• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hoặc có lẽ người đàn ông của cô không vô dụng đến thế?Cha Diệp cũng thu lại sự khinh thường của mình đối với đứa con trai thứ ba, hiếm khi trở nên nghiêm túc: “Làm sao anh biết đến phương pháp xao cổ? Sao anh biết những chuyện đã xảy ra năm 1954 và năm 1974?”Cha Diệp chỉ nghe nói đến phương pháp xao cổ, chứ cũng không biết những chuyện như sự kiện đánh bắt với quy mô lớn xảy ra trong hai mươi năm từ 1954 đến 1974.


Suy cho cùng, thời điểm hiện tại internet cũng chưa phát triển, tin tức không được lưu thông.Thật ra Diệp Diệu Đông chỉ biết đến những chuyện này vào nửa đời sau khi anh đi lái thuyền lớn, vô tình nghe được các thuyền viên khác trò chuyện.Bằng không, chỉ bằng việc anh hết ăn lại nằm, làm một tên phế hải bám váy vợ nửa đời trước, anh sẽ không chú ý đến những chuyện này.Nhưng anh không thể bỏ lỡ mục tiêu.Nhìn biểu cảm của mọi người, anh cũng biết coi như bản thân đã cứu vớt được một chút hình tượng, đây là một chuyện tốt, cho nên anh không khỏi duỗi thẳng eo.Sống trong vũng lầy nửa cuộc đời, phải mười năm trở lại đậy anh mới coi như trưởng thành, có trách nhiệm hơn.Sống lại lần nữa, anh cũng không muốn tiếp tục lãng phí, tuy rằng anh không có bản lĩnh gì, nhưng ít nhất anh cũng có thể làm công, có thể đi biển, nếu chăm chỉ hơn thì cũng có thể nuôi được vợ con.Anh không muốn dựa dẫm để vợ phải dùng tính mạng nuôi mình nữa.Nhưng thay đổi cũng cần có thời gian, bằng không anh sẽ bị coi thành bị ma nhập.Nghe thấy câu hỏi của cha, Diệp Diệu Đông nhìn về phía ông, run chân cà lơ phất phơ nói: “Cha không biết, không có nghĩa là con cũng không biết.


Con ở bên ngoài suốt ngày, không thể không biết gì cả được!”Vốn đang muốn nghiêm túc nói chuyện với anh mấy câu, nhưng nghe xong câu này cha Diệp lại tức giận: “Suốt ngày lang thang ở bên ngoài mà mày còn đắc ý à? Đã là người có vợ rồi, suốt ngày không ở nhà, lười biếng không làm gì, chờ ai nuôi mày? Cha đánh chết mày cái thằng xui xẻo này, đồ lãng phí...”Càng nói ông càng tức giận, cha Diệp vừa nói vừa cởi giày, cầm trong tay bước đến muốn đánh anh.Vốn dĩ chuyện bán rẻ cá hoa vàng đã khiến cha Diệp khó chịu không vui trong lòng, chỉ muốn nhân cơ hội này để trút giận!“Này này này....!sao cha nói đổi sắc mặt là đổi luôn vậy? Không phải đang nói chuyện sao? Con đã nói gì chứ? Cha...!cha...!có chuyện gì từ từ nói...”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK