Lời nói thách thức vừa dứt, Tư Thuật như người phát điên, hung hăng vung nắm đấm vào mặt Tư Dĩ Nam đang ngạo mạn trước mặt. Khiến anh đau đớn ngã nhào xuống đất, máu tươi rỉ xuống từ khóe miệng, má phải sưng vù lên.
"Trời ơi cậu chủ nhỏ!"
Người giúo việc sợ hãi đến phát khóc, nâng Tư Dĩ Nam đã bẹp dí dưới sàn lên. Máu mũi lúc này cũng túa ra dữ dội, người giúp việc cận kề đã khóc lớn hơn.
"Trời ơi phải làm sao đây, chết mất."
Uông Ngữ cũng dọa cho sợ hãi, vội vàng rút chiếc khăn tay trong túi da ra, bàn tay run run cầm máu đang liên tục chảy ra từ mũi. Cô không ngờ sự việc lại phát triển đi quá kế hoạch ban đầu như vậy.
Quản gia đang chăm chú tỉa hoa cũng bị lời kể của đám người giúp việc dọa cho xanh ngắt mặt mày. Bà chạy vào cùng đám người giúp việc, thấy mặt Tư Dĩ Nam toàn là máu đã bủn rủn tay chân, hét lớn.
"Gọi bác sĩ La, mau lên."
Người giúp việc nhỏ tuổi nghe lệnh, nhanh chóng chạy đến đại sảnh dùng điện thoại sảnh lớn gọi đi.
Quản gia nhìn Tư Thuật đứng đó, sát khí hầm hầm, đấm người đến phun máu vẫn chưa chưa nguôi cơn giận. Người đàn ông nhìn Uông Ngữ đang lo lắng cho tên nhãi ranh trước mặt, cơn giận càng lên đỉnh điểm.
"Mau đứng dậy đi! Mày định diễn bộ dạng yếu đuối đó cho ai xem?"
Tư Thuật nhào đến, tiếp tục nắm lấy cổ áo, muốn lôi người dưới đất dậy nói chuyện cho ra lẽ. Một cái tát trời giáng rơi xuống mặt người đàn ông, anh ta ngạc nhiên nhìn Uông Ngữ. Quản gia sững người như phỗng, đám người giúp việc hãi hùng quỳ rạp xuống sàn nhà lạnh ngắt, cúi đầu không dám nhìn thêm.
Họ trước khi bước vào Tư gia, đã được học những thứ bắt buộc phải tuân theo. Những việc người hèn mọn không được nhìn những thứ không nên nhìn, không được tỏ thái độ với cậu chủ là một trong những yêu cầu của Tư gia.
Tư Thuật đưa tay sờ lên má vừa bị cô tát, ánh mắt ngập tràn sự bi thương. Nhưng cô không hề để ý đến điều đó, nghiễm nhiên chất vấn anh.
"Nhìn không thấy Tư Dĩ Nam mặt bị anh đánh đến biến dạng rồi à? Tôi là quản lí của cậu ta, dù anh có là anh trai đi nữa, cũng không có quyền dạy dỗ quá đáng như vậy."
Không đợi Tư Thuật nói gì, cô còn buông thêm một câu đe dọa.
"Cố ý đánh người gây thương tích, thân phận của anh có là gì đi nữa, tôi cũng không bỏ qua đâu."
"Uông Ngữ, em không hiểu cậu ta bằng anh đâu."
Tư Thuật bất lực giải thích, anh không thể chấp nhận Uông Ngữ bất chấp bảo vệ Tư Dĩ Nam trước mặt anh như vậy. Cô không muốn dây dưa thêm với người đàn ông trước mặt, đỡ Tư Dĩ Nam vào bên trong phòng.
Cả người Tư Dĩ Nam tựa hẳn vào người Uông Ngữ, được cô chống đỡ, mới nặng nề lê từng bước chân vào bên trong. Trước khi bước vào bên trong, không quên để lại cái nhếch môi đầy thâm thúy.
Tư Thuật nuốt không trôi cơn tức này, đá mạnh chân vài chiếc bình gốm sứ đắt giá bên cạnh. Chiếc bình nghiêng ngã, rơi xuống sàn vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ, người giúp việc hoảng sợ liên tục dập đầu sợ hãi.
"Cậu chủ, xin hãy bớt giận."
Lúc này, anh mới chịu quay lưng bỏ đi.
Bác sĩ riêng của Tư thị- La Thiến đã đến, Uông Ngữ cũng không muốn nán lại, đã cùng quản gia rời khỏi căn phòng. Uông Ngữ nhìn người giúp việc đang dọn dẹp mảnh sứ, quản gia cũng không giấu gì cô.
"Quan hệ của hai cậu chủ không tốt lắm."
Không phải là "Không tốt lắm" mà chính là xem nhau như kẻ thù. Uông Ngữ vẫn không hiểu, người đàn ông kia liệu có hiểu lầm gì không? Vì sao lại biết tên cô? Còn tỏ ra như những người thân thiết, nhưng Uông Ngữ căn bản không hề biết anh ta.
"Vậy cô và cậu chủ nhỏ?"
"Không phải loại quan hệ như bà nghĩ."
Uông Ngữ đánh bay suy nghĩ trong lòng quản gia, thẳng thừng rạch ra một ranh giới giữa cô và Tư Dĩ Nam. Không chỉ là Tư Dĩ Nam, người của Tư thị cô rất muốn bản thân một chút cũng không dính liếu đến.
Một người giúp việc chạy đến bên quản gia, thì thầm điều gì đó, vừa nói ánh mắt họ vừa dán lên người cô. Đúng như Uông Ngữ nghĩ, chuyện họ nói có liên quan đến cô, quản gia lựa lời lên tiếng.
"Uông tiểu thư, không biết hiện tại cô có thời gian không?"
Uông Ngữ nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu, quản gia cũng vào thẳng vấn đề.
"Cậu chủ Tư Thuật có chuyện cần nói riêng với cô."
"Anh ta đang ở đâu?"
Đúng lúc, cô cũng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi người đàn ông đó.
"Dẫn đường cho Uông tiểu thư đi, việc của cô sẽ có người khác thay thế."
"Vâng thưa quản gia, mời Uông tiểu thư."
Cô cũng không muốn làm phiền đến người khác quá nhiều, nhưng đành phải thuận theo. Dù sao Tư gia cũng khá rộng, bản thân cô cũng là khách đến lần đầu tiên.