• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiệu Minh Nguyệt và Thiệu Minh Dạ, nghe thế nào cũng giống một cặp anh chị em, và thực tế đúng là như vậy.

Điện thoại của Thiệu Minh Nguyệt rung lên điên cuồng, tin nhắn liên tục đến dồn dập.

Hoàn toàn không cho người ta cơ hội thở.

Cuối cùng, khi cậu tạm dừng lại một chút thì…

Minh Nguyệt: [Không phải đâu, chị đơn phương mà]

Thiệu Minh Dạ ngạc nhiên cực độ, có phải chị ấy không bình thường không vậy.

Em trai: [Chị đơn phương á?]

Em trai: [Chị đơn phương???]

Thiệu Minh Dạ dựa vào việc mình đang ở lớp học thêm, cậu gần như chui đầu xuống gầm bàn.

Em trai: [Chị nói lại lần nữa xem, chị đơn phương??]

Em trai: [Nói đi, chị không phải nghiêm túc đấy chứ]

Thiệu Minh Nguyệt bị phản ứng của cậu chọc cười, cô cười và gõ chữ.

Minh Nguyệt: [Tất nhiên là nghiêm túc rồi]

Em trai: [Bao nhiêu tuổi vậy? Không lớn hơn chị nhiều đấy chứ]

Em trai: [Kinh hoàng]

Cậu vẫn nhớ rõ, chị ấy thích kiểu đàn ông lớn tuổi, người ta theo đuổi ngôi sao, còn chị ấy theo đuổi ông chú.

Em trai: [Cầu xin chị, nói nhanh cho em biết đi [khóc]]

Bây giờ cậu đã tưởng tượng ra cả trăm cảnh thiếu nữ lạc lối yêu phải người đàn ông có vợ, não hoàn toàn ở trạng thái không kiểm soát được.

Thiệu Minh Dạ lại gửi liên tiếp vài biểu tượng cảm xúc sụp đổ.

Em trai: [Cho em một cái kết thúc đi]

Bạn học, bạn học, bạn học! Nhất định phải là bạn học của chị! Nếu đúng vậy, tuần sau em sẽ đi thắp hương lễ Phật! Em sẽ chăm chú nghe giảng trên lớp, em sẽ về nhà quét dọn, em sẽ chăm chú nghe lời bố mẹ, em sẽ về thăm bà nội, em sẽ–

Minh Nguyệt: [Không phải đâu, là trường khác cơ]

Thiệu Minh Dạ: “Yeah!!!”

Cậu hét lên một tiếng lớn, tay vung lên tạo dáng chiến thắng.

Giáo viên trên bục giảng không chịu nổi nữa: “Thiệu Minh Dạ!! Cút ra ngoài cho tôi!!!”

Miễn là không phải đàn ông có vợ lớn tuổi thì bị đuổi ra ngoài có là gì, Thiệu Minh Dạ thậm chí muốn nhảy thẳng từ tầng bốn xuống để ăn mừng.

Cậu nhanh chóng ném hết đồ đạc vào cặp sách, cuốn tất cả lại và lăn ra ngoài.

Em trai: [Câu hỏi cuối cùng]

Em trai: [Anh ta có bạn gái chưa]

Câu hỏi này Thiệu Minh Nguyệt cũng không biết, hoàn toàn không thể trả lời được, trái tim vừa mới nâng lên lập tức cúi xuống.

Minh Nguyệt: [Chị không biết]

Em trai: [Gì cơ? Chị không biết??]

Em trai: [Chị thích người ta mà không biết người ta có người yêu hay không??]

Em trai: [Gần đây chị đang làm cái quái gì vậy]

Thiệu Minh Nguyệt cũng hơi ấm ức.

Minh Nguyệt: [Chị thật sự không biết mà, chị đâu thể hỏi trực tiếp được, ngoài cậu ấy chị cũng không quen bạn bè của cậu ấy]

Có gì mà không thể hỏi trực tiếp chứ, Thiệu Minh Dạ thực sự không hiểu những cô gái e thẹn này.

Em trai: [Chị đưa thông tin liên lạc cho em, để em hỏi]

Khá là hào khí đấy, nhưng mà…

Minh Nguyệt: [Em hỏi gì? Em còn không biết anh ấy mà]

Minh Nguyệt: [Em định hỏi như thế nào]

Nghĩ thôi đã thấy ngượng rồi.

Em trai: [Chị có phải ngốc không, chính vì không quen biết nên mới đi hỏi chứ]

Em trai: [Nếu quen biết rồi thì còn hỏi kiểu gì nữa]

Em trai: [Nhanh lên, đưa số điện thoại cho em đi]

Em trai: [Bây giờ em đã nổi giận rồi đấy]

Phía dưới là vài biểu tượng cảm xúc cầm dao và phun lửa, thấy rõ là thiếu niên nóng nảy đích thực rồi.

Minh Nguyệt: [Không]

Minh Nguyệt: [Chị không đưa cho em đâu]

Hừ, chị ấy còn không chịu đưa. Thiệu Minh Dạ xách cặp sách đi thẳng xuống lầu, vừa đi vừa gọi điện cho cô.

Cuộc gọi đến, Thiệu Minh Nguyệt nhìn hai giây mới nhấc máy.

“Đừng nói nữa,. Thiệu Minh Nguyệt chủ động nói trước: “Chị sẽ không đồng ý đâu.”

Thiệu Minh Dạ bước nhanh xuống cầu thang, gió thổi khi chạy làm tóc cậu bay lên, để lộ đôi mày mắt tuấn tú của thiếu niên, cậu có đôi mắt giống hệt Thiệu Minh Nguyệt, đôi mắt thỏ to tròn, đuôi mắt hơi nhếch lên, lông mi như chiếc bàn chải nhỏ.

Đôi mày mắt quá đỗi tuấn tú, nếu giả gái có thể mê hoặc được một đám đông.

Nhưng chỉ cần vừa mở miệng nói chuyện, chút ảo tưởng đó liền bị đập tan tành.

“Chị nên nhanh chóng đưa cho em, đừng ép em nói với bố mẹ.” Thiệu Minh Dạ xoay người qua khúc quanh, tiếp tục bước nhanh xuống, chạy được một lúc, đối phương vẫn không nói gì.

Cậu dừng bước, cầm điện thoại nói: “Chị đừng giả chết, nhanh lên đưa đây, không thì em sẽ nói với bố mẹ, chị tìm một người đàn ông già hơn chị hai mươi tuổi, đã có gia đình rồi.”

Má Thiệu Minh Nguyệt ửng hồng, rồi càng đỏ hơn, cô nói: “Em vu khống!”

“Em là vì tốt cho chị, cứu vớt thiếu nữ lạc lối, ai cũng có trách nhiệm.”

“Chị là chị của em.” Thiệu Minh Nguyệt lẩm bẩm: “Hơn nữa cũng không phải thiếu nữ, chị đã hai mươi rồi.”

“Vậy thì xin cô gái độc thân già này, nhanh chóng đưa số điện thoại hoặc thông tin liên lạc khác cho em, em đang trên đường về nhà, nếu trước khi về nhà mà em vẫn chưa nhận được, em không dám đảm bảo em sẽ nói ra những gì đâu.”

“Bố mẹ sẽ không tin em đâu.”

Thiệu Minh Dạ nói đùa: “Chị muốn thử xem không? Xem bố mẹ tin em hay tin chị.”

Nói xong cậu cúp điện thoại rồi đổi hướng, tiếp tục chạy như điên.

Đắn đo mãi, cuối cùng Thiệu Minh Nguyệt đã thất bại trước một tin nhắn thoại vui vẻ “Em sắp về đến nhà rồi” của Thiệu Minh Dạ.

Thiệu Minh Nguyệt cảm thấy hôm nay mình thật rảnh rỗi, tự chuốc lấy phiền phức. Cô bất đắc dĩ gửi dãy số điện thoại đã khắc sâu trong tâm trí đi.

Minh Nguyệt: [Em không thật sự định gọi điện đấy chứ [tức giận]]

Minh Nguyệt: [Khuyên em đừng làm bậy đấy [đe dọa]]

Em trai: [Chị không cần lo chuyện này, em đã có kế hoạch]

Em trai: [Nói trước, nếu anh ta có người yêu, chị—]

Thiệu Minh Nguyệt bịt tai lại, cô muốn nói không nghe không nghe…

Cô gõ chữ: “Chị biết rồi, nếu cậu ấy có—”

Chỉ cần nghĩ đến giả thiết này, cô đã cảm thấy đau đớn như có dao cùn cứa từng nhát vào tim mình.

Cô cúi mắt xuống, che giấu vẻ mặt buồn bã.

Phải có người giúp cô quyết định, Thiệu Minh Dạ nói: “Chỉ cần anh ta có người yêu, chị phải từ bỏ ý nghĩ đó, không được nghĩ đến nữa, chị có nghe không?”

Giọng nói của cậu nghe sao mà ồn ào quá đỗi, Thiệu Minh Nguyệt: “… Nghe rồi.”

Thiệu Minh Dạ tuyệt đối là người nói là làm.

Cậu trốn lớp bổ túc buổi chiều, nghiên cứu cả buổi chiều ở quán net, cảm thấy cách trực tiếp vẫn là đơn giản và hiệu quả nhất.

Dù sao người này cũng không biết cậu là ai, cứ gọi điện đi, hỏi anh ta có người yêu không.

Hỏi xong rút lui ngay, khiến anh ta bất ngờ không kịp trở tay.

“Ông không thật sự định làm vậy chứ?” Vụ Miểu, người cùng trốn học buổi chiều với cậu, vốn đang ngủ ở nhà nhưng bị cậu lôi ra ngoài, thực sự không thể đồng ý: “Nếu là ông, ông có kể cho người lạ biết mình có người yêu hay không không?”

Mặc dù cậu ta nói có lý, nhưng Thiệu Minh Dạ vẫn cố chống chế: “Tất nhiên rồi, tôi nhiệt tình giúp đỡ như vậy, anh ta hỏi điểm số của ông, tôi cũng sẽ vô tư nói cho anh ta biết.”

“?”

“Tại sao anh ta lại hỏi điểm số của tôi?”

“Được rồi.” Vu Miểu đeo tai nghe lên nói: “Ông cứ tiếp tục đi, coi như tôi chưa nói gì.”

Ở độ tuổi này, danh dự của thiếu niên quan trọng hơn cả trời, nhưng chị gái vẫn luôn quan trọng hơn danh dự.

Vu Miểu này tuy điểm số không tốt, nhưng về mấy chuyện lộn xộn thế này thì lại có một bộ. Đặc biệt là trong việc đưa ra ý tưởng.

Thiệu Minh Dạ nhìn cậu ta: “Dạy tôi đi.”

“…” Biết ngay sẽ thế này mà, Vu Miểu vốn không nghe gì trong tai nghe, cậu ta càu nhàu tháo tai nghe ra: “Nói thêm vài câu ông sẽ chết à?”

Giúp chị gái thử xem đối phương có bạn gái không, cái tên dài dòng này, nghe là đã thấy đầy sứ mệnh rồi.

Vu Miểu nhanh chóng đưa ra ba phương án A/B/C.

Phương án A: Gọi nhầm số, nhờ một bạn nữ gọi, gọi vài lần, nhận nhầm anh ta là bạn trai mình, chọn lúc nửa đêm, lúc ăn cơm để gọi, nếu anh ta có bạn gái, chắc chắn sẽ gặp lúc hai người đang ở cùng nhau, lần đầu thì không sao, lần thứ hai thứ ba, bạn gái anh ta chắc chắn sẽ nghi ngờ, lúc này, anh ta sẽ gọi lại cho chúng ta, yêu cầu chúng ta giải thích với bạn gái anh ta, như vậy chúng ta sẽ biết anh ta có bạn gái hay không.

Phương án B: Dựa vào số điện thoại, thêm anh ta vào WeChat, trở thành bạn bè WeChat của anh ta, sau đó cùng chơi game, khi quan hệ thân thiết rồi, vô tình hỏi xem anh ta có bạn gái không.

Phương án C: Gọi điện trực tiếp tỏ tình, nếu anh ta có bạn gái, chắc chắn sẽ nói xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi.

Đưa ra xong ý kiến, nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong mắt Thiệu Minh Dạ (tự cậu ta tưởng tượng ra), Vu Miểu lập tức có cảm giác mình là siêu nhân, có sứ mệnh vĩ đại có thể cứu thế giới.

Cậu ta vừa tự cao tự đại vừa tặc lưỡi, nhìn Thiệu Minh Dạ rồi hỏi: “Chị ông trông giống ông không?”

Thiệu Minh Dạ nhìn ba phương án suy nghĩ, cậu không ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm vào biểu cảm thành công cười ha hả của nhân vật hoạt hình Vu Miểu vẽ, nói: “Ước tính thận trọng, trên 3 phần.”

Vu Miểu thực sự không hiểu người bây giờ, đã thế này rồi, đơn phương cái gì chứ.

Cậu ta dò hỏi: “Chị ấy trông giống ông, lại là con gái, không ai theo đuổi sao?”

“Trước đây không ai dám, bây giờ không ai muốn.” Thiệu Minh Dạ nói nhanh, thấy cậu ta còn muốn hỏi tiếp, cậu nói: “Dì và dượng tôi là giáo viên trung học cơ sở, cô và chú tôi là giáo viên tiểu học, bố mẹ tôi là giáo viên trung học phổ thông, còn có một số họ hàng khác phân bố trong trường học, nên không ai dám, bây giờ lên đại học, chị ấy không tham gia hoạt động gì cả, lại rất nội tâm, có lẽ mọi người đều không biết chị ấy, đừng hỏi nhiều nữa, chị ấy độc thân còn tốt hơn, không thì ngốc như vậy, chắc chắn sẽ bị bắt nạt.”

Vu Miểu: “???” Đây là đang khen chị mình hay đang chửi chị mình vậy??

“Hơn nữa.” Thiệu Minh Dạ ngẩng mắt nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Câu ‘lại là con gái’ của ông có ý gì?”

“Không không không.” Vu Miểu vội vàng giải thích: “Tôi chỉ muốn khen chị nhà mình xinh đẹp thôi, chứ không có ý gì khác, đặc biệt là không có ý nói ông giống con gái.”

Thấy ánh mắt Thiệu Minh Dạ nghiêm túc nhìn mình, Vu Miểu đổ mồ hôi hột, cậu ta nói: “Tôi thực sự không có ý đó mà! Tôi thề.”

Thiệu Minh Dạ mỉm cười bấm xuống bàn tay giơ lên thề của cậu ta, dịu dàng nói: “Đã nói không có, vậy thì chứng minh đi.”

Vu Miểu: “Chứng… chứng minh thế nào?”

Sau khi quyết định cuối cùng, Thiệu Minh Dạ quyết định áp dụng phiên bản kết hợp của phương án A và C.

Nhanh gọn, tối nay tỏ tình, một là xem bên cạnh anh ta có ai không, hai là xem anh ta từ chối thế nào.

Khi máy đổi giọng đặt trước mặt, Vu Miểu vẫn còn ngơ ngác.

Cậu ta ngẩng đầu, lấm lét nhìn Thiệu Minh Dạ: “Thật sự phải làm vậy sao?”

Người trước sau hai hàng đều quay đầu nhìn họ, Thiệu Minh Dạ mặt không đổi sắc, cúi mắt nhìn xuống nói: “Đến lúc thử thách tình bạn của chúng ta rồi.”

Cậu nghiêng đầu chỉ hai cái, ra hiệu cậu ta cầm máy đổi giọng trên bàn lên.

Vu Miểu nhẫn nhịn cầm máy đổi giọng trên bàn lên, nghĩ thầm đúng là lúc thử thách tình bạn đến rồi, con thuyền tình bạn này của họ, sớm muộn gì cũng sẽ lật!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK