"Đây là quà em trai tặng tôi, không phải đồ rẻ tiền gì cả!" Tôi tức giận đến run người: "Cút ra ngoài, cậu muốn đi thăm bà thì tự đi đi, tôi sẽ không đi!"
Trần Trì: "Chị bị làm sao thế, thật sự coi cái xó nghèo nàn này là nhà chị rồi à?"
Bốp!
SMK
Tôi tát mạnh vào mặt cậu ta một cái.
"Cậu tôn trọng gia đình tôi một chút, nhà tôi không phải xó nghèo nàn." Tôi run rẩy nói: "Cút."
Trần Trì dường như bị cái tát của tôi làm cho choáng váng, đứng im một lúc lâu, một lúc sau mới đứng dậy, chỉ vào tôi nói: "Được, chị giỏi lắm, em còn định khuyên mẹ để chị về nhà, khuyên cái gì chứ, chị cứ đợi đấy!"
Cậu ta quay người bỏ đi.
Người tôi rã rời, vừa định quay lại bàn ngồi xuống thì bị Nhậm Tiểu Thiên nhào tới ôm chầm lấy, suýt nữa thì ngã.
"A a a chị gái em ngầu quá! Chị làm vậy có phải là vì em không? Kiếp sau vẫn muốn làm em trai của chị!"
09
Có lẽ vì ban ngày cãi nhau với Trần Trì một trận, buổi tối dạ dày tôi lại bắt đầu âm ỉ đau.
Suy nghĩ của con người thay đổi thật nhanh, cách đây không lâu còn ước gì mình c.h.ế.t đi cho mọi người phải hối hận, bây giờ lại thấy mình khi đó thật ấu trĩ.
Người đau lòng vì cái c.h.ế.t của mình chỉ có người thật lòng yêu thương mình.
Mà người thật lòng yêu thương mình thì sẽ không nỡ làm tổn thương mình khi mình còn sống.
Trừng phạt những người không quan tâm đến mình bằng cái chết, thật ngu ngốc, tôi đã là học sinh cấp ba được giáo dục rồi, sao lại có suy nghĩ như vậy chứ?
Tôi không muốn chết, gia đình tôi sẽ rất đau lòng nếu tôi chết.
Tôi còn chưa được sống tốt, chưa được báo đáp họ, đồng hồ của em trai, thú bông của chị gái, những món quà quý giá như vậy, tôi còn chưa kịp tặng lại quà.
Nhưng mà...
Trong đầu lại nhớ đến những lời chị gái nói ban ngày.
Bố mất vì ung thư, tốn rất nhiều tiền.
Bây giờ vất vả lắm mới trả hết nợ, nếu lại vì tôi mà vay nợ, thì họ sẽ tuyệt vọng đến mức nào.
Nếu không có nợ nần, với khả năng kiếm tiền của mẹ, tôi tin tưởng ít nhất gia đình tôi cũng là một gia đình khá giả có của ăn của để, chẳng lẽ họ không xứng đáng có cuộc sống tốt hơn sao?
Tôi thở dài, thức trắng đêm, hôm sau đành phải đến trường với hai quầng thâm mắt.
Hoàn cảnh ở trường càng tệ hơn trước, những ánh mắt tò mò hoặc ác ý cứ bám theo tôi như hình với bóng, còn có người bày ra những trò đùa quái ác.
Nếu là trước đây, tôi có thể sẽ nhẫn nhịn.
Nhưng bây giờ tôi không muốn nhịn nữa.
Ai cũng là con cưng của mẹ, tại sao tôi phải chịu bắt nạt chứ?
Tôi hung hăng đá đổ ghế của một nam sinh, ném cặp sách của cậu ta vào nhà vệ sinh nữ, cuối cùng cậu ta cũng không còn ném giấy vào tôi nữa, mặc dù cái giá phải trả là cả hai chúng tôi đều bị giáo viên phạt đứng một tiết.
Tan học, Trần Trì lướt qua tôi, mặt mày âm trầm nhìn tôi một cái rồi bỏ đi.
Tôi không có tâm trạng để ý đến cậu ta, suy nghĩ cả ngày, cảm thấy chuyện lớn như bị bệnh không thể giấu được nữa, quyết định tối nay sẽ nói với mẹ về việc mình thấy không khỏe, không ngờ buổi tối lúc ăn cơm, có người gõ cửa nhà.
Có người đến đòi nợ.