• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Nhứ chìm đắm ngủ một giấc, lại thực ngứa.

Ngủ đến chìm đắm là do mệt mỏi.

Còn ngứa, loại cảm giác này, là do chỗ bị thương kết vảy, thịt non như muốn mọc ra ngoài.

Một khi ngứa, nàng liền muốn cào.

Nhưng mà ngứa là từ bên trong truyền ra, nàng muốn cào cũng không được.

Vì thế bị Lê Vân phát hiện, mèo nhỏ ngủ không an phận, móng cuốt cào tới cào lui, thân hình ấm áp nằm ở trên người hắn, lăn lộn khắp nơi.

Hơn nữa cũng không biết là tức giận với ai ở trong mơ, trong cổ họng lại phát ra vài tiếng nói mớ, lại tức giận mà gầm nhẹ.

Hắn bị nó nháo đến mức không có biện pháp, ấn nó xuống, lại rót một tia linh lực vào trong kinh mạch của nó.

Mèo nhỏ rất mau liền an tĩnh.

Lê Vân bị nó xua tan cơn buồn ngủ, đơn giản mà ôm mèo, rồi ngồi dậy, tùy tay mở một quyển sách rồi đọc.

Vốn dĩ tu sĩ cũng không quá yêu cầu cao về giấc ngủ.

Đối với tu sĩ tu vi càng cao mà nói, tu luyện bản thân, chính là phương thức khôi phục linh lực tốt nhất.

Chẳng qua sau khi trúng hàn độc, hắn vô pháp tu luyện, ban ngày cùng đêm tối dài đến vô tận kia, hắn ngoại trừ đọc sách, cũng chỉ có thể ngủ say.

Sau khi ngủ say, phảng phất như rơi vào một mảnh băng hà không thấy ánh mặt trời.

Hàn ý giống như bắt đầu từ trong hư không xông vào hắn, giống như băng cứng ngàn năm không hóa, lan tràn dọc theo đầu ngón tay hắn, đông lạnh tu vi của hắn, đông lạnh thần thức của hắn, đông lạnh tâm của hắn.

Mà hiện tại.......

Hắn cũi đầu nhìn mèo nhỏ trong lồng ngực.

Mèo nhỏ ghé vào trong lồng ngực hắn, bộ lông màu kim theo hô hấp của nó mà hơi phập phồng, phảng phất như một vòng mặt trời nho nhỏ.

Thân thể hắn không hề lạnh băng, tu vi cùng thần thức đều có thể phóng xuất.......

Lê Vân bắt đầu vận linh lực, để cho linh lực vận chuyển xung quanh cơ thể hắn.

Hắn đánh giá một chút, tu vi đã khôi phục đến Trúc Cơ sơ kỳ.

Linh lực vận chuyển trong kinh mạch tuy rằng gian nan, nhưng chung quy vẫn có thể hoàn chỉnh mà vận hành ——

Như này có nghĩa là, hắn có thể tu luyện.

Từ một người bị danh y kết luận là phế nhân không thể tu luyện lại, khôi phục đến tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng thần sắc của Lê Vân cũng chưa có nhẹ nhàng đi bao nhiêu.

Trúc Cơ kỳ, còn quá yếu.

Nếu Nam Nhứ là có hoàn cảnh khác, giấu diếm thân phận tiến vào Thái Huyền Tông, đại biểu cho người sau lưng nàng, không thể khinh thường.

Hoặc là, bản thân người tên Nam Nhứ này, không thể khinh thường.

Từ ban đầu học kiếm, ưu điểm lớn nhất của hắn, chính là cũng không khinh địch.

Cho dù đối đầu với bất kì dạng địch nào, sư tử vồ thỏ hắn cũng đều dùng hết toàn lực.

Hắn xoa chỗ đứt gãy của Trảm Phong, trong lòng ra một cái quyết định.

Thực lực của kiếm tu, tất cả đều dựa vào kiếm trong tay.



Lúc này hắn muốn thu thập nguyên liệu, đúc lại Trảm Phong.

.......

Cứ như thế qua mấy ngày.

Hôm nay, các đệ tử đi vào Đạp Tuyết Phong luyện kiếm, bỗng thấy con rối giơ tay thông báo cho bọn họ: “Từ hôm nay trở đi đến mùng mười tháng sau, ngô muốn đi xa, chư vị tự đi luyện tập hoặc nghỉ ngơi.”

Các đệ tử nghị luận sôi nổi: “Sư phụ muốn rời khỏi nhà?”

“Tự đi nghỉ ngơi? Ha ha, như này là đại biểu cho chúng ta có thể nghỉ phải không?”

“Còn có một cái là tự đi luyện tập, có phải ngươi liền giả vờ không thấy được có đúng không?!”

Nam Nhứ xen lẫn trong đám người, nghe thông báo kia, có điểm dại ra.

Lê Vân muốn rời khỏi nhà?

Nhưng tối hôm qua…… Hắn còn tốt a, trước sau như một mà ôm nàng ngủ, cái gì cũng chưa nói.

Nào có ai nuôi sủng vật như vậy?

Rời khỏi nhà liền tùy tiện mà đem sủng vật ném xuống!

“A Nhứ,” Du Duyệt đứng ở bên người nàng, “Muội nói sư phụ rời khỏi nhà, là hắn muốn đi đâu a?”

Nam Nhứ hừ nhẹ một tiếng: “Ta làm sao mà biết.”

Du Duyệt nhạy bén mà đã nhận ra tâm tình của nàng hình như không tốt lắm: “Sao muội có chút không cao hứng?”

“…… Ta mới không có không cao hứng.”

Nam Nhứ ra vẻ nhẹ nhàng: “Có thể nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, ta vui vẻ còn không kịp đâu.”

“A Nhứ.”

Hai người đứng ở một bên Chu Thắng Nam bỗng nhiên kêu tên nàng.

Nam Nhứ: “Há?”

Chu Thắng Nam nói: “Bộ dáng hiện tại này của muội, thật giống mấy ngày hôm trước lúc Tiểu Duyệt biết biểu ca của nàng không tới Thái Huyền Tông.”

Biểu ca của Du Duyệt kiêm vị hôn thê, lúc trước nói muốn tới Thái Huyền Tông chơi, kết quả tạm thời nói muốn đi Tiên Hội Bồng Lai trước, thả bồ câu* cho Du Duyệt.

*Lỡ hẹn.

Vì thế Du Duyệt rầu rĩ không vui chút nào, cả người đều trần ngập một cỗ sầu khổ không thấy được ở trong lòng.

Chu Thắng Nam từ trước đến nay chỉ yêu luyện kiếm, nói chuyện thập phần ít, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại là lời không kinh chết người thì không thôi: “A Nhứ, không phải ngươi thích sư phụ chứ?”

Nam Nhứ: “……”

Du Duyệt bừng tỉnh: “Khó trách A Nhứ không thích xem người khác, mỗi lần nhìn đến sư phụ, lại đều không dời mắt được. Còn có còn có, mỗi lần thời điểm A Nhứ gần sư phụ, trong ánh mắt đều sẽ thực vui vẻ, như là ánh mắt nhìn đến người trong lòng……”

Chị em tốt chính là chị em tốt, một khi phát hiện manh mối, lập tức đem mười tám bệnh trạng yêu thầm sư phụ của Nam Nhứ ra đếm kỹ, càng nói lại càng chắc chắn.

Nam Nhứ khó lòng giãi bày.

......Nàng thật oan a!

Cái gì mà ánh mắt xem người trong lòng, ánh mắt đó của nàng là xem thuốc giảm đau!

Mèo con cùng với thuốc giảm đau một chút cũng không có quan hệ đến giấc ngủ yên bình của nàng!

Chu Thắng Nam cùng Dư Duyệt lập tức dùng một ánh mắt “Ta hiểu ngươi mà đừng giả vờ ngạo kiều*” nhìn nàng.

*Ngạo kiều: kiểu giống stundere, ngoài lạnh trong ấm.

Nam Nhứ bị buộc đến bất đắc dĩ: “Ta thật sự không thích hắn.”

Nàng bị tên cẩu nam nhân Ma Tôn kia làm hại còn chưa đủ thảm sao.

Nàng mới không muốn cùng nam nhân có tên có họ trong quyển sách này nhấc lên quan hệ nam nữ. Giữa bọn họ chỉ là thuốc giảm đau bảo trì tình hữu nghị mà hỗ trợ lẫn nhau cho thật tốt thôi, Lê Vân giảm đau cho nàng, nàng giúp Lê Vân giải trừ hàn độc.

Nàng nói: “Ta không thích nam nhân.”

Hai người lại hiểu lầm ý nàng.

Chu Thắng Nam nói: “Mọi người đều biết, kiếm tu không thích người.”

Du Duyệt biểu tình hoảng sợ: “Không thích người? A Nhứ, chẳng lẽ ngươi thích yêu tu? Chính là yêu tu cùng nhân tu sẽ sinh ra nửa yêu, sẽ bị kỳ thị mất!”

Nam Nhứ: “…………”

Này mẹ nó bị hiểu lầm thành gì rồi.

Chính là nàng cũng không phải là người, nếu thích một yêu tu, hẳn là sẽ không có cách li sinh sản......Đi?

Ý nghĩ của Nam Nhứ bị Du Duyệt mang lên tầng cao mới.

Chờ nàng hồi phục lại tinh thần, hai cái quân sư quạt mo* này vậy mà còn bắt đầu bày mưu tính kế cho nàng.

*Quân sư quạt mo: người bày mưu.

Chu Thắng Nam cổ vũ nàng: “A Nhứ, thích vậy liền đuổi theo, không cần để ý ánh mắt của thế tục. Chúng ta là kiếm tu, chính là dám yêu dám hận, như vậy mới không tổn hao gì với đạo tâm. Như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai, muội đem nhiệm vụ mà sư phụ bố trí tăng lên gấp nhiều lầ, mỗi ngày cùng ta vung kiếm một nghìn lần, cứ như thế mãi, sư phụ nhất định sẽ nhớ kỹ ngươi!”



Cuốn vương đúng là cuốn vương.

Thành thật giống như trong sách.

Nam Nhứ: “…… Vậy... ta cảm ơn tỷ a.”

Chu Thắng Nam: “Không có gì, ngày mai muội muốn luyện kiếm cùng ta bao lâu? Không, ngày mai quá muộn, bắt đầu từ hôm nay luôn đi.”

Nam Nhứ: “Ta có thể lựa chọn luyện đan không?”

Chu Thắng Nam: “……”

Du Duyệt truyền thụ nàng công tâm chi thuật: “Sư phụ hiện tại mất đi tu vi, trở thành phàm nhân, trong lòng khẳng định là không dễ chịu. Muội muốn tiếp cận hắn, an ủi hắn, làm hắn cảm thấy ấm áp! Nói đến luyện đan, thiên phú của A Nhứ cao như vậy, muội nỗ lực nghiên cứu đan đạo, nói không chừng còn có giải trừ hàn độc cho sư phụ! Đến lúc đó, ân cứu mạng, bắt hắn lấy thân báo đáp!”

Không tồi.

Nếu không xem qua 80 bản tiểu thuyết cũng đặt không ra cốt truyện cũ như vậy.

Nam Nhứ: “…… Tỷ xem qua rất nhiều thoại bản a, cho ta mượn nhìn xem?”

Du Duyệt: “Được nha được nha!”

Sau đó Nam Nhứ dùng ma pháp đánh bại ma pháp, bắt đầu thảo luận luyện đan cùng Chu Thắng Nam, cùng thảo luận thoại bản với Du Duyệt, thành công mà làm đề tai kia bay xa đến vạn dặm.

Lại tiếp sau đó, Ô Đại Sài liền xuất hiện trước mặt nàng.

Ô Đại Sài tới lúc trời đã hơi tối, tuy rằng thân hình hắn thấp bé, nói như thế nào cũng là tu sĩ Nguỷen Anh, các đệ tử đều sợ đến hoảng.

Nam Nhứ lại không sợ hắn.

Nàng vốn tâm tình không tốt lắm, không muốn cùng người ngoài nói chuyện, nhìn thấy Ô Đại Sài liền nói: “Ngài lại tới làm gì?”


Ô Đại Sài tức giận nói: “Cho ngươi một đống bùa chạy nhanh, ngươi không tới Xích Đan Phong, không phải ta chỉ có thể tới Đạp Tuyết Phong sao.”

Nam Nhứ: “Nga. Có việc sao, không có việc gì đừng ngăn ta luyện kiếm, ta chính là kiếm tu.”

Ô Đại Sài: “……”

Chu Thắng Nam vừa rồi nghe Nam Nhứ lải nhải nửa ngày không muốn luyện kiếm, không muốn làm kiếm tu: “……”

Ô Đại Sài tức giận đến ngứa răng, nếu không phải Nam Nhứ hiện tại không phải là đệ tử của hắn, lại là cô nương nũng nịu, hắn cũng thật muốn cởi đế giày đập nàng vài cái.

Chung quy vẫn là lòng yêu tài làm tính tình hắn nhẫn nại: “Tháng sau bắt đầu Tiẻn Hội Bồng Lai, chủ nhà là Bách Thảo Cốc. Ngươi có muốn theo lão phu đi không?”

Nam Nhứ trong lòng vừa động: “Tiên Hội Bồng Lai?”

Lần trước nàng nghe Hàn Ngọc cùng Lê Vân nhắc tới, sau lại nghe biểu ca của Du Duyệt vì Tiên Hội Bồng Lai mà lỡ hẹn Du Duyệt, nàng cũng nghe Du Duyệt phổ cập một ít kiến thức.

Tiên Hội Bồng Lai, là hội lớn của đại lục Thiên Diễn, năm đại tông môn thay phiên làm ông chủ, rất nhiều tiểu môn phái cùng tán tu cũng tham dự, tỷ thí luận bàn, hai bên giao lưu, thương nghiệp đi tới......Toàn bộ đều có.

Nghe tới liền thấy rất náo nhiệt.

Hơn nữa, Lê Vân cũng rời khỏi nhà, vì sao nàng cũng không thể rời khỏi nhà?

Nam Nhứ nóng lòng muốn thử, lại hỏi: “Không phải trong tông môn có quy định phải là Trúc Cơ kỳ mới có thể xuống núi sao?”

Quy định Thái Huyền Tông, tiểu thái kê Luyện Khí kỳ không được xuống núi tặng đầu cho người khác.

Ô Đại Sài khoát tay: “Trong tông môn còn có quy củ, nếu có ba gã tu sĩ Kim Đan kỳ hộ pháp, đệ tử Luyện Khí kỳ cũng có thể xuống núi.”

Chẳng qua các tiểu đệ tử giống nhau, tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không có quen biết được mấy người, càng đừng nói là được tu sĩ Kim Đan kỳ hộ pháp.

Có thể thấy được ý của quy củ này, là ở trước mặt người nào đó không có hiệu quả.

Ô Đại Sài nói: “Lần trước ba gã kiếm tu mua đan dược của ngươi kia, vừa lúc đều là Kim Đan kỳ. Nếu ngươi muốn mời bọn họ hộ pháp, bọn họ tất nhiên sẽ không cự tuyệt.”

Nam Nhứ nghĩ đến ba gã kiếm tu đuổi theo phải làm bảo tiêu cho nàng, trầm tư suy nghĩ một chút.

Nàng nói: “Ta luyện nhiều thêm mấy bình đan dược, ngài có thể thay ta tìm thêm vài tên kiếm tu Kim Đan kỳ không?”

Ô Đại Sài nói: “Ngươi muốn tìm nhiều kiếm tu như vậy làm cái gì?”

Nam Nhứ nói năng có khí phách: “Ta muốn đem tỷ muội của ta cùng đi!”

Ánh mắt Du Duyệt lập tức nóng lên: A Nhứ đối nàng thật tốt!

Chu Thắng Nam cũng có chút cảm động.

Nàng cũng không phải loại tính tình thích vùi đầu vào luyện kiếm, bước lên con đường tu tiên đain đạo giả này, trừ bỏ bên ngoài luyện kiếm, còn cần phải mở mang thêm về thế giới bên ngoài.

Tiên Hội Bồng Lai, nàng chưa từng được đi, trong lòng vẫn là muốn tới.

Ô Đại Sài nhấc mí mắt, nhìn thoáng qua hai tiểu nha đầu bên người Nam Nhứ.

Hắn không chút lưu tình nói: “Tuy có Bách Thảo Cốc làm ông chủ, Tiên Hội Bồng Lai cũng không phải an toàn như vậy, mỗi năm đều sẽ có không ít tà tu, ma tu tiến vào đục nước béo cò. Nha đầu ngươi, lão phu tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi, nhưng hai cái tiểu nha đầu bên cạnh ngươi, ta không rảnh lo nhiều như vậy.”

Nam Nhứ quay đầu nhìn hai tỷ muội: “Hai người còn muốn đi không?”

Du Duyệt: “Muốn đi!”

Nếu nàng đi là có thể nhìn thấy biểu ca!

Chu Thắng Nam cũng gật đầu: “Muốn.”



“Được, ngày mai ta mang các ngươi cùng xuất phát. Tuy nhiên hôm nay……” Ô Đại Sài trước đem nàng bắt lên tiên thuyền, “Trước tiên ngươi cùng lão phu đi luyện đan.”

Nam Nhứ: “A?”

Ô Đại Sài thổi râu trừng mắt: “Ngươi không luyện đan, ta nào có thể tìm cho ngươi sáu tên kiếm tu?”

Nam Nhứ: “……”

Đành vậy.

Vì tỷ muội, rưng rưng làm công.

Cả ngày Nam Nhứ cày cuốc ở trong phòng luyện ba lò đan, lấy đan dược để làm thù lao, vì chị em của mình thuê chín kiếm tu Kim Đan kỳ.

Luyện đến cuối, nàng cảm giác khứu giác mình phong bế, đều có thể không khống chế được làm ra hành động phát hỏa nào đó.

Cho dù nàng thích chơi lửa, ngồi ở lò đan cả ngày, eo cũng mỏi đến đau.

Hơn nữa loại trạng thái này giống như loại bỏ các tạp chất, thật sự không thể nào vui sướng.

Luyện đến cuối, nàng cảm giác, nàng giống như nữ công sản xuất dây chuyền a.

Luyện xong một lò đan cuối cùng, nàng cảm giác như mình đã bị ép khô.

Chờ nàng rời Xích Đan Phong, sắc trời cũng vừa đen, vừa vào đêm, nàng lại đến lúc đi gặp Lê Vân.

Đi đến phía trước, trong lòng Nam Nhứ có chút rối rắm.

Tên cẩu nam nhân này bỏ nàng rời nhà đi xa, nàng đi tìm Lê Vân chẳng phải là có chút buồn cười không?

Nhưng đồ ăn vặt cho mèo Trúc sư huynh mua thật ngon a.

Nếu hắn đi là không ăn được.

Dù sao đồ ăn vặt kia vốn dĩ là mua cho nàng......Nàng đi lấy một chút cũng không có quá đáng đi?

Nhớ tới đồ ăn vặt ăn ngon kia, nước mắt của Nam Nhứ lại từ khóe miệng chảy xuống.

Nàng hóa thành hình mèo, lại lần nữa xông vào động phủ của Lê Vân, quen cửa quen nẻo mà dạo bước tiến đến phòng hắn.

Mà khi nàng vừa bước vào trong phòng, nam nhân nửa ngồi ở trên trường kỷ đọc sách, ngước mắt lên nhìn nàng.

Nam Nhứ: “?”

Người này không phải đi xa nhà sao!

Tóc dài của hắn cũng chưa có ngụy trang, một đầu màu trắng, xuất hiện thêm không ít màu đen, tùy ý rơi rụng trên vai. Trắng đen đan chéo, làm khuôn mặt thanh hàn vắng lặng của hắn thế nhưng mang theo một chút mê hoặc.

Hắn bế lên nàng, đường chỉ tóc xen kẽ với bộ lông của nàng, cùng nàng đối diện: “Sơ Thất, ngày mai cùng ta đi Tiên Hội Bồng Lai.”

Nam Nhứ: Mèo sửng sốt.jpg

Người này lúc trước không phải ở trước mặt Hàn Ngọc nói là không đi Tiên Hội Bồng Lai sao.

Sao hiện tại lại đi rồi!

…… Chính là nàng vừa mới đáp ứng Ô Đại Sài cũng muốn đi.

Nàng làm sao biến ra thêm mèo lại cùng Lê Vân biến tới!

Nam Nhứ vẻ mặt bi thống.

Cầu xin, có pháp thuật có thể cho nàng rút ra một nhúm lông thổi một cái liền biến ra một đống mèo con không a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK