• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

13

 

Tại bệnh viện.

 

Bác sĩ và mẹ đang bàn bạc về phương án điều trị cụ thể, tôi ngồi chờ ở ngoài cùng Nhậm Tiểu Lộ và Nhậm Tiểu Thiên.

 

Không phải tự mình đối mặt với chuyện đáng sợ này, nỗi sợ hãi trong tôi vơi đi phần nào.

 

Ba chúng tôi đang nói chuyện khe khẽ thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vã, tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là bố mẹ nuôi.

 

Nhậm Tiểu Thiên không biết họ, nhưng thấy họ nhìn chằm chằm vào tôi, liền đứng dậy chắn trước mặt tôi với vẻ cảnh giác.

 

Vừa nhìn thấy tôi, mẹ nuôi đã đỏ hoe mắt, nói: "Mộc Mộc, sao con bị bệnh mà không nói cho bố mẹ biết? Con sao rồi?"

 

Tôi theo bản năng quay mặt đi, không muốn nhìn họ.

 

Nước mắt mẹ nuôi đã rơi xuống: "Là mẹ không tốt, trước đây con không chịu ăn uống đàng hoàng, mẹ lẽ ra nên phát hiện ra…"

SMK

 

"Dù có phát hiện ra thì mẹ cũng chỉ nói con làm quá lên thôi." Tôi nói: "Nên cũng chẳng sao cả."

 

Nước mắt mẹ nuôi rơi lã chã, bà ấy đưa tay lên che mắt.

 

Mấy lần bà ấy muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ngào không thành tiếng.

 

Tôi đứng dậy định tránh đi thì bà ấy bỗng òa khóc.

 

"Con gái của mẹ!" Bà ấy gào lên một tiếng, ôm chầm lấy tôi, siết chặt cơ thể tôi: "Con về nhà với mẹ đi, mẹ sẽ đưa con đi nước ngoài chữa bệnh, con đừng giận mẹ nữa, được không?"

 

Tôi biết bà ấy không phải đang diễn kịch, bà ấy thực sự đau lòng, vì tôi, cũng vì chính bà ấy.

 

Sẽ không còn ai như tôi nữa, sau khi bị bà ấy đối xử tệ bạc, vẫn ngây ngô tin tưởng từng lời bà ấy nói, đưa hết số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình cho bà ấy, dành cho bà ấy tình yêu thuần khiết và quý giá nhất trên đời.

 

Trần Trì sẽ không làm vậy, người con gái ruột mà bà ấy xa cách bao năm mới tìm lại cũng sẽ không.

 

Nghe tiếng khóc của vợ, bố nuôi cũng đỏ hoe mắt, nói: "Mộc Mộc, đừng lo lắng về tiền bạc, chi phí chữa bệnh của con cứ để bố mẹ lo."

 

"Không cần đâu chú." Nhậm Tiểu Lộ lên tiếng: "Con cái nhà cháu, đương nhiên là nhà cháu sẽ lo liệu, làm sao có thể để con bé bệnh tật mà không chữa trị được chứ? Bình thường con bé chơi điện thoại, không chịu ăn uống đàng hoàng, cháu còn phải quản, bệnh nặng thế này, chú còn sợ không ai quan tâm nó sao?"

 

Nhậm Tiểu Thiên cũng nói: "Đúng vậy, bình thường việc nhà đều là em làm, em chưa bao giờ để chị ấy động tay vào, chị ấy về nhà chú còn phải chăm sóc bà cụ, về đấy làm gì cho khổ."

 

Mặt bố nuôi thoáng chút khó xử: "Bố đã dạy dỗ Trần Trì rồi, nó ăn nói quá phận lắm, Trần Trì!"

 

Một tràng tiếng bước chân kéo dài vang lên, Trần Trì xuất hiện ở đầu cầu thang.

 

Cậu ta rõ ràng cũng nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng tôi, nét mặt rất khó coi.

 

Mẹ nuôi buông tôi ra, sải bước tới, kéo cậu ta đến trước mặt tôi, nói: "Con xin lỗi chị gái đi, xin lỗi đi!"

 

Trần Trì cúi đầu không nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK