Khi Nam Mịch tỉnh lại, Cảnh Từ vẫn còn đang nhìn tay mình đến ngây người, nàng nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu còn mấy phần ngái ngủ: "Cảnh Từ..."
"Có thần." Gần như là lời đáp theo bản năng, Cảnh Từ lập tức lên tiếng: "Sao vậy Công chúa?"
"Không có gì, có phải trời tối rồi không, chúng ta cần lên đường rồi sao?"
Cảnh Từ lấy lại tinh thần mới phát hiện trời đã chiều muộn, vì thế gật đầu, trừ chú quyết trên cửa sổ, sắc trời đã tối, ánh sáng còn lại mới lười biếng chui vào.
Cảnh Từ ra ngoài gọi A Mạch thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát, lúc quay lại đã thấy Nam Mịch đang đứng trước gương tự mình thử trâm cài tóc.
Búi tóc kia bị rối lung tung do lúc ngủ, Cảnh Từ im lặng một hồi mới đi qua: "Công chúa, thần búi lại tóc cho người."
Nam Mịch như nản lòng mà gác cây trâm sang một bên, hơi dẩu môi: "Được thôi..." Một hồi lâu, xuyên thấu qua gương có một đôi mắt như nai con đang không an phận ngắm Cảnh Từ: "Lão Điện chủ dạy ngài búi kiểu tóc này là để tương lai ngài lấy lòng phu nhân sao?"
Cảnh Từ: "..." Trên tay khựng lại, chải đầu không được, mặc y phục không xong, tại sao về những việc vặt không quan trọng thế này nàng lại lanh lợi khác thường đến vậy!
Nương theo bóng đêm đoàn người của bọn họ lại vội vàng lên đường, vốn còn cho rằng cửa thành của quận Thường Sơn này sẽ không dễ qua, không ngờ cũng không đặc biệt kiểm tra cẩn thận đã cho qua.
Cảnh Từ nhẹ nhàng thở ra, có thể thấy được đối việc tính toán của mình Định Viễn Vương cũng không nắm chắc mười phần, vậy nên không dám gióng trống khua chiêng đi điều tra.
Ra khỏi quận Thường Sơn, sau nửa đêm bọn họ đã đến quận Đồ Sơn, dọc theo đường đi cũng có mấy lần ám sát, so với những lần trước thì càng hung hiểm hơn, đối phương phái càng nhiều người, ra tay cũng càng thêm không có điểm kiêng kỵ nào.
Giống như dây dưa một đường này, bọn họ cũng không còn kiên nhẫn.
Hai vị chấp phướn bị thương, còn có một vị bị thương nặng, dựa theo Nam Mịch một mực yêu cầu, vị trọng thương phải nằm trong xe ngựa nghỉ ngơi.
Cảnh Từ sợ nàng bị máu tanh làm hoảng sợ, nàng vừa định lên xe, Cảnh Từ đã duỗi tay ngăn nàng lại: "Công chúa, cùng cưỡi ngựa với thần đi."
Nam Mịch do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu thuận theo.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa.
"Ta..." Giọng nói của nàng run rẩy, cả nửa ngày vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, thân thể trên ngựa cứng đờ, mắt thường có thể thấy rõ căng thẳng.
Cảnh Từ xoay người lên ngựa, nàng được hắn ôm vào trong lòng, theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khuôn mặt hắn ẩn trong bóng đêm, hai mắt sáng ngời khác thường.
Hắn dịu dàng nói: "Công chúa đừng sợ, có thần ở đây."
Hóa ra thúc ngựa là loại cảm giác thế này, gió lạnh thấu xương, đập vào mặt vừa đau vừa ngứa, thúc ngựa mà phi, nàng ngửa đầu nhìn ánh sao trên bầu trời, ánh sáng lay động giống như có thể lập tức di chuyển vậy.
Cảnh Từ đưa một bàn tay ra đội mũ áo choàng lên đỉnh đầu Nam Mịch: "Buộc chặt, sẽ lạnh đấy."
Nàng nghe lời buộc chặt mũ áo, bỗng nhiên cảm thấy thân thể Cảnh Từ có phần ấm lên, xuyên thấu qua bóng đêm vô tận, Nam Mịch nhìn thấy đầu ngón tay hắn lấp lánh ánh sáng đỏ.
Hắn đang dùng linh lực sưởi ấm cho nàng.
- -- Số linh lực mà đến tự chữa thương cho mình hắn cũng luyến tiếc.
Cuối cùng coi như đã chịu đựng qua một đêm khổ chiến này.
Ngoài dự đoán của Nam Mịch, lần này Cảnh Từ tìm một khách điếm coi như không tệ, cuối cùng cũng có thể tắm rửa thoải mái một lần.
Nam Mịch tắm xong, mặc y phục tử tế mới đến cạnh cửa gọi Cảnh Từ: "Cảnh Từ, ta xong rồi."
Cảnh Từ mở cửa, nhìn thấy dáng vẻ vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc của Công chúa, ánh mắt lại dịch đến... trên chân Công chúa: "Đây..."
Ít nhiều gì Nam Mịch cũng có phần ngượng ngùng, giống như ánh mắt của hắn đã chạm đến nàng, nàng không nhịn được giật giật chân, do dự nói: "Ta sợ làm ướt giày..."
Cảnh Từ vội vàng chặn ngang bế nàng lên, đặt lên giường, lại lấy khăn đặt ở một bên qua lau chân cho nàng.
Đã mấy ngày không phân nam nữ, lúc này cảm giác thẹn thùng của một thiếu nữ chưa xuất các đột nhiên bùng nổ, khuôn mặt Nam Mịch xấu hổ đến đỏ bừng, gầm như lẩm bẩm: "Vừa rồi ta đã lau rồi, chỉ là..."
Khắp nơi xung quanh bồn tắm đều là nước bị tràn ra, thường ngày bên cạnh có người hầu hạ tỉ mỉ, nàng không cảm thấy gì, mà nay phải tự tay làm hết mọi việc khiến nàng cảm thấy thật khó khăn.
Cảnh Từ giương mắt nhìn nàng, phát hiện tóc nàng lau chưa được khô lắm, cố tình tóc nàng lại vừa dày vừa dài, lúc này đang nhỏ nước tích tích tích.
Hắn lại đành phải cầm khăn lau tóc cho nàng: "Không sao, có thần đây."
Cuối cùng nàng cũng chỉ có thể bày ra vẻ xấu hổ, mềm mại nói: "Cảnh Từ..." Không còn đoạn sau nữa.
Cảnh Từ vừa lau tóc cho nàng vừa nói: "Lúc trước Công chúa đã nói, ra ngoài không cần quá để ý, hiện tại không chỉ là ra ngoài mà còn có người đuổi giết, vậy nên cũng không cần để ý."
Nam Mịch hơi nghiêng đầu nhìn hắn, khóe mắt thấy được trong vẻ mặt nghiêm túc của Cảnh Từ hiếm có lộ ra dịu dàng như vậy, giống như hắn vốn luôn như vậy.
Nam Mịch đột nhiên nói: "Trước kia những việc này đều là Nhạc Đa..." Lời nói bị kẹt ở cổ họng, không nói thêm được gì nữa.
Động tác trên tay Cảnh Từ khựng lại: "Thần đáp ứng với Công chúa, nhất định sẽ báo thù cho Nhạc Đa."
Nam Mịch khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn hắn.
Không phải điều tra, cũng không phải tra rõ, mà là báo thù.
Cảnh Từ sắp xếp cho Nam Mịch ngủ, thấy nàng ngủ thật say mới dặn dò A Mạch đến bảo vệ nàng, bản thân thay một bộ y phục màu đen hiếm khi mặc đi ra ngoài.
Lúc này trời đã sáng hẳn, quận Đồ Sơn nằm ngay dưới chân Đồ sơn, ngẩng đầu nhìn về hướng Bắc là có thể thấy ngọn Đồ sơn nguy nga.
Phần lớn người quận Đồ Sơn là đời sau của Đồ Sơn thị, quận thành không lớn, trời vừa sáng đã bắt đầu náo nhiệt rộn ràng bởi các quán nhỏ bán các loại hàng hóa linh tinh.
Cảnh Từ đến một quán nhỏ bán vòng tay của nữ tử để chọn lựa.
Chủ quán kia nói tiếng phổ thông không chuẩn lắm: "Trông tiểu lang quân không giống người quận Đồ Sơn lắm nhỉ, là người từ bên ngoài đến đi."
"À..." Cảnh Từ vừa chọn vòng tay vừa đáp lại nàng ấy: "Chúng ta là từ phía Nam đến, đi cùng phu nhân, nghe nói trên Đồ sơn có tiên nhân, đặc biệt đến cầu nguyện, không biết nên đi đâu để dâng hương."
Chủ quán kia nghe vậy cảm thấy vui vẻ, đặc biệt nhiệt tình; "Tiểu quan nhân thật sự là từ nơi khác đến, sao có thể đến tiên nhân Nhan Vũ ở Đồ sơn cũng không biết?"
"Hả? Chuyện này còn có câu chuyện phía sau sao?" Cảnh Từ giương mắt nhìn chủ quán kia.
Chủ quán là một phụ nhân tốt bụng, thấy Cảnh Từ thật sự không biết lập tức lên tinh thần, không còn tâm tư bán hàng nữa: "Tiểu quan nhân, tiên nhân Nhan Vũ trên Đồ sơn không phải một tòa miếu thần mà là một vị tiên nhân sống."
"Ý ngài là... trên núi này có một vị thần tiên?" Cảnh Từ kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, hàng năm tiên nhân Nhan Vũ đều ở trên núi, nếu có chấp niệm khó bỏ thì lên núi tìm một lần, nói không chừng có thể giải nỗi khổ trong lòng, mọi người đều nói như vậy."
Cảnh Từ gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy nên đi tìm thế nào? Trực tiếp lên núi sao?"
Phụ nhân kia gật đầu: "Nếu phu nhân của tiểu quan nhân không có việc gì đặc biệt thì đừng nên đi, mỗi năm người từ Cửu châu đến Đồ sơn cầu kiến tiên nhân đều có thể xếp đến tận Nam Hải rồi, người vô duyên chỉ có thể đi lòng vòng trên núi, không vào được bên trong."
Cảnh Từ chắp tay hành lễ; "Đa tạ đại tỷ nhắc nhở, tránh cho ta và phu nhân đi một chuyến không công, theo lời đại tỷ, nói không chừng trên núi cũng không có tiên nhân chẳng qua là truyền thuyết mà thôi."
"Ôi, chớ nói bậy, tiểu quan nhân, mấy năm trước quận Đồ Sơn chúng ta đã có bao nhiêu người gặp được tiên nhân, tiên nhân Nhan Vũ đẹp lắm đó."
"Hả? Có người gặp rồi?" Cảnh Từ nghi ngờ: "Không phải nói người vô duyên vào núi chỉ có thể đi vòng quanh sao?"
Trên mặt phụ nhân kia đều là vẻ thành kính: "Tâm tư của tiên nhân sao mà đoán được chứ, nhưng đúng thật là có người được tiên nhân chỉ điểm, cách vách nhà ta, nếu không phải có tiên nhân phù hộ thì đôi mẹ con kia sao có thể đồng thời tu linh. Nghe nói hiện tại đứa con trai đã sắp Nhập Thánh rồi, vốn là trời sinh có xương cốt yếu kém, khó lường chưa. Chẳng qua mấy năm nay số người gặp được tiên nhân cực ít, số người đến cũng ít đi theo."
Cảnh Từ lại chắp tay hành lễ; "Nếu đã như vậy, tại sao mấy năm nay tiên nhân lại gặp ít người như vậy?"
"Ôi... tiên nhân ấy mà, sao chúng ta nói chắc được, chẳng qua là nghe nói thành đông có người thấy tiên nhân, nói là tiên nhân muốn đi xa, còn đi đến đâu thì người phàm như chúng ta đây sao mà biết được, tám phần là trên trời cũng không biết được."
Cảnh Từ mua một sợi dây đeo tay, tạm biệt phụ nhân kia, lại hỏi thăm một vòng, quả nhiên đều giống y như lời phụ nhân kia nói.
Vị tiên nhân Nhan Vũ này không gặp người ngoài, không cao thâm khó dò, cũng không cần hương khói cung phụng.
Năm sáu năm trước, chỉ cần lên núi, người có lòng đều sẽ mỹ mãn mà về, có thể thấy được lúc đó đúng là có một vị tiên nhân như vậy.
Nhưng trong vòng năm sáu năm, số người gặp được tiên nhân ngày càng ít, có khi lòng vòng trên núi suốt mấy ngày cũng không thấy được bóng người chứ đừng nói là tiên nhân, người đạt được ước nguyện lại càng thêm ít.
Dần dần người lên núi cầu kiến ít đi, đến nay, số người biết được sự tích tiên nhân lại càng thêm ít, cũng chỉ còn lại những cư dân ở chân núi còn lưu truyền.
Cảnh Từ dự đoán vị được gọi là tiên nhân này là một Đại Tu Linh giả ẩn cư trong núi, hoặc cũng có thể là y giả, bởi vì có tu vi cao nên bị người tưởng nhầm thành tiên nhân.
Hiện tại e là đã không còn, hoặc là giống như lời phụ nhân kia nói, đã đi nơi khác rồi.
Nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng thì vẫn nên thử xem.
Khi Cảnh Từ về đến khách điếm, trong tay đã xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ, toàn bộ đều ném cho mấy người chấp phướn kia.
Lúc này mới vào chỗ ở của Nam Mịch, vừa vặn gặp A Mạch đi ra ngoài.
Cảnh Từ nhíu mày hỏi; "Công chúa sao vậy?"
"Gặp ác mộng, muốn tìm ngài, ta còn chưa ra khỏi cửa đi tìm ngài mà ngài đã đến rồi sao."
Mày Cảnh Từ khẽ nhíu, trách mắng: "Khi ta đi đã dặn ngươi thế nào, không phải đã nói một tấc cũng không được rời sao?"
A Mạch thật sự là hết đường chối cãi, nhưng tiểu Công chúa quả thực quá đáng yêu, nàng thút tha thút thít nức nở muốn tìm Cảnh Từ, thật sự rất khó từ chối: "Ta..." Cứ "Ta" nửa ngày vẫn không tìm được lý do thích hợp biện giải cho mình.
Cũng may trời cao có đức hiếu sinh, Nam Mịch kịp thời xuất hiện cứu giúp A Mạch: "Cảnh Từ, ngài đừng nóng giận, là ta kêu đệ ấy đi tìm ngài, ta tỉnh lại không thấy ngài nên hơi sợ..."
Nào biết bắt đầu từ khi nào nàng đã ỷ lại Cảnh Từ đến vậy.
Nếu có một khắc không ở bên cạnh Cảnh Từ nàng đã cảm thấy hoảng hốt bất an, khoảnh khắc vừa mới tỉnh lại, nàng theo bản năng hô một tiếng "Cảnh Từ", không nghe được giọng hắn đáp lại, tâm hoảng ý loạn không ra dáng vẻ gì.
Cảnh Từ thấy tóc dài của Công chúa rối tung, trên chân cũng chỉ đi vớ gấm, cuối cùng không còn quở trách A Mạch nữa, mà dẫn Công chúa vào trong.
"Công chúa lên giường đi." Cảnh Từ liếc mắt một cái nhìn chân nàng, mày trau một cái không dễ thấy.
"Cảnh Từ, ngài đi đâu vậy? Ngài không ở đây nên ta có chút sợ hãi." Tiểu Công chúa mềm mại lên tiếng khiến lòng người ngứa ngáy.
Cảnh Từ ngồi trên ghế giữa phòng: "Ra ngoài tìm hiểu chút chuyện về tiên nhân Nhan Vũ, thần không đi nữa, sẽ luôn ở bên cạnh Công chúa."
Lúc này Công chúa mới gật đầu, đảo mắt, nhìn chằm chằm tơ hồng trên cổ tay Cảnh Từ, tỏ vẻ kinh ngạc: "Cảnh Từ... trên cổ tay ngài là..."
Cảnh Từ vừa cúi đầu nhìn, là vừa rồi phụ nhân kia quá nhiệt tình, một hai phải đeo tơ hồng thành đôi lên tay hắn, một sợ cho hắn, còn nói một sợi kia thì đưa cho phu nhân của hắn, nguyện bọn họ được như ước nguyện.
Cảnh Từ không kịp từ chối đành đeo theo, vội vàng đến nơi khác thám thính tin tức, kết quả là quên mất, sợi còn lại hẳn là trong đống đồ vật mang về kia.
Hắn duỗi tay kéo tơ hồng xuống, thấy Nam Mịch đặc biệt có hứng thú, niệm một chú quyết trên tơ hồng, đi qua buộc lên cổ tay tiểu Công chúa: "Sau này Công chúa đi đâu, thần đều có thể tìm được."
"Ừm." Nam Mịch cúi đầu nhìn tơ hồng, phản chiếu ánh sáng từ chú quyết của Cảnh Từ vô cùng đẹp mắt, nàng rất thích.
Không bao lâu A Mạch đã bưng đồ ăn vào: "Lão đại, ngài thấy có lạ không chứ, chúng ta đi đến đây, suốt một đường chúng ta đến đây đều không được nghỉ ngơi, ngược lại đến đây lại có thể nghỉ ngơi."
"Có lẽ là tiên nhân Nhan Vũ phù hộ đấy." Ngày hôm nay Nam Mịch ngủ ngon, tinh thần cũng khá hơn nhiều, đói đến không chịu được, tóc còn chưa búi lại đã sáp đến xem đồ ăn có gì: "Cảnh Từ, ngài nghe được gì rồi?"
Cảnh Từ nhìn về phía nàng, đột nhiên phát hiện hành trình đi đến đây, Công chúa đã thay đổi không ít, gặp chuyện không đợi sắp xếp nữa, bắt đầu có suy nghĩ riêng, cũng chủ động hỏi về kế hoạch tiếp theo.
Cảnh Từ ngây ra một hồi mới trả lời: "Chỉ nói tiên nhân ở trên núi, nếu chúng ta có duyên thì lên núi là được, tối nay chúng ta nghỉ ngơi sắp xếp một chút, sáng sớm ngày mai thần và Công chúa cùng lên núi."
A Mạch nghe vậy lập tức không vui: "Lão đại, ai biết trên núi có người của bọn chúng mai phục hay không, một mình ngài đi không an toàn."
Cảnh Từ lắc đầu: "Tính tình của vị tiên nhân Nhan Vũ này kỳ lạ, nếu chúng ta mang quá nhiều người sợ sẽ mạo phạm đến ngài ấy, gặp được tiên nhân mới là chuyện quan trọng."
"Vậy... chúng ta sẽ chờ ở dưới chân núi." A Mạch không quá yên tâm.
Cảnh Từ lại lắc đầu: "Ngươi có việc khác, ngươi, Thu Hàn và Lộc Tịch cùng nhau trở về Thần đô, những người còn lại ở lại chờ chúng ta, lát nữa ra ngoài trước tìm y giả cho Tiện Chi, xem vết thương trên người hắn."
A Mạch lập tức hiểu ra: "Vâng, lão đại, chúng ta sẽ mau chóng chạy về Thần đô, bẩm lại đầu đuôi mọi chuyện cho quân thượng, chỉ là dư nghiệt tiền triều ở ba châu phía Bắc vẫn chưa được xử lý sạch sẽ, ngài và Công chúa cần phải cẩn thận."
Cảnh Từ gật gật đầu, kêu hắn đi ra ngoài làm việc.
Nam Mịch mơ màng nghĩ, hóa ra vị chấp phướn bị thương kia tên là Tiện Chi.
Ban ngày ngủ quá nhiều, Nam Mịch hơi khó ngủ thêm, nhớ đến Cảnh Từ ban ngày bận bịu suốt, vì thế tiến đến bên cạnh hắn: "Cảnh Từ, ngài lên giường ngủ đi, bây giờ ta không buồn ngủ."
Cảnh Từ giương mắt nhìn nàng, qua nửa ngày mới nói: "Thần không sao..."
Nam Mịch lập tức cắt ngang lời hắn: "Đừng lại nói không sao, nếu ngài không nghỉ ngơi cho tốt ta không phải cũng không an toàn sao, ta sẽ ở lại trong phòng này, không đi đâu hết."
Cảnh Từ không còn gì để nói, cuối cùng đành phải nằm lên giường, lúc nhắm mắt dặn dò: "Công chúa đừng ra ngoài."
Lúc sau nửa đêm Cảnh Từ đã tỉnh, không ngờ đến bản thân lại ngủ say như vậy, vừa mở mắt đã theo bản năng tìm Nam Mịch, lại phát hiện trong phòng không có ai.
Hắn đột nhiên ngồi dậy, chợt loé đã xuất hiện trước cửa, vừa khéo Nam Mịch mở cửa từ bên ngoài bước vào.
Hai người đối diện một lúc lâu, Cảnh Từ kéo nàng vào phòng, đè trên cửa, có lẽ bởi vì mới vừa tỉnh lại, giọng nói hắn vừa lạnh lẽo lại mang theo khàn khàn: "Người đi đâu?"
Hắn không gọi Công chúa, đáy mắt còn chứa đầy nôn nóng quá mức, quét sạch mọi cung kính trong quá khứ không còn một mảnh.
Nam Mịch hơi kinh ngạc, sau một hồi lâu ngập ngừng mới nhỏ giọng nói: "Ta... ra ngoài hỏi tiểu nhị xin chút nước trà để uống..."
Cảnh Từ trừng mắt nhìn nàng hết nửa ngày, cuối cùng khom lưng đặt trán để trên vai nàng: "Công chúa, đừng đi lung tung."
Nam Mịch: "Được..."
Thân thể tiểu Công chúa mảnh mai yêu kiều, nhỏ nhẹ dịu giọng, Cảnh Từ lấy lại toàn bộ tinh thần, lùi về sau một bước: "Thần đã vượt giới hạn, về Thần đô sẽ tự đi lĩnh phạt."
Nam Mịch lắc đầu, kéo ống tay áo hắn: "Xin lỗi ngài, ta sẽ không đi đâu nữa."
Lúc này có tiểu nhị đến đưa trà, Cảnh Từ kêu người đặt ở cửa, trời còn chưa sáng Cảnh Từ đã trả phòng, đổi sang một khách điếm nhỏ hơn.
"Cảnh Từ, là bởi vì tự ta ra ngoài nên phải đổi khách điếm sao?" Nam Mịch ngồi trên giường nhỏ, nhìn chằm chằm hỏi.
Cảnh Từ nhìn nàng một hồi: "Công chúa, đừng ra ngoài, lát nữa là trời sáng, chúng ta vào núi ngay, lên núi không thể cưỡi ngựa, không thể ngồi xe sẽ rất mệt, trước mắt người ngủ thêm một lát đi?"
Có lẽ là giọng điệu Cảnh Từ dịu dàng, Nam Mịch thật sự sinh ra chút cảm giác buồn ngủ, không bao lâu đã nằm xuống giường ngủ rồi.
Cảnh Từ thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại một màn vừa rồi khi thấy Công chúa, nghĩ mà sợ.
Một người trời sinh có xương cốt yếu ớt mặc một thân y phục xinh đẹp quý giá lại khuynh quốc khuynh thành, mục tiêu quá rõ ràng, cũng càng dễ bị kẻ xấu nhớ mong.
Dù là bị người của Định Viễn Vương phát hiện hay là người khác có ý xấu, bất kể xảy ra khả năng nào thì hậu quả đều không dám tưởng tượng.