Dưới sảnh ăn của Tư thị, mọi người đã ngồi ngay ngắn thưởng thức bữa ăn sáng.
Hơn một lúc lâu, Tư Dĩ Nam đeo khẩu trang, kính râm, áo khoác trùm cả đầu. Một thân kín mít, trực tiếp đi ngang qua bàn ăn, không có ý định dừng lại.
Kiều Hỷ Hạ vừa nâng mắt thấy được liền mở miệng, đôi môi đỏ căng mọng thốt lên, 7 phần là khiêu khích.
"Con không ăn sao?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, người đàn ông ngồi đối diện cô ta- Tư Thuật, cũng phải liếc nhìn vài cái đầy chán ghét, không nói gì mà tiếp tục phần ăn của mình.
Kiều Hỷ Hạ là nữ hoàng màn điện ảnh lớn tại Trung Quốc. Không những vậy, còn thu hút được vô số fan ở ngoài nước. Tên tuổi đang đứng trên đà đỉnh cao của sự nghiệp. Bóng hồng này không ngoài dự đoán, dễ dàng được bước chân vào Tư thị, trở thành người phụ nữ của Tư Chấn Hoa.
Nói cách khác là mẹ kế của Tư Thuật và Tư Dĩ Nam. Trong khi tuổi tác vẫn kém Tư Thuật 1 tuổi, lại mở miệng gọi "con", xưng"mẹ" ở Tư gia. Nghe đã thấy buồn nôn, không thể chấp nhận nổi.
Tư Dĩ Nam cười trào phúng, mới bước chân vào Tư thị đã nôn nóng như vậy rồi.
Tư Chấn Hoa nhìn thấy Tư Dĩ Nam liền nhớ đến tin đồn tối qua, cũng không kiên nhẫn, lên tiếng.
"Ngoài mang tai tiếng về cho công ty, mày đã làm trò gì ra hồn chưa? Giờ lại còn muốn gây thêm rắc rối gì nữa."
Tư Dĩ Nam không đáp trả, xoay người rời đi không chút bận tâm. Tư Chấn Hoa nheo đôi mắt thâm sâu. Suốt ngày chỉ biết bày trò lên truyền thông, nhảy nhót thì có ích gì.
"Từ nay em bước chân vào Tư thị rồi, dẹp mấy cái phim điện ảnh đi. Yên phận một chút, cái nhà này một người bày trò xấu mặt là đủ rồi."
Nói xong lập tức khó chịu rời khỏi bàn ăn. Cả bàn thức ăn rộng như vậy, chỉ còn Tư Thuật vẫn cắm cúi ăn và Kiều Hỷ Hạ đang cứng ngắc cả mặt mày.
Sự nghiệp đang trên đà phát triển, hình tượng cô giày công tạo dựng, nói dẹp liền dẹp. Tư Thuật khinh bỉ ra mặt, đặt nĩa xuống bàn.
"Cái giá Tư phu nhân trả, cũng quá đắt nhỉ?"
Kiều Hỷ Hạ liếc mặt nhìn anh, không giấu nổi sự tức giận, không có Tư Chấn Hoa ở đây, cô cũng không thiết phải giả vờ thanh cao.
"Đắt hay không? Đó là việc của tôi, anh không có quyền lên tiếng."
Kiều Hạ Hỷ nảy ra ý định trêu chọc, liền cười quyến rũ, đôi mắt miên man nhìn anh, chân không ngừng khiêu khích phía dưới bàn. Miết nhẹ từ chân đến đùi của Tư Thuật, người đàn ông không chút hoảng sợ, cũng chỉ nhếch miệng, không có biểu hiện tránh né hành động thân mật.
"Lẳng lơ! Tôi cũng rất tò mò, đặt cô ở dưới kiểu gì mới thích hợp."
Nói xong đã rời đi, để lại Kiều Hỷ Hạ tức giận đến xanh mặt, người của Tư gia tất cả đều không ai dễ chọc vào. Không những bản thân bị mất hình tượng, lại còn khi dễ đến mất mặt.
Kiều Hỷ Hạ nhớ đến cuộc họp báo sắp ra mắt ca khúc mới của Tư Dĩ Nam, liền suy nghĩ kế sách, suông sẻ quá thì còn gì hấp dẫn.
Cũng vì cuộc họp báo đó.
Tại tập đoàn giới giải trí Hoàng Phát.
Uông Ngữ làm việc vô cùng tập trung, cố gắng tạo nên sự chỉnh chu nhất cho quy trình cuộc họp báo sắp tới.
Nghe tiếng mở cửa phòng làm việc, mày liền nhíu lại, vẻ khó chịu hiện rõ trên không mặt. Tư Dĩ Nam rất thản nhiên bước vào, ngồi trước ghế đối diện, kéo kính râm xuống, ngoắc tay ra lệnh cô đến đây.
Uông Ngữ hít một hơi lạnh trong lòng, đặt mạnh bút xuống bàn, tay chỉ là tấm bảng tên của cô.
"Nói cho cậu biết, dù địa vị của cậu ở ngoài kia là gì. Nhưng đây là Hoàng Phát, tôi là cấp trên, là quản lí của cậu. Hơn nữa, đây là phòng làm việc của tôi, muốn vào phải gõ cửa, cho phép mới được bước chân vào. Không biết cậu Tư Dĩ Nam đã hiểu được quy tắc ứng xử này chưa?"
Tư Dĩ Nam gỡ bỏ khẩu trang, mặt vẫn còn sưng lên vì cái tát hôm qua. Anh liếc mắc nhìn cô, chân thẳng tấp gác lên bàn, dùng ngón tay ngoắc cô thêm một lần nữa.
Uông Ngữ tức đến nghiến răng, đi đến, khoanh tay từ trên nhìn thẳng xuống mặt anh.
"Nói đi. Cậu muốn cái gì?"
"Cô Uông! Chuyện cô quá phận với tôi chắc không phải ngủ một đêm đến sáng khiến cô mất trí nhớ chứ?"
Mở miệng một tiếng cô Uông, hai tiếng cũng là cô Uông. Nghe chói tai làm sao.
"Quá phận? Phải là anh quá phận với tôi, tôi bảo vệ bản thân mới dùng đến hành động bất đắc dĩ đó. Nhưng cũng chỉ là một động tác phòng vệ chính đáng."
Tư Dĩ Nam nhìn người phụ nữ trước mặt, không kiên nhẫn mở một clip được camara bar quay lại. Chính là đoạn cô giáng thẳng một tát vào mặt anh, còn đoạn anh sờ soạn cơ thể cô, đã bị cắt bỏ.
"Cậu cũng thật biết chỉnh sửa video"
"Đoạn video đó tôi đã xóa hẳn bản gốc, cô không có bằng chứng, chứng minh bản thân mình trong sạch. Đừng cứng miệng lấy đá đập vào chân nữa."
Uông Ngữ bực dọc ngồi xuống ghế, khoanh tay trước ngực, thúc giục.
"Muốn gì thì mau nói đi."
Tư Dĩ Nam nhướn mày, nhìn một lượt từ trên xuống dưới của cô, mở miệng cợt nhả.
"Muốn gì đều được à?"
"Trong mắt tôi, cậu chỉ là một tên nhóc con chân ướt, chân ráo. Không xứng đáng được tôi để vào mắt, nên đừng hòng dùng lại những mánh khóe đó để hù dọa tôi."
Nếu không có Tư thị, sợ với tính tự mãn của anh ta cũng không ngóc đầu lên nổi. Cả người không một chút kinh nghiệm thương trường, hênh hoanh với mấy lời ca vớ vẩn. Đám fan bị anh dắt mũi, nhìn mắt cá mà cứ tưởng ngọc trai.
Trong lòng Uông Ngữ không ngừng rủa xả.
"Mong rằng với lần hợp tác này không khiến cô gục ngã, mà rời bỏ vị trí này sớm."
Uông Ngữ cười đầy tự tin, vỗ ngực chắc chắn.
"Tôi lại sợ rằng, tên tuổi của cậu sớm bị đá khỏi làng giải trí, trước khi vị trí của tôi lung lay."
Hai người thâm sâu nhìn nhau, Tư Dĩ Nam cũng không khỏi cảm thán, xem mồm mép đanh đá trước mặt anh được bao lâu.