Hàng xóm thấy không còn náo nhiệt nữa thì cũng giải tán, Diệp Diệu Đông vỗ tay với cha mình và những người khác trong nhà: “Được rồi, quay về phòng đi!”Nhưng mà lúc anh vừa nhấc chân lên, một củ cà rốt nhỏ loạng choạng chạy đến ôm lấy chân anh, nhe ra hai chiếc răng sữa ngọt ngào gọi: “Cha, ôm một cái!”Vừa rồi lúc cha anh và những người khác cãi nhau, phụ nữ trong nhà đã đưa mấy đứa nhỏ trở về phòng, để tránh bọn nhỏ bị dọa sợ.
Lúc tiếng ồn ào trong nhà di chuyển ra cửa, bọn họ cũng dẫn mấy đứa nhỏ đi ra.
Nhìn thằng nhóc đáng yêu trắng noãn này, Diệp Diệu Đông hoàn toàn không thể liên tưởng cậu bé với đứa con trai thứ hai có làn da ngăm đen của mình ở kiếp trước.
Anh nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, thuận tay bế cậu bé lên, ôm vào lòng đi vào trong nhà, anh còn chưa được ăn sáng.
Anh ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy ăn sáng, trong nhà ngoại trừ anh ra thì không còn ai!Người trong nhà cũng đã quen rồi, Diệp Diệu Đông là bị bà cụ chiều chuộng đến hư, cho nên mới vai không thể khiêng tay không thể xách, không làm gì cả, suốt ngày chỉ ăn chơi lêu lỏng khắp nơi.
Cũng vì anh không làm việc, cho nên da mỏng thịt mềm, trông không giống một người dân miền biển chút nào, mới có thể nhờ gương mặt này mà có một mối hôn nhân.
Bằng không sẽ không có một cô gái nào muốn cưới một tên vô công rồi nghề giống như anh.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, Diệp Diệu Đông liền nhìn thấy một cô gái tóc ngắn xinh đẹp đi về phía mình: “Đưa con cho em, anh đi ăn cơm đi, đồ ăn trong nồi còn nóng.
”Thái độ bình tĩnh không thể hiện rõ sự nhiệt tình, điều này khiến trong lòng anh cảm thấy khó chịu.
Đây là vợ anh, tên là Lâm Tú Thanh, bằng tuổi với anh, là người của trấn bên cạnh.
Bởi vì bà con xung quanh đều biết anh là tên vô công rồi nghề không có công việc, năm hai mươi tuổi, cha mẹ anh không thể tìm được vợ ở gần đây, cho nên đã nhờ người khác giới thiệu một người ở xa.
Hai người gặp mặt lúc xem mắt, quả nhiên vợ anh nhìn trúng gương mặt của anh, đồng ý ngay lập tức, nhưng sau khi kết hôn không bao lâu thì phát hiện ra bộ mặt thật của anh.
Anh ta chỉ là một tên vô công rồi nghề ham ăn biếng làm! Vốn dĩ lúc mới kết hôn trong lòng Lâm Tú Thanh tràn ngập vui vẻ, nhưng dần dần cô càng ngày càng thất vọng với anh, nhưng cũng không ly hôn, thời điểm này ly hôn là một chuyện vô cùng xấu hổ.
.
Danh Sách Chương: