Cũng giống như thành phố nhỏ này, thư viện ở đây rất yên tĩnh, cũng không có nhiều người đến, khu vực tự học chỉ là hai dãy bàn dài, chạy dọc theo lối đi. Đến ngày thứ năm, người quản lý thư viện đã nhận ra hai người họ, chỉ tay vào trong cho họ vào.
Thành thạo ngồi xuống vị trí quen thuộc, Lâm Tương Tư lấy máy tính từ trong cặp ra. Thiệu Minh Nguyệt thì tiếp tục làm bài tập tiếng Anh của mình. Buổi sáng, thư viện rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gần như không có một tiếng động nào, ngay cả người quản lý thư viện ngồi ở cửa ra vào cũng không thấy đâu, không biết đã đi đâu.
Phía sau họ là những kệ sách cao, đủ loại sách được dán nhãn xếp thành hàng phía sau, ánh nắng chiếu qua cửa sổ kính vào trong, tỏa ra sắc màu như cầu vồng.
Lâm Tương Tư đang gõ bàn phím, vẻ mặt nghiêm túc, tinh thần tập trung, khẽ nhíu mày. Thiệu Minh Nguyệt chống cằm nhìn anh một lúc, từ từ thu hồi ánh mắt rồi tiếp tục làm bài.
Quyển sách bài tập này là của Lâm Tương Tư, trên đó còn có ghi chú của anh, nét chữ như rồng bay phượng múa, nét bút sắc sảo. Phần lớn chỗ đều để trống, một số chỗ anh sẽ ghi chú dưới từ vựng, đôi khi ở một câu hỏi nào đó, anh sẽ viết câu trả lời cùng với một câu ghi chú quan trọng.
Làm bài tập như thế này có cảm giác như mở hộp quà bất ngờ, mỗi lần đều là một sự ngạc nhiên. Cô rất thích chữ của anh, nhìn có cảm giác dũng cảm, không sợ trời không sợ đất.
Cầm bút chì vẽ vẽ trên giấy, xoay xoay cục tẩy trên đầu ngón tay, Thiệu Minh Nguyệt cúi đầu, khi ngẩng đầu lên, đồng hồ treo tường hình tròn trong thư viện đã chỉ gần 11 giờ.
Lâm Tương Tư vẫn còn gõ bàn phím, anh mím môi, khép mắt lại, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh sáng tối tăm không rõ. Người ta nói đàn ông nghiêm túc là quyến rũ nhất, bây giờ anh chính là như vậy.
Thiệu Minh Nguyệt mở vở bài tập, cầm bút chì gục cả người xuống bàn, dưới tay nhanh chóng hình thành một nhân vật chibi. Nhân vật chibi có một cái bàn vuông dễ thương phía trước, trên bàn còn có một chiếc máy tính.
Như không hài lòng, Thiệu Minh Nguyệt luôn cảm thấy thiếu điều gì đó, cô lén nhìn lên nhìn kỹ anh, Lâm Tương Tư nhướng mắt nhướng mày với cô.
Thiệu Minh Nguyệt giả vờ như không thấy gì, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim thu hồi ánh mắt, mặt vẫn áp vào vở, đầu ngón tay nhanh chóng phác họa trên vở trắng, một cô gái chibi nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Lâm Tương Tư, đứng nhón chân lên để xem anh đang làm gì trên máy tính.
Vẽ xong, Thiệu Minh Nguyệt hài lòng mỉm cười, mắt cong lên, hàng mi dài dày khẽ chớp, che giấu đồng tử đầy nét cười. Cô ngước mắt nhìn Lâm Tương Tư, nụ cười nơi khóe môi không che không giấu.
“Ngồi qua đây không?” Lâm Tương Tư vốn nghiêm mặt, khi chạm phải ánh mắt cô thì nở một nụ cười, vỗ vỗ bên cạnh mình.
Thiệu Minh Nguyệt lắc đầu cười, đôi mắt cô sáng long lanh, đồng tử tràn đầy nét cười đậm đà, một sự từ chối như vậy không ai có thể tức giận được.
Lâm Tương Tư tặc lưỡi, chống người véo véo má cô. Tay anh đè lên mặt bàn, chiếc đồng hồ cơ màu đen trên cổ tay đeo vào cổ tay gầy khỏe của anh, được ánh nắng chiếu vào, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Thiệu Minh Nguyệt cười né người ra sau, ánh sáng chiếu vào mắt cô. Cô nheo mắt lại, trên cổ tay giơ lên, rõ ràng là một chiếc đồng hồ cùng kiểu màu trắng – món quà năm mới anh tặng cô.
Trưa vẫn ăn ngoài như thường lệ. Thiệu Minh Nguyệt nắm tay anh, kéo anh đi về phía trước, “Nhanh lên nào, ở đây có một quán thịt xào bột rất ngon.”
Lâm Tương Tư uể oải để cô kéo đi, môi vương vấn một nụ cười.
Chung Hiểu Hiểu cầm kem, há hốc mồm, hầu như không dám tin vào mắt mình. Cô bé đưa hai cây kem cho bạn bên cạnh: “Giúp mình cầm một chút.”
Rồi cô bé dùng tay mạnh mẽ chà xát mắt, đúng là anh ấy! Anh trai cô bé suốt ngày không làm việc đàng hoàng, lạnh lùng đến chết, lại còn không chịu ghép hình với cô bé.
Người bạn nhìn cô bé với vẻ khó hiểu, “Cầm lấy đi, nhanh lên, sắp tan hết rồi, sao cậu lại mua hai cây.”
Chung Hiểu Hiểu mở to đôi mắt tròn xoe, cũng không để ý đến giọng nói phàn nàn của bạn, “Mang ra ngoài không phải đóng băng lại sao? Cậu ngốc quá.”
“Cậu—” Bạn cô bé chưa nói hết câu, Chung Hiểu Hiểu đã đẩy cửa ra ngoài. Vừa kịp thấy bóng anh trai biến mất ở góc phố.
“Này, cậu nhìn gì thế?” Bạn cô bé thắc mắc đi ra.
Chung Hiểu Hiểu nhận lấy kem, mắt đảo qua đảo lại, “Không được, mình phải về nhà một chuyến!” Nói xong, cô bé quay người chạy đi.
“Này!!!” Khi định thần lại, bạn cô bé tức giận đến mức dậm chân.
“Mẹ ơi, anh nhất định đã có bạn gái rồi, con đã nói năm nay anh đến chỗ chúng ta, ở lâu như vậy mà không đi.” Chung Hiểu Hiểu phồng má mách với Chung Mỹ Ngọc: “Xem ra vị trí của chúng ta trong lòng anh không quan trọng chút nào, con cứ tưởng anh nhớ chúng ta cơ.”
Chung Mỹ Ngọc liếc nhìn đồng hồ treo tường, che giấu một chút lo lắng của mình vô cùng tốt. Bà nhíu mày, thuận theo lời cô bé: “Phải rồi, anh trai thật xấu, sau này chúng ta không cho anh đến nữa, lần sau đến chúng ta cũng không mở cửa cho anh.”
Chung Hiểu Hiểu vốn chỉ là tức giận than phiền một chút, nghe thấy mẹ nói vậy, sợ mẹ nói thật, cô bé bĩu môi nói: “Nhưng mà anh vẫn rất tốt, mua đồ ăn vặt và quần áo cho con, còn cho con tiền tiêu vặt—”
Ba chữ này vừa ra khỏi miệng, Chung Hiểu Hiểu biết mình đã nói lỡ.
“Tiền tiêu vặt?” Chung Mỹ Ngọc nheo mắt nhìn cô bé, “Con vòi anh tiền tiêu vặt à?”
“Không, là anh tự cho con!” Nói xong, Chung Hiểu Hiểu nhanh chóng bò dậy từ mặt đất, chạy về phòng khóa cửa lại.
Chung Mỹ Ngọc theo sau cô bé, “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, con ra đây, nói rõ với mẹ.”
Chung Hiểu Hiểu trùm đầu bằng chăn, không để ý đến tiếng gõ cửa khó chịu, hét lớn: “Không không, là anh tự cho con, mẹ đừng mắng con, đi mắng anh đi!”
Tiếng gõ cửa vang lên một lúc, Chung Mỹ Ngọc giả vờ tức giận nói, mẹ còn phải ra ngoài có việc, về sẽ tính sổ với con.
Chắc chắn rằng mẹ thực sự đã đi, Chung Hiểu Hiểu cũng không dám xuống lầu nữa, lấy một ít đồ ăn rồi chạy về phòng.
Mẹ dạo này thần bí quá, anh trai cũng luôn không có ở nhà. Cô bé nằm sấp trên giường, trầm ngâm hai giây, vui vẻ lấy ra một cuốn tiểu thuyết, mãn nguyện mở ra, cuộc sống thế này, thật sự là quá hạnh phúc!
Nghe tiếng cửa vang lên, cô bé sờ vào bụng đang kêu òng ọc của mình, luyến tiếc bò dậy khỏi giường. Mở cửa phòng, bước đi vài bước cẩn thận, dò xét nhìn ra ngoài.
Lâm Tương Tư: “… Em đang làm gì vậy? Trộm cắp à?” Nhìn thấy là anh, Chung Hiểu Hiểu bước ra ngoài vài bước, đi đến trước mặt anh, ấm ức nói: “Em đói quá.”
“Đây.” Lâm Tương Tư hất cằm lên, chỉ vào túi màu vàng đặt trên tủ bên cạnh. Anh treo áo lên giá bên cạnh, Chung Hiểu Hiểu đi theo sau anh mở túi ra, ánh mắt cô bé bỗng sáng lên: “Oa, là cháo bí đỏ!”
Lâm Tương Tư vén tay áo lên, nghe thấy cô bé reo lên lớn như vậy, quay đầu nhìn cô bé: “Không phải em nói đi ăn với bạn học sao?”
Họ đi đến chiếc ghế sofa, Lâm Tương Tư ngồi xuống, Chung Hiểu Hiểu đặt hộp đồ ăn lên bàn trà, quỳ ngồi trên sàn nhà bên cạnh anh. Cô bé liếc nhìn anh, vừa mở hộp đồ ăn vừa buồn bã nói: “Không ăn được.”
Không những không ăn được, bạn học còn lên án cô bé dữ dội trên điện thoại, đăng cô bé lên không gian QQ, tuyên bố sẽ tuyệt giao với cô bé.
Lâm Tương Tư nhìn cô bé một cái, không nói gì.
Chung Hiểu Hiểu là người không giấu được chuyện cũng không giấu được lời, hỏi anh: “Sao anh không hỏi em tại sao?”
“Được thôi.” Lâm Tương Tư chiều theo ý cô, vừa nằm xuống chơi điện thoại vừa hỏi: “Xin hỏi bạn học Chung Hiểu Hiểu, tại sao em không ăn bên ngoài?”
“Vì em gặp, anh, đấy, á!!!” Mấy chữ sau cùng được cô cắn rõ từng tiếng.
Lâm Tương Tư nhíu mày, đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn cô bé, “Gặp anh à? Ở đâu?”
“Đương nhiên là trên đường phố rồi.” Chung Hiểu Hiểu uống một ngụm cháo, chu môi nói: “Anh thậm chí còn không nhìn thấy em.”
“Đúng vậy, anh không nhìn thấy em.” Lâm Tương Tư lại hỏi: “Khi em nhìn thấy anh, anh đang làm gì?”
Suy nghĩ một lúc, Chung Hiểu Hiểu chọn từ vựng phù hợp nhất trong số những từ mà cô bé học trong mười bốn năm qua, “Tâm sự yêu đương.”
Cô bé cắn thìa đắc ý nhìn Lâm Tương Tư.
“…” Lâm Tương Tư quay đầu lại, bình tĩnh nhìn lên trần nhà, một lúc sau lại cầm điện thoại lên, “Được rồi, em nói gì thì là vậy.”
“Này, sao anh không biết xấu hổ vậy?” Chung Hiểu Hiểu vừa ăn vừa chỉ trích anh.
Cô bé lầm bầm nói một đống, cuối cùng ăn no rồi, lau miệng hỏi: “Còn nữa, anh, sao anh biết em chưa ăn cơm.”
Lâm Tương Tư suy nghĩ một chút ngắn ngủi, quay đầu nhìn cô: “Đây là mang cho mẹ em đấy.”
Thời gian dường như ngưng đọng hai giây.
“…” Chung Hiểu Hiểu: “Mẹ em đâu?”
“Đợi em nhớ ra thì hoa cúc đã tàn rồi.” Anh nói: “Anh hỏi rồi, dì ăn bên ngoài.”
Lâm Tương Tư khịt mũi, ngồi dậy từ ghế sofa, nhặt hộp cơm cô bé đã ăn xong rồi bỏ chúng vào túi.
“Dạo này sao cứ ăn bên ngoài hoài vậy?” Chung Hiểu Hiểu lầm bầm vài câu, cũng không để tâm, đứng dậy phủi mông rồi rời đi.
Còn Lâm Tương Tư đang dọn dẹp thì dừng động tác lại, giữa lông mày xuất hiện một thoáng suy tư.
–
“Đang nghĩ gì vậy?” Thiệu Minh Nguyệt ngồi sát bên anh, mãi không thấy anh trả lời, cô dừng bút, tò mò nhìn sang.
“Không nghĩ gì cả.” Lâm Tương Tư xoa xoa đầu cô, làm tóc cô rối bù lên, Thiệu Minh Nguyệt tức giận dùng bút gõ tay anh.
“Được rồi.” Lâm Tương Tư giữ vai cô, xoay người cô thẳng lại, lên tiếng: “Mau học bài đi!”
“Gì vậy chứ?” Thiệu Minh Nguyệt lẩm bẩm nhỏ, “Hỏi anh cái gì cũng không nói, còn hung dữ với người ta.”
“Hung dữ gì chứ?” Lâm Tương Tư cười nhạt: “Em nói lý một chút được không? Anh hung dữ với em chỗ nào?”
“Anh xem, anh nói chuyện giọng lớn như vậy.” Thiệu Minh Nguyệt chớp chớp mắt, rồi nhỏ giọng nói: “Còn lạnh mặt nữa, không phải hung dữ với em thì là gì?”
Cô nàng này gần đây gan to lắm, hay nói cách khác, khi ở trước mặt anh cô trở nên ngày càng thích bộc lộ cảm xúc nhỏ nhặt của mình, còn thích đùa giỡn với anh, những điều không thể hiện trước mặt người khác đang dần dần mở ra với anh.
Lâm Tương Tư nheo mắt nhìn cô, đột nhiên mỉm cười, véo véo má cô.
Thiệu Minh Nguyệt liếc anh đầy vẻ yêu kiều: “Xem kìa, còn bảo anh không bắt nạt em!”
Lâm Tương Tư nghiến răng, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô một cái, “Làm bài tập đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Làm bài tập làm bài tập~
Editor có lời muốn nói:
Cơm cún đến rồi ~~~