• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

51.

Ánh mặt trời chói chang.

Đây là lần đầu tiên Tống Vân Chiêu nhìn thẳng vào Thu Bạch.

Thu Bạch thực sự là một kẻ không đáng nhắc đến. Người người đều đồn Thánh nhân và phụ thân Thu Bạch có mối quan hệ không bình thường với nhau, nhưng không bình thường thì sao? Phụ thân Thu Bạch đã chết rồi. Nhưng Thánh nhân chính là mẫu thân của nàng. Nàng muốn gi Thu Bạch đơn giản như gi một con kiến vậy.

"Có ý gì ư? Bản điện muốn nhắc nhở ngươi rằng, nếu như ngươi muốn sống lâu thì đừng nên mơ tưởng những thứ vốn không nên thuộc về mình."

"Điện hạ phải biết rõ người sống mà không mong muốn gì, thì có khác cá chết là bao?"

"Tuy ta không bằng điện hạ, nhưng có thể đi đến ngày hôm nay hoàn toàn không phải nhờ vào vận may đâu. Nếu điện hạ muốn dùng quyền thế to lớn của mình để áp chế ta, thì ta chỉ có thể liều mạng một phen, cá chết lưới rách. Nhưng điện hạ phải nhớ kỹ, lưới rách còn có thể vá, nếu cá đã chết rồi thì không có chuyện nó sống lại được nữa đâu."

Thu Bạch hơi nheo mắt, vô cùng thận trọng, nghiêm túc nhìn Tống Vân Chiêu.

Không biết vì sao, Tống Vân Chiêu vô cớ rùng mình. Những gì Thu Bạch nói, chắc chắn đều là sự thật.

"Không biết ai là lưới, ai mới là cá..." Tống Vân Chiêu cứng miệng nói.

Nàng ta nhìn Thu Bạch bằng ánh mắt lạnh lùng.

Thu Bạch mỉm cười như không để tâm.

"Là cá hay là lưới, rồi sẽ có ngày biết rõ. Có một điều, điện hạ à, Mai Tranh không phải là vật phẩm, nếu ngài thực sự thích chàng thì cứ đường đường chính chính đến tranh với ta. Chỉ cần chàng nói trong lòng chàng chỉ có một mình ngài, ta sẽ lập tức để chàng đi." Thu Bạch nghĩ thầm, nàng xảo quyệt quá đi mất.

Rõ ràng trong lòng Mai Tranh chỉ có một mình nàng mà thôi!

Thu Bạch thưởng thức mùi hương tỏa ra từ cành đào trong tay, nở nụ cười rạng rỡ, miệng lẩm bẩm Mai Tranh à Mai Tranh, chẳng mấy chốc đã đi về phía rừng đào.

Tống Vân Chiêu siết chặt nắm tay.

Dương Vi thấy sắc mặt nàng ta không tốt nên không dám nói nhiều, chỉ đứng bên cạnh trông chừng.

Nàng ấy biết tính tình thất thường của Tống Vân Chiêu, lúc này im lặng mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.

"Hái cho ta một cành hoa đào đi." Tống Vân Chiêu cười nhếch mép, tuy trông có vẻ như đang cười nhưng thực ra vẻ mặt lại vô cùng u ám.

Dương Vi trèo lên cành cây, hái một cành có hoa đào nở rộ đẹp nhất đưa cho Tống Vân Chiêu.

Nàng ta liếc nhìn, cầm trong tay rồi cũng đi về phía sâu trong rừng.

Dương Vi thở dài, chỉ có thể theo sát phía sau.

Ngày hôm nay chắc chắn sẽ không kết thúc tốt đẹp.

Thánh nhân có thể cho phép Tống Vân Chiêu xuất cung, trong lòng ắt có tính toán, nếu không thì sao chỉ cho phép một mình nàng ta cải trang ra ngoài mà không cho những người khác?

Đáng tiếc thay Tống Vân Chiêu không hề nhận ra điều đó.

Thánh nhân thông minh hiền đạt hiếm có trên đời, thế nhưng lại sinh ra ba đứa con, chẳng đứa nào giống người cả.

Ngoại trừ Nhị Hoàng nữ ra, hai người còn lại, dù là tầm nhìn hay tấm lòng đều có thể nói là quá đỗi hạn hẹp. Với tính cách của vị Hoàng trưởng nữ này, nếu không phải nàng ta được Thánh nhân sủng ái, thì quả thật bất kỳ ai cũng chẳng thể sinh lòng yêu mến nổi. Tính tình vừa thất thường, lại vừa hay ghi thù chuốc oán, nếu nhất định phải tìm cho ra xem nàng ta giống Thánh nhân ở điểm nào thì đó chính là sự tàn nhẫn, độc ác. Nhưng Thánh nhân hiểu rõ mình nên tàn nhẫn với những ai, còn Hoàng trưởng nữ thì khác. Chỉ cần có người khiến nàng ta không vừa ý dù chỉ một chút thôi, nàng ta nhất định cũng sẽ trả thù lại gấp trăm gấp vạn lần.

Vị Thiếu khanh tuổi còn trẻ này không biết tính tình của Hoàng trưởng nữ, e rằng nàng sẽ phải chịu thiệt thòi lớn trong tay nàng ta.

Thu Bạch tìm kiếm một vòng xung quanh khu rừng nhưng không thấy Mai Tranh đâu.

Ngược lại, nàng gặp được Tạ Hầu gia.

Đây có thể coi là lần đầu tiên Thu Bạch chính thức nói chuyện riêng với Tạ Hầu gia.

Thu Bạch cúi người hành lễ thật sâu.

Tạ Hầu gia vui vẻ đón nhận, ông ấy nắm lấy cánh tay Thu Bạch đỡ nàng dậy.

“Thu Thiếu khanh đến tìm Mai Tranh à? Tiểu Công gia đã lên lầu các rồi."

Tạ Hầu gia cười, chỉ về phía sâu trong biển mây hồng tầng tầng lớp lớp.

52.

Khi Thu Bạch tìm đến, Mai Tranh và Chung Ly đang uống rượu với nhau, người một chén kẻ một ly.

Chẳng vì lý do gì cả, hai người họ không ai nói một lời chỉ cùng nhau uống rượu giải sầu.

Thu Bạch dựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn, Chung Ly đang đối diện với nàng.

Thấy người tới là Thu Bạch, hắn run rẩy chỉ về phía nàng, một lúc lâu sau vẫn không thốt nên lời.

Thu Bạch cười mỉa mai, gật đầu cực kỳ qua loa.

Chung Ly như bị giẫm phải đuôi, hắn đột nhiên đứng bật dậy, rồi không biết nghĩ đến điều gì mà lại ngồi xuống.

Chung Ly khẽ hừ một tiếng, xong lại cười nhạt ra vẻ kiêu ngạo.

Mai Tranh thấy dáng vẻ của Chung Ly, sống lưng không tự chủ được ưỡn thẳng thêm ba phần. Gương mặt vốn đã hơi ửng đỏ giờ lại càng đỏ dữ hơn nữa, thậm chí đôi tai trắng cùng cần cổ trắng như ngọc cũng đỏ bừng lên.

"Mai Hành Giản, sao ngươi không có nghị lực gì hết vậy!"

Chung Ly ôm đầu, không muốn nhìn Mai Tranh nữa.

Mai Tranh cứ ngồi thẳng đơ ra đó, không dám quay đầu lại.

Thu Bạch bước đến đứng sau lưng y, nàng cúi người đặt cành hoa đào vừa hái vào lòng Mai Tranh. Đoạn, nàng cúi đầu áp môi kề sát bên tai y.

"Tiểu Công gia, chàng thấy ngại rồi sao?"

Mai Tranh hơi run rẩy siết chặt hai tay, đầu lưỡi chạm nhẹ vào vòm họng, cố gắng kìm nén sự xao động trong lòng.

Thu Bạch biết chàng rất dễ xấu hổ, nàng đứng thẳng dậy nhìn Chung Ly với nụ cười nửa như có, nửa như không.

Không biết vì sao, Chung Ly bỗng rùng mình.

"Sao ngươi lại nhìn ta?" Chung Ly ưỡn thẳng sống lưng, cả người cứng ngắc. Hắn tưởng rằng Thu Bạch nhìn mình như thế là vì nàng khinh thường mình. Nàng nghĩ hắn quá lùn.

"Người ta đồn Chung Cửu Lang thân cao bảy thước, phong lưu tuấn tú, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền." Thu Bạch nhấn mạnh bốn chữ "thân cao bảy thước".

"Ngươi nói vậy là có ý gì hả? Ngươi đang chê cười ta thấp bé sao?"

Kể từ khi nghe Thu Bạch chỉ dùng một đá đã có thể hất ngã một con ngựa, không hiểu sao Chung Ly lại sinh lòng e sợ đối với nàng. Hôm nay tận mắt chứng kiến sự hung hãn của Thu Bạch, quả thực hiếm thấy trên đời. Cứ mỗi lần Thu Bạch liếc sang, hắn đều cảm thấy tim đập chân run.

Nhưng đối với Chung Ly, chiều cao này chính là điểm yếu của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép người khác cười nhạo mình như vậy.

"Cửu Lang hiểu lầm rồi. Ta cũng cao bảy thước, sao dám cười nhạo ngài. Chỉ là ta nghe nói Cửu Lang thích kéo Mai Tranh đi dạo phố hoa ngõ liễu nhất..."

"Quá đáng lắm rồi đấy! Ngươi có biết cô mẫu của ta là ai không?" Chung Ly đã cố gắng nhẫn nhịn hết sức, cuối cùng vẫn khẽ giật khóe miệng.

Đang yên đang lành, sao hắn lại nhắc đến cô mẫu của mình?

"Chẳng lẽ ngài còn định vào cung mách lẻo ư? Để ta nói cho ngài biết, ta làm đến chức Thiếu khanh này là do Thánh nhân đích thân chỉ định."

Chung Ly không cãi lại nổi..

Dù hắn có đi mách thật, thì chắc cuối cùng cũng chỉ là đi nghe mắng một trận mà thôi!

"Nói bậy, ta đường đường là nam nhi, mách lẻo gì chứ?" Chung Ly gắng gượng nói một câu.

Thu Bạch gật đầu, có vẻ như nàng tin lời hắn, nhưng cũng như không hoàn toàn tin.

Chung Ly suy nghĩ, sao Thu Bạch lại đột nhiên dùng lời lẽ châm chọc hắn cơ chứ? Có lẽ trọng tâm vấn đề nằm ở mấy chữ phố hoa ngõ liễu kia chăng?

Này, hai người còn chưa cưới nhau mà nàng đã ghen tuông thế rồi! Sao nàng quản chặt dữ thế? E là sau này Mai Tranh không còn đường sống rồi.

Chung Ly thấy Mai Tranh quá đáng thương, hắn vỗ vai Mai Tranh với vẻ thông cảm.

Mai Tranh mù mờ nhìn Chung Ly.

"Sau này ngươi hãy bảo trọng nhé!" Chung Ly đứng dậy, liếc mắt nhìn Thu Bạch rồi bước đi với dáng vẻ nghiêm trang, vừa đi vừa phe phẩy chiếc quạt.

Thu Bạch thuận thế ngồi vào vị trí Chung Ly vừa ngồi uống rượu, nàng ngồi đối diện với Mai Tranh, giữa họ chỉ cách một chiếc án thư nhỏ.

"Chàng có thích cành đào này không?"

53.

Mai Tranh nhìn cành hoa đào trong lòng, những nụ hoa còn chưa nở hết, sắc hồng mơn mởn, trông rất xinh xắn đáng yêu.

"Vì sao lại là ta?"

Y đặt cành hoa đào lên án thư, nhìn thẳng vào Thu Bạch rồi nghiêm túc hỏi.

"Ngày xưa có một cô nương, thuở nhỏ rất nghịch ngợm và mạnh mẽ. Nàng chưa từng đau ốm, thông thạo cung mã, cũng rất gan dạ. Nàng còn có một người tỷ tỷ, tỷ tỷ nàng vừa sinh ra đã có dung mạo rất xinh đẹp, tính tình yểu điệu, nhưng từ nhỏ sức khỏe của nàng ấy đã yếu ớt, lại hay đau ốm liên miên. Hai tỷ muội lớn lên cùng nhau, trong đầu muội muội chỉ có một suy nghĩ, đó là muốn trở thành người giỏi nhất thiên hạ để bảo vệ tỷ tỷ cả đời."

"Năm đó cô nương ấy mười một tuổi, đang học cưỡi ngựa cùng tỷ tỷ thì không hiểu sao con ngựa vốn luôn ngoan ngoãn bỗng hoảng sợ, khiến hai tỷ muội ngã nhào xuống đất. Mọi người đều biết tỷ tỷ yếu ớt nên xúm lại hỏi han ân cần, nhưng không ai biết thực ra khi ngã ngựa, tỷ tỷ đã được mẫu thân đỡ lấy nên không sao cả. Người muội muội lại bị gãy xương chân, nàng ấy định cố gắng đứng dậy nhưng rồi lại ngã xuống. Không ai để ý đến nàng ấy, lúc đó chỉ có một tiểu công tử ngồi xuống trước mặt nàng ấy, chàng không nói gì nhưng rõ ràng là muốn cõng nàng ấy."

"Vị công tử đó vai gầy lưng yếu, vậy mà vẫn có thể cõng nàng ấy về đến tận thái y viện. Khi rời đi, chàng nói với nàng ấy rằng: 'Nàng cũng là nữ nhi, đau thì cứ khóc, mệt thì cứ nghỉ, sao phải cố gắng đến vậy?' Ai cũng nói nàng ấy phải mạnh mẽ, muốn nàng ấy trở nên mạnh mẽ, lại chưa từng có ai nói rằng nàng ấy cũng có thể khóc, có thể nghỉ ngơi. Chỉ có mình chàng nói với nàng ấy như vậy."

"Từ đó cô nương đem lòng yêu thương vị công tử đó, nàng ấy đã tặng hết tất cả những gì mình cho là tốt đẹp nhất cho chàng. Nàng ấy là một cô nương không biết xấu hổ, càng không biết che giấu tình cảm trong lòng mình. Ai cũng biết nàng ấy có tình ý với chàng, chỉ có chàng là luôn tránh né. Cô nương ấy tưởng rằng công tử đó chán ghét mình, cuối cùng nàng ấy đành tuyệt vọng buông tay. Nhưng không ngờ người bảo vệ thể diện và tôn nghiêm cho nàng ấy vẫn là chàng."

"Cô nương ấy, đến chết vẫn còn nhớ rõ, nếu có kiếp sau, nàng ấy không cầu gì cả, chỉ cầu có được chàng."

Câu chuyện không dài, kể ra chỉ vài câu ngắn ngủi.

Nhưng đó là kiếp trước của nàng.

Cũng là kiếp trước của chàng.

Ai mà biết được nhỉ?

Khi chàng cõng nàng, trong khoảnh khắc ấy nàng đã biết, tuy trông chàng có vẻ lạnh nhạt nhưng thật ra chàng là một người tốt, rất tốt.

Yêu thương một người vốn đã tốt cũng chẳng có gì lạ.

Mai Tranh nhìn nàng cười rạng rỡ với mình, trong mắt nàng có ánh nước lóe lên. Những giọt lệ đọng lại trên mi như sắp rơi, nhưng rồi nàng chớp mắt, cuối cùng vẫn nén chúng lại được.

Y không biết người trong câu chuyện nàng kể là ai, nhưng y không đành lòng.

Không đành lòng thấy nàng đau buồn, không đành lòng thấy nàng rơi lệ.

"Mai Tranh." Nàng gọi.

"Ừm?" Y khẽ đáp lại.

"Ta rất nghiêm túc, rất nghiêm túc muốn ở bên chàng. Chàng thì sao?"

Nàng nhìn thẳng vào y với ánh mắt vô cùng thẳng thắn. Trong đôi đồng tử đen láy đó có bóng hình của một chàng trai đang kinh ngạc nhìn lại mình.

Y khẽ nhếch môi cười, cuối cùng gật đầu.

Tình không biết từ đâu mà ra, nhưng đã trở nên sâu đậm đến mức chỉ muốn một đời một kiếp với người.

Ngoài đồng ý ra, y còn biết làm sao bây giờ?

Thu Bạch bỗng thấy vui mừng khôn xiết, nàng luống cuống chân tay, cầm bình rượu rót một chén rồi uống một hơi cạn sạch. Nàng quên mất tửu lượng của mình rất kém, dù là rượu ngon nhưng vẫn cảm thấy cay xè từ miệng đến bụng. Chẳng mấy chốc má nàng đã đỏ ửng, đầu óc choáng váng.

Mai Tranh không ngờ tửu lượng nàng kém đến thế.

Nàng gục trên lưng y, đòi y cõng.

Mai Tranh nhẹ nhàng cõng nàng, từng bước từng bước đi xuống cầu thang.

Tống Vân Chiêu đứng ở góc lầu các, nhìn Mai Tranh đi sượt qua bên cạnh mình.

Khóe mắt đuôi mày của chàng đều là nụ cười yêu chiều.

Thu Bạch lẩm bẩm nói gì đó, nàng ta nghe không rõ.

"Được..." Mai Tranh đáp lại.

Chàng chưa từng nói gì với vẻ dịu dàng, âu yếm đến thế cả.

54.

Khi Thu Bạch tỉnh dậy, trong phòng đã thắp đèn, cửa sổ để mở, gió thổi vào rất nhẹ làm tấm màn xanh như nước chảy đung đưa.

Ánh nến lay động như sắp tắt.

Có người nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.

"Mai Tranh." Nàng khàn giọng gọi một tiếng.

Nàng ngửi thấy mùi hương dễ chịu quen thuộc, nhưng không nói rõ được là mùi hương gì.

Đó là mùi hương chỉ một mình Mai Tranh mới có.

"Nàng có muốn uống nước không?"

Y đã bưng một chén nước ấm đến ngồi bên giường, đưa tay đỡ nàng.

Tuy đầu óc choáng váng nhưng Thu Bạch vẫn còn tỉnh táo. Nàng làm nũng tựa vào ngực y, chỉ mở to đôi mắt ngây thơ nhìn người thương.

Y đưa nước đến bên môi nàng, nhìn nàng cúi đầu uống một hơi cạn sạch.

“Nàng còn muốn uống nữa không?" Y hỏi.

Nàng lắc đầu, sau đó lại áp má vào ngực y thêm lần nữa, cọ nhẹ như đang làm nũng.

Mai Tranh khựng lại trong giây lát. Y đặt chén trà xuống bàn nhỏ, vẫn ngồi yên một chỗ, trông vô cùng điềm đạm.

Thu Bạch thấy Mai Tranh không động đậy thì được đằng chân lân đằng đầu, vòng tay qua ôm lấy eo y. Nàng lén nhìn lên, quả nhiên cả cổ y đã đỏ ửng.

Hai người cứ thế ngồi im lặng bên nhau. Trong suốt hơn mười năm qua, hình như nàng chưa từng có khắc nào yên bình như thế này. Bỗng dưng nàng cảm thấy cuộc sống thật đẹp biết bao. Nếu ngày nào cũng được như thế này thì tuyệt quá. Chả trách người ta vẫn hay nói "Ôn nhu hương thị anh hùng chủng", chốn êm ấm là nơi chôn vùi anh hùng.

"Mai Tranh, chàng về hỏi Quốc công xem khi nào chúng ta có thể thành thân nhé." Thu Bạch lo lắng nói.

Mai Tranh cũng đang bận tâm trong lòng. Y lo lắng rằng nàng hoàn toàn không xem mình như một nam tử bình thường nên mới trêu chọc y như vậy.

"Ừm.” Mai Tranh mơ màng đáp lời.

Nếu có thể, ngày mai thành thân càng tốt, y nghĩ thầm.

Thu Bạch vội vã trở về Đông Kinh trong đêm vì ngày mai nàng phải đến phủ nha. Hơn nữa, nàng vừa làm một chuyện vô cùng hoang đường.

Thấy Mai Tranh đẹp đến mê người, nàng đã đẩy y xuống giường rồi hôn y say đắm. Nếu không có Mai Tranh ngăn cản, có lẽ nàng đã l.ột s.ạch quần áo y ra ngay lập tức rồi. Nàng quên mất là cửa phòng vẫn còn mở.

Chung Ly không được ai mời nhưng vẫn tự dò đến.

May mà Mai Tranh kịp kéo chăn che cho nàng, nếu không chắc nàng đã chết vì xấu hổ rồi. Bởi vì ánh mắt của Chung Ly khi nhìn nàng, như đang viết hai chữ "cầm thú" vô cùng rõ ràng. Thế nên nàng mới phải chạy trốn ngay lập tức.

Thu Bạch quỳ trên giường, vùi đầu vào gối, tự mắng mình là cầm thú không biết bao nhiêu lần. Nhưng trong đầu vẫn toàn là hình ảnh làn da trắng ngần như ngọc, những đường nét rõ ràng trên ngực và bụng của Mai Tranh. Nếu có một cái hố, bây giờ nàng sẽ lập tức chôn mình xuống đó ngay. Sau này nàng lấy đâu ra mặt mũi để ngẩng cao đầu gặp Chung Tử Dư được nữa?

Mọi người thấy đấy, đó chính là Thu Bạch. Nàng chưa từng nghĩ đến việc phải làm như thế nào để đối mặt với Mai Tranh. Bởi vì trong lòng nàng, Mai Tranh là người mà nàng không cần phải né tránh.

Suốt nhiều ngày liền, tinh thần của Thu Bạch vô cùng uể oải. Nàng ngủ không ngon, chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu sẽ hiện lên toàn những hình ảnh không thể miêu tả. Quầng thâm dưới mắt cũng vì thế mà càng ngày càng đậm màu hơn.

Mấy ngày nay Tạ Nghiên Thanh cũng ủ rũ, không có tinh thần để làm việc gì cả. Thu Bạch nói chuyện với hắn, hắn cũng chẳng mấy để tâm, thậm chí còn có vẻ tránh né. Thu Bạch không biết nguyên do, Đại Lý Tự bận rộn lắm, nàng thực sự không còn hơi sức để nghĩ nhiều. Nàng thậm chí còn nghĩ Tạ Nghiên Thanh cũng giống như nàng, đến tuổi rồi nên đang khó chịu vì không được thỏa mãn h.am m.uốn xấu xa.

"Có phải ngươi đang để ý tới cô nương nhà nào không? Hay là thân phận của cả hai không xứng đôi? Ngươi cứ nói chuyện với Hầu gia, ta thấy Hầu gia rất cởi mở, chắc sẽ không ngăn cản đâu.” Có một hôm trong bữa ăn, Thu Bạch thủ thỉ nói.

55.

Tạ Nghiên Thanh im lặng nhìn nàng rồi nghiến răng ken két thu dọn hết thức ăn đi.

Thu Bạch cầm đũa trong tay, định đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn nhịn. Nàng định nói rằng giờ nàng đâu còn ăn cơm Tạ gia nữa, cái hộp cơm đó là của phủ Quốc công. Hắn gom đi rồi, ngày mai phủ Quốc công lấy gì để gửi cơm cho nàng đây?

Nàng chợt thấy thương Tạ Nghiên Thanh. Dù sao họ cũng là những người đồng bệnh tương liên*.

*cùng bệnh nên có thể hiểu được cảm giác của đối phương

Cuối cùng hộp cơm vẫn không trở về tay Thu Bạch, nhưng cơm từ phủ Quốc công thì vẫn được gửi đến đúng giờ như thường lệ. Điều này khiến Thu Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ Mai Tranh đã giận nàng rồi. Nàng vắt óc suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra cách gì hữu ích. Mỗi lần nhớ đến chuyện mình đã làm hôm đó, Thu Bạch lại muốn chết đi vì xấu hổ. Chỉ là nàng hoàn toàn không hối hận. Rõ ràng cũng tại vì đôi môi ấy vừa mềm vừa thơm, những ngón tay của chàng cũng vừa dài vừa đẹp, ai mà nhịn nổi?

Nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đẹp đẽ ấy, đặt lên môi hôn từng ngón một. Gương mặt chàng ửng hồng, mi mắt dài khẽ cụp xuống, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm. Nàng hôn lên cái cổ trắng thon dài của chàng, khiến chàng khẽ ngẩng đầu lên, hàm răng khẽ cắn bờ môi mỏng vì cố kìm nén, yết hầu khó nhọc lên xuống, trông quyến rũ đến khó tả.

"Thu Thiếu khanh sắp có chuyện vui mà, sao mấy ngày gần đây ngươi cứ thở dài mãi thế?" Khi Vu Tự Khanh bước vào, Thu Bạch đang thở dài nhìn hộp cơm trên bàn.

Thu Bạch đứng dậy, lập tức cung kính hành lễ: "Ngài có gì cần sai bảo không ạ?"

Vu Hằng Thái bảo nàng ngồi xuống: "Có một vụ án, nhưng mà từ đây tới đó rất xa, không biết ngươi có sẵn lòng đi một chuyến không?"

"Xin Tự Khanh cứ nói."

"Hôm qua Hành Sơn đệ trình lên một vụ án mạng, tuy đầu đuôi ngọn ngành đã được làm rõ, văn kiện đều đã chuyển đến phủ Trần Châu để phúc thẩm, nhưng sau khi phúc thẩm, Trần Châu thấy khó quyết định nên chuyển đến Đại Lý Tự chúng ta."

"Có điều gì khó xử sao?"

"Người phạm tội vừa hay họ Hoàng..."

Thu Bạch khẽ gõ ngón tay lên bàn, trong lòng đã hiểu rõ.

Mẫu thân của Thánh thượng vốn xuất thân từ Hành Sơn.

Có lẽ điều khó xử không phải là vụ án này, mà là chẳng thể quyết định được nên xử phạt như thế nào?

"Không biết tại sao vụ án này lại được chuyển đến phủ Trần Châu?"

Dù sao với năng lực của Hoàng gia, chắc chắn bọn họ có thể dập tắt chuyện này từ sớm, không thể nào có chuyện để cho nó được chuyển đến tận phủ Trần Châu được.

Vu Hằng Thái thở dài, đây chính là chỗ khó xử của việc này. Nếu như Hoàng gia thực sự đã dập tắt chuyện này một cách gọn gàng thì chẳng nói, nhưng họ lại gặp phải một người cứng đầu y như Thu Bạch.

"Huyện lệnh Hành Sơn Hồ Tử Lan, ngươi có từng nghe qua chưa?"

"Ông ấy là Thám hoa lang năm Vĩnh Ninh thứ mười hai."

"Đúng vậy, những đã luân chuyển qua rất nhiều nơi, năm ngoái thì nhậm chức Huyện lệnh ở Hành Sơn. Vụ án này do chính tay Hồ Tử Lan xử lý."

Vu Hằng Thái đưa hồ sơ vụ án trong tay cho Thu Bạch.

Thu Bạch cúi đầu, đọc kỹ.

"Chuyện này Thánh thượng có biết không?"

Thu Bạch vừa bắt đầu đọc, càng đọc càng thấy lạnh sống lưng, những kẻ hoàng thân quốc thích này thực sự quá càn rỡ rồi.

Vu Hằng Thái gật đầu.

Thu Bạch đặt tập hồ sơ lên bàn, cúi đầu im lặng, hồi lâu vẫn không nói gì.

Không cần hỏi thêm, nàng đã hiểu ý của Thánh nhân. Dù Thánh nhân đã biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn giả vờ như không hề hay biết, có lẽ người đang muốn cho qua chuyện này.

Cả tộc Hoàng gia chiếm cứ Hoành Sơn, cữu cữu ruột của Thánh nhân là Hoàng Vũ Sơ nắm giữ quyền quân sự của Đại Khánh. Năm xưa Thánh nhân có thể lên ngôi, phần lớn là nhờ vào công lao của ông ta. Thánh nhân còn đang có ý muốn để Tống Vân Chiêu kế vị, mà thế lực lớn nhất đứng sau Tống Vân Chiêu vẫn là Hoàng gia. Vì nhiều lý do, đáng lẽ vụ án này phải được bỏ qua.

"Thiếu Khanh nghĩ nên xử lý vụ án này như thế nào mới phải?"

Thu Bạch khẽ cúi đầu, trời không sáng, trong phòng tối mờ. Vu Hằng Thái ngồi đối diện Thu Bạch, ông ta đã lớn tuổi rồi, mắt cũng không còn tinh tường nữa. Thân ảnh của Thu Bạch trong mắt ông ta đã không còn rõ nét. Rõ ràng đối diện là một gương mặt nhạt nhòa, cằm còn hơi tròn trịa như trẻ con, tuy tấm lưng mảnh khảnh nhưng lại thẳng tắp, kiên định. Giống ai đó... nhưng ông không thể nói rõ là ai. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK