• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Hưng Thiên sảng khoái cười, "Thật xin lỗi, tôi hỏi trực tiếp quá, nhưng đừng trách tôi nhé, bởi vì tôi đang ghen."

"Cái gì? Ghen?" Hôm nay là là cái ngày vậy? Trong vòng một ngày mà có hai người đàn ông tranh chấp giành giật cô?

Mặt trời mọc từ phía tây rồi sao?

Từ lúc nào cô lại có giá trị như vậy?

"Tôi thật sự đang ghen. Khi em vẫn còn ở công ty, tôi đã không nắm chắc được cơ hội, hiện tại. . . . . ." Diệp Hưng Thiên lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Kiều, buồn bã phát hiện bộ dạng của cô bây giờ toát ra hương vị hạnh phúc.

Có lẽ là do ảnh hưởng của người đàn ông có dáng vẻ lãng tử thích ăn dấm chua hung hãn vừa nãy đi!

Diệp Thiên Hưng thật hận, tại sao anh không phải là người khiến đóa hoa mềm mại này nở rộ?

"Tôi đã đến muộn rồi, đúng không?" Anh tràn đầy tiếc nuối nói.

"Tôi vẫn chưa rõ lắm, quản lý Diệp, ý của anh là. . . . . ."

"Tôi thích em, tuy rằng biết hành động của mình đã quá chậm, nhưng tôi vẫn hy vọng em có thể suy nghĩ lại một chút, dù sao. . . . . ." Diệp Hưng Thiên thoáng dừng lại, sau đó kiên định nói tiếp: "Dù sao em cũng đã từng thích tôi, không phải sao?"

Kéo thân thể có chút mệt mỏi trở về nhà, Kiều Kiều cũng chẳng muốn bật đèn nữa, bởi vì tối nay ánh trăng rất đẹp.

Ánh trăng huyền ảo qua ô cửa sổ chiếu vào trong nhà, làm cả căn phòng như chìm trong thế giới huyền bí mộng mơ, dường như sẽ có một thiên sứ hạ xuống nơi này bất cứ lúc nào.

Chỉ có điều chờ đợi cô không phải là thiên sứ, mà lại là một ác ma đáng sợ.

Cô đã trở lại, rốt cục cũng trở lại.

Tiêu Trung Kiếm nhìn gương mặt ửng hồng của Kiều Kiều, còn có mái tóc vốn được buộc lên lúc trước bây giờ lại thả xuống, sự thay đổi này khiến lòng anh trào dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.

Anh kinh ngạc trước sự phản bội của cô, khó khăn ngồi một mình nơi đây, còn cô vẫn rạng rỡ như vậy, không có lấy một chút áy náy hay bất an, cùng lắm thoạt nhìn chỉ có hơi mệt mỏi.

Tại sao lại mệt mỏi?

Chẳng lẽ là vì tên phần tử tinh anh gì đó kia làm cô mệt chết rồi?

Tiêu Trung Kiếm hít một hơi thật sâu, áp chế lửa giận cùng sự ghen tuông đè nén trong tim anh đã lâu.

Âm thanh thở dốc làm Kiều Kiều sửng sốt, cô lập tức quay về phía phát ra tiếng động, phát hiện có một bóng người đang ngồi trên chiếc ghế salon ở trong góc.

Dường như không chịu nổi sự ngây ngô cùng kinh ngạc của Kiều Kiều, người kia đột nhiên nhảy dựng lên, hùng hổ đi nhanh về phía cô.

Cái loại khí thế áp bức kinh khủng đó làm Kiều Kiều không tự chủ được liên tục lùi lại, cho đến đụng phải vách tường mới nhận ra mình đã không còn đường lui.

"Đồ Kiều Kiều."

Cô xoay người muốn chạy về phía cửa, nhưng lập tức bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lại.

Bàn tay đó dùng sức thật lớn, khiến cô không thể động đậy.

"Muốn đi đâu? Không phải vừa về đến nhà sao?"

Bên tai truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi, da đầu Kiều Kiều thoáng tê dại.

"Anh ở chỗ này thì em không muốn ở đây nữa."

"Nhanh như vậy à!"

"Cái gì mà nhanh như vậy?"

"Nhanh chóng quyết định phân chia giới tuyến rõ ràng với tôi?"

Phân chia? Người đàn ông này thế mà cũng biết mấy từ lóng thịnh hành gần đây, xem TV nhiều quá rồi.

"Buông em ra."

"Nếu tôi không buông thì sao?"

"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Không phải em đã nói rõ ràng em không thích hành động cố tình gây sự của anh hay sao? Hôm nay anh đánh quản lý Diệp như thế là không đúng."

"Em đang đau lòng?"

"Anh chất vấn như thể anh là bạn trai em vậy."

Lời của cô giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim anh, cuối cùng cũng thành công chọc cho dã thú bị thương nổi điên. Tiêu Trung Kiếm quyết định làm ra đòn phản kích cuối cùng.

Anh vươn tay giữ chặt lấy bả vai cô, đè mạnh cô vào vách tường, ánh mắt tràn ngập lửa ghen bùng cháy, sắp không thể khống chế bản thân mình được nữa.

"Tôi cho rằng tôi là bạn trai của em."

"Em không nghĩ chúng ta đạt tới loại quan hệ đó." Kiều Kiều rõ ràng là khẩu thị tâm phi, tuy trong lòng không nghĩ như vậy nhưng vẫn mạnh miệng nói.

"Tất cả những điều đã xảy ra giữa chúng ta, đều không chứng tỏ được điều gì sao?"

"Đúng vậy." Trời ạ! Cô không hề muốn nói như thế, nhưng lòng tự ái to đùng lại khiến cô nói lung tung .

"Tại sao?"

Kiều Kiều không nói gì, cũng không biết nên nói với anh thế nào.

"Em nói đi!"

Tiêu Trung Kiếm rống to làm thân thể cô co rúm lại, sau đó cũng lớn tiếng phản kích: "Chẳng qua cũng chỉ là hôn môi, ôm nhau vài lần, không có nghĩa là chúng ta có quan hệ gì đó."

A! Chết chắc. Kiều Kiều ở trong lòng âm thầm kêu khổ.

Quả nhiên, lửa bị quạt càng lúc càng lớn, mà hiển nhiên người quạt lửa ở đây là cô.

"Tốt lắm, trước kia tôi đối xử quá lịch sự với em rồi. Sớm biết em là loại phụ nữ hạ tiện như thế này, tôi cũng không cần phải từng bước từng bước cố gắng. Nói sớm không phải xong rồi sao, tôi tiếp được."

"Anh muốn làm cái gì?" Kiều Kiều tức giận đến phát run, anh dám nói cô là loại phụ nữ hạ tiện!

"Em có kêu khóc to hơn cũng không ngăn cản được hành động tiếp theo của tôi đâu. Dù em có trách tôi, hận tôi thì cũng vậy, bởi vì tôi muốn em. Tôi không thể chờ thêm được nữa, cái loại áp lực lo lắng em có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào khiến cho tôi thật khó chịu."

"Cho nên?" Cô lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.

"Cho nên em chấp nhận đi!" Bàn tay khống chế Kiều Kiều dùng thêm sức, gần như khiến cô đau kêu thành tiếng.

"Anh cho rằng tôi sẽ khóc sao?" Cô sẽ không dễ dàng đầu hàng.

"Không là tốt nhất."

Cho rằng cô đã phản bội mình, trái tim bị thương của Tiêu Trung Kiếm càng thúc đẩy lửa giận lan tràn không thể khống chế.

Một tay anh giữ thật chặt Kiều Kiều đang ra sức giãy giụa, tay còn lại thì lôi kéo muốn cởi quần áo của cô.

"Dừng tay. . . . . ."

Tiêu Trung Kiếm tuyệt đối sẽ không dừng tay, cũng bởi vì anh dừng tay quá nhiều nên mới có thể đánh mất cô, mới để người đàn ông khác có cơ hội cướp cô đi mất.

Cho nên lần này anh sẽ không dừng tay nữa, chẳng những không muốn dừng tay mà còn muốn biến cô trở thành người phụ nữ của mình. Khiến cô chết tâm hoàn toàn, cô phải hiểu rằng tất cả những người đàn ông khác đều không thể đụng đến cô, chỉ có mình anh là có thể.

Ham muốn giữ lấy mãnh liệt, Tiêu Trung Kiếm điên cuồng xé rách nội y của cô, hai bầu ngực hoàn mỹ lập tức nhảy ra ngoài. Kiều Kiều sợ hãi kêu, nhưng lại không thể ngăn cản.

Tiêu Trung Kiếm dùng cơ thể mình kìm chặt thân thể cô trên bức tường lạnh như băng, hai tay dùng sức vuốt ve bầu ngực mềm mại, sau đó cúi xuống vội vàng ngậm lấy một quả hồng đào nhỏ đang run rẩy.

"Không, anh không được làm thế, tôi không cho phép."

Kiều Kiều được trả lời lại bằng một cái cắn đau đớn trên bầu ngực, cô chỉ có thể thở gấp trừng mắt nhìn anh. Thấy anh càn rỡ không ngừng liếm mút ở trên ngực mình mà không thể làm được gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK