Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao cô lại không nhận ra giọng của Dịch Thương Bắc được cơ chứ? Chẳng qua cô nghe điện thoại mà không nhìn nên bây giờ mới kinh ngạc mà thôi.

Giờ này anh gọi điện thoại tới làm gì?

Xuân Hòa cười bảo: “Không nhìn tên người gọi.”

“Sao chưa nghỉ ngơi?”

“Chuẩn bị đây, tôi xem nốt tập phim này đã.”

Dịch Thương Bắc nhìn thời gian, sắp 1 giờ sáng mà cô vẫn đang xem phim.

“Tôi ở dưới tòa nhà của em, căn bật đèn là nhà em à?”

Dịch Thượng Bắc nhẹ nhàng nói, nhưng khi truyền đến chỗ Xuân Hòa thì lại khiến trái tim cô đập thình thịch.

Cô lập tức đứng dậy đi về phía cửa sổ, kéo rèm ra nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Dịch Thương Bắc đang dựa vào thân xe.

“Anh đợi tôi một lát.”

Xuân Hòa xoay người đi lấy áo khoác, vừa mặc vừa đi ra ngoài.

Chưa được bao lâu, cô đã chạy ra khỏi tòa nhà tới bên cạnh Dịch Thương Bắc.

Mới vừa tắm xong không lâu nên tóc cô vẫn chưa khô hẳn, trên gương mặt trắng nõn lộ ra nụ cười tươi rói: “Sao anh lại đến đây?”

Dịch Thương Bắc phải thừa nhận rằng, lúc nhìn thấy nụ cười của cô, anh cảm thấy đêm nay lái xe lăn lộn bao nhiêu lâu như vậy, đều là đáng giá.

Anh lấy đồ ăn đêm ra khỏi xe: “Không ăn bữa sáng thì cũng phải ăn đêm chứ.”

Đôi mắt của Xuân Hòa lóe lên, cô lập tức nhớ về ngày cuối tuần đó.

Anh hỏi cô có muốn ăn sáng cùng nhau không, cô không trả lời.

“Lên nhà đi.”

Xuân Hòa cúi đầu xuống không dám nhìn anh, sợ mình nhìn vẻ mặt của anh rồi sẽ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Lần đầu tiên Dịch Thương Bắc tới nhà Xuân Hòa, căn nhà này hơi khác với nhà cô trong tưởng tượng của anh.

Xuân Hòa không để ý lắm, cô bảo Dịch Thương Bắc ngồi đâu cũng được, sau đó đi lấy cốc rót nước ấm cho anh.

Dịch Thương Bắc mở hộp đồ ăn đêm ra rồi đưa thìa cho cô: “Còn nóng, ăn đi.”

Xuân Hòa thấy anh ngồi trên sofa hai người mà vẫn có vẻ hơi chật chội thì nghiêng đầu, lấy gối tựa sau lưng anh ra.

“Như vậy có thoải mái hơn không? Nhà tôi hơi nhỏ, chỉ có chiếc sofa này là ngồi được.”

Cô nói vô cùng thản nhiên, cũng không quan tâm Dịch Thương Bắc nghĩ như thế nào: “Sau khi bố mẹ tôi ly hôn, tôi dọn ra ở một mình, lần anh giúp tôi vào ba năm trước, chính là ngày đầu tiên tôi dọn ra ngoài ở.”

Xuân Hòa uống một ngụm nước đường, hương vị rất ngon, nụ cười trên mặt lại tươi hơn chút: “Bố tôi, mẹ kế và con trai họ, chính là thằng nhóc anh gặp ở đồn cảnh sát giao thông, bọn họ ở khu biệt thự Ngự Lâm tại thành phố Bắc, nhưng tôi và họ đã không liên quan gì đến nhau từ lâu rồi.”

Xuân Hòa nói xong thì uống thêm mấy ngụm nước đường, sau đó cô đưa một miếng bánh tráng miệng cho Dịch Thương Bắc.

Dịch Thương Bắc nhận lấy nhưng không ăn, ngược lại anh nhìn cô chăm chú rồi nói: “Trùng hợp thật đấy, năm nào bố mẹ tôi cũng ở nơi khác không về nhà, bốn bỏ lên năm thì gần như chúng tôi không liên quan gì tới nhau hết, xem ra chúng ta có cùng chung số phận đó.”

Tay cầm thìa của Xuân Hòa dần nắm chặt lại rồi buông lỏng ra, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng rất chân thành: “Giống thế nào được, anh có muốn nghĩ lại không...”

“Nghĩ cái gì?”

Ánh mắt của Dịch Thương Bắc trong veo, anh nhìn cô với sự kiên quyết và đong đầy tình cảm: “Thật ra tôi đang nghĩ xem nên nói thế nào với em về mục đích tới đây của tôi đêm nay.”

“Đầu tiên tôi phải thừa nhận rằng, tôi muốn gặp em.”

“Còn về phần tại sao muốn gặp em.”

Dịch Thương Bắc bất lực cười: “Đương nhiên là vì thích em.”

Trước đó trong lòng Xuân Hòa đã có linh cảm, cô biết đêm nay Dịch Thương Bắc tới đây có mục đích khác.

Cô không đoán ra là mục đích gì nên đành dẫn anh vào nhà với tâm trạng lo lắng đắn đo.

Khi nghe anh nói xong ba chữ tôi thích em, Xuân Hòa ngẩng đầu nhìn anh: “Hoàn cảnh gia đình của tôi rất phức tạp.”

“Đây không phải là vấn đề.”

“Điều kiện của chúng ta không bằng nhau.”

“Tôi không cảm thấy vậy.” Dịch Thương Bắc rất có kiên nhẫn: “Vấn đề em có thể nghĩ đến, tôi đã nghĩ tới từ lâu, nếu bỏ lỡ người mình thích vì những yếu tố bên ngoài này, em không thấy tiếc ư?”

Dịch Thương Bắc đặt tay lên tay cô: “Xuân Hòa, anh không muốn khiến bản thân mình thấy tiếc nuối.”

*

Xuân Hòa nằm mơ cả đêm, giấc mơ lung tung rối loạn, mơ thấy rất nhiều thứ, nhưng tỉnh dậy lại chẳng nhớ được điều gì.

Trong đầu hiện lên cảnh tượng tối qua.

Sau đó cô nói như thế nào nhỉ?

Cô uống hết cả cốc nước đường, sau đó nói như đã đưa ra quyết định: “Được.”

Suốt cả buổi sáng tim Xuân Hòa đều lơ lửng, thậm chí cô còn không dám xem điện thoại.

Nói không lo sợ là giả.

Cảm giác này thật sự quá không chân thực.

Chính vì vậy mà Dịch Thương Bắc cũng không thể chúc cô buổi sáng tốt lành.

Anh gọi điện thoại cho Xuân Hòa nhưng không có lần nào máy không báo bận, không biết sao công việc lại bận rộn đến thế.

Ông nội thấy anh ngồi trên sofa xem điện thoại cả buổi sáng không nhịn được ném quả cam vào anh: “Không đến công ty, cháu đang làm trò gì vậy?”

“Yêu đương.”

“Cái gì cơ?” Ông nội ngơ ngác.

Dịch Thương Bắc ừ một tiếng: “Yêu đương, chẳng phải ông sốt ruột tìm cháu dâu sao, cháu tìm được cho ông rồi đấy.”

Dịch Thương Bắc rất thẳng thắn, không hề giấu giếm ông nội, tên họ Xuân Hòa, nghề nghiệp, đều nói thẳng cho ông.

Ông nội nghe xong thì cứ nhíu mày mãi: “Này, ông giới thiệu Lục Nhược Doanh cho cháu, cháu không cần, giờ cháu lại tìm người thế này?”

“Xuân Hòa rất tốt.”

Gần đây bốn chữ này đã trở thành nỗi ám ảnh của ông nội, ông thật sự không tài nào hiểu nổi.

Trên thế giới có hàng nghìn cô gái, sao Dịch Thương Bắc cứ nhất quyết phải tìm Xuân Hòa?

Gia thế không nổi bật, nghề nghiệp không ổn, tuổi tác, cũng hơi nhỏ, cảm giác không chín chắn lắm.

Ông nội đứng ngồi không yên mãi, cuối cùng ông gọi điện cho trợ lý của Dịch Thương Bắc, rất nhanh đã nhận được một tin.

Cuối tuần cô gái này muốn đi công viên hẹn hò với cháu trai của ông.

Được, ông sẽ đi chia cắt đôi uyên ương.

Vốn dĩ Dịch Thương Bắc muốn đi hẹn hò với Xuân Hòa ở nơi khác, có sắp xếp khác.

Nhưng Xuân Hòa do dự một hồi lâu rồi nói với anh rằng; “Thứ bảy em muốn tới đường Úc Phong để tạm biệt một người.”

“Người nào?” Vẻ mặt Dịch Thương Bắc thản nhiên: “Anh biết không?”

Xuân Hòa nhìn anh, cô không nhịn được bật cười: “Đẹp trai như nhau.”

Lời này thành công khiến Dịch Thương Bắc có tính cảnh giác, điều này không thích hợp, rất không thích hợp.

“Được, anh đi với em.”

“OK.”

*

Sau khi yêu, Xuân Hòa mới phát hiện trước đây mình đã đặt ra quá nhiều giả định vô nghĩa, bởi thực tế Dịch Thương Bắc hoàn toàn không phải sếp tổng lạnh lùng.

Sự khác biệt lớn nhất trong mối quan hệ của họ so với trước kia là bóng dáng và hơi thở của Dịch Thương Bắc bắt đầu xuất hiện khắp mọi nơi trong cuộc sống của cô.

Thế nên Xuân Hòa cũng bắt đầu không muốn đi làm, chỉ muốn yêu đương nhăng nhít.

Mạch Duyệt trêu chọc cô, còn định kiếm tiền trả khoản đặt cọc mua nhà cho mẹ em nữa không vậy?

Xuân Hòa hoảng hốt.

-

Thứ bảy, Xuân Hòa thu dọn đồ đạc cần mang rồi xuống dưới gặp Dịch Thương Bắc.

Anh đã chờ ở dưới tòa nhà từ sớm, còn mua một cốc trà sữa lạnh.

Xuân Hòa uống một ngụm trong tay anh, sau đó cười híp cả mắt: “Lạnh quá.”

Dịch Thương Bắc vuốt tóc cô: “Vậy mà em vẫn uống.”

“Nhưng em rất thích.”

Hì hì.

“Được rồi, cũng thích anh nữa.” Xuân Hòa bóp tay anh, bị Dịch Thương Bắc trở tay nắm lấy: “Vậy còn tạm được.”

Đến đường Úc Phong, Xuân Hòa và Dịch Thương Bắc tìm một chỗ để đỗ xe rồi đi vào trong công viên.

Xuân Hòa cầm bảng vẽ, còn Dịch Thương Bắc cầm giá vẽ, vừa đi vừa nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở trên con phố này nhỉ?”

“Đúng rồi.”

“Em thường xuyên tới đây à?”

Xuân Hòa gật đầu: “Trước khi gặp lại anh lần thứ hai, tuần nào em cũng tới.”

“Luôn muốn gặp lại anh lần nữa.”

Dịch Thương Bắc dừng bước: “Cho nên người em muốn gặp là anh?”

Xuân Hòa cười: “Đúng vậy, nhưng em muốn nói tạm biệt quãng thời gian yêu thầm, vì em đã có được anh rồi.”

Gần như tuần nào Xuân Hòa cũng tới đây vẽ tranh, cô nghĩ một ngày nào đó sẽ gặp lại anh, nhưng cuối cùng lần thứ hai họ gặp nhau lại không phải ở đây.

Tuy nhiên gặp lại đã là rất tốt rồi.

Dịch Thương Bắc ôm cô vào lòng: “Không biết em đợi anh lâu đến vậy.”

“Không sao.”

Xuân Hòa ôm anh: “Hôm nay em vẽ cho anh nhé.”

“Được.”

Bọn họ chọn một chỗ có phong cảnh đẹp và ít người, Xuân Hòa dọn bảng vẽ xong thì trộn màu.

Hôm nay trời rất nắng, anh sợ cô cảm nắng nên tới cửa hàng ở phía trước để mua ô.

Đi qua đi lại mất hơn mười phút, Xuân Hòa đã bắt đầu vẽ, cô vẫn chưa nghĩ ra nên vẽ gì, vì thế cô vẽ từng chiếc lá nhỏ lên bảng vẽ trước.

Cô vẽ rất tập trung, không nhận ra mình đang bị người ta theo dõi từ nãy tới giờ.

Ông nội trốn đằng sau gốc cây, quan sát Xuân Hòa vài phút, cô gái này rất tập trung, tính tình rất tốt.

Ông nhìn dáng vẻ cô rồi cảm thấy vô cùng hài lòng, nếu có thể làm cháu dâu của ông, chắc chắn tốt hơn cô Xuân Hòa kia.

Ông nội không hề do dự mà bước tới, giả vờ chào hỏi Xuân Hòa như người qua đường.

Ban đầu Xuân Hòa không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng ông lão cứ liên tục khen cháu trai, khí thế như thể muốn xem mắt cho cháu của mình vậy.

Xuân Hòa đành phải từ chối khéo, nhưng ông lão hoàn toàn không nghe.

“Cháu có yêu cầu rất cao đối với bạn đời, thu nhập cao, giá trị nhan sắc cao, EQ cao, cháu trai của ông có không?”

Vốn dĩ Xuân Hòa định nói thẳng là mình đã có bạn trai, nhưng sợ ông lão không tin, không thể không bốc phét.

Ai ngờ ông lão này lại quay đầu gọi điện thoại cho cháu trai của mình, bảo anh chạy tới.

Xuân Hòa không thể nào tưởng tượng nổi, cháu trai của ông lão này lại là Dịch Thương Bắc.

Lúc cô nhìn thấy Dịch Thương Bắc đi tới gọi ông, cô ngơ cả người.

“Này...”

“Ông, đây là Xuân Hòa.”

Dịch Thương Bắc ôm lấy vai cô và giới thiệu với ông, ông cũng hơi kinh ngạc, nhưng may là ông đã quen với đủ thứ chuyện trên đời rồi.

Xuân Hòa đã nhận được sự hài lòng của ông bằng cách tuy có phần hoảng hốt nhưng không có gì nguy hiểm như vậy đó.

Đầu tháng 9, Xuân Hòa và Dịch Thương Bắc đi du lịch ở nơi khác.

Họ ở một khách sạn năm sao, bên cạnh khách sạn này cũng là một khách sạn khác.

Nhưng chỉ là một khách sạn đang trên bờ vực phá sản.

Xuân Hòa cực kỳ quen thuộc với tên của khách sạn, cô chỉ vào biển hiệu rồi nói với Dịch Thương Bắc: “Đây là khách sạn của bố em, có một chuỗi mười mấy khách sạn trên khắp cả nước, nhưng sắp phá sản rồi.”

Cô kể lần lượt về hoàn cảnh gia đình mình cho Dịch Thương Bắc.

Về mẹ, về quan hệ của cô với gia đình kia, cô không hề giấu giếm.

Trong chuyện tình cảm, cô không muốn trở thành người lo sợ rụt rè hay rón ra rón rén.

Bị mắc kẹt trong gia đình ban đầu của mình, hay là tự ti không có chí tiến thủ.

Dịch Thương Bắc liếc nhìn khách sạn kia, anh không nói gì mà kéo tay cô rời đi.

Buổi tối họ ăn cơm ở một nhà hàng rất nổi tiếng tại địa phương.

Xuân Hòa giới thiệu những món đặc sản ở đây cho anh, thuyết phục anh ăn thử.

Đúng lúc này, em trai cô đi tới gọi tên cô, Xuân Hòa ngẩng đầu, ngoại trừ em trai cô thì còn có bố và mẹ kế của cô.

Một nhà ba người bọn họ đều đi tới.

Hơn nữa không biết có phải ảo giác của Xuân Hòa hay không, cô cứ cảm thấy ánh mắt của họ không thích hợp lắm.

Đặc biệt là ánh mắt khi nhìn về phía Dịch Thương Bắc.

Quả nhiên, giây tiếp theo Xuân Hòa đã thấy bố kính cẩn chào hỏi Dịch Thương Bắc.

Ông ta còn trách Xuân Hòa: “Con có bạn trai tốt như vậy mà không nói với bố một tiếng.”

“Đúng đó Xuân Hòa, bình thường bố con rất quan tâm con.”

Lời của mẹ kế như một cái gai đâm vào lòng Xuân Hòa.

Xuân Hòa không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì, cô sợ vừa mở miệng đã khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn.

Cô không muốn để Dịch Thương Bắc thấy dáng vẻ suy sụp của mình.

“Chúng ta đi thôi.”

Cô nói với Dịch Thương Bắc.

Dịch Thương Bắc nắm lấy tay cô, như thầm tiếp thêm sức mạnh cho cô, tiếp đó anh dịu giọng nói: “Chào bác, mời ngồi.”

Dịch Thương Bắc mời họ ngồi xuống, sau đó chậm rãi nói dưới ánh mắt tràn ngập mong đợi của họ: “Cháu đã biết được tình hình của mọi người và Xuân Hòa qua cô ấy, cháu tin tưởng Xuân Hòa, cũng hiểu tâm trạng của cô ấy. Ở chỗ cháu, cô ấy là quan trọng nhất, cháu biết mọi người tìm cháu là có mục đích, cháu đoán mục đích này có liên quan tới khách sạn.”

Dịch Thương Bắc lấy một tờ danh thiếp ra khỏi ví và đưa cho họ: “Đây là thông tin liên lạc của trợ lý của cháu, mọi người có thể tìm cậu ấy để nói chuyện.”

“Sếp Dịch, chuyện này...”

“Cháu và Xuân Hòa vẫn chưa ăn xong, xin lỗi.”

Lời này vừa cất lên, ai cũng hiểu được anh có ý gì, ba người họ không làm phiền nữa mà nhanh chóng rời đi.

Xuân Hòa nhìn bóng dáng họ rời đi, cô kéo tay áo của Dịch Thương Bắc: “Nếu anh giúp họ, em sẽ...”

“Sẽ thế nào?”

Dịch Thương Bắc ôm lấy cô: “Sẽ không cưới anh à?”

Xuân Hòa chớp mắt, hiển nhiên là bị lời của anh làm cho ngơ ngác.

Mặt cô lập tức đỏ bừng.

“Anh nói gì đó!”

Dịch Thương Bắc âu yếm ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

“Tất nhiên là anh muốn cưới em rồi, em sống với anh đi, anh sẽ không làm em khóc đâu.”

Tháng 5 năm sau, Xuân Hòa và Dịch Thương Bắc tổ chức lễ cưới đơn giản nhưng vẫn đủ long trọng.

Khách sạn của bố Xuân Hòa đã không vực dậy nổi trong tay ông ta nữa mà bị Dịch Thương Bắc mua lại, hơn nữa anh còn ký một thỏa thuận với họ, cấm họ tới làm phiền Xuân Hòa bằng bất cứ lý do gì.

Nếu không sẽ trả giá bằng pháp luật.

Xuân Hòa sẽ mãi nhớ rằng, tháng 9 năm ấy, cô đồng ý lời cầu hôn của anh với đôi mắt ngấn lệ.

Cuộc đời chỉ có một lần, em không muốn bỏ lỡ anh.

Hết truyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang