Mà lần này, thông tin cá nhân của hắn đã có biến hóa.
Kí chủ: Từ Khuyết
Cảnh giới: Trúc Cơ kỳ một tầng ( hơi có chút thành tựu)
Điểm kinh nghiệm EXP: 600/ 2000
Giá trị trang bức: 15 điểm
Công pháp: 《 Thái Cổ Ngũ Hành Quyết 》 sơ giai thiên
Kỹ năng: Long Đằng Cửu Biến ( tiến độ 0.1%, đã nắm giữ đệ nhất biến)
Tinh hoa: công pháp (530 điểm)
Chức nghiệp: vô
Địa vị: phò mã của Hỏa Nguyên quốc ở Đông Hoang đại lục
..."
Có thêm một số liệu tinh hoa.
Mấy chục bản công pháp kia đã đổi được 530 điểm tinh hoa công pháp.
Nhưng mà Từ Khuyết cũng không biết con số này là nhiều hay là ít.
Vì thế trầm ngâm một lát rồi mở hệ thống ra, dùng 10 điểm tinh hoa công pháp đập vào Long Đằng Cửu Biến, trong đầu liên vang lên thanh âm của hệ thống.
"Đinh, tiêu hao 10 điểm tinh hoa công pháp, "Long Đằng Cửu Biến" thăng cấp thành công, tiến độ 10%."
"Đinh, chúc mừng kí chủ thành công nắm giữ "Long Đằng Cửu Biến" đệ nhị biến."
Đù móa, thì ra 10 điểm tinh hoa công pháp lại tăng lên 10%.
Hơn nữa trực tiếp lên Long Đằng Cửu Biến đệ nhị biến luôn, đù móa, kiếm lợi rồi.
Từ Khuyết mừng rỡ trong lòng.
Lại dùng 90 điểm tinh hoa công pháp đập vào Long Đằng Cửu Biến.
"Đinh, tiêu hao 90 điểm tinh hoa công pháp, "Long Đằng Cửu Biến" thăng cấp thành công, tiến độ 100%."
"Đinh, chúc mừng kí chủ đem "Long Đằng Cửu Biến" tu luyện viên mãn, nắm giữ Cửu Biến."
“ Ầm”
Nhất thời Từ Khuyết cảm thấy cơ thể của mình như là có núi lửa phun trào, kinh mạch tăng lên, như là có thứ gì đó vừa mới lướt qua.
Sau đó hắn mơ hồ nghe được có tiếng long ngâm phát ra từ cơ thể của mình.
Từ Khuyết mở to hai mắt nhìn, tập trung lực chú ý đi lắng nghe.
Nhưng mọi thứ đã khôi phục lại bình tĩnh, thân thể không có dị dạng, trong cơ thể cũng không có xuất hiện tiếng long ngâm nữa.
- Ảo giác?
Từ Khuyết hồ nghi nhíu mày.
“ Cốc..Cốc”
Lúc này, cửa gỗ nhỏ đột nhiên bị người gõ lên, sau đó là “ Két” cửa phòng bị mwor ra.
Là Tiểu Nhu đã trở lại.
- Công... Tiên trưởng, ta...
Tiểu Nhu vừa nhìn thấy Từ Khuyết, nhất thời trở nên câu nệ, dường như không biết nên xưng hô với Từ Khuyết như thế nào.
Từ Khuyết mỉm cười:
- Tiểu Nhu, muội không nên câu nệ như vậy, kỳ thật ta và mọi người đều giống nhau, chỉ là tu vi hơi cao một chút mà thôi, tuổi ta hẳn là lớn hơn muội.
- Không bằng sau này ngươi gọi là là Từ Khuyết ca ca đi.
Tiểu Nhu mím môi một cái, thật sự nghĩ một lát, sắc mặt đỏ bừng gật đầu:
- Ừh, Từ Khuyết ca ca, ta vừa giải thích với các hương thân nhưng mà …
- Nhưng mà bọn hắn không thể nào tiếp thu được chứ gì?
Không cần Tiểu Nhu nói tiếp, Từ Khuyết đã đoán được nàng sẽ nói cái gì.
Bất quá đây cũng là chuyện trong dự liệu, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
- Haizz, cũng được.
Hắn nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói.
Tiểu Nhu đi tới trước mặt hắn, còn thật sự nói:
- Ta tin tưởng huynh…huynh là một người tốt.
Từ Khuyết nhất thời chột dạ.
Người tốt? Có lẽ chính hắn cũng cảm thấy rằng bản thân hắn không phải là người tốt.
Chỉ bất quá là hắn biết phân rõ chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm.
Tỷ như việc khi dễ những thôn dân thiện lương thuần phác này, hắn tuyệt đối làm không được.
Nhưng lăng nhục đám ác bá Bối Thủy thôn kia, thậm chí là đám bại hoại Thiên Vũ tông kia, Từ Khuyết rất thích làm.
…
2 ngày sau.
Từ Khuyết vẫn ở trong thôn, Tiểu Nhu đã nhường lại phòng mình cho hắn, mà nàng thì ở nhà vị quả phụ bên cạnh.
Đã nhiều ngày rồi, các thôn dân nhìn thấy hắn, tuy rằng không còn cúi lạy như trước nữa nhưng mà ngôn hành cử chỉ lại trở nên vô cùng kính sợ.
Mỗi lần thấy hắn đều vái chào, đồng loạt nói:
- Tiên trưởng tốt, tiên trưởng có gì cần phân phó không?
Làm cho cả người Từ Khuyết không được tự nhiên, cuối cùng dứt khoát không ra cửa, luôn luôn ở trong phòng mà nghiên cứu hệ thống.
Ngày nay, đột nhiên Tiểu Nhu từ bên ngoài chạy về, vẻ mặt thất kinh nhìn Từ Khuyết, nói:
- Từ Khuyết ca ca, huynh mau đi đi.
Từ Khuyết nhất thời ngạc nhiên:
- Sao thế?
Tiểu Nhu lo lắng mà nói:
- Đại Tráng ca mới từ trấn trên trở về, đã nói có nhiều tiên nhân cầm bức họa của huynh, đang truy nã huynh, trên đường về còn nhìn thấy người của Bối Thủy thôn mật báo, sau khi thôn trưởng biết thì để cho ta tới nói cho huynh biết, huynh mau rời đi, bằng không thì không kịp nữa.
- Truy nã ta?
Mẹ nó, nhất định là người của Thiên Vũ tông.
Từ Khuyết nhất thời căm tức.
Sau khi đi tới thế giới này, hắn cũng chỉ đắc tội đám người Thiên Vũ tông thôi.
Hơn nữa, mình lại dời trống nguyên Tàng Bảo Các của bọn hắn, bọn hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Từ Khuyết ca ca, huynh mau rời đi, những tiên nhân kia đều biết bay, bọn hắn rất nhanh liền chạy đến.
Tiểu Nhu thúc dục, còn chuẩn bị hành lý cho Từ Khuyết.
Từ Khuyết vội đè bàntay nhỏ bé của nàng lại, lắc đầu nói:
- Tiểu Nhu, ta không đi, nếu ta đi thì những người đó giận lây sang các muội thì làm sao bây giờ?
- Không có chuyện gì, thôn trưởng nói các tiên trưởng sẽ không so đo với chúng ta, hơn nữa mọi người đã trốn vào trong đường hầm, huynh đi theo muội.
Tiểu Nhu nói xong, trực tiếp bắt lấy tay của Từ Khuyết rồi chạy ra ngoài.
Từ Khuyết nhíu mày, cũng để nàng kéo đi về phía một gian nhà nhỏ ở cuối thôn.
Nhà nhỏ cũ nát, vừa mới đi vào, Từ Khuyết đã ngửi được mùi vị mốc meo, như là đã không có ai ở trong này nhiều năm rồi.
Nhưng Tiểu Nhu đi về phía một cái tủ, khẽ đẩy rủ ra, một thông đạo đã xuất hiện trước mắt.
Từ Khuyết nhất thời ngạc nhiên, một cái thôn trang nhỏ lại còn có thứ này.
- Đây là vì để tránh cho các tiên trưởng mang người đi, mới đặc biệt đào đường này, hơn nữa có thể thông ra chân núi, hiện đám người Đại Tráng ca đang ở bên trong, huynh đi theo muội.
Tiểu Nhu vừa nói vừa kéo Từ Khuyết đi vào trong.
Từ Khuyết nghe nàng nói các hương thân đều ở bên trong, cũng không phản đối, đi theo nàng vào.
Hầm thật sự tùy ý, nhưng mà khi thấy được số người ở bên trong thì…
Trong này chỉ có mười mấy thôn dân.
Nhìn thấy Từ Khuyết, đoàn người liền tràn ngập kính ý nói:
- Chào tiên trưởng.
"Hả?"
Từ Khuyết lại đột nhiên phát giác có điểm gì là lạ, số người này không đúng rồi!
- Những người khác đâu? Tại sao lại không vào?
Hắn hỏi vội.
Tiểu Nhu giải thích nói:
- Thôn trưởng cùng các thôn dân khác ở bên ngoài, lỡ như các tiên trưởng không nhìn thấy ai thì sẽ sinh nghĩ. Từ Khuyết ca ca, huynh chạy đi, sau khi rời đi thì đừng nên quay lại.
- Không được, ta tuyệt đối không thể đi.
Từ Khuyết nói.
Hắn biết nếu như mình đi rồi, thì những thôn dân này sẽ rước họa vào thân.
Tiểu Nhu nhất thời nóng nảy:
- Huynh nghe muội nói, nếu huynh không đi, bọn hắn sẽ giết huynh.
- Đúng vậy tiên trưởng, ở trong trấn ta thấy có lệnh truy nã, nhìn thấy ngài thì đánh chết tại chỗ, chỉ cần mang thi thể của ngài đến Thiên Vũ tông là được.
Đại Tráng cũng vội mở miệng khuyên nhủ.
Các thôn dân khác cũng sôi nổi khuyên bảo Từ Khuyết mau rời đi.
Từ Khuyết thì thờ ơ, thân thể hắn có hệ thống, hơn nữa cũng tu luyện Long Đằng Cửu Biến tới đỉnh phong, nếu mở ra cửu biến thì có thể chém giết tu sĩ Kết Đan kỳ, căn bản không cần kiêng kị.
Điều cần lo lắng chính là sợ lão ấu kia của Thiên Vũ tông đến, đến lúc đó cũng chỉ có thể dùng tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù cuối cùng mang mọi người rời đi rồi.
“ Ầm”
Lúc này một tiếng mảnh nổ từ bên ngoài truyền đến, sau đó Từ Khuyết cảm thấy được dưới lòng bàn chân của mình lay động, như là núi rừng bên ngoài sụp đổ.
Một tiếng quát từ xa truyền đến:
- Làm càn, người đâu rồi? Còn không mau giao ra đây.