• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

16.

"Con có thể tự nuôi sống bản thân, tuy Tiểu Công gia là nhân trung long phượng, nhưng Thu Bạch tự nhận mình cũng không thua kém. Con nói muốn huỷ hôn ước này, không phải vì thân phận của mình mà cảm thấy không xứng với Tiểu Công gia đâu, chỉ là vì con tuyệt đối không phải là người có thể an phận ở hậu trạch lo liệu việc nhà cửa. Môn đình như phủ Quốc công thực sự không hợp với con."

Những lời này khiến phụ thân Mai Tranh im lặng.

Mai Tranh khoan thai bước vào chính điện.

Đáng lẽ y nên rời đi, bởi gặp gỡ như thế này thật không đúng lúc.

Nhưng trong lòng y có hơi bất mãn, không hài lòng vì nàng chưa từng gặp y đã đòi huỷ hôn.

Đây chính là con người thật của Mai Tranh, bề ngoài khiêm nhường nhưng thực chất lại vô cùng kiêu ngạo.

Nàng đang nói nàng không xứng đôi vừa lứa với y sao?

Rõ ràng là nàng cảm thấy y không xứng với nàng mới đúng.

"Phụ thân!"

Y hành lễ với phụ thân mình.

Thu Bạch đứng dậy. Nàng khá ngạc nhiên, dường như nàng không ngờ Mai Tranh lại tuấn tú đến thế.

Khi Mai Tranh nhận ra chút ngạc nhiên đó, bấy giờ trong lòng y mới thấy thoải mái đôi phần.

Không ngờ sự ngạc nhiên đến nhanh nhưng đi càng nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt, nàng đã trở lại vẻ bình thường như lúc nãy.

Mai Tranh giữ phong thái thường ngày, ôn hòa đúng mực hành lễ với Thu Bạch.

Thu Bạch đứng dậy chắp tay đáp lễ rất thành khẩn, nhưng khi nàng cúi đầu, rõ ràng là đang nghiến răng, lộ ra một biểu cảm khó chịu.

Mai Tranh thông minh nhường nào, vừa nhìn một cái đã biết cô nương này nhìn thấu y rồi.

"Sao con lại đến đây? Hôm nay con không có việc gì phải làm sao?"

Hình như phụ thân y không ngờ y lại đột ngột xuất hiện như thế. Ông nhìn Thu Bạch với vẻ mặt tự nhiên, cảm thấy mình hỏi vậy hơi quá đáng nên ngượng ngùng ho một tiếng.

Thu Bạch ngồi xuống, vẫn cười hì hì nhìn Mai Tranh.

Vì nàng nhìn quá thẳng thắn, nên khiến Mai Tranh cảm thấy có hơi mất tự nhiên.

Không phải vì y chưa từng bị các cô nương nhìn, dù sao với vẻ ngoài của y, bị người khác theo dõi là chuyện bình thường.

Nhưng khi những người đó nhìn y, thường là đuôi mắt đuôi mày mang theo ý xuân, rồi e thẹn dùng khăn che nửa mặt, chưa từng có cô nương nào nhìn y thẳng thắn đến vậy.

Hơn nữa Thu Bạch không chỉ nhìn, mà đúng hơn là đang đánh giá.

"Thu Bạch, đây chính là lão Tam không ra gì nhà ta."

Phụ thân thở dài, nâng chén trà lên uống một ngụm.

"Tiểu Công gia có tướng mạo như người trời, khi vừa bước vào con đã đoán ra được rồi."

Nàng nhấn mạnh mấy chữ "tướng mạo như người trời", Mai Tranh nghe vào tai chỉ cảm thấy như một lời châm biếm. Trong lòng y bỗng dấy lên một ngọn lửa vô danh.

"Thứ lỗi cho tại hạ mắt kém, không nhận ra thân phận của Thu nương tử."

Y nói như thế nghĩa là đang chê Thu Bạch quá đỗi bình thường.

Thu Bạch nghe xong thì nhướng mày lên, có vẻ rất vô tư, không mấy để tâm.

Nàng không tức giận hay xấu hổ như Mai Tranh nghĩ mà chỉ vô cùng thản nhiên nhìn phụ thân y, nói: "Quốc công đại nhân thấy đấy, chúng con thực sự không hợp nhau."

17.

"Không thử sao biết không hợp?"

Mai Tranh nói.

Vừa nói xong, y đã thấy hối hận.

Bởi vì vẻ mặt không để tâm của Thu Bạch khiến một nơi nào đó trong lồng ng.ực Mai Tranh đau nhói.

Mai Tranh vốn luôn cư xử khéo léo với người khác. Nhưng trước mặt Thu Bạch, không hiểu sao y lại luôn mất bình tĩnh.

"Tiểu công gia nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngài đã ưng ta rồi sao?" Thu Bạch nói quá thẳng thắn, Mai Tranh chưa từng tiếp xúc với kiểu người như vậy, nhất thời y cứ lắp bắp mãi không nói nên lời.

Khi phụ thân y nhìn y, mặt y đã đỏ bừng lên.

Không biết Quốc công đang nghĩ đến điều gì, ông ấy bỗng cười lớn.

"Con vừa đến Đông Kinh, chắc còn chưa tìm được chỗ ở, tạm thời con cứ ở lại phủ của ta đi! Không phải con vẫn còn một bức thư sao?"

"E là lão phu không thể giúp con gửi lá thư này được, chỉ có thể để con tự mình đi đưa mới thích hợp. Đợi sau khi đưa thư xong, lão phu sẽ tìm cho con một chức vụ ở Đại Lý Tự."

Thu Bạch vốn không muốn đồng ý, nhưng Đại Lý Tự là điểm yếu của nàng. Nếu đi mất thì lời hứa của Quốc công sẽ không còn giá trị nữa, vậy phải làm sao đây?

Tự mình trông chừng vẫn tốt hơn.

"Vậy điệt nữ xin tuân mệnh."

Thu Bạch đứng dậy cung kính hành lễ với Quốc công, rồi nói hành lý của mình còn ở khách điếm, nàng sẽ đi lấy trước, ngày mai sẽ quay lại.

Quốc công đích thân tiễn nàng ra đến cửa. Tuy Mai Tranh không muốn nhưng vì phụ thân cũng đi nên đành phải miễn cưỡng đi theo.

Đến cửa, có gia nhân dắt một con bạch mã tới. Con ngựa này béo tốt khỏe mạnh, bộ lông mượt mà sạch sẽ, cao hơn những con ngựa bình thường không biết bao nhiêu lần.

Loại ngựa này thường chỉ trong quân doanh mới có.

Thu Bạch thậm chí không cần bám vào yên ngựa, chỉ khẽ nhún chân xuống đất đã nhẹ nhàng phi thân lên ngựa.

Trong số những công tử mà Mai Tranh từng gặp, chưa có ai lên ngựa một cách thoải mái và tiêu sái như nàng.

Nàng cầm roi ngựa phóng đi, eo thon đến mức nếu vòng tay ôm qua còn dư ra một khúc, sống lưng thẳng tắp như cây tùng.

Mai Tranh đứng ngẩn ngơ nhìn theo mãi cho đến khi bóng nàng khuất hẳn.

Con ngõ sâu và dài, hai bên đường trồng vô số cây đào, mận và hạnh. Đúng vào mùa hoa nở, sắc hồng trắng đan xen khiến người ta say đắm.

Nàng cưỡi ngựa phóng đi khiến vô số cánh hoa rơi bay.

"Dạo chơi ngày xuân, hoa hạnh thổi đầy đầu, không biết nhà ai có chàng thiếu niên phong lưu đến thế."

Mai Tranh ngâm xong, bỗng hoảng hốt. Rõ ràng nàng chỉ là một cô nương có dung mạo bình thường, làm sao xứng với hai chữ "phong lưu"? Chắc hẳn y đã điên mất rồi.

"Trong thành Đông Kinh có vô số công tử tiêu sái, nhưng không ai có thể sánh được với phong thái tự nhiên của con bé. Chỉ tiếc là lại sinh nhầm vào thân nữ tử!" Phụ thân liếc nhìn y một cái rồi khoanh tay bước vào cổng phủ.

Mai Tranh nhắm mắt rồi lại mở ra, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra không chỉ mình y, mà cả phụ thân cũng nghĩ như vậy.

Y thực sự không thích cảm giác mất kiểm soát này, chợt thấy ngày xuân chẳng còn đẹp nữa.

Thời tiết đẹp, hoa nở đẹp, ánh nắng cũng đẹp, mọi thứ hòa hợp với nhau quá, có lẽ vì thế mà y mới lơ là trong giây lát.

Phụ thân y đã đến chính viện, chắc là để bàn bạc với mẫu thân.

Mai Tranh không đi theo, tâm trạng y không tốt, không muốn đọc sách, không muốn viết chữ, chẳng muốn làm gì cả.

Y bảo Bạch Thạch kê một chiếc ghế tròn ra sân, một mình ngồi nhắm mắt thư giãn.

Không biết nàng có uống rượu không?

Khi say rượu trông nàng sẽ như thế nào?

Mai Tranh lại thấy phiền muộn vì những suy nghĩ không đúng lúc của mình.

18.

Tuy phủ Quốc công chiếm một nửa con phố Hoành Đình, nhưng nhân số trong phủ lại khá ít so với các thế gia khác.

Mai Tranh chỉ có một thân muội muội tên Mai Sơ, sắp tròn mười lăm tuổi.

Quốc công còn có hai thị thiếp là Vu thị và Trần thị.

Vu thị vốn là nữ tỳ hồi môn của Quốc công phu nhân, sinh được một nữ nhi là Mai Vi, cũng là trưởng nữ của phủ Quốc công. Hai năm trước Mai Vi đã gả cho thứ tử của Quảng Văn bá phụ, hiện đã theo phu quân đến Quảng Hải. Nữ nhi duy nhất của mình đã có một mối hôn sự tốt đẹp, Vu thị hiền lành lễ độ, hằng ngày vui vẻ hầu hạ bên cạnh Quốc công phu nhân.

Trần thị có phụ thân là một huyện thừa nhỏ, cũng có thể coi như là tiểu thư quan gia.

Trần thị xinh đẹp lại biết đôi chút về cầm, kỳ, thư, họa, nên được Quốc công yêu thích, sinh được hai nhi tử. Thứ trưởng tử Mai Phong cũng đã tròn mười lăm tuổi, ấu tử Mai Huy mới bảy tuổi. Trần thị biết cách cư xử, hết mực cung kính đối với Quốc công phu nhân.

Quốc công phu nhân xuất thân từ Khổng gia ở Đông Sơn, là dòng dõi thế gia danh môn chính thống, nếu bàn về xuất thân thì Quốc công còn kém xa bà ấy. Quốc công vô cùng tôn trọng phu nhân, thậm chí còn có phần hơi e dè với bà ấy. Bởi vì nếu bàn về văn chương thì ông còn kém xa phu nhân rất nhiều.

Quốc công phu nhân quản lý việc nhà vừa phóng khoáng vừa công bằng, trong phủ lại không có bố mẹ chồng cần phải hầu hạ nên cả nhà luôn hòa thuận yêu thương nhau.

Khi Quốc công tìm đến chính viện, phu nhân Khổng thị vừa xử lý việc nhà và đối bài* xong. Dù đã làm phu thê với nhau hai mươi năm, bà ấy vẫn giữ lễ nghi với Quốc công. Nghe tỳ nữ ở cửa thông báo, bà ấy lập tức xuống giường, chỉnh lại tóc tai, gặp Quốc công là lập tức muốn quỳ xuống hành lễ.

*đối bài này tiếng trung là 对牌, tui đi tra nhưng không ra, có lẽ là lệnh bài hoặc kiểu dạng như vậy

Quốc công đưa tay định ngăn bà ấy, nhưng rồi nghĩ một chút lại rút tay về. Khổng thị gì cũng tốt, chỉ có điều quá coi trọng lễ nghi. Nếu ông không cho bà ấy hành lễ, chắc chắn bà ấy sẽ lại giảng giải đạo lý "lễ không thể bỏ" nữa.

Quốc công ngồi ngay ngắn trên giường, Vu thị tự tay dâng trà và điểm tâm, thấy Quốc công có chuyện muốn nói, lập tức tìm cớ dẫn các tì nữ trong phòng ra ngoài. Vu thị sai các tì nữ đi hết, tự mình đứng canh ở cửa.

Khổng thị đã nghe nói về chuyện ở chính điện, bà không nói gì, đợi Quốc công mở lời trước. Quốc công uống một ngụm trà, do dự một lúc mới nói rõ ý định của Thu Bạch.

"Tính cách của đứa trẻ đó quá giống phụ thân nó. Vì chỉ là lời nói sau khi say rượu, ta cũng đã quên từ lâu, không ngờ ông ấy vẫn còn nhớ..."

Quốc công ngước mặt lên, lén quan sát sắc mặt Khổng thị.

"Nếu thiếp nhớ không nhầm, ông ấy còn nhỏ hơn chàng ba tuổi, sao đột nhiên lại qua đời?"

"Nghe nói ông ấy hay đau đầu, tìm nhiều đại phu nhưng đều nói không có cách chữa, đã mất một tháng trước rồi. Nàng cũng biết ông ấy đấy, làm gì cũng luôn bình thản, ngay cả chuyện sinh tử cũng vậy."

"Đáng tiếc thay, một nhân vật tài hoa xuất chúng như thế."

"Thu Bạch còn hơn phụ thân nó ba phần."

Quốc công phu nhân mỉm cười, lắc đầu không tin.

"Phu nhân gặp là sẽ biết. Hôm nay con bé đến đây không phải để ta thực hiện lời hứa ngày đó, mà là để hoàn thành di ngôn của phụ thân nó, sau đó muốn hủy bỏ môn hôn sự này. Với tính cách của con bé, thực sự là không phù hợp với Tam lang. Ta vốn định đồng ý nhưng Tam lang lại nói mấy lời mập mờ, Thu Bạch không nhắc đến chuyện hủy hôn nữa, ta cũng không tiện nói thêm. Con bé mới đến Đông Kinh nên chưa có chỗ ở, vì thế ta đã đề nghị để nó tạm thời ở trong phủ. Chỉ là chuyện hôn sự của Tam lang với Tô gia, e rằng phải hoãn lại một thời gian."

"Phải, về tình về lý chúng ta đều nên giúp đỡ. Dù không có hôn ước đó thì chàng và Thu Khuất cũng là bạn tốt nhiều năm. Chỉ là với tuổi của Tam lang, hôn sự này thực sự không thể hoãn thêm được nữa."

Còn một chuyện nữa mà phu nhân Khổng thị chưa nói ra.

Nếu như Thu Khuất vẫn còn sống, có lẽ họ vẫn có thể bàn bạc chuyện hôn sự giữa Thu Bạch và Mai Tranh được. Nhưng hiện giờ Thu Bạch chỉ là một cô nương mồ côi, dù thế nào cũng không thể trở thành gia mẫu tương lai của phủ Quốc công được.

"Cũng chỉ nửa tháng thôi."

Phu nhân Khổng thị gật đầu. Nửa tháng, chắc Tô gia có thể đợi được nhỉ?

19.

Chuyện trên đời thường là như vậy đấy, nếu có biến số thì sẽ chỉ xảy ra trong một đêm mà thôi.

Ngày hôm sau, Thu Bạch chuyển đến ở trong phủ Quốc công như đã hẹn.

Khi nàng tới thì Mai Tranh đã lên triều rồi. Quốc công phu nhân đã sắp xếp cho nàng ở trong phòng dành cho khách, chỉ cách phòng của Mai Sơ một bức tường.

Vào giờ trưa, các công tử trong nhà đều không có mặt, người đi làm quan, kẻ đi học, trong nhà chỉ còn vài người phụ nhân. Để thể hiện sự coi trọng, phu nhân Khổng thị định phái hai tỳ nữ đến hầu hạ Thu Bạch.

Nhưng Thu Bạch vốn quen sống tự do tự tại, chưa từng để ai hầu hạ bên mình nên đã từ chối. Dù sao trong viện cũng không thiếu người quét dọn và chạy việc vặt, còn việc hầu hạ bên mình chẳng qua chỉ là rót trà, mặc y phục, chải đầu, những việc này nàng đều tự làm được, không cần phải nhờ đến người khác.

Phu nhân Khổng thị cũng không ép. Nhưng trong lòng bà ấy càng thêm phản đối chuyện hôn ước giữa Thu Bạch và Mai Tranh.

Đây đâu phải là một cô nương được nuôi dạy tử tế? Quả thật là quá phóng khoáng. Tuyệt đối không được để nàng quản lý nội viện.

Thu Bạch đã ổn định chỗ ở. Tuy là phòng cho khách nhưng cũng được sắp xếp rất thoải mái, gọn gàng. Đồ đạc vừa phù hợp với thân phận phủ Quốc công lại không quá xa hoa. Từ bình hoa mai trên bàn đến bình phong trong phòng ngủ, món nào cũng tinh tế. Cách một bức tường viện, thỉnh thoảng còn có tiếng đàn vọng lại.

Tuy Thu Bạch không giỏi về đàn nhưng cũng nghe ra được là có hai người đang đàn. Một người có kỹ thuật điêu luyện, âm thanh du dương dễ nghe. Một người tình cảm dồi dào nhưng tiếng đàn lộn xộn, toàn là sự bực bội.

Thu Bạch thấy thú vị nên lập tức leo lên cây hòe bên tường để xem.

Cô nương ngồi bên cửa sổ mặc một bộ váy áo màu xanh lục, nếu không phải vì nàng ấy vốn đã có ngoại hình xinh đẹp đáng yêu, thì nàng ấy mặc bộ đồ đó chẳng khác nào bẹ bắp cải vậy.

Mái tóc nàng ấy như mây đen vén gọn bên tai, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đào hoa, hàng mày vẽ rất mảnh và dài, sống mũi cao thẳng, môi đỏ nhỏ nhắn, gò má hồng hào đáng yêu, nhìn vào biết ngay là người khỏe khoắn. Ngực cũng đầy đặn, hoàn toàn khác với vẻ yếu ớt của các cô nương Đông Kinh mà nàng đã gặp mấy ngày nay.

Thu Bạch theo phụ thân lang thang khắp nơi, chỉ nghe nói các cô nương Đông Kinh đều lấy vẻ yếu đuối như cành liễu trước gió làm tiêu chuẩn cái đẹp. Đến khi tận mắt nhìn thấy, nàng mới biết cái gọi là yếu ớt như liễu đó thực ra là do cơ thể ốm yếu, xanh xao vô lực. Trông quá đáng sợ, chỉ cần cơn gió mạnh một chút cũng có thể thổi bay người đi được.

Thu Bạch thực sự không thấy những cô nương như vậy đẹp ở chỗ nào. Hôm nay gặp Mai Sơ, nàng mới công nhận rằng cô nương đẹp ở Đông Kinh quả thật là đẹp thật.

Mai Sơ cau mày thật chặt, tay đặt trên đàn nhưng không biết tâm trí đã bay đi tận đâu. Cuối cùng khi đàn xong một khúc, nàng ấy lập tức kêu đói bụng, rồi đòi ăn điểm tâm.

Nữ tiên sinh chẳng biết nên làm gì với nàng ấy, đành phải chiều theo.

Nàng ấy cầm một miếng điểm tâm rồi nằm sấp bên cửa sổ, không ra thể thống gì cả. Nữ tiên sinh được phu nhân Khổng thị dặn dò rằng nhất định phải sửa đổi tính cách thích bay nhảy của Mai Sơ, nên thấy vậy liền lập tức đứng sau kiên nhẫn nhắc nhở Mai Sơ.

Mai Sơ lén lút đảo mắt, miệng thì ừ hử đáp lại chứ vẫn không ngồi ngay ngắn vào ghế theo ý nữ tiên sinh.

"Tên đăng đồ tử nào thế kia?"

Mai Sơ đã phát hiện ra Thu Bạch trên cành cây.

Bởi vì nàng ngồi chiễm chệ trên cành cây nên chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.

Thu Bạch nghe thấy sự phấn khích rất rõ ràng trong giọng nói của Mai Sơ.

Không đợi tỳ nữ ngăn cản, Mai Sơ đã chạy ra sân. Cách Thu Bạch chỉ năm, sáu bước, nàng ấy vung tay tròn xoe, ném chính xác miếng điểm tâm về phía Thu Bạch.

Thu Bạch tiện tay bắt lấy, cắn một miếng điểm tâm. Lúc bấy giờ Thu Bạch còn trẻ, tâm tính thật sự giống một thiếu niên, muốn làm gì thì làm, chưa từng nghĩ việc leo lên cây nhà người khác như vậy có phù hợp hay không.

Một đám tỳ nữ đuổi theo sau Mai Sơ, la hét om sòm, náo nhiệt phi thường.

"Đừng kêu, đừng kêu, ta cũng là nữ tử mà." Thu Bạch nhảy xuống từ trên cây, đáp xuống ngay trước mắt Mai Sơ. Để chứng minh mình thực sự là con gái, nàng cố ý ưỡn bộ ng.ực lép kẹp của mình ra phía trước.

"Hóa ra người mặc nam trang không nhất định phải là công tử!" Mai Sơ thở dài thì thầm.

20.

Mai Sơ chống cằm nhìn Thu Bạch từ trên xuống dưới một lần nữa. Thấy Thu Bạch ung dung ăn điểm tâm uống trà, hoàn toàn không có chút xa lạ nào, cứ như thể đã gặp nhau hàng ngàn hàng vạn lần chứ không phải lần đầu.

"Ngươi biết bay không?" Mai Sơ hỏi.

"Ta chỉ biết chút võ công thôi!"

"Vậy là ngươi biết bay." Mai Sơ khăng khăng khẳng định.

Thu Bạch gật đầu, nàng ấy nói biết thì cứ cho là biết vậy!

"Ngươi từ đâu đến? Tên là gì? Có phải là khách của nhà ta không? Định ở đến khi nào? Có thể dạy ta bay không?"

Mai Sơ nhìn Thu Bạch bằng đôi mắt đầy kỳ vọng, như thể nàng ấy đã học được cái gọi là bay rồi vậy.

"Ta tên là Thu Bạch, đến từ Bắc Xuyên. Phụ thân ta và phụ thân ngươi là bằng hữu cũ. Do ta vừa mới đến Đông Kinh, chưa tìm được chỗ ở thích hợp nên tạm thời ở nhà ngươi. Còn về việc bay lượn kia, có lẽ ngươi không thể học được đâu." Thu Bạch trả lời Mai Sơ một cách nghiêm túc, không hề qua loa.

"Tại sao lại không học được?" Mai Sơ lại hỏi.

"Ta bắt đầu học từ năm ba tuổi, dù là mùa hè sấm chớp hay mùa đông tuyết rơi, ta chưa từng nghỉ một ngày nào, đến năm mười hai tuổi mới có thể coi là học xong bước đầu. Ngươi có chịu được vất vả như vậy không?"

Mai Sơ lắc đầu, nàng ấy không thể chịu được khổ cực như thế, cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa. Sang năm nàng ấy đã mười sáu tuổi, phải về làm dâu Bài gia ở Hà Đông. Mà đã là phận nữ nhi đã có phu quân thì làm gì có quyền tự do tùy ý? Mai Sơ thở dài đầy tâm sự.

Thu Bạch không hỏi vì sao nàng ấy thở dài, vẫn tiếp tục điềm nhiên ăn điểm tâm.

Thu Bạch và Mai Sơ mới quen nhau, một người tuy ít tuổi, lại không thiếu thứ gì nhưng lòng đầy tâm sự, còn người lớn hơn lại phóng khoáng, phong lưu.

Thuở còn trẻ ấy, điều duy nhất khiến Thu Bạch băn khoăn chỉ là liệu có vào được Đại Lý Tự hay không.

Mai Sơ nhìn nàng không lo không sợ, tùy ý tự tại, thật đáng ngưỡng mộ. Lại thấy nàng có vẻ vô tâm vô cầu, theo như mẫu thân nói, những người như vậy chẳng có gì để cho, cũng khó nắm bắt nên không đáng kết giao. Ở Đông Kinh này có rất nhiều cô nương muốn kết giao với nàng ấy, nàng ấy không thiếu một Thu Bạch.

Mai Sơ biết những lời mẫu thân nói đều đúng.

Đây đều là những quy tắc sinh tồn của nữ nhi thế gia, nhưng không hiểu sao nhìn dáng vẻ tự tại của Thu Bạch, nàng ấy vừa ngưỡng mộ lại vừa thích. Thích đến mức không thể kìm nén. Dù những lời mẫu thân nói đều đúng, nàng ấy vẫn muốn làm trái ý bà một hai lần.

Mai Sơ gạt bỏ nỗi băn khoăn sang một bên, bắt chước Thu Bạch cầm một chiếc bánh cuốn kim tơ lên cắn một miếng.

"Ngươi thấy Đông Kinh như thế nào?"

"Mẫu đơn, thược dược, điệp đằng, mộc hương, ở đây có đủ loại hết cả. Những người bán hoa dùng giỏ tre đầu ngựa bày biện, tiếng rao hàng trong trẻo rất đáng nghe. Rèm che yên ả, lầu cao sớm hôm, rượu chưa tỉnh mà giấc mộng đẹp đã chóng tàn."

"Phồn hoa nơi đây nhiều không kể xiết. Ta thích ăn uống, ăn mấy ngày rồi mà chưa được một phần trăm số món ăn nơi đây, tuy tửu lầu thanh nhã nhưng không bằng khu phố chợ náo nhiệt thú vị. Đêm không giới nghiêm, phố dài mười dặm sáng như ban ngày, chỉ đi qua sáu bảy cây cầu dài là trời đã gần sáng, thế mà ta vẫn chưa ngắm đủ." Thu Bạch cười tươi, nói với vẻ say mê.

"Đừng nói ban đêm, ngay cả ban ngày ta cũng chưa từng đi nhiều nơi đến vậy."

"Nếu có ngày nào ngươi muốn đi thì đi chung với ta nhé!" Thu Bạch nghiêng đầu nhìn Mai Sơ, nói một cách tự nhiên.

Mai Sơ vui vẻ gật đầu đồng ý. Nàng ấy không nỡ từ chối.

Thu Bạch không biết những nữ tử sinh ra trong gia đình quyền quý có rất nhiều chuyện không thể tự mình quyết định, chỉ riêng việc vượt qua cửa ải của mẫu thân nàng ấy thôi đã khó khăn lắm rồi. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK