Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cụ thể là tốt chỗ nào, Xuân Hòa không nói được, chỉ có thể dùng từ rất tốt để mô tả.

Với cô, đây đã xem như một lời khen rất cao rồi.

Dịch Thương Bắc chỉ cười. Anh còn nói bản thân mình ít cười, nhưng Xuân Hòa đã thấy anh cười rất nhiều lần rồi.

Hơn nữa lần nào cũng mang một vẻ khác nhau.

Thật ra anh, cười rộ lên rất đẹp.

“Buổi chiều còn việc gì ngoài việc này không?”

“Không có việc gì nữa.”

Xuân Hòa có thể về thẳng nhà để xử lý việc tiếp theo, không cần về công ty nữa.

“Mời em ăn cơm.” Dịch Thương Bắc duỗi tay ôm hờ vai của cô, dẫn cô đi ra ngoài.

Xuân Hòa cứng đờ một hồi sau đó vờ thản nhiên đi theo anh.

“Anh đối xử với cô gái nào cũng nhiệt tình như vậy à?”

“Trông tôi nhiệt tình lắm ư?”

Dịch Thương Bắc tự nghi ngờ bản thân, anh có tỏ ra nhiệt tình với Xuân Hòa sao?

Xuân Hòa liếc mắt nhìn bàn tay khoác hờ lên vai cô của anh.

Cái liếc mắt này khiến Dịch Thương Bắc ngộ ra.

Vì thế khi ra ngoài, cánh tay anh tự nhiên buông xuống, đút vào túi.

Xuân Hòa không từ chối bữa cơm này, chủ yếu là vì bao nhiêu chuyện trước đây, nên cô đã ôm lòng biết ơn với Dịch Thương Bắc.

Cảm thấy cảm ơn bằng một ly rượu thật sự quá qua loa.

Cô muốn trả tiền cho bữa ăn này.

Ngồi trên xe anh, Xuân Hòa bỗng nhiên nghĩ tới khoảng thời gian trước Dịch Thương Bắc từng nói, thành phố Nguyên rất lớn, nhưng bọn họ rất có duyên.

Do vậy lần này họ lại gặp nhau.

Thật đúng là rất có duyên.

“Nếu không có việc gì thì đi nơi xa một chút để ăn cơm nhé, em có thể nghỉ ngơi trên xe một lát.”

Dịch Thương Bắc tắt điều hòa, tháng ba mùa xuân không nóng lắm.

Xuân Hòa gật đầu, cô không mệt lắm nên dọc đường cũng không ngủ.

Cô vẩn vơ suy nghĩ một số thứ, ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, bốn bỏ lên năm có thể coi là đi một quãng đường rất dài với Dịch Thương Bắc.

Nhà hàng họ muốn đến quả thực rất xa, hơn nữa giờ cao điểm buổi chiều tắc đường, khi đến nơi đã là hơn 7 giờ.

Ở trên đường suốt hai tiếng đồng hồ.

“Tôi không ngờ thành phố Nguyên lại có nhà hàng trang trí đẹp như vậy.”

Xuân Hòa đi vào cùng anh, dọc đường đi có nhân viên phục vụ chào hỏi Dịch Thương Bắc.

Hình như anh đi đến đâu cũng như thể tới địa bàn của mình vậy.

Tất cả mọi người rất tôn trọng anh.

Bọn họ đi vào một phòng riêng trên tầng 2, diện tích không lớn, được trang trí bằng màu gỗ đơn giản.

Tiếng đàn piano vang lên trong phòng riêng, trên ban công có một con mèo đen đang ngủ.

Xuân Hòa rất bất ngờ, Dịch Thương Bắc cảm nhận được sự bất ngờ của cô nên anh nói: “Đây là nhà hàng của Sở Phong, mèo là cậu ta nuôi.”

Sở Phong có một ước mơ đó là đem hình ảnh của mình xuất hiện ở khắp mọi lĩnh vực như giới giải trí, ăn uống, sản xuất.

Vì thế anh ấy đang nghiêm túc cố gắng.

Trông Sở Phong có vẻ hơi không làm việc đàng hoàng, nhưng thực tế, hương vị ở đây thật sự không tệ.

Dịch Thương Bắc hỏi khẩu vị của Xuân Hòa rồi gọi vài món ăn.

Sau đó anh đưa menu cho Xuân Hòa, tuy cô chưa từng tới nhưng cô vẫn có suy nghĩ của riêng mình về việc ăn uống.

Cô không gọi thêm đồ ăn mà chỉ gọi hai món tráng miệng nhỏ.

Dịch Thương Bắc thấy ánh mắt của cô khi xem thực đơn cực kỳ tập trung, lúc cô ngẩng đầu hỏi anh có thích ăn trái cây không, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.

“Thích ăn đồ ngọt à?”

“Tàm tạm, nhưng hình như đồ ngọt ở đây rất ngon.”

Xuân Hòa vừa dùng điện thoại để tra đánh giá của mọi người về nhà hàng này.

Cô gọi hai miếng bánh kem đang bán chạy theo giới thiệu.

Đồ ăn nhanh chóng được đem lên, Xuân Hòa ăn cơm rất yên lặng, tốc độ vừa phải, nhưng vẫn chậm hơn Dịch Thương Bắc khá nhiều.

Dịch Thương Bắc không ăn nhiều lắm, chỉ ăn một lát rồi buông đũa, sau đó thỉnh thoảng nói với Xuân Hòa: “Món này ngon, em có thể ăn thêm.”

“Hôm nay món này làm hơi nhạt, ăn ít thôi.”

“Canh không tệ, múc một bát cho em nhé.”

Xuân Hòa khó lòng từ chối lòng tốt của anh, mỗi món đều ăn rất nhiều, canh cũng uống hai bát.

Lúc gần ăn xong cô còn nghi ngờ không biết mình có thể ăn được hai miếng bánh kem kia nữa không.

Nhưng khi bánh kem được đưa tới, Xuân Hòa không lo lắng nữa, vì hai miếng bánh kem này thật sự rất nhỏ.

Xinh xắn nhỏ nhắn, một miếng là hết sạch.

Dịch Thương Bắc nhìn dáng vẻ mở to hai mắt nghiên cứu của cô rồi cong môi: “Nếm thử xem hương vị thế nào.”

Xuân Hòa ăn một miếng, đậm vị, không quá ngọt nhưng có dư vị rất tốt.

Hương vị sao, chắc chắn rất ngon.

“Ngon lắm, nhưng miếng bánh kem nhỏ này, tôi có thể làm ra phiên bản có hương vị ngon hơn.”

Lúc này, trên mặt Xuân Hòa lộ ra một nụ cười tự tin.

Dịch Thương Bắc nhướng mày: “Thật chứ?”

“Nếu không tin thì đợi lúc rảnh tôi sẽ làm cho anh ăn.”

Dịch Thương Bắc lại cười: “Khi nào em rảnh?’

“Thử bảy đi, tôi có thời gian.”

Xuân Hòa nghiêm túc suy nghĩ về việc sắp xếp cho thứ bảy tuần sau, quả thực cô không có việc gì quan trọng nên hôm đó có thể đi mua nguyên liệu sớm, còn có thể chọn đồ tươi.

Thậm chí cô không hề nhận ra, vậy mà cô lại bàn bạc chuyện làm bánh kem với Dịch Thương Bắc.

Chớp mắt đã đến thứ bảy.

Xuân Hòa dậy sớm tới chợ gần nhà để mua trái cây tươi.

Cô mua dâu tây đầu mùa và một chút blueberry với giá đắt cắt cổ.

Làm bánh kem với hai hương vị này rất dễ, hơn nữa một ngọt một chua, kiểu gì cũng có một vị Dịch Thương Bắc thích.

Lần trước ăn cơm, Dịch Thương Bắc vẫn không để Xuân Hòa thanh toán, anh nói anh sẽ không để con gái thanh toán khi đi ăn với anh.

Dù là bây giờ hay sau này thì đều như vậy.

Xuân Hòa nghĩ, hôm nay cô phải làm bánh kem thật ngon mới được.

Địa điểm làm bánh kem quyết định là ở nhà Dịch Thương Bắc, thành thật mà nói, Xuân Hòa không ngờ Dịch Thương Bắc lại trực tiếp đề nghị tới nhà anh làm.

Suy cho cùng hình như quan hệ của họ cũng không thân đến mức có thể vào nhà nhau.

Nhưng Dịch Thương Bắc đã nói thì Xuân Hòa không việc gì phải từ chối.

Dù sao cô không cần tỏ ra rụt rè làm gì, chỉ là làm bánh kem cho anh thôi mà, có gì khó đâu chứ.

Dịch Thương Bắc ở khu vực tấc đất tấc vàng trong trung tâm thành phố Nguyên, trên tầng cao nhất của tòa nhà Toàn Cầu.

Xuân Hòa đi thang máy hơn ba mươi giây, sau khi ra khỏi thang máy là một căn hộ duplex cao cấp, ra ngoài mấy mét mới nhìn thấy nhà anh.

Tầng này chỉ có hai căn, còn bố trí quản gia phục vụ.

Hẳn là Dịch Thương Bắc đã nói với quản gia trước nên cô lên nhà anh rất thuận lợi.

Vốn tưởng quản gia sẽ giúp cô mở cửa, nhưng tới nơi lại phát hiện Dịch Thương Bắc đang ngồi trên ghế thay giày ở cuối hành lang.

Chân dài vắt chéo, anh nghiêng đầu, nhìn thấy Xuân Hòa đến thì cất điện thoại rồi đứng lên: “Lại đây.”

Xuân Hòa ừ một tiếng, cô xách đồ mình chuẩn bị, vừa đi vừa nói: “Sợ chỗ này của anh không có đồ dùng nên tôi mang hết theo.”

Nói xong thì lẩm bẩm một câu: “Nhưng hình như chỗ này của anh chẳng thiếu thứ gì.”

“Vẫn thiếu.”

Dịch Thương Bắc mở cửa, nghiêng người bảo cô đi vào trước, Xuân Hòa bước vào rồi ngẩng đầu nhìn về phía anh:

“Thiếu gì?”

“Thiếu nữ chủ nhân đó.”

Dịch Thương Bắc đóng cửa đằng sau cô lại, đi dép lê vào nhà trước, anh nhìn quanh căn nhà rộng rãi: “Tôi ở một mình trong căn nhà lớn như vậy, em không cảm thấy có chút cô đơn à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK