hoa lệ khí thế của nàng, lời này của nàng giống như khoe khoang với các phi tử, đêm qua người các ngươi ngóng trông cũng không tới, mà ngủ lại nơi này của bổn cung.
Quả nhiên, có phi tử biểu tình biến đổi, Tề Chiêu nghi nghe được lời này vẫn duy trì lúm đồng tiền, nửa dùa giỡn nói, "Thần thiếp còn xem như không phạm phải sai lầm lớn." Bị đói với phẩm cấp thấp như nàng (Tề Chiêu nghi) thì không sao, ít nhất thì Hoàng hậu không bị đói.
"Các ngươi tiến cung cũng đã mấy ngày, canh giờ thỉnh an hẳn đã rõ, từ ngày mai sau hơn nửa giờ Mẹo(*) có thể đến Phượng Dương Cung, ăn sáng xong rồi hẵng tới đây, thật sự đói ngất xỉu nói ra cũng không dễ nghe." Lúc nói lời này ý cười của Chử Chỉ Linh thu lại, trước khi vào cung đã sớm phái ma ma giáo dưỡng đến dạy quy củ trong cung, sao lại không biết tới giờ nào phải thỉnh an, mấy ngày trước đều tốt, rốt cuộc vì sao sáng nay đến sớm, trong lòng Chử Chỉ Linh biết rõ ràng.
(*) Giờ Mẹo: từ 5 đến 7 giờ sáng
Trong phòng chỉ yên lặng một lát, một tiếng đụng chạm với cái đĩa rất nhỏ vang lên từ phía dưới bên phải, mọi người cùng nhìn qua, chỉ thấy Tần Đức cơ trong tay cầm điểm tâm, cúi đầu đang muốn đưa lên miệng, một bên tay áo nàng còn theo bản năng che, vừa rồi là lắc tay của nàng không cẩn thận đụng phải cái đĩa tạo ra tiếng vang.
Ăn miếng đầu tiên nàng ta còn không biết bị người khác chú ý, có lẽ thật sự đói chết, chỉ chuyên chú nghĩ xem thế nào cẩn thận ăn một chút cho no bụng, đến khi ăn miếng thứ ba nàng ta phát hiện ra không đúng, trong phòng yên tĩnh quá lâu, vừa ngẩng đầu, tất cả mọi người đều nhìn nàng ta, khẩn trương, Tần Đức cơ liền nấc một cái, vội vàng che miệng lại, nhưng không dừng cơn nấc lại được, một bên gương mặt còn phồng lên, hai tròng mắt thuỷ tinh loé lên vô tội, bộ dạng cực kỳ giải trí.
Ngồi bên dưới sườn Tề Chiêu nghi, Phạm Dung hoa là người đầu tiên cười thành tiếng.
Tiếng cười đầu tiên của nàng ta thật đột ngột, nhìn thoáng qua mọi người, ý cười khoé miệng còn chưa tan đi, ngay sau đó, liên tiếp cùng một chỗ với Chử Chỉ Linh, trong phòng mọi người bắt đầu cười.
Dù sao vẫn là mười lăm mười sáu tuổi, tâm phòng nào có thâm trầm đến trình độ kia, lại bị Tần Đức cơ nháo thành như vậy, không khí trong phòng vừa có chút nặng nề nháy mắt đã tiêu tán không thấy...