Kiều Kiều nhìn tòa nhà tràn ngập nét văn hóa Trung Hoa trước mặt, đây tuyệt đối có thể được coi là “hào trạch”, bởi vì hiện giờ muốn tìm một tòa nhà rộng rãi như thế này cực kỳ không đơn giản. Nhưng càng như vậy khung cảnh nơi đây lại càng giống như khu nhà ma quái —— nếu như không bật đèn.
Đập vào mắt là hình ảnh tối đen như mực, dường như có thể bất chợt hiện ra một khuôn mặt rùng rợn từ phía cửa sổ bất cứ lúc nào, so với gian phòng nhỏ cô ở trước kia, nơi này thật sự quá khủng khiếp.
"Anh mua chỗ này à?" Ngay cả mở miệng nó chuyện, Kiều Kiều cũng nói thật khẽ khàng, vô cùng dè dặt cẩn thận.
"Con nợ thế chấp nó cho tôi, không có tiền chuộc nên gán nợ luôn rồi." Tiêu Trung Kiếm khá vui vẻ, có thể là do hiện giờ đang tranh thủ được nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô đi.
Kiều Kiều chịu để cho anh nắm là bởi vì cô cảm thấy sợ quang cảnh nơi đây. Thường thì mấy ngôi nhà kiểu này hay có ma mà, còn chẳng biết bên trong có sạch sẽ hay không. . . . . . Nghĩ đi nghĩ lại, cô không tự chủ được đi sát vào anh hơn.
"Thế nào? Đúng lúc nghèo túng lại vớ phải khu nhà cao cấp thế này, em tốt số quá còn gì. Thấy tôi tốt bụng chưa?" Tiêu Trung Kiếm đắc ý gật đầu.
Tuy khá bụi bặm nhưng bên trong cũng trang hoàng hào hoa như diện mạo bên ngoài, quả nhiên ngôi nhà này không để cho anh mất thể diện.
"Đúng đúng! Anh tốt bụng quá." Kiều Kiều bĩu môi nói.
"Hửm?" Sắc mặt Tiêu Trung Kiếm thay đổi, chuyển thành âm trầm đáng sợ.
Bên tai truyền đến tiếng “hửm” âm u, Kiều Kiều đột nhiên nổi da gà. Dù sao người bên cạnh cô cũng có thể coi là hung thần sát ác kinh điển chuyên đi đòi nợ lãi suất cao cơ mà.
Nhìn thấy cô sợ hãi, Tiêu Trung Kiếm cảm thấy thật hài lòng, không biết tại sao, mỗi lần ngược đãi cô lại làm anh có một loại vui vẻ khó hiểu.
"Á!" Kiều Kiều bất chợt hét lên một tiếng, luống cuống lùi lại, chân vấp một cái cả người lảo đảo về phía sau.
Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay nhanh chóng vươn ra ôm lấy cổ cô, ngăn cho cô không gặp thảm kịch u đầu cùng cái mông nở hoa.
Cô đang muốn mở miệng nói lời cám ơn thì bỗng cảm thấy lồng ngực có cảm giác khác thường. Cô cúi đầu nhìn, không ngờ lại thấy một bên đẫy đà của mình bị anh ngang nhiên mạnh mẽ giữ chặt.
"A!" Cô giật mình giùng giằng, nhưng lại bị anh thừa cơ đẩy ngã nằm xuống sàn nhà bằng gỗ.
"Anh muốn làm gì?"
"Là em cố tình hấp dẫn tôi."
Ánh mắt xinh đẹp của anh ta. . . . . . Ôi trời ạ! Đồ Kiều Kiều kia, sao tự dưng lúc này mi lại phát hiện ra anh ta có một đôi mắt thật xinh đẹp?
Nhưng cô không thể không thừa nhận, đôi mắt thu hút đang phát ra ánh sáng khó hiểu kia đang làm trái tim cô loạn nhịp, không có cách nào khống chế.
"Tôi như vậy bao giờ?"
"Có phải mùi vị lần trước rất khó quên hay không nên lần này lại muốn? Cứ nói thẳng ra là được, tôi sẽ tích cực phối hợp."
Mặt của Tiêu Trung Kiếm từ từ đến gần thật gần, gần đến mức Kiều Kiều có muốn né tránh cũng không tránh được.
"Tên khốn kiếp nhà anh, đừng có nói hươu nói vượn." Kết quả của việc xấu hổ quá thành giận chính là không lựa lời mà nói.
Lời mắng người vừa thốt ra khỏi miệng, Kiều Kiều ngay tức khắc cảm nhận được sự rung động thân thể của người đàn ông đang ôm cô, bàn tay cũng dùng thêm lực, dường như có một ngọn lửa giận dữ bùng lên bao quanh hai người. Kiều Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn Tiêu Trung Kiếm không dám nói thêm câu nào.
Thảm! Anh ta tức giận rồi.
Tiêu Trung Kiếm không nói hai lời, dĩ nhiên là dùng một nụ hôn nóng bỏng khiến cho người ta không tài nào hô hấp nổi để trừng phạt cô.
Tay của anh bóp ngực cô đến phát đau, ngón cái thô ráp đè ép vân vê điểm nhỏ mẫn cảm, Tiêu Trung Kiếm rất hài lòng khi phát hiện ra thân thể cô đã nhanh chóng có phản ứng.
"Kiều Kiều, chúng ta đều biết loại giác này rất thoải mái mà, em sẽ không kháng cự tôi, có đúng hay không?"
Cô khẽ lắc đầu, muốn mở miệng phản bác nhưng lại không dám vì sợ sẽ tiết lộ ra khoái cảm cô cảm nhận được ngay lúc này.
Ngón cái của Tiêu Trung Kiếm tiếp tục trêu đùa hành hạ, "Có đúng hay không?"
Kiều Kiều hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy anh một cái, "Tránh ra."
Ánh mắt thâm thúy mong chờ vì sự từ chối của cô mà có chuyển biến, vẻ mặt âm u giống như mặt biển sắp có giông bão ập đến, sóng to gió lớn chuẩn bị nổi lên.
"Nếu tôi không tránh thì sao?"
Tiêu Trung Kiếm đột nhiên vén áo của cô lên, hai bầu ngực no đủ lập tức nhảy ra, Kiều Kiều trợn mắt kinh ngạc, không thể tin nổi động tác của anh lại nhanh đến thế.
Chẳng lẽ đã qua huấn luyện chuyên nghiệp rồi?
"Á~~!" Kiều Kiều thét to, hai tay vội vàng che ngực lại, nhưng Tiêu Trung Kiếm đâu có dễ dàng buông tha.
Anh dùng một tay bắt lấy cổ tay cô, cúi người ngậm một nụ hoa nhỏ cứng rắn đã sớm thức tỉnh vào trong miệng, sau đó mút thật mạnh, mang đến một luồng sóng vui thích khó nhịn.
"Tiêu Trung Kiếm. . . . . . Không. . . . . . A. . . . . ." Kiều Kiều thở gấp hô tên của anh, nhưng lại không biết mình muốn nói gì, chỉ nhắm thật chặt mắt lại, tận tình hưởng thụ loại kích thích mãnh liệt này.
Nhất định là anh biết nhược điểm của cô nằm ở bộ ngực, cho nên lần nào cũng công kích vào chỗ này trước, khiến cho cô vô lực phản kháng.
Nhất định là như thế.
"Tôi biết em cũng muốn." Anh dụ hoặc cô, giống như ác ma tà ác đang mê hoặc thiếu nữ ngây thơ, anh dường như đã thành công .
Cô muốn anh, muốn liều lĩnh tiến vào lồng ngực của anh; nếm thử ân ái nam nữ, cá nước thân mật như người ta nói là như thế nào.
Cô muốn, nhưng lại bất chợt thốt ra câu hỏi không hề thích hợp với hoàn cảnh hiện giờ.
"Anh quên tôi là người đã phá hoại hạnh phúc của anh rồi hả? Anh vẫn còn muốn tôi sao? Như vậy anh không cảm thấy có lỗi với Tiểu Linh chứ?"
Lời của cô quả nhiên có hiệu quả tức thời, khiến cho động tác của người đàn ông đang liếm tới liếm lui trên người cô khựng lại. Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú.
"Cũng đúng." Tiêu Trung Kiếm lạnh lùng bỏ lại hai chữ này.
Anh đứng dậy, để lại Kiều Kiều một mình lạnh lẽo, trong lòng tràn ngập cảm giác mất mát trống rỗng. Cô dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể, tự mình sưởi ấm.
Kiều Kiều muốn nói với anh, không phải cô thực sự muốn hỏi câu đó, chẳng qua chỉ là vô ý bật thốt lên. Cô muốn anh trở lại bên mình, mang đến hơi ấm an ủi cô.
Tiêu Trung Kiếm cũng có cảm giác mất mát đó, anh không muốn rời khỏi thân thể ấm áp của cô, không muốn cách xa hương thơm mê người kia. Toàn thân anh cao thấp đều mãnh liệt khát vọng có được cô.
Nhưng cô lại kháng cự anh, còn lấy lý do ban đầu anh lôi ra để cưỡng bách cô dây dưa cùng mình mà đối phó anh; làm anh á khẩu không trả lời được.
Bởi vì cô nói đúng, không có sai!
Đáng chết!
"Em muốn sửa sang lại gì đó thì làm luôn đi, tôi đi ra ngoài mua một số vật dụng cần thiết." Lấy một cái cớ rời đi, cách xa khỏi cô; nếu không anh không thể đảm bảo mình sẽ ngăn được bản thân không nhào về phía cô một lần nữa.
Lại thêm một lần, anh đá trúng đá tảng, thất bại rồi.