• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cố Thanh Ngọc nhìn đến Lâm Minh Nguyệt cặm cụi ở vườn thảo dược, lại nghĩ đến Lâm Nhược Vũ.

Rõ ràng cả hai là tỷ muội, vậy mà một người thì trầm ổn còn nàng đồ đệ thì lúc nào cũng là ở chạy khắp nơi, mặc dù thiên phú tu luyện là thực hảo.

Nhưng nàng nhiều lúc là làm Cố Thanh Ngọc đau đầu.

Cố Thanh Ngọc uống lên ngụm trà, phun ra ngụm trọc khí.

Thấy nàng đột nhiên sầu não như vậy, Lưu Nhã liền quan tâm dò hỏi.

" Có tâm trạng? "
Nghe Lưu Nhã hỏi đến, Cố Thanh Ngọc cười cười, lắc đầu, nói
" Chỉ là nghĩ đến Nhược Vũ "
" Nàng làm sao? "
" Hai cái tỷ muội lại khác nhau nhiều đến vậy, ta chỉ mong Nhược Vũ trầm ổn như Lâm Minh Nguyệt một chút.

Nàng tùy hứng liền chạy loạn, đem ta cấp mệt " nói đến đây Cố Thanh Ngọc nghĩ mà vẫn còn đau lòng.

.

Đọc truyện tại * T R U М t r u y e И.

VЛ *
Vài ngày trước nàng đồ đệ ở chọc ghẹo Chu Tử Yên, đem nàng chạy đến Ưng Hòa điện của nàng, một trận nháo lên tới.

Vốn chỉ là nháo một ít không ngờ lại đem nàng bình gốm đánh vỡ.

Mà này bình gốm là nàng khó khăn lắm mới từ nhân giới sưu tầm đến đi.

Phải nói này bình gốm ở Thiên Hoa đại lục chỉ tồn tại duy nhất hai cái, hoàng đế ở giữ một cái còn lại chính là trong tay nàng.

Bây giờ đâu, bình gốm bị nàng đồ đệ làm vỡ đến thật thảm.

Nàng lúc đó chỉ biết khóc than ở trong lòng a, nàng cũng không nỡ vì một cái đồ vật mà mắng nàng tâm đắc đồ đệ đi.

Lưu Nhã nhìn Cố Thanh Ngọc ăn khổ như vậy có chút buồn cười.

Cố Thanh Ngọc trước giờ luôn là cấp người khác ăn mệt, ai lại nghĩ đến nàng bây giờ lại bị một cái đệ tử cấp mệt đâu.

" Ngươi nha, cũng không phải ngươi ở dung túng nàng sao.

"
" Ai, ta nào có dung túng nàng, là ta quản không nổi nàng a " Cố Thanh Ngọc nhìn đến Lâm Minh Nguyệt lại nhìn Ngọc Y Thần, mở lời " Sư muội, ngươi như thế nào quản ra cái đệ tử biết nghe lời như vậy? "
Ngọc Y Thần thấy nàng hỏi như vậy cũng không biết nên trả lời thế nào.

Nàng nào có quản đến, ngay từ khi đến đây Lâm Minh Nguyệt vốn là như vậy an tĩnh, hiểu chuyện.


So với các đệ tử khác, nàng đúng thật là ưu tú đâu.

Chỉ là Ngọc Y Thần cảm thấy, nàng so với tuổi là thật chín chắn, trưởng thành, Ngọc Y Thần đôi khi cảm thấy Lâm Minh Nguyệt so với nàng càng thêm trầm ổn đâu.

" Nàng tính tình vốn đã là như vậy " Ngọc Y Thần nhàn nhạt lên tiếng.

" Ai, vẫn là sư muội hảo " Cố Thanh Ngọc tuy ở than vãn nhưng nàng vẫn tự hào cái này đồ đệ.

" Phải rồi, đại hội tỷ võ lần này Thanh Trì điện tham gia sao? " Cố Thanh Ngọc nhìn Ngọc Y Thần, hỏi xem nàng có hay không có ý định tham gia.

Ngọc Y Thần cũng là ở nghĩ có nên hay không tham gia.

Nàng cũng chỉ có một cái đệ tử, tham gia hay không chắc cũng không quan trọng đi, nàng đối những thứ này không hứng thú.

" Các ngươi có hay không tham gia? " Ngọc Y Thần nhìn đến hai người các nàng.

Cố Thanh Ngọc tất nhiên tham gia, nàng còn đang muốn tận dụng lần tỷ võ này cho Lâm Nhược Vũ tập luyện đâu.

So với ma thú thì cùng đẳng cấp tu tiên người sẽ tập luyện tốt hơn.

Lưu Nhã cũng ở tham gia, nàng tân đệ tử gần đây ít khi luyện tập.

Lần này nếu tham gia, nàng liền có cơ hội đem bọn họ tập luyện nghiêm khắc lên, sao có thể bỏ lỡ.

Ngọc Y Thần nghĩ nghĩ, gọi lại Lâm Minh Nguyệt.

Thấy Ngọc Y Thần gọi nàng, Lâm Minh Nguyệt liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh Ngọc Y Thần, cung kính, nói
" Sư phụ có việc sai bảo? "
" Muốn hay không tham gia đại hội lần này "
Đại hội tỷ võ lần này đối với Lâm Minh Nguyệt thật sự là không đáng để ý.

Nàng dù sao cũng là thần, cũng không cần tham gia.

" Sư phụ nếu nghĩ muốn, ta liền tham gia "
Ngọc Y Thần nhìn nàng, suy nghĩ hồi lâu, cũng là lắc đầu.

" Đi xem là được " nàng cũng là ngại phiền phức.

" Hảo "
Cố Thanh Ngọc nhìn Ngọc Y Thần thái độ đối với Lâm Minh Nguyệt như vậy hòa nhã làm nàng có ăn không tiêu.

Từ trước đến nay Ngọc Y Thần đối người khác là lãnh đạm, dù có thân cũng chỉ là nhàn nhạt, lại không nghĩ đến nói chuyện với Lâm Minh Nguyệt sẽ như vậy ôn nhu.

Nàng chọc chọc Lưu Nhã.

Lưu Nhã bị nàng như vậy chọc liền quang sang, ánh mắt mang theo ý tứ ngươi chọc cái gì.

" Ta nói sư muội đối với Lâm Minh Nguyệt ôn nhu như vậy ta lần đầu là nhìn thấy "

Cố Thanh Ngọc nói đến, Lưu Nhã cũng là nghĩ đến.

Đúng là từ khi thu đồ đệ đến nay Ngọc Y Thần quả thật là thay đổi.

Sẽ ngẫu nhiên cùng các nàng sư huynh sư tỷ uống trà đàm đạo, không có như trước kia một bộ muốn sống chớ gần.

Đối điểm này Lưu Nhã thật muốn cảm tạ Lâm Minh Nguyệt.

" Như vậy không phải rất tốt hay sao, Y Thần vốn nên là như vậy "
" Đúng thật là rất tốt "
.........!
Các nàng hàn huyên xong cũng rời đi.

Lâm Minh Nguyệt lúc này nhớ đến có việc muốn nói với Ngọc Y Thần liền chạy đi tìm nàng.

Chạy đến nàng phòng, liền gặp được.

Ngọc Y Thần thấy Lâm Minh Nguyệt đến, nghi hoặc nhìn nàng.

" Sư phụ, đồ nhi muốn xuống núi một thời gian "
Nghe Lâm Minh Nguyệt muốn xuống núi, Ngọc Y Thần không mấy bất ngờ, nàng liền gật đầu đồng ý rồi.

Lâm Minh Nguyệt nào ngờ nàng ấy lại đồng ý nhanh đến như vậy, gãi gãi ót, cười hỏi
" Người đồng ý nhanh như vậy? "
" Không được? "
" Tất nhiên là được.

Chỉ là đồ nhi thắc mắc người như thế nào không hỏi ta lí do xuống núi đâu.

Vả lại ta nhập môn cũng chưa được bao lâu, người liền cho ta xuống núi sao? "
Ngọc Y Thần liếc mắt nhìn nàng, nàng đã cho phép xuống núi, lại còn muốn hỏi nàng vì sao lại không hỏi lí do, muốn hay không nàng liền đổi ý, cho nàng ta ở đây tiếp tục làm việc.

" Chỉ cần không có ý đồ xấu, muốn đi đâu liền đi.

Ngươi thực lực so với tân đệ tử là hơn người, xuống núi sớm hay không cũng không quan trọng.

"
" Ta tất nhiên không có ý đồ xấu, điểm này ngươi có thể an tâm, chỉ là muốn xuống tìm một ít vật liệu mà thôi "
Lâm Minh Nguyệt nói ra này lời nói cũng là ở giải thích nàng nguyên do xuống núi.

Ngọc Y Thần là người thông minh, nàng rất nhanh liền nhận ra được, nàng đồ đệ là đang hướng nàng thông báo.

" Hảo, đi nhanh về nhanh "
" Hảo "
.........!
Sáng hôm sau, trước khi xuống núi nàng đã ở dặn dò Lâm Nhược Vũ cho người đem cơm nước cho sư phụ đúng giờ.


Lâm Nhược Vũ ban đầu muốn cùng nàng xuống núi, nhưng nàng vẫn là không đồng ý.

Nàng lần này xuống núi là đến Bắc Vực một chuyến.

Nàng nghe Bích Dao báo lại, ở đó xuất hiện một cái bí cảnh, quan sát thấy bí cảnh này có vẻ là thuộc về một môn phái cổ xưa nào đó.

Lâm Minh Nguyệt muốn đến đó một chuyến xem có hay không thu hoạch được bảo vật.

Nàng vừa rời khỏi Thiên Quang môn, bóng dáng bạch y nữ tử cũng vừa vặn biến mất.

Lần này ngự kiếm, xuống núi liền không đến nửa ngày.

Lâm Minh Nguyệt dừng chân tại một thôn trấn nhỏ, so với Nghĩa Thành quả là một trời một vực.

" Trấn tuy nhỏ nhưng thật náo nhiệt " nàng nhìn trẻ con ở chơi đùa cùng nhau, mặt cũng mang theo ý cười.

Đi được vài bước, liền bị một tiểu cô nương va phải.

Lâm Minh Nguyệt nhanh tay liền nắm lấy tay tiểu cô nương, đem nàng kéo vững ở nàng trong lòng.

Bất ngờ bị một người xa lạ ôm lấy, tiểu cô nương sợ hãi, chuẩn bị khóc ra đến thì Lâm Minh Nguyệt đã lấy ra một xâu kẹo hồ lô đung đưa trước mắt nàng, nói
" Tiểu bằng hữu không khóc, ta đây tặng ngươi một xâu kẹo hồ lô " nàng thả nhóc con xuống đất, tay cầm kẹo đưa cho nàng.

Tiểu hài tử luôn là dễ dãi, thấy đến kẹo hai mắt liền phát sáng, vui vẻ cầm lấy xâu kẹo, nói cảm ơn.

" Cảm ơn tỷ tỷ "
" Ngoan " Lâm Minh Nguyệt xoa xoa nàng tóc, hài tử nhà ai như vậy đáng yêu đâu.

Tiểu hài tử lúc này mới nhìn đến dáng vẻ của Lâm Minh Nguyệt.

Vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp, nàng là ở trong thôn đẹp nhất nữ tử mà nhóc con từng nhìn thấy.

" Tiểu bằng hữu có biết quán trọ ở đâu không? Ta muốn tìm một phòng "
" Biết a, để tiểu Chu dẫn ngươi đi " nhóc con một tay cầm kẹo, một tay bắt lấy tay Lâm Minh Nguyệt, tung tăng mà chạy nhảy.

Lâm Minh Nguyệt bị hành động của nhóc con làm bật cười, tùy ý để nàng dắt tay.

Suốt đoạn đường đi, nàng và tiểu Chu trò chuyện rất vui.

Lâm Minh Nguyệt biết được ba mẹ tiểu Chu là ở kinh doanh quán trọ, mà tiểu Chu tên họ gọi là Đường Nhan Chu.

Nàng còn có cái tỷ tỷ gọi là Đường Nhan Hạ.

Đến rồi quán trọ, tiểu Chu buông ra tay nàng, chạy đến bổ nhào vào lòng mẫu thân nàng mà làm nũng.

" Nương "
" Tiểu Chu đi chơi vui không? " Đường mẫu sủng nịch xoa nắn gương mặt nữ nhi.

" Là rất vui, tiểu Chu còn gặp được một tỷ tỷ rất xinh đẹp " tiểu Chu chỉ tay về phía Lâm Minh Nguyệt đang đứng ở cửa.

Đường mẫu nhìn đến nàng ăn mặt cùng khí chất liền biết là không phải tầm thường nhân vật.

Hướng nàng chào hỏi
" Khách quan ở thuê phòng? "

" Ân, là muốn thuê phòng để nghỉ ngơi vài ngày "
" Vừa vặn chúng ta còn một gian phòng hảo hạn, khách quan có hay không muốn thuê? "
" Hảo "
" Vậy chúng ta cho người đi giúp khách quan chuẩn bị phòng "
Đường mẫu rời đi gọi người làm chuẩn bị phòng, để lại tiểu Chu cùng nàng chơi đùa.

Lúc này Đường phụ cũng là về đến nhà, nhìn thấy nữ nhi cùng một cô nương lạ mặt cười giỡn, gọi tên nàng.

" Tiểu Chu "
Nghe được âm thanh quen thuộc, tiểu Chu liền quay đầu lại nhìn, nhận ra là nàng cha, vội chạy đến.

" Cha đã về, tiểu Chu nhớ cha a "
" Cha có mua bánh cho tiểu Chu đây " Đường phụ đưa cho nàng túi bánh, tiểu Chu có bánh liền cầm lấy chạy vào nàng phòng.

Đường phụ nhìn hài tử như vậy vui vẻ lòng cũng vui vẻ theo.

Hắn lúc này nhìn Lâm Minh Nguyệt, cười nói
" Cô nương là đến thuê phòng? "
" Ân " Lâm Minh Nguyệt cũng lịch sự gật đầu chào hắn.

Thấy được nàng không phải là người khó gần, Đường phụ cũng là cởi mở với nàng hơn.

Cũng một phần là thấy nàng cùng hắn nữ nhi chơi đến vui vẻ mới gỡ xuống phòng bị.

" Cũng đến giờ cơm chiều, ta liền cho người đem cơm lên cho cô nương "
" Không cần thiết, ta ở đây dùng cơm " nàng muốn hít thở không khí một ít, ở suốt trong phòng cũng quá ngột ngạt đi.

" Hảo "
Nàng hôm nay dùng bữa phi thường náo nhiệt.

Vốn là nàng một mình ăn cơm, lại thấy tiểu Chu lôi kéo nàng tỷ tỷ đến giới thiệu với nàng.

So với tiểu Chu thì tiểu Hạ an tĩnh và có phần nhút nhát.

Xong việc, tiểu Chu không những không rời đi mà còn nói với cha mẹ nàng muốn cùng nàng ăn cơm.

Bọn họ ban đầu vốn không đồng ý, sao có thể khiếm nhã với khách quan như vậy.

Nhưng dưới sự nài nỉ của tiểu Chu thì bọn họ bất đắt dĩ đành đồng ý.

Nàng cũng là không ý kiến, cùng họ cùng nhau dùng bữa.

" Ta là cha của tiểu Chu và tiểu Hạ, gọi là Đường Đại Tam.

Đây là ta nương tử Mặc Gia Linh "
" Ta họ Lâm tên Minh Nguyệt, có thể gọi ta như thế nào đều được "
" Hảo, vậy liền gọi Lâm tiểu thư đi "
Lâm Minh Nguyệt gật gật đầu, vừa không quá thân mật vừa ở tôn trọng, nàng thực hài lòng.

Bữa cơm diễn ra vui vẻ, tiểu Hạ cũng đã thả lỏng với nàng, đôi khi sẽ cùng tiểu Chu thay nàng kẹp đồ ăn.

Lâm Minh Nguyệt thực thích hài tử như Nhan Chu và Nhan Hạ, vừa đáng yêu lại còn thông minh lanh lợi.

- -------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK