• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sơ Vân cảm thấy mùi hương vừa rồi bỗng dưng biến thành một mùi vị khiến cô ghét cực kì, cô không có cách nào kìm chế mình không ghé vào bồn rửa tay nôn ra một trận, dường như tất cả chất dịch trong bụng đều nôn hết ra cũng không thể ngăn được cơn buồn nôn.

Tiểu Huyên với vẻ mặt ỉu xìu đứng ngoài cửa nhìn cô, xót xa muốn chết.

“Chị không sao, không sao đâu.” Sơ Vân vốc nước súc miệng, kìm nén cảm giác khó chịu sau đó thở gấp khoát khoát tay với Tiểu Huyên.

Thấy sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, Tiểu Huyên càng thấy tự trách hơn, nhíu mày đến gần dìu cô ra ngoài nghỉ ngơi. Đúng lúc này, xa xa dưới núi truyền đến một tiếng vang, mà âm thành này càng lúc càng lớn, lúc truyền đến trạm giác ngay gần doanh trại, còi hụ trên tất cả hàng rao đều vang lên.

Đôi mắt to xinh đẹp của Tiểu Huyên trợn tròn, Sơ Vân cũng ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hai người liếc nhìn nhau một cái rồi đồng loạt la lên, “Mau đi tìm Hạo Hạo!”

Lúc này Sơ Vân làm gì còn nghĩ đến cảm giác khó chịu, nhanh chóng lao ra khỏi toilet chạy xuống cầu thang, vừa chạy đến đầu cầu thang thì cảnh vệ trên lầu hai đang trông coi Hạo Hạo đã bế cậu nhóc xuống lầu. Lúc này hai cảnh vệ khác từ dưới lầu cũng nhanh chóng chạy lên lầu đẩy cánh cửa gỗ ra, “Mời đi bên này!”

Hai người cùng với người cảnh vệ đang bế Hạo Hạo nhanh chóng che chở cho ba người xuống lầu sau đó nhét các cô vào một chiếc xe quân dụng dưới lầu.

Vài phút trước

Binh sĩ gác ở trạm gác đầu tiên dưới núi không hề phát hiện ra điểm bất thường của mấy chiếc xe việt dã từ ngã rẽ đối diện đi tới, bọn họ còn tưởng rằng mấy chiếc xe kia muốn lên núi vận chuyển quân bị nhưng không nghĩ tới chiếc xe khi ở cách trạm gác 20m lại không có dấu hiệu giảm tốc độ mà tốc độ còn nhanh lạ thường, dường như đang gầm rú xông về phía trạm gác.

Vài tên lính gác đứng bật dậy, tự động dịch về phía sau vài bước, hai binh sĩ trong trạm gác phát hiện có gì không ổn thậm chí đã giơ súng máy lên, ai ngờ cùng lúc đó đối phương đã mãnh liệt tấn công bọn họ.

Sau khi nhận được cảnh báo, binh sĩ ở lại bảo vệ doanh trại dưới sự chỉ đạo của doanh trưởng đã nhanh chóng tập hợp xe sau đó chạy đi tiếp viện ở chỗ phát ra tiếng súng.

Mà mấy người Sơ Vân lại được cảnh vệ nhanh chóng hộ tống lên xe, cùng với vài chiếc xe quân dụng trong doanh trại khẩn cấp chạy về phía sơn động chứa vũ khí phía sau núi. Trong vài phút đi đường ngắn ngủi, bộ đàm bên cạnh cảnh vệ đã phát ra ba lần thông báo, quân địch đã xông đến trạm gác thứ hai, người trên núi đã nghe thấy rõ ràng tiếng bắn nhau, nhưng ba cảnh vệ lại không chú ý đến tình hình chiến đấu dưới núi, bởi vì nhiệm vụ duy nhất ở đây của bọn họ chính là trong lúc nguy hiểm tiến lại gần sẽ không tiếc bất cứ giá nào hộ tống an toàn ba người quan trọng trên xe rời đi.

Cảnh vệ bế Hạo Hạo, một trước hai sau che chở ba người đi thẳng đến sơn động.

Binh lính được bố trí ở lại doanh trại phòng thủ đang chuẩn bị phong tỏa cửa động, các loại vũ khí hạng nặng đã được đặt bên rào chắn ngoài động chuẩn bị tư thế sẵn sàng quyết tử với quân địch.

Cảnh vệ dẫn theo mấy người Sơ Vân nhanh chóng đi qua bãi đất trống ngoài hang động, đưa thẻ thông hành ra cho binh sĩ canh gác xem rồi dẫn người chui vào trong hang động.

“Chị Sơ Vân, chị có khỏe không?” Tiểu Huyên theo sát cảnh vệ bế Hạo Hạo đi phía trước Sơ Vân, quay đầu lại trông thấy sắc mặt tái nhợt của Sơ Vân nên không khỏi bận tâm.

“Ừ, chị không sao, đi mau đi.” Sơ Vân miễn cưỡng gật đầu với cô bé, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu và nỗi kinh hoàng dưới đáy lòng.

Âm thanh vừa rồi vẫn còn vang vọng bên tai. Tiếng súng, cái chết chỉ cách cô có vài bước. Không phải không sợ, vì cô còn dẫn theo Hạo Hạo. Trong tình huống này, cô hy vọng Lục Tiến có thể ở bên cô và Hạo Hạo, như vậy cô sẽ không sợ gì cả.

“Chịu khó một chút, sau khi ra ngoài sẽ đi tìm bác sĩ.” Tiểu Huyên thấy chân mày cô nhíu chặt nên tranh thủ dừng lại vịn lấy cô vừa bước đi thật nhanh vừa nói nhỏ.

Sơ Vân lấy lại bình tĩnh, mím môi gật nhẹ đầu, thấy Hạo Hạo đang được cảnh vệ đang bế trên tay quay đầu lại nhìn cô, cô cười trấn an với Hạo Hạo sau đó đi thật nhanh, theo sát cảnh vệ vào sâu trong hang động.

Sau khi đi qua mấy ngã rẽ trong động, cảnh vệ dẫn theo mọi người đi vào một cánh cửa đá bí mật cực kì nhỏ hẹp, ba cảnh vệ cùng hợp lực đẩy cánh cửa đá nặng trịch ra, sau đó giúp ba người một con đường nhỏ hẹp được khai phá bằng sức người.

Dưới ánh đèn, con đường có vẻ hết sức âm u ẩm ướt, cảnh vệ cao lớn chỉ có thể khom người đi qua, Sơ Vân vừa kìm nén cảm giác khó chịu vừa vịn tường đá đi thật nhanh, nhìn qua hang động tĩnh mịch, cô không khỏi lo cho Hạo Hạo, sợ là bé sẽ hoảng sợ vì cảnh tăm tối này, ai ngờ cô vừa nhìn qua thì Hạo Hạo cũng cảm nhận được mà quay đầu lại, đôi mắt vừa đen vừa sáng.

“Mẹ đừng sợ.” Bé chậm rãi giơ thứ sáng lóa trong tay mình ra cho Sơ Vân xem, tỏ vẻ mình đã có vũ khí bảo vệ cô, mà khuôn mặt nhỏ xinh bình thường không có cảm xúc gì lúc này lại đang tràn ngập hưng phấn.

“…” Sơ Vân không nói gì, vài giây sau cô thở dài rồi khẽ gật đầu với bé, sau đó vịn vào tường đi tiếp.

Không lâu sau, đi hết con đường hầm thật dài này, ba người được đưa vào một chiếc xe quân dụng đã chờ trước. Mấy phút sau, xe đi vào một con đường nhỏ dốc đứng, dần dần ẩn vào rừng rậm.

***

Trạm kiểm soát bên giới tỉnh Y

Một chiếc xe chữa bệnh lưu động xuất trình giấy xong được cho qua sau đó chậm rãi rời khỏi trạm kiểm soát, đi về phía chỗ đông dân tị nạn nhất biên giới, theo sát phía sau còn có hai ba chục chiếc xe chở lương thực nước uống và các loại lều trại thiết bị.

Từ khi quân chính phủ và quân độc lập khai chiến đến nay, hai bên đường sát biên giới dài đến cả trăm km đều xuất hiện rất đông dân chạy nạn, trước mắt đã có gần 10 ngàn người dân vùng biên giới Myanmar trôi giạt khắp nơi, trong đó ước chừng hơn ngàn người lưu lạc trong rừng rậm, còn có vài ngàn người đi vào các trường học gần biên giới, giáo hội dựng thôn sống tạm, còn vài ngàn người khác theo cách dân gian mà đi vào vùng trung tâm biên giới sinh sống, còn lại trên ngàn người đã trốn vào tỉnh Y của trung quốc để tìm kiếm khu tị nạn.

Tuy hiện giờ chính quyền tỉnh Y đã bố trí 4 điểm tị nạn tại các tỉnh gần biên giới nhưng cùng một lúc thu nhận trên vạn người dân vùng Myanmar trôi giạt khắp nơi từ vùng biên giới mà nói hiển nhiên là không thể nào đủ.

Mà đây chỉ mới là bắt đầu.

Theo sự mở rộng của chiến sự sẽ ngày càng có nhiều dân chạy nạn vượt biên qua trung quốc, đồng thời gây áp lực lớn cho việc viện trợ nhân đạo đối với chính quyền địa phương tỉnh Y.

Lúc này dân chạy nạn đột nhiên xuất hiện đối với chính phủ trung quốc mà nói là một thử thách đau đầu.

Trên thực tế, bất kì quốc gia nào trên thế giới nổ ra chiến tranh đều hình thành vấn đề dân chạy nạn đổ về các nước láng giềng, các nước láng giềng cũng sẽ cung cấp các khoản viện trợ nhân đạo trong khả năng của mình. Bởi vậy rất nhiều tổ chức quốc tế cũng đã nhiều lần nhờ đến sự trợ giúp của các nước hòa bình và các tổ chức xã hội ở đây, đề nghị trung quốc gác lại các vấn đề chính trị, mau chóng viện trợ nhân đạo, đủ mọi loại áp lực từ dư luận xã hội đổ về khiến cho chính phủ trung quốc vô cùng đau đầu.

Đối với trung quốc mà nói thì vấn đề dân chạy nạn khó giải quyết ở chỗ nếu không dàn xếp ổn thỏa sẽ chịu áp lực dư luận quốc tế, mà nếu dàn xếp ổn thỏa thì cuộc chiến này sẽ càng kéo dài. Mà dân chạy nạn chỉ toàn phụ nữ, trẻ em và người già, toàn bộ đàn ông đã bị gọi ra tiền tuyến tham gia chiến đấu hết. Nếu trung quốc ra mặt giải quyết yên ổn vấn đề dân chạy nạn vậy thì quân nhân sẽ có thể yên tâm mà tiếp tục tham gia chiến đấu.

Huống chi “Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư” (cửa thành cháy liên lụy đến cá trong ao, do điển tích cửa thành cháy người ta lấy nước trong ao cứu hỏa nên làm cá chết vì không có nước), tiếng súng nổi lên trong vùng núi phía bắc Myanmar khiến cho người đứng ở phụ cận vùng biên giới cũng có thể nghe thấy, ít nhiều gì cũng sẽ làm cho cư dân ở đây hoang mang, cuộc chiến ngay trước cửa nhà này khiến các trung quốc không hề muốn nhìn thấy.

Trước mắt trung quốc đã phái quân giải phóng phối hợp với bộ đội biên phòng địa phương cùng đảm nhiệm nhiệm vụ bảo vệ biên giới để tránh trường hợp cuộc xung đột vũ trang nghiêm trọng hơn ảnh hưởng đến sự an toàn cùng ổn định của vùng biên giới phía nam, đồng thời cũng để phòng ngừa trường hợp ngoài ý muốn, quân đội các nước khác mượn cơ hội này để nhảy vào Myanmar. *=)))))))*

Chiến sự không ngừng nghỉ, dân chạy nạn không dứt. Song song với việc giải quyết vấn đề dân chạy nạn, trung quốc bắt đầu hô hào hai bên giao chiến “Lập tức trở về bên bàn đàm phán”.

Trong khi đó, trung quốc cũng phái một tổ đàm phán đặc biệt tiến vào phía bắc Myanmar chuẩn bị bí mật vận động khắp nơi để tiến tới nhận thức chung về việc hòa đàm, dùng tốc độ nhanh nhất dẹp yên cuộc chiến tranh cách sân sau nhà mình không xa.

Đoàn xe vận chuyển thiết bị nhanh chóng đi tới điểm tụ tập của dân tị nạn nhưng trong đó có một chiếc xe tải không dừng lại mà tiếp tục đi vào nội địa. Trong xe tải là tám thành viên của tổ đàm phán đặc biệt. Nhiệm vụ của bọn họ là tạo áp lực đến quân chính phủ và quân độc lập, yêu cầu hai bên ngừng bắn cũng như tiếp tục đàm phán chính trị.

Trong xe tải, Chu Cảnh Diệu yên lặng nhìn cảnh dân tị nạn thê lương ngoài cửa sổ xe, cảm thấy trong lòng bất an, thậm chí có hơi nôn nóng.

Mùa này đang là mùa mưa ở phía bắc Myanmar, ba ngày mưa lại đến hai ngày âm u, trong một gian phòng nho nhỏ cho dân tị nạn có đến gần trăm đứa trẻ, không có giường, không có gối, càng không có màn, không ai biết nếu như chiến tranh không chấm dứt thì những đứa trẻ này sẽ vượt qua mùa mưa khắc nghiệt ở Myanmar thế nào đây.

Xe xóc nảy vượt qua một hố bùn, mà dọc bên đường lúc nào cũng có thể nhìn thấy những người phụ nữ cùng những đứa trẻ xanh xao vàng vọt vẻ mặt thiếu sức sống, bàn tay đặt trên thành ghế của Chu Cảnh Diệu không tự chủ được mà nắm thành quyền.

Sơ Vân, đến tột cùng bây giờ Sơ Vân đang ở đâu? Cô có bị trận chiến này ảnh hưởng không? Một cô gái mảnh mai xinh đẹp như vậy làm sao có thể sinh tồn trong cái thế giới lửa đạn tàn khốc này chứ?

Những ngày qua, anh đã cố gắng hết sức mới nhận được cái gật đầu của ba mình để ghi tên vào danh sách được phái đến nơi này. Anh chỉ hy vọng trong lúc đàm phán có thể tìm được cơ hội thăm dò tin tức về Sơ Vân, anh muốn biết cuộc sống của cô ở đây như thế nào. Thậm chí nếu có cơ hội, anh muốn mang cô ra khỏi cái thế giới vốn không phải một cô gái như cô nên sống này.

***

Phía sau núi, đến tối Sơ Vân mới được mấy cảnh vệ đưa tới một quân doanh.

Đường đi xóc nảy khiến Hạo Hạo vô cùng mệt mỏi, tựa vào lòng Sơ Vân không ngừng lim dim mắt, biết được đây là căn phòng gần đây Lục Tiến thường ở, Sơ Vân cẩn thận đặt con trai lên một chiếc giường đơn sơ.

Cậu bé nhanh chóng ngủ thật say. Tiểu Huyên cũng cực kì mệt nhọc nên đã tới căn phòng kế bên nghỉ ngơi, Sơ Vân cũng đã rất mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt nằm cuộn mình trên chiếc ghế salon duy nhất trong phòng muốn chờ Lục Tiến về.

Cô mệt chết đi được, rất buồn ngủ, toàn thân đều không còn sức sống. Nhưng đã rất lâu rồi cô không được nhìn thấy hắn, có muộn hơn nữa cô cũng muốn chờ hắn về.

Không lâu sau, Lục Tiến phong trần như gió lốc bước vào.

“Sơ Vân” hắn quỳ một chân bên cạnh chiếc ghế salon đã cũ, khẽ gọi Sơ Vân đang tựa đầu vào tay ghế. Nhưng sau khi nghe thấy giọng hắn, Sơ Vân lại buông lỏng hàng chân mày đang nhíu chặt, ngủ thật say.

Lục Tiến vươn tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút máu của cô, đôi mắt sâu không đáy hiện lên vẻ đau lòng mãnh liệt.

Một lúc sau, hắn thu tay về, cẩn thận bế cô lên chiếc giường con trai đang ngủ, sau đó kéo tấm chăn mỏng đắp lên cho hai người.

Lục Tiến đầy mùi máu tanh chậm rãi đứng lên, cứ đứng bên giường rủ mắt xuống ngắm nhìn một lớn một nhỏ trên giường như vậy. Đây là hai người quan trọng nhất trong sinh mạng hắn, nhưng hắn lại không thể bảo vệ tốt cho họ, khiến cho họ phải nhận lấy sự kinh hãi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK