Cộc cộc cộc-tiếng gõ cửa làm bay suy nghĩ trong đầu tôi. Tôi lườm Tiểu Ngôn một cái rồi tỏ Bộ mặt vui vẻ ra mở cửa.
-Minh Bạch,có chuyện gì vậy em?
-Là Ba tôi kêu chị xuống nhà.- rồi cậu ta quay ngoắt đi.
Tôi vội bước ra cánh cửa thì Tiểu Ngôn vội nắm lấy tay tôi.Tôi đỏ ửng mặt,quay mặt lại nhìn,cố lườm một cái rồi rút tay chạy đi.Anh cười tủm tỉm vẻ khoái chí.
Khi xuống tới nơi,tôi chẳng thấy Ba đâu.Minh Bạch từ từ tiến đến phía tôi,hùng hồn nói:
- Cô kia, tôi nghĩ bây giờ phải nói cho cô biết nhỉ?
- C...Có chuyện gì vậy,Minh Bạch?
Minh Bạch vội đập tay vào tường một cái rầm.Khiến tôi giật thót người.
-Tôi cảnh cáo cô, mau tránh xa Anh trai tôi ra.Nếu không cô sẽ phải nếm mùi vị bán sống bán chết.
Cậu ta quay mặt bước đi.
Tôi run run,mặt tái mét và ngồi xụp xuống đất.Tiểu Ngôn bước xuống nhà, nhìn thấy tôi,Anh tỏ ra lo lắng. Anh hỏi:
-Mộc Cảnh,nói Anh nghe,có chuyện gì vậy?
-Em....-Tôi định nói ra nhưng rồi lại ngừng lại.Không,tôi ko thể để cho Tiểu Ngôn biết được.
-Em ko sao!! Có chút chóng mặt thôi ạ!
-Em nói thật chứ?
-Vâng.
-Để Anh dìu em lên phòng.
-Không,em tự đi được-tôi vội đứng lên và bước lên tầng với vẻ mặt bơ phờ,giọt nước mắt như muốn trào ra.Tôi vội gạt đi.
Anh cứ nhìn tôi bước đi.anh cảm thấy có gì lạ lắm.
Tôi ngồi trong phòng mà không hết sợ.Bình tĩnh đi nào!!!!Mày phải thật Bình tĩnh.
Đêm đó, tôi thiếp đi và ám ảnh câu nói của cậu ta.
Tôi vội bật dậy với vẻ lo lắng.Tiểu Ngôn bật đèn ngủ và ngồi dậy.Anh vội hỏi:
-Mộc Cảnh,em gặp ác mộng à?Nào,nằm xuống đi.
Tôi từ từ nằm xuống theo lời nói nhẹ nhàng của Tiểu Ngôn.
Anh hát cho tôi nghe và ru tôi ngủ.Khiến tôi cảm giác như mình vẫn còn là một đứa trẻ khi được mẹ ru.Mẹ tôi đã mất từ rất sớm,Tôi còn chưa thấy mặt mẹ mình từ bé.
Với sự yêu thương của Tiểu Ngôn, tôi dần dần thiếp đi và không mơ gì nữa.....