• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao…sao có thể như vậy chứ?” Sơ Vân nhìn vào mặt nước chỉ còn lại gợn sóng phía trước kinh hãi lên tiếng.

“Chúng ta vừa mới bơi qua…chỗ đó.” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì vừa chứng kiến một bữa tiệc tử vong, dường như đã quên mất mình đang bị người sau lưng ôm rất chặt, mà bàn tay quái ác kia vẫn đang vân vê ngực cô. Cô bé bên cạnh hai người sợ hãi ôm lấy đầu gối co quắp người, toàn thân run rẩy không ngừng.

“Bảo bối à, hang động này tên mà động Ma Quỷ. Người không hiểu rõ về nó sẽ chết cực thảm.” bên tai Sơ Vân truyền đến giọng nói yêu mị trầm thấp của Lục Tiến.

“Đừng nói với tôi là em đang thương hại cho bọn họ đấy.” Đôi môi của Lục Tiến gần sát bên tai cô, khẽ thì thầm.

“Tôi không có.” Bàn tay của hắn chỉ khẽ vuốt ve một chút thì đã có cảm giác khó chịu làm cho người ta không nói nên lời, đột nhiên Sơ Vân duỗi thẳng lưng, không dám động đậy chút nào nữa.

“Tôi không có thương hại bọn họ, bọn họ đều là người xấu.” cô không phản kháng vô ích nữa, môi run rẩy trả lời.

Trong thùng xe tăm tối, cô tận mắt chứng kiến hành vi bạo ngược man rợ của những kẻ này, thiếu nữ vô tội bị mấy gã đàn ông chôn vùi sâu trong lòng đất vẫn còn chờ người có thể lôi nỗi oan khuất của cô ấy ra ngoài ánh mặt trời thì làm sao cô có thể thương hại bọn chúng chứ?

Cô càng hy vọng bọn chúng gặp quả báo hơn so với bất kì ai, cô đã từng vô số lần cầu nguyện cảnh sát sẽ bắt được những kẻ xấu xa này sau đó bắn chết hết bọn chúng!

Cô ngây thơ nghĩ bị cảnh sát bắt sau đó bị bắn chết chính là kết cục nên có của những kẻ này, mà khi cô nhìn thấy cái chết chính thức tiến đến, lúc dòng xoáy như một con ác ma trong nháy mắt nuốt chửng một mạng người thì cô vẫn còn thấy sợ hãi.

“Không cần phải đồng tình với bọn chúng, bởi vì việc bọn chúng làm chính là hành động bất công, hèn hạ, dơ bẩn nhất trên thế giới.” Lục Tiến ngừng động tác, bàn tay chẫm rãi rút ra khỏi vạt áo của cô, nhìn vào hang động tĩnh mịch, vây lấy Sơ Vân lạnh lùng nói.

Trong hang động sâu u, xuyên qua ánh sáng yếu ớt mong manh, Sơ Vân giương mắt lên nhìn chỉ có thể thấy được hình dáng anh tuấn của hắn. Hắn lẳng lặng nhìn ba gã đàn ông buôn người đang bám lấy nhau bơi về phía bên này, không nói câu nào nhưng không biết vì sao Sơ Vân lại bị hơi thở lạnh lẽo trên người hắn dọa tới mức không dám cử động.

“Đừng sợ tôi.” Lục Tiến bình thường trở lại, cúi đầu dán sát vào khuôn mặt mịn màng của cô khẽ nói, “Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi cam đoan không ai có thể làm tổn thương em.” Hắn nắm chặt hai tay, chui vào hõm vai cô, hít lấy hương thơm non nớt, trẻ trung lại thanh mát làm say lòng người.

Sơ Vân bị cánh tay hắn siết chặt chỉ có thể gật đầu, không dám có bất kì phản kháng nào. Mấy lần giãy giụa không có kết quả, cô càng giãy thì đôi tay sắt trên người cô lại càng dùng thêm lực, tựa như một con rắn khổng lồ đang từ từ thắt cổ con mồi đến khi đối phương không còn động đậy được nữa, chỉ có thuận theo mới có thể tìm được cơ hội mà hít thở, mới có khả năng giãy giụa.

Lúc này ba gã kia đã rất chật vật bơi về phía tảng đá lớn, gã vừa thoát ra từ dòng nước xoáy nằm co quắp trên tảng đá, há to miệng phát ra tiếng “ôi…ôi…”, rõ ràng đã mệt rã rời. Sau khi chống hai tay lên tảng đá thở dốc, gã đàn ông thấp bé ngẩng đầu lên hung dữ nhìn thiếu niên ngồi đối diện mặt không chút cảm xúc nào.

“Ông đây phải giết mày!” Gã cắn răng chuẩn bị phóng tới tảng đá lớn nhưng lại bị gã đàn ông trung niên ngăn lại.

“Đại ca à! Thằng nhóc này đã hại chúng ta mất một người! Hắn đang cố ý!” Gã thấp bé không kìm nén được điên cuồng hét lên.

“Vì sao không nói cho chúng tôi biết trước?” Gã trung niên ngăn đàn em lại, ngẩng đầu nhìn Lục Tiến hỏi, giọng điệu có vẻ âm độc. Chẳng lẽ tên này đã biết âm mưu của bọn họ nên chuẩn bị trên đường đi không để ý mà ra tay trước?

“Tôi đã từng nhắc nhở rồi, chỉ là anh không thèm để ý mà thôi. Nếu như vừa rồi các người có thể đuổi kịp thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi.” Lục Tiến miễn cưỡng xoa nắn bàn tay nhỏ bé của cô gái trong lòng, bình thản ung dung trả lời, không để ý chút nào đến ánh mắt ngoan độc của gã thếp bé.

Gã đàn ông trung niên nghe thế thì cứng người, không nói được lời nào nữa, nếu lúc này không phải đang kẹt trong cái hang động khủng bố không có mặt trên bản đồ này, tiến không được mà lui cũng không xong thì gã thật sự hận không thể rút dao ra mà đâm cái thằng nhóc luôn mang theo nụ cười nhạt nhẽo trào phúng này mấy dao!

“Người anh em này, hãy chừa lại cho người khác một đường sống chứ, làm gì phải tuyệt tình như vậy!” Hơn nửa ngay sau gã trung niên mới cắn răng nói một câu.

“Tôi dẫn đường của tôi, có theo kịp hay không là chuyện của các người.” Lục Tiến lên tiếng ngắt lời gã, giọng điệu trào phúng.

“Vốn cũng không có giao tình gì, khi sang đến bên kia thì giao dịch cũng xong, mọi người cũng không còn bất kì quan hệ nào nữa.” Hắn nhíu mày lạnh lùng nói. Chỉ là sang đến bên kia rồi những kẻ này sẽ không hối hận vì đã nhờ hắn dẫn đường đấy chứ?

Gã trung niên đứng dưới tảng đá nhìn chằm chằm vào hắn, không nói một lời, ánh mắt của gã thấp bé hung ác đến mức muốn khoét cho Lục Tiến máu me đầm đìa. Một lúc sau gã trung niên mới khẽ gật đầu nói “Đi thôi.”

Mỗi người mang một suy nghĩ khác nhau vừa rời khỏi hang động được vài phút thì trời cũng tối sầm lại, cũng không phải gần đến mà hoàng hôn mà là vì mảng trời không thể nhìn tới đang bị mây đen kéo tới che lấp.

“Đi nhanh lên!” Lục Tiến nhíu mày nhìn sắc trời âm u, đột nhiên dắt lấy tay Sơ Vân chạy gấp vào trong rừng, đương nhiên mấy người phía sau một bước cũng không dám rời.

Mấy phút sau trong rừng đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, mây trên bầu trời quay cuồng rồi truyền đến một tiếng sấm rền, những hạt mưa thưa thớt như những hạt băng nhỏ bắt đầu rơi xuống lá cây, phát ra tiếng rào rào.

Sơ Vân chỉ cảm thấy mỗi chỗ mưa đá xuyên qua lá cây đánh vào đều run lên, cô vừa chạy vừa tháo mũ xuống ném cho cô bé đang co ro chạy theo sau lưng, Lục Tiến nhíu mày nhìn cô một cái rồi nhanh chóng tháo mũ của mình xuống đội lên cho Sơ Vân.

Mưa bắt đầu dày đặc, chỉ chốc lát con đường dưới chân đã biến thành con đường bùn nước, ngoại trừ Lục Tiến còn có thể dẫn theo một người quẹo trái quẹo phải trong cánh rừng thì mọi người phía sau đều mờ mịt đuổi theo sau từng bước một.

Đi ra khỏi đoạn rừng này, khoảng đất trống phủ đầy hoa cỏ xanh tươi phía trước dần dần bởi vì cơn mưa mà biến thành một ao nước, thảm cỏ bị mưa đánh nằm rạp xuống một bên.

Hai bên bãi cỏ là hai hàng cây tùng thâm thấp, một bên cành lá tươi tốt còn bên kia lại trụi lủi, dường như không có bất kì nhánh cây nào, Lục Tiến lắc lắc nước mưa chảy từ tóc xuống trán, dùng sức vuốt mặt một cái, một khắc cũng không ngừng dắt theo Sơ Vân chạy dọc theo chỗ không có cành lá.

Tuy Sơ Vân không biết giờ phút này mấy người bọn họ nguy hiểm bao nhiêu nhưng cô biết chạy theo Lục Tiến an toàn thoát khỏi cánh rừng rậm này là lựa chọn duy nhất, vì vậy cô không hề do dự chạy sau hắn, bàn tay nhỏ bé bị hắn nắm chặt cũng bất chấp siết chặt lấy tay hắn.

“Tiểu Huyên chạy nhanh lên!” Sơ Vân duỗi tay dắt theo cô bé phía sau lưng.

Một gã đàn ông sốt ruột chạy thật nhanh, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, dường như mặt đất dưới chân không ổn lắm, cả người gã nghiêng ngả rồi thoáng chìm vào mặt đất xôm xốp! Bãi cỏ vốn xanh mơn mởn bị ngấm nước mưa lại biến thành một đầm lầy!

“Cứu mạng!” Gã đàn ông vốn còn chưa định thần lại kinh hoảng kêu lên thảm thiết! Hai tay vùng vẫy muốn trở lại chỗ lúc nãy nhưng gã càng giãy giụa lại càng chìm xuống, chỉ cảm thấy bốn phía đều là bùn nhão, căn bản không có bất kì cái gì để bám leo lên! Hai gã phía trước muốn quay lại kéo gã lên nhưng lúc này cả khoảng đất trống đều bị mưa bao phủ, liếc nhìn lại giống như một biển nước, ai mà dám trở lại chứ?

Sống chết mong manh, hai gã phía trước không dám quay lại, chỉ theo sát cô bé kia chạy về phía cây đại thụ!

“Đại ca! Đại ca cứu em!” gã đàn ông bị sa vào vũng bùn hoảng sợ tuyệt vọng giơ hai tay lên gào thét nhưng không gian tăm tối tựa như một con quỷ từ lòng đất mang tên “Quả Báo” nuốt lấy hai chân gã làm cho gã không ngừng chìm xuống, nước bùn không hề khách sáo bao phủ lấy ngực, bụng, cổ, miệng gã, sau đó hai lỗ mũi của gã phun ra hai vệt nước bùn. Sau khi phát ra tiếng kêu đau đớn, gã bị đầm lầy vô tình nuốt chửng, mà tất cả chỉ diễn ra trong khoảng chưa tới mười giây.

Lúc gã đàn ông phát ra tiếng kêu thảm thiết thì Lục Tiến dẫn theo Sơ Vân cùng cô bé kia đi xuyên qua khoảng đất trống tới dưới một gốc cây đại thụ rậm rạp lá, lá cây dày đặc ngăn cản đại bộ phận nước mưa, mưa rất to nhưng xuyên qua phiến lá cũng chỉ còn từng giọt nhỏ rơi xuống người.

Lục Tiến nghe thấy tiếng kêu nên quay đầu lại, cách một màn mưa nhìn gã đàn ông đang giãy giụa kêu la thảm thiết trong vũng bùn, mặt hiện lên một nụ cười lạnh lẽo âm độc. Ánh mắt hắn nhìn về phía đầm lầy như một con chim ưng đang kiên nhẫn chờ xé xác tử thi.

“Nhìn xem, lại chết thêm một tên rồi.” Hắn kéo Sơ Vân qua, khẽ cười hôn lên gò má cô một cái.

Nương theo tiếng kêu thảm thiết cùng nụ hôn dịu dàng kia, Sơ Vân cảm thấy toàn thân run lên, rùng mình một cách khó hiểu, suy nghĩ muốn tháo chạy từ lòng bàn chân xâm chiếm đến linh hồn.

Hang động quỷ dị, đầm lầy đáng sợ. Đến tột cùng nơi này là nhân gian hay là địa ngục đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK