• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nam Nhứ lại ngủ trong lồng ngực Lê Vân cả đêm.
Nàng không có tính ở sạch, nhưng bình thường cũng rất yêu sạch sẽ.

Nhưng mà nàng lại cứ để một thân toàn vết máu chưa tắm rửa mà ngủ cả đêm....Cư nhiên cũng không có nửa điểm cảm thấy không khỏe.
Nàng thay đổi rồi.
Nam Nhứ tự hỏi ba giây, đem nguyên nhân lên trên đầu Lê Vân.
Đều là do lồng ngực cùng mùi hương của hắn quá thoải mái.
Nàng nhìn sắc trời bên ngoài ——
Có lẽ là ngày hôm nay lăn lộn khá nhiều, nàng tỉnh lại khi trời vẫn còn tối.

Sắc trời đã được nửa sáng, mắt thấy mặt trời dần mọc, Nam Nhứ nhanh chóng rời khỏi đây.
Lúc chuẩn bị rời khỏi đây mới phát hiện, Lê Vân ôm nàng thật chặt, bàn tay chặt chẽ mà che chở nàng, ngón tay sạch sẽ dính máu, dính vào bộ lông của nàng.
Nam Nhứ phải mất chút công phu mới từ tay hắn thoát ra.
Bởi vì toàn thân toàn vết máu, nàng cũng không có trở lại ký túc xá luôn, mà đến suối nước nóng bên trong thiên viện của Lê Vân rồi bắt đầu rửa sạch sẽ.
Chờ làm sạch vết máu, nàng lập tức khỏi đỉnh núi, trở về ký túc xá, hóa thành hình người, sửa sang lại y phục.
Vừa mới xong xuôi, Chu Thắng Nam cùng Du Duyệt liền tới gõ cửa phòng nàng, kêu nàng cùng đi ăn cơm sáng.
Du Duyệt ngáp, nhỏ giọng nói thầm nói: “Chờ lát nữa cơm nước xong lại leo lên núi, mỗi lần đều mệt muốn chết.”
Chu Thắng Nam nói: “Có lẽ là sư phụ muốn rèn luyện chúng ta, tôi luyện ý chí của chúng ta.

Tập võ chi đạo, vất vả như này cũng không tính là cái gì.”
“Ta biết vất vả chút cũng không sao……” Du Duyệt lại nói, “Nhưng không phải mỗi lần thấy sư phụ đều hư đến hoảng sao?”
Tâm tình học sinh dở Du Duyệt xuất phát từ một loại sợ hãi chủ nhiệm lớp, cho nên chính mình tìm đồng đội nổi giận: “Đúng không, A Nhứ? Có phải muội cũng có chút sợ sư phụ đúng không?”
Nam Nhứ: “……”
Sợ Lê Vân?
Ngại quá, nàng mới từ trong lồng ngực Lê Vân bò ra xong.
Nhưng là loại quan hệ này cũng không thể nói cho ai biết, cũng không thể nói thẳng, Nam Nhứ đành phải lừa gạt cho qua.
Tổ bạn tốt ba người lại nói chuyện trong vô nghĩa, ăn xong cơm sáng, lại cùng mọi người đi lên núi.
Dọc theo đường đi, hiển nhiên là cảm xúc của khốc tỷ Chu Thắng Nam có chút kích động.
Bước chân nàng nhanh như bay, hận không thể ném mọi người xuống, là người đầu tiên đến Diênc Võ Trường để đi học.
Thiếu nữ ghét học Nam Nhứ, không hiểu: “Nàng đi nhanh như vậy làm cái gì?”
Du Duyệt nói: “Muội không biết sao, căn cứ theo lệ thường, khóa học thứ hai của Đạp Tuyết Phong chính là tập kiếm.

Thắng Nam là một cái kiếm si, nói vậy nàng so tất cả mọi người muốn tới khóa học này nhất.”
…… Cái này.
Nàng còn tưởng rằng Lê Vân sẽ tiếp tục làm bộ dáng cái gì cũng mặc kệ, sẽ lại cho bọn họ xem《Thái Huyền Tông ngàn năm chí》để ngộ đạo chứ.
Mắt thường có thể thấy được tình thần Nam Nhứ dần đi xuống.
Đừng nghĩ đến việc luyện kiếm.
Đừng nghĩ đến việc luyện kiếm.
Đừng nghĩ đến việc luyện kiếm.
Nam Nhứ thất học đưa ra nghi vấn: “Ta có phải đến…… Ừm, đo kiếm cốt gì không?”
Lúc tuyển chọn nhập môn Thái Huyền Tông, chỉ cho bọn họ đo linh căn.

Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm coi tiểu thuyết của nàng, kiếm tu, hẳn là phải có kiếm cốt?
Du Duyệt kinh ngạc mà liếc nhìn nàng một cái: “Cái gì kiếm cốt?”
Nam Nhứ tựa như một tiểu hài mới được giáo dục chín năm, lắp bắp nói:“A…… Chính là loại, căn cốt là lùng để luyện kiếm? Xem kiếm cốt, liền biết có thích hợp để luyện kiếm hay không.

Chúng ta không cần đo một cái sao?”
“Nga……” Du Duyệt cười nói, “A Nhứ, có phải muội xem từ thoại bản nào phải không? Trên người chúng ta, không có loại đồ vật như kiếm cốt này.”
Nam Nhứ: “A?”
Du Duyệt thấy nàng có vẻ mặt giống như bộ dáng tiểu ngốc tử, đành phải lao lực phổ cập cho nàng một khóa về kiếm tu.
Kiếm tu, ai cũng biết, nghèo.
Một bộ phận có nguyên nhân rất lớn là, những người học kiếm đều là người nghèo, không có truyền thừa gì.
Cho nên thứ hạng ở cửa của kiếm tu thập phần thấp, cho dù là nông phu nhặt nhánh cây hay cành cây gì ven đường đều có thể tự mình luyện kiếm ——
Người đúng đắn luyện kiếm, thật nhiều khổ a!
Khổ ha ha, hạ qua đông đến, một khắc đều không thể nới lỏng.

Toàn viên nội cuốn, có thể nói là vua của những vị vua.
Kiếm cốt này, có cũng có, nhưng không phải ở tiểu tu sũ Luyện Khí kỳ.
Mà phải tới Trúc Cơ kỳ, mở kiếm phủ, mới có thể biết được có kiếm cốt hay không.
Có không ít kiếm tu tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, vừa mở kiếm phủ thấy, bất ngờ chưa, không có kiếm cốt, đổi nghề đi thôi.
Còn chưa nói, nỗ lực tu luyện mười mấy năm, thậm chí là vài thập niên, tất cả đều uổng phí a.
Thật nhiều tàn khốc a.
Mà muốn tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, cũng không phải dễ dàng.
Nhưng mà thiên phú, chính là không nói đạo lý.

Ngươi không có chính là không có, có nỗ lực như thế nào, cũng không có biện pháp tiến thêm, chỉ có thể bị bắt phải đổi nghề.
......Rất giống lão trung niên trên lưng nhỏ cõng khoản vay mua nhà mua xe cộ, bởi vì vô tình bị giảm biên chế mà chỉ có thể chạy biệt tăm biệt tích.
Nhưng tàn khốc cỡ nào, cũng không thắng nổi nhiều người muốn học luyện kiếm.
Bởi vì học luyện đan, luyện khí, pháp thuật đều là xem linh căn, linh căn càng thuần túy càng tốt.

Đơn linh căn là thiên chi kiêu tử, song linh căn là nhân tài ưu tú, tam linh căn miễn cưởng có thể sử dụng, mà tứ linh căn, ngũ linh căn hoàn toàn chính là cá tạp.
Cá tạp muốn tu tiên, các đại môn phái đều không thu.
Quan ngại về con đường tu luyện quá mê người, ai cũng đều sôi nổi đi trên con đường kiếm tu này, còn có số ít, đi làm đao tu, thể tu cũng khổ mà sống cũng mệt, có thể ở Tu Tiên giới xây gạch làm nhà cũng khó.
Nam Nhứ vừa nghe Du Duyệt nói như vậy, quả thực cũng muốn chuyển nghề.
Nàng không muốn luyện kiếm, nàng muốn luyện đan!
Vì sao đời trước nàng chịu 996* khổ, đời này lại còn phải đi lăn lộn a, ô ô ô.
*996: 9h sáng đi làm, 9h tối về, liên tục trong 6 ngày.
Nàng càng nghĩ càng không vui, thế nên tới trên núi, nhìn đến Lê Vân, nàng trước tiên cũng không hút thuốc giảm đau, mà là bắt đầu suy sụp cái mặt, như có mối thù sâu nặng.
Lê Vân tự nhiên cũng lưu ý đến biểu tình vừa rồi của nàng.
Biểu tình này, cũng không có chút giống trong mơ.
Hắn nhớ tới giấc mơ chính mình bị giết chết, bất động thanh sắc mà thu hồi ánh mắt.
Nam Nhứ cũng không biết mình bị hắn yên lặng theo dõi, đứng ở trong đám người, cầm lấy kiếm gỗ mà con rối phát cho, luyện tập dùng.
Kiếm gỗ này cũng thật là.....Giản dị, tự nhiên.
Thoạt nhìn giống như món đồ chơi xủa hài đồng ở thế gian, nhưng trong lượng nặng hơn.

Đợi cho các đệ tử cầm kiếm trong tay, Nam Nhứ nhìn thấy Lê Vân nhấc đoạn kiếm bên hông.
“Hôm nay luyện kiếm, chiêu đầu tiên.”
Hắn nói không nhiều lắm, dứt lời liền nhấc kiếm, nâng về phía trước.
Rõ ràng đoạn kiếm này không có kiếm phong, chỉ vô cùng đơn giản nâng một cái, chung quanh thoáng chốc yên tĩnh lại.
Nhát kiếm này, phảng phất đem không khí trước mắt bổ ra ranh giới rõ ràng của hai thế giới, kiếm phong không tồn tại mang theo duệ kiếm ý cuồn cuộn, dường như muốn phá tan hư không.
Ngay sau đó, hắn thu hồi kiếm trong tay.
Lúc này, lại giống như gió xuân phất liễu, một dạng nhẹ nhàng mềm mại, chỗ vừa mới bị bổ ra, đã không lưu lại chút gì.
Nhất cử nhất động, một bước vừa thu lại rất xuất sắc, đều trong một cái chớp mắt.
Tất cả mọi người không có thấy rõ.
Nhưng mọi người…… Lại đều thấy rõ.
Nam Nhứ nhìn hắn, thấy mái tóc trắng bị gió thổi bay, đôi môi mỏng hơi hé mở, dung mạo anh tuấn thanh lãnh cao khiết trong trẻo như ánh trăng của chân trời.
Cho đến lúc này nàng mới bừng tỉnh nhớ lại, Lê Vân.....đã từng là kiếm tiên a.
Chúng đệ tử xung quanh cũng lộ ra biểu tình giống nàng.
Đó là một loại thần phuch tuyệt đối với cảnh giới đó ——
Dù cho người trước mắt này, tu vi hoàn toàn biến mất.
Mọi người ở đây vẫn còn mở rộng tầm mắt thấy việc đời kinh ngạc mà cảm thán, bỗng nhiên, nghe hắn nhàn nhạt nói: “Luyện tập nâng kiếm 500 lần, mới có thể rời đi.”
Nam Nhứ: “……”
Tôn kính đối với kiếm tiên nhanh chóng sụp đổ.
Nàng! Không! Muốn! Làm! Kiếm! Tu! A!!!
……
Giáo thụ để thử xong, Lê Vân liền rời.
Hắn giống như hoàn toàn mặc kệ bọn họ, dạy xong đi, nhiều thêm một khắc cũng không dừng, chỉ để lại chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau.
Hắn đi rồi, có đệ tử cần mẫn, tỷ như Chu Thắng Nam, nàng đã hoàn toàn bị mị lực của Lê Vân thuyết phục, bắt đầu chăm học khổ luyện, cuốn sinh cuốn chết, nghiễm nhiên lại cuốn ra một loại quên cảnh giới của mình.
Còn đệ tử có chút tầm thường, tỷ như Lục Nhân Giả, tỷ như Du Duyệt, dưới dẫn dắt của cuốn vương, cũng đã bắt đầu cẩn trọng luyện tập.
Dù sao hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên.....A không phải, là ngày hôm sau.
Ít nhiều cũng đã có chút thái độ học tập.
Chí có Nam Nhứ lão cá mặn vạn năm, vừa thấy Lê Vân rời đi, trong lòng đã bắt đầu nổ pháo hoa.
Hắc hắc.
Có thể sờ cá!
Nàng làm bộ làm tịch luyện kiếm vài cái, còn chưa đến mười lần, tay đã bắt đầu nhức mỏi.
Kiếm gỗ này cũng không biết làm từ chất liệu gì, càng dùng càng cảm thấy nặng, tuy nhiên luyện tập qua vài lần, phảng phất giống như cầm quả tạ, nàng gần như không thể cử động thanh kiếm này.
Nàng nghiêng đầu nhìn mấy người Chu Thắng Nam, trừ bỏ cuốn vương Chu Thắng Nam, tình huống của những người khác cũng không sai biệt lắm so với nàng, đều thở mệt nhọc, buông kiếm gỗ ngồi nghỉ ngơi.
Nam Nhứ lập tức triển kỹ thuật diễn xuất.
Mắt xem năm đường, tai nghe tám hướng, người xung quanh đi nghỉ ngơi, nàng cũng đi theo nghỉ ngơi, nếu không có người nghỉ, nàng lại đi làm vài ba động tác luyện kiếm.
Đệ tử hiện tại cũng còn nhiều.
Mặc dù có một nhóm đi rồi, nhưng dư lại vẫn còn khá đông người.

Lúc còn nhiều người, một cái du thủ du thực* sờ cá xen lẫn trong đám người, có liếc mắt một cá, cũng không có ai nhận ra.
*Du thủ du thực: ăn chơi nhưng không làm.

Chỉ có chị em tốt Du Duyệt đồng dạng giống cá mặn, nàng ngẫu nhiên sẽ liếc mắt Lục Nhân Giả một cái, rồi lại liếc nhìn nàng bằng ánh mắt một lời khó nói hết.
Nam Nhứ cũng không để trong lòng.
Nàng cũng không có quấy nhiễu ai.
Ai có chí nấy!
Muốn làm cá mặn có gì sai sao?
Cứ như vậy luyện kiếm tận một ngày, chúng đệ tử cuối cùng cũng lục tục luyện xong, cùng nhau kéo một thân mệt mỏi xuống núi.
Luyện kiếm quá mệt mỏi, thế nên ban đầu ai náo nhiệt lên núi, giờ xuống núi cũng không ai nói với ai câu nào.
Tới lúc ăn cơm, thậm chí còn có người lấy đũa còn không đứng dậy được, lại cầm cái muỗng, gian nan mà ăn cơm, hận không thể lập tức nằm xuống để người khác đút cơm cho.
Cũng chỉ đến lúc ăn cơm, mọi người mới khôi phục được một chút rồi quay sang nói chuyện phiếm với nhau.
Vì thế Nam Nhứ cùng Du Duyệt đang lấy muỗng ăn cơm nghe được mà khiếp sợ, cuốn vương Chu Thắng Nam này ——
Cư nhiên còn luyện thêm một trăm lần!
Nhìn đối phương nhẹ nhàng giơ đũa, hai thái kê (cùi bắp) liếc mắt nhau một cái, đau đớn kịch liệt mà tự thừa nhận mình chính là phế vật.
Tới buổi tối, các đệ tử đều về phòng nằm.
Mọi thanh âm đều đã im lặng, Nam Nhứ lặng lẽ hóa nguyên hình, chuồn êm ra ngoài.
Ban ngày nàng vẫn luôn sờ cá, tới lúc ra ngoài cũng không có chút mệt.
Hơn nữa, luyện kiếm cũng không cần yêu cầu sử dụng linh lực, chỉ đơn giản là động tác tay chân, thân thể co duỗi cũng không có vấn đề gì.
Từ lúc tối hôm qua, linh lực của Lê Vân di chuyển trong thân thể nàng, linh lực xao động của nàng giống như bị chấn trụ, ngoan ngoãn không dám nhúc nhích.
Chờ nàng quen cửa quen đường mà đi đến sân nhà của Lê Vân, đang muốn đi vào, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.
Cũng chỉ có một người.
Nghe.....Như là bằng hữu của Lê Vân.
Cái này.
Hắn có bằng hữu a????
Nam Nhứ chấn kinh rồi.
Xem hắn cô đơn một mình như vậy, nàng còn tưởng rằng hắn không kết giao với ai bên ngoài cơ chứ.
Tuy vậy......
Có bằng hữu ở đây, nàng đi vào có không tốt lắm thì phải.
Nam Nhứ do dự một lát, định rời đi.
Nàng vừa mới quay người lại, liền nghe thấy tiếng Lê Vân ở đằng sau kêu nàng: “Sơ Thất.”
Không biết hắn thấy nàng từ lúc nào.
Nam Nhứ quay đầu, vừa lúc đối mặt với đôi mắt của hắn.

Hắn ngồi ở kia, ở xa xa nhìn nàng, vậy mà còn có thể chuẩn xác bắt được hình bóng của nàng.
Hắn nói: “Lại đây.”
Sau đó Nam Nhứ cảm thấy mình như bị trúng cổ, theo bản năng mà nghe theo lời hắn, đi đến chỗ của hắn.
Không đúng.
Nam Nhứ đi vài bước mới phản ứng được, nàng cũng không phải sủng vật của hắn, nghe lời như vậy làm gì.
Nàng dừng tại chỗ, đứng yên.
Hai người bên cạnh Lê Vân cũng xoay người nhìn xem nàng.
Một người mặc bạch y, vóc người cao lớn, tướng mạo đường đường; một người khác mặc một kiện áo choàng xám, ngũ quan không thể nói là xấu, cũng có thể xứng với hai từ anh tuấn, nhưng không biết vì sao, nhìn không ra một tia soái khí, chỉ cảm thấy hắn cà lơ cà phất, thoạt nhìn giống như không đáng tin cậy.
Người bạch y nhìn nàng, cười: “Thì ra kiếm quân thật sự nuôi mèo, mèo nhỏ này cũng thật xinh đẹp.”
Hắn ngồi xổm xuống, tựa hồ như muốn sờ nàng, Nam Nhứ nhanh nhẹn né tránh.
Hắn muốn sờ nàng, Nam Nhứ lại cảm thấy không thích, dứt khoát nhảy lên đầu gối Lê Vân.
Người bạch y sửng sốt, tay vẫn còn giơ ở giữa không trung, cười nói: “Ta nói kiếm quân, như thế nào đột nhiên lại nuôi mèo, mèo nhỏ này cũng thật có linh khí.”
Hắn nửa thử nửa hiếu kỳ, nói: “Vừa vặn, ta nghe nói kiếm quân nuôi miêu, mang theo đồ cho nó làm chỗ ngủ……”
“Không cần.”
Ngón tay Lê Vân dừng ở cổ mèo nhỏ, nhẹ nhàng gãi gãi nó.

Hắn nói: “Sơ Thất không thích dính vào đồ vật có hơi thở của người khác.”

Nó chỉ thích ăn vạ trên người hắn.
Tối qua trên chiếc giường kia, thiếu chút làm nó rớt nửa cái mạng.
“Như vậy sao……”
Người bạch y cười cười.
Hắn lại cùng Lê Vân hàn huyên vài câu, thấy Lê Vân dường như không có hứng thú, biết điều mà cáo từ rồi rời đi.
Hắn vừa đi, người áo xám rốt cuộc mới nói chuyện: “Chậc, ta thật là phiền chết cái tên Viên Quân Ninh, giả mù sa mưa, ngụy quân tử*.”
*Giả mù sa mưa, ngụy quân tử: Chơi giả tạo, bề ngoài chín chắn nhưng bên trong dối trá, quỷ quyệt, khó lường.
Người áo xám quen thuộc mà ngồi ở bên cạnh Lê Vân, tự mình rót trà: “Ngươi nói hàn độc của ngươi được giảm bớt? Đưa tay đây, để ta nhìn xem.”
Lê Vân đem bàn tay đặt ở trên bàn, lộ ra cổ tay.
Ngón tay người áo xám đặt trên cổ tay hắn, nhắm mắt lại.
Qua một hồi lâu, người áo xám sắc mặt vui sướng mà mở to mắt, đôi mắt bóng loáng: “Kinh mạch ngươi cư nhiên thật sự thông được một chút!”
“Ngươi nói, hàn độc của ngươi được cởi bỏ…… Có liên quan đến con mèo này?”
Người áo xám lập tức nhìn về phía nàng, đôi mắt quay tít, thoạt nhìn hắn thập phần muốn đem nàng đi giải phẫu thành tám khối.
Mà hắn cũng thật sự nói: “Không bằng ngươi đem này con mèo này tặng cho ta, ta giải phẫu một chân nó nhìn xem?”
......Từ đâu ra một tên quái nhân y học đây!
Nam Nhứu co rụt đầu trong lồng ngực Lê Vân, chuyển đầu đi, không để ý đến hắn.
“Hàn Ngọc,” Lê Vân sờ sờ sống lưng nàng, liếc nhìn hắn một cái, “Sẽ không có chuyện đấy đâu, ngươi có thể câm miệng được rồi.”
Người áo xám được gọi là Hàn Ngọc, hậm hực mà sờ sờ cái mũi.
Hắn lại sờ sờ trong túi trữ vật của mình, bóc từ bên trong ra một thứ gì đó.
Hàn Ngọc đem đồ vật giơ đến gần nàng: “Hắc hắc, nghe nói ngươi nuôi mèo, ta liền đến Lưu Diễm Đảo tìm đồ vật mà đám gia hỏa linh thú kia thích ăn.”
Đồ vật này nhìn giống như đường, màu xanh lá mạ, nghe hương vị thật tươi mát, lại ẩn ẩn có chút mê say.
Nam Nhứ mới vừa rồi còn trốn tránh hắn, hiện tại lại không nhìn được tò mò mà đem đầu thò lại gần.
Thấy mèo nhỏ thích, Hàn Ngọc hào phóng nói: “Ta đem chỗ này, tất cả đều cho ngươi.”
Lê Vân lãnh đạm mà cự tuyệt hắn: “Ta nói, Sơ Thất không thích dính đồ vật có hơi thở của người ngoài.”
Nam Nhứ vội vàng duỗi móng vuốt lay lay đồ vật.
Đồ ăn cho mèo a!
Nàng muốn ăn!
Nàng còn chưa có ăn qua đồ ăn vặt cho mèo đâu.
Này ngửi lên làm nàng khó có thể kiềm chế.....Chẳng lẽ đây lại là kẹo bạc hà* cho mèo?
*Cỏ mèo (  ̄▽ ̄)
“Ai nói Sơ Thất không thích?” Hàn Ngọc cười ha hả, “Ngươi xem, này còn không phải thật sự thích?”
Thật sự thích?
Trong lòng Lê Vân hơi hơi nghẹn.
Hắn cúi đầu nhìn mèo nhỏ trong lòng ngực.
Ngón tay mèo nhỏ ấn ấn viên kẹo, đầy mặt vô tội mà nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt ánh kim.
“Sơ Thất, không được ăn.”
Hắn tịch thu, gần như khiển trách mà nhéo nhéo tai nó.
Hắn nói: “Về sau không cho ngươi chạm vào đồ của tên có bệnh cho.”
“Ấy ấy!” Hàn Ngọc hô to, “Ngươi nói rõ ràng cho ta, cái gì kêu là có bệnh!”
Lê Vân không để ý Hàn Ngọc, nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí hơi lạnh: “Ăn đồ vật của hắn, chỉ không trong chốc lát, chân của ngươi sẽ bị hắn cắt thành mười hai phần.

Nhớ kỹ?”
Nam Nhứ: “……”
Nàng bị tịch thu đồ ăn vặt, khóc không ra nước mắt.
Đáng giận.
Nàng muốn cấp báo!
Người này đe dọa, uy hiếp mèo con!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK