Phượng Âm mỗi lần đi săn, nếu Dạ Tịch không ra tay, không tới nửa khắc nàng sẽ bị săn ngược lại. Khi đó nàng sẽ lập tức bỏ cuộc, dùng cánh che ngực, cái miệng nhỏ bắt chước điệu bộ Lâm Đại Ngọc nôn ra máu, loạng choạng lắc lư trước mặt Dạ Tịch, nói một cách hoảng sợ: “Công đạo kiếp này của ta đành giao phó trong tay ngươi vậy.”
Sau đó Dạ Tịch không nói lời nào lập tức xuất kiếm, nửa khắc dọn dẹp, về nhà ăn cơm.
Như thế ngày qua ngày, Dạ Tịch dần phát hiện tần số chiến đấu của Phượng Âm ngày càng ít. Nàng luôn có đủ loại lý do buộc hắn ra tay.
Tỷ như nàng thường phun ra máu, nói: “Ta bệnh cũ tái phát, lui trước!”
Hoặc, té xuống đất, nôn ra máu, nói: “Ta trọng thương, lui trước!”
Thậm chí nàng còn có thể nói: “Hôm nay ngươi cho ta quần áo mới, không nên nhiễm máu, lui trước!”
Dạ Tịch càng lúc càng đau đầu, hắn chỉ có thể bắt đầu học cách phản chiến, nghiên cứu tính chân thật trong lời nói của Phượng Âm.
Tỷ như thấy nàng phun máu sẽ nói với nàng: “Đừng phun, máu của ngươi không cùng loại với con thú này, ngươi cố nén lại đi.”
… Tuy rằng hắn vốn dĩ cũng chẳng đoán được nhưng thuận miệng thử một lần.
Lại thí dụ như, đã thấy nàng nói nàng trọng thương, muốn nàng xông lên tiếp nhưng lại giả vờ đề nghị nàng chữa thương: “Vết thương thế nào, để ta sờ thử xem?”
Sau đó Phượng Âm sẽ: “…”, tiếp theo là che mặt, ra vẻ thẹn thùng: “Đáng ghét à, người ta bị đau ở ngực!”
Dạ Tịch không hiểu cái gì là ngực, kiếp này cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp nữ nhân, vì thế Phượng Âm vừa nói xong, Dạ Tịch sẽ duỗi tay tới vòm ngực nhô ra của nàng. Tuy rằng Phượng Âm bây giờ chỉ là con gà rừng nhưng cũng chưa từng bị nam nhân chạm ngực mà! Nàng trước tiên là ngốc người, sau đó thét lên sợ hãi! Đôi cánh lớn mạnh mẽ vỗ lên mặt Dạ Tịch, một cái tát đánh cho mặt Dạ Tịch lệch qua, rồi dùng cánh còn lại ôm ngực lui về phía sau, hét lớn: “Lưu manh!”
Dạ Tịch mặt không đổi sắc ôm mặt, sau đó bình tĩnh nói: “Ngay cả mặt của ta cũng có thể đánh lệch, xem ra sức lực ngươi không nhỏ, chúng ta tiếp tục săn thú thôi.”
Phượng Âm: “…”
… Ta không phải cố ý đâu! Ta chỉ lỡ tay, ngươi cũng chẳng may lệch mặt thôi, ta thật ra còn yếu lắm, ngươi phải tin ta!
Cứ thế, nói dối và phản nói dối, Dạ Tịch dần trưởng thành, đến khi Dạ Tịch mười sáu tuổi đã trở thành một tiểu thiếu niên cao lớn, ngồi xếp bằng trên đất, trường kiếm cắm bên cạnh, khóe miệng hơi nhếch, sau khi trưởng thành bản chất lưu manh cũng hoàn toàn biến mất.
“Ngươi nói ta biết xem hôm nay lại là lý do gì nữa?” Còn chưa đấu võ, Dạ Tịch đã thẳng thừng hỏi.
Phượng Âm nói dối bốn năm cũng đau khổ lắm chứ, nàng nghĩ tất cả các lý do đều đã bị hắn nhất nhất bác bỏ, hơn nữa phương thức bác bỏ ngày càng tinh diệu, trừng phạt cũng ngày càng đáng sợ. Là một trưởng bối, nàng quá đau khổ! Nàng đã không bảo vệ tốt chút ít thuần khiết còn sót lại trong hắn, lại còn trải ra con đường không tiền đồ cho hắn sau khi lớn lên.
… Dạ Tịch, là ta có lỗi với ngươi!
“Hôm nay trước không nói dối nữa, thịt ở nhà chúng ta đã quá nhiều rồi, nghỉ ngơi chút được không?” Phượng Âm chớp chớp mắt, tay chỉ vào nhà kho còn treo hai con quái thú: “Cái kia ăn cũng được lâu lắm đấy!”
“Ờ… biết rồi!” Dạ Tịch xoa cằm: “Hôm nay ta ra ngoài đi dạo, ngươi ở nhà nấu cơm cho ngon nhé!”
Phượng Âm: “Ta phải nhấn mạnh một chút,” Phượng Âm ho khẽ một tiếng: “Ta là một con gà rừng, gà rừng không biết làm việc nhà.”
Nghe lời Phượng Âm nói mà Dạ Tịch cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng bóng. Sau đó hắn rút bảo kiếm ngân quang lóng lánh của hắn ra, nhẹ nhàng búng lên thân kiếm làm phát ra tiếng ngâm khẽ…
“A Âm,” Dạ Tịch gọi tên nàng, dịu dàng đến gian trá, Phượng Âm có cảm giác không ổn, quả nhiên, câu nói tiếp theo của hắn là: “Nhà chúng ta có cần một cái chổi lông gà không?”
Những lời này nháy mắt đã gợi lại hồi ức không tốt cho Phượng Âm. Nhìn nụ cười quen thuộc của kẻ trước mặt này, Phượng Âm quyết đoán đứng dậy: “Ta đi nấu cơm.”
Nhưng… ngươi đừng có mà hối hận. Được gọi là thần Hắc Ám trong việc nhà cửa, Phượng Âm vừa âm thầm hí hửng Dạ Tịch sắp ‘được’ xúi quẩy rồi, vừa ân cần thăm hỏi tám đời tổ tông nhà hắn. Tuy rằng nàng không biết tổ tông nhà hắn có đến 8 đời không.
Hôm đó, Dạ Tịch hiếm khi được nghỉ nên ra ngoài tản bộ một chút. Phượng Âm quấn thắt lưng bằng vải bố của Dạ Tịch, ở nhà quần quật làm việc, đầu tắt mặt tối đến lúc hoàng hôn, nàng đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng sấm. Tiếng sấm rất lớn, không giống ngày thường, ầm ầm vọng đến từ phương xa nhưng chỉ thoáng chốc đã cuốn theo cơn mưa tầm tã…
Phượng Âm có cảm giác không tốt, nhanh chân trốn vào tầng ngầm, bên ngoài tiếng sấm từng lúc rành rọt truyền đến, nàng tính không bao lâu nữa Thiên Lôi sẽ đến.
Nhưng Thiên Lôi này tới không đúng thời điểm!
Nàng còn chưa luyện được đan dược tránh né Thiên kiếp, lại càng không thể chống đỡ được sức mạnh của sấm sét, miễn cưỡng đón nhận tám mươi mốt đạo thiên lôi đó, không chết mới lạ!
Nhưng nàng còn chưa muốn chết…
Nàng còn muốn ở Hồng Hoang thêm một chút, nàng còn muốn ở trong này.
Tuy rằng nơi này khí hậu khắc nghiệt, tuy rằng nơi này hoàn cảnh ác liệt, tuy rằng nơi này chính là cuộc đại chiến trường kỳ không phải ngươi chết là ta chết. Nhưng… nhưng…
Nơi này có người nàng yêu quý.
Hơn nữa nàng đi rồi, thiếu niên Dạ Tịch biết làm sao đây? Hắn cái gì cũng không hiểu, nàng còn rất nhiều thứ chưa nói cho hắn biết. Nàng phải dạy cho hắn, để hắn sau này khi trưởng thành đừng có lưu manh kiêm vô sỉ kiêm ngông cuồng nữa.
Nàng càng nghĩ càng sợ, không áp chế được nỗi run rẩy. Tiếng sấm đang ngày một gần, cuối cùng, một tiếng vang thật lớn, đạo sấm sét đầu tiên đã giáng xuống!
Kinh thiên động địa, mang theo ánh sáng chói lòa soi tỏ cả căn phòng. Nàng mở to mắt, ngây người nhìn luồng sáng hướng về phía mình, nhưng chốc lát đó, một thân ảnh màu tím đồng thời lao tới.
Trong sát na đó, là màu tím hoa mỹ phô thiên cái địa. Y phục bay bay trên không, nháy mắt hút lấy tầm mắt nàng, khiến nàng không nhìn được gì khác nữa.
Ánh sáng nổ tung trên lưng người đó, sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng vẫn ôm chặt nàng, che chở nàng trong lòng rồi định quay đầu bỏ chạy.
“Không thể chạy, chỉ có thể chịu đựng!” Nàng vội vàng mở miệng. Dạ Tịch ôm nàng khựng lại một chút rồi lập tức tìm góc tường, ôm nàng ngồi xuống, sau đó nhắm hai mắt lại, miệng thì thầm niệm chú.
Từng đợt sấm sét đánh xuống, hắn vẫn ôm nàng, càng ôm càng chặt. Sắc mặt hắn đã rất khó coi, nàng không dám nói lời nào, chỉ có thể nép trong lồng ngực hắn. Sấm sét đánh khoảng đến nửa đêm, tiện thể trút một trận mưa lớn xuống gội sạch Hồng Hoang, chờ khi đạo sấm sét cuối cùng đánh xong, hắn mới chậm rãi mở mắt.
Phượng Âm ở trong lòng hắn cũng từ từ to lên. Hắn bình tĩnh nhìn, nhìn nàng giữa vầng sáng, lớp lông đang dần rút đi thế nào, một khuôn mặt người dần xuất hiện, tứ chi dài ra, cuối cùng trở thành một giai nhân thanh tú, lẳng lặng ngồi trong lòng hắn.
Hắn sửng sốt nhìn nàng, một tay ôm nàng, một tay run run phủ lên khuôn mặt nàng.
“Ta vừa ở trên đường nghe thấy tiếng sét, lại như nghe thấy ngươi gọi ta, lòng ta sợ hãi vô cùng… Về đến phòng lại không tìm thấy ngươi, ta sợ đến muốn phát điên.”
Hắn mở miệng, trong giọng nói còn đầy run rẩy, có lẽ đã bị kinh hách lắm. Hắn bình tĩnh nhìn ánh mắt của nàng, hồi lâu, lông mày cong lên, nụ cười giãn ra: “May quá, may quá, ngươi còn ở đây.”
Nói xong, hai tay hắn ghì siết nàng vào lòng, cằm đặt ở nơi cổ nàng, nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng khôi phục vẻ mặt bình thản.