Trước thôn khẩu Bàn Sơn thôn.
Mấy thôn dân đang che ở trước thi thể dã thú, trong tay cầm cuốc, vẻ mặt phẫn hận cùng không cam lòng nhìn đám người đối diện.
Đám người này không hề giống thôn dân của Bàn Sơn thôn, người cầm đầu là một đại hán lưng hùm vai gấu, trong tay cầm một cây đại khảm đao, nhìn qua hung thần ác sát, quát lớn về phía các thôn dân:
- Nếu các ngươi không đưa ra thì đừng trách Bàng Báo ta vô tình.
Thôn dân Bàn Sơn thôn nhất thời cả giận nói:
- Đám người Bối Thủy thôn các ngươi chớ quá mức, con hổ này là do thôn chúng ta đánh gục, dựa vào cái gì nói là của các ngươi?
Bàng Báo cười lạnh một tiếng:
- Các ngươi hỏi ta dựa vào cái gì? Được, vậy ta nói cho các ngươi biết, con hổ này chạy tới sau núi thôn chúng ta, vốn là do thôn chúng ta quản, bây giờ bị các ngươi đánh chết, không tìm các ngươi bồi thường là may cho các ngươi rồi, các ngươi còn muốn giữ lấy nó hay sao?
- Thúi lắm, khắp nơi trên núi đều là hổ, dựa vào cái gì mà nói đây là con hổ chạy tới từ thôn các ngươi? Các ngươi đây là muốn tranh đoạt à.
- Ha ha, tranh đoạt thì thế nào? Hôm nay lão tử liền đoạt, không phục thì lên đây đánh với ta một trận.
Bàng Báo nhếch miệng cười lạnh, đại khảm đao trong tay đột nhiên vung lên, lại chém ra một tiếng phá không.
Sắc mặt của các thôn dân Bàn Sơn thôn trắng nhợt, không tự chủ được lui về sau mấy bước.
Bàng Bào này là con của thôn trưởng Bối Thủy thôn, trời sinh thần lực, lại được học võ công ở võ quán, cũng có vài phần thân thủ.
Lúc này mấy thôn dân Bàn Sơn thôn chống lại hắn, dù sao trong lòng cũng hơi rụt rè.
- Hắc hắc, biết sợ phải không? Ngoan ngoãn giao ra đây, miễn phải chịu khổ.
Vẻ mặt Bàng Báo châm chọc, nở nụ cười.
Nhưng mà mấy thôn dân Bàn Sơn thôn cũng không chịu nhượng bộ, kiên định đứng ở trước thi thể dã thú.
Một người trong đó cắn răng nói:
- Mấy ngày nữa chính là ngày giao nộp cống phẩm, nếu lần này không đạt yêu cầu thì các tiên trưởng sẽ trừng phạt chúng ta, tuyệt đối không thể nhượng bộ.
- Đúng vậy, dù sao đều là chết, không bằng liều mạng cùng với bọn hắn.
- Đúng, Đại Tráng, chúng ta chống đỡ, ngươi nhanh chạy đi tìm người đến giúp đỡ đi.
- Được.
Một người trong đó bật người gật đầu, xoay người chạy vào trong thôn.
Đám người Bàng Báo lại không để ý đến, cười lạnh, tùy ý để Đại Tráng chạy tới kêu người hỗ trợ.
- Ha ha, kêu người hỗ trợ cũng vô dụng.
- Tráng định của Bàn Sơn thôn các ngươi cộng lại cũng không đến 20 người, căn bản không phải là đối thủ của Báo ca, cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ thế?
- Toàn là đồ bao cỏ.
Thôn dân Bối Thủy thôn giễu cợt.
Bàng Báo cũng cười lạnh liên tục, đại đao trong tay vung lên, để ở trên vai, nói:
- Dám kêu người đến giúp đỡ? Xem ra không cho các ngươi biết một chút về Cuồng Phong đao pháp của Bàng Báo ta thì các ngươi không biết đến sự lợi hại của ta rồi.
Nói xong, Bàng Báo cất bước xông về phía thôn dân.
Đại khảm đao trên người hắn nặng ít nhất là hơn 100 cân, lại không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn chút nào.
Trong khoảnh khắc, liền trực tiếp vọt tới trước mặt các thôn dân, đại khảm đao trên vai trực tiếp chém về phía bọn họ.
Mấy thôn dân biến sắc, vội nâng cái cuốc lên để đỡ.
Nhưng mà Bàng Báo trời sinh thần lực, chém ra một đao “ Rắc” một tiếng, trực tiếp chém gãy cái cuốc, cũng đánh bay bọn họ.
"Phốc!"
Mấy thôn dân giống như bị một đầu mãnh thú va chạm, thân hình nện xuống đất, sắc mặt trắng xuống, ho ra máu tươi.
Chỉ là một đao, mấy thôn dân khỏe mạnh liền bị trọng thương.
Thôn dân Bối Thủy thôn nhất thời vỗ tay ồn ào.
- Được, một đao thật đẹp.
- Quả thực là kinh thiên địa khiếp quỷ thần a!
- Ha ha, những người này của Bàn Sơn thôn cũng không biết điều, thần lực của Báo ca chúng ta hoàn toàn chính là thần cản sát thần, phật ngăn giết phật.
- Đúng đấy, cho thể diện mà không cần, Báo ca chúng ta há lại là người mà các ngươi có thể chọc nổi sao?
Nghe mọi người tâng bốc, Bàng Bào tỏ ra đắc ý, rất là hưởng thụ.
- Đù móa, con mẹ nhà ngươi, dám đến Bàn Sơn thôn chúng ta quấy rối, muốn chết phải không?
Đúng lúc này, một tiếng chửi mắng truyền đến.
Bàng Báo đột nhiên sầm mặt lại, ánh mắt quét về phía đầu thôn.
Chỉ thấy một thiếu niên mặc xiêm y, đầu mang khăn trắng, mặt như ngọc đi ra.
Người tới chính là Từ Khuyết!
Trên đường chạy đi, hắn đã thấy cảnh Bàng Báo dùng một đao đánh bay các thôn dân, nhất thời tức giận.
Mẹ nó, thôn dân thuần phác như vậy lại bị các ngươi khi dễ, hơn nữa lại còn dám làm trò trước mặt Từ Khuyết ka đây.
- Nhóc con, ngươi mắng ta đó à?
Thấy được dung mạo và thân hình gầy gò của Từ Khuyết, khuôn mặt âm trầm của Bàng Báo nở ra nụ cười dữ tợn.
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng:
- Không nên hiểu lầm, ta không nói ngươi, ta nói mấy tên các ngươi đều là đồ bỏ đi.
Lập tức, tràng diện trở nên yên lặng.
Mấy thôn dân Bàn Sơn thôn bị thương ngây người, sững sờ nhìn Từ Khuyết, trong lòng cảm khái
Miệng của tiểu ca nhi thật sắc bén a, mắng chửi người đều bá cháy bò chét như vậy.
Sau đó, đám người Bối Thủy thôn bạo phát, chỉ vào Từ Khuyết mà mắng lên.
- Đậu xanh.
- Móa nó, tên nhóc này chui ra từ đâu, muốn chết phải không?
- Báo ca, tiểu tử này cần ăn đòn, để cho chúng ta giáo huấn hắn.
Mọi người mắng, vén tay áo lên muốn đi lên đánh nhau với Từ Khuyết.
- Công... Công tử, không nên vọng động.
Lúc này, một đạo thân ảnh yêu kiều vội vàng chạy ra, lo lắng mà hô lên.
Từ Khuyết quay đầu nhìn lại, đúng là Tiểu Nhu đến đây.
Mà mấy người của Bối Thủy thôn, thấy được Tiểu Nhu thì đều ngây dại ra.
- Một cô nương điện nước đầy đủ a.
- Con mẹ nó, khi nào thì Bàn Sơn thôn có nữ oa đợp như vậy.
- Nếu lấy về nhà thì thật phê như con tê tê rồi.
Đám người Bối Thủy thôn nghị luận ầm ĩ.
Ánh mắt Bàng Báo sáng lên, tràn đầy vẻ tham lam tập trung vào Tiểu Nhu:
- Hắc hắc, thì ra Bàn Sơn thôn còn cất giấu một cô nương xinh đẹp như thế, hôm nay theo Báo gia về Bối Thủy thôn đi.
Tiểu Nhu sợ tới mức khuôn mặt tái nhợt, không tự chủ được mà trốn sau lưng Từ Khuyết, nắm lấy ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói:
- Công... Công tử, huynh đừng xúc động, Đại Tráng đã gọi đám người Nhị Lăng ca đến giúp đỡ rồi.
- Đừng sợ.
Từ Khuyết nở ra nụ cười ấm áp đối với nàng, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, nhẹ giọng nói:
- Miệng những tên này toàn ngậm phâm, xem ta dạy bọn chúng đây.
Tiểu Nhu nhất thời ngây dại, trái tim nhỏ đập nhanh.
Chờ nàng phục hồi tinh thần lại thì lại phát hiện Từ Khuyết đã biến mất.
- Đừng…
Tiểu Nhu hô lên.
Nhưng mà Từ Khuyết đã vung quyền nhằm về phía tên Bàng Báo kia, khóe miệng còn mang theo nụ cười lạnh.
Vốn đang lo đi đâu để thử uy lực của Long Đằng Cửu Biến đây, các ngươi thật sự là đưa mình đến cửa để ăn đòn mà.
“ Ầm”
Thi triển pháp quyết Long Đằng Cửu Biến, trong cơ thể Từ Khuyết đột nhiên truyền đến nổ vang, Thủy linh khí cả người bị điều động, giống như một con cự long đang lao lên.
- Hừ! Vô tri tiểu nhi, Báo gia ta phế ngươi rồi nói tiếp.
Bàng Báo hừ lạnh một tiếng, nhắc đại khảm đao bổ mạnh vào đầu của Từ Khuyết.
Sau một khắc, hắn liền hoàn toàn sợ ngây người.
Chỉ thấy một ánh sáng màu lam vọt lên từ cơ thể của Từ Khuyết, bắn thắng lên trời, hóa thành một con cự long, giương nanh múa vuốt quấn quanh ở trên người Từ Khuyết
Một cỗ long uy bễ nghễ thiên hạ, nháy mắt tản ra, bao phủ toàn trường.
- Long Đằng Cửu Biến, đệ nhất biến!
Từ Khuyết trầm giọng mà quát, nắm tay trực tiếp nhắm ngay đại khảm đao của Bàng Báo rồi đám tới.
“ Rống”
Nương theo một tiếng long ngâm, nắm tay đã đập trên lưỡi đao.
Sau đó là một tiếng “ Rắc”, lưỡi đao đã bị đấm gãy.
Bàng Báo bị đánh văng ra xa như diều bị đứt dây, trong miệng phun ra máu tươi, trên không trung hoa thành một đường cong, cuối cùng đập xuống đất, co quắp hai cái rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, toàn trường một mảnh yên lặng, lặng ngắt như tờ.