Nam Tu để Vạn Tinh Phồn làm phó tướng dưới tay mình, ngược lại Cảnh Từ không danh không phận phải gọi hắn ta là “Vạn tướng quân”.
Vạn Tinh Phồn từ nhỏ đã lớn lên ở Thanh Châu nên biết rất rõ địa hình, phong thổ nơi đây. Có hắn ta ở đây chẳng khác nào đang mang theo một tấm bản đồ sống, Nam Tu cũng cảm thán trước niềm vui bất ngờ này.
Hơn nữa y còn nghi ngờ Cảnh Từ lúc đầu đã có ý định lợi dụng đứa nhóc xui xẻo này, nếu không thì sao Cảnh Từ sẽ tốt bụng như vậy.
Đại quân lần lượt giành thắng lợi, tiến thẳng một đường về phía Bắc, cuối cùng quân Tử Tiêu của Dịch Trọng Nhiên chỉ có thể co đầu rút cổ ở ba quận trong cùng phía Bắc là Đồ Sơn, Thường Sơn, Quảng Tế.
Quận Đồ Sơn và quận Thường Sơn là vùng núi, quận Quảng Tế thì gần biển, đều là những địa hình dễ phòng thủ khó tấn công.
Nam Tu và Cảnh Từ dẫn theo đội quân chiếm giữ ở quận U Định trong vài ngày nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tiến lên.
Bởi vì Dịch Trọng Nhiên bỗng nhiên truyền đến một lá thư đầu hàng, vào lúc này Cảnh Từ và Nam Tu lại bất đồng ý kiến.
Nam Tu cho rằng Dịch Trọng Nhiên là kẻ gian trá, lúc này hẳn là nên thừa thắng xông lên. Cảnh Từ lại cảm thấy nên ngồi xuống nói chuyện với Dịch Trọng Nhiên.
Vạn Tinh Phồn ở trong quân vài ngày, đã hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của Cảnh Từ.
Rất khó hiểu được Cảnh Từ - người thậm chí không có tên trong danh sách quân đội, rốt cuộc ai cho hắn dũng khí để nhiều lần cãi vã với Thánh Điện hạ.
Cuối cùng hai người bọn họ tranh cãi không ngừng, gửi thư về Thần đô, không ngờ Thần quân chỉ trả lời một câu: Nhập gia tùy tục*.
*Nhập gia tùy tục: khi đến một nơi nào đó, một gia đình, một khu vực hay một quốc gia, chúng ta cần thuận theo phong tục tập quán văn hóa của con người nơi đó
Câu này là có ý muốn bọn họ tự quyết định.
Thấy sắp đến mùa đông, kiên nhẫn của Nam Tu cũng hao sạch, lúc y tìm thấy Cảnh Từ là lúc Cảnh Từ đang ngây ngẩn nhìn trời trên nóc nhà, hình như đang dùng linh lực gửi thư về Thần đô.
Nam Tu phóng người bay lên, ngồi gần hắn: “Ta nói này, cả ngày ngươi đều gửi thư về Thần đô là gửi cho muội muội của ta à?”
Kết quả Cảnh Từ không thèm nhìn y một cái: “Ngày mai ta muốn gặp Dịch Trọng Nhiên.”
Nam Tu: “...”
Hít mấy hơi thật sâu, Nam Tu vẫn không nhịn nổi: “Cảnh Tầm Nhiên! Ngươi dám!”
“Ngài lề mề quá,” Cảnh Từ nghiêng đầu nhìn y: “Không còn nhiều thời gian.”
“Gì mà không còn nhiều thời gian?”
Mắt Cảnh Từ chớp mấy cái: “Vừa đến mùa đông, linh lực của người Hỏa tộc sẽ mạnh hơn, bọn họ có thể chống chọi lâu hơn, đợi hoàn toàn xử lý xong bọn họ rồi về Thần đô có lẽ cũng đã cuối xuân rồi.”
“Vậy thì sao?”
“Sinh nhật Công chúa vào cuối năm.”
Nam Tu: “... Khi nào gặp Dịch Trọng Nhiên? Ta đi cùng ngươi.”
“Không được, ngài là Thánh Điện hạ, ngài không thể xảy ra chuyện.”
Nam Tu nhướng mày: “Không phải ngươi tin Dịch Trọng Nhiên thật tình đầu hàng sao, sao còn cẩn thận như vậy? Hửm? Cảnh Tầm Nhiên ngươi cũng không tự tin?”
Cảnh Từ chống khuỷu tay lên đùi, tay nâng mặt: “Sợ vạn nhất.”
“Ngươi đi một mình?”
“Ừ.”
“Để Vạn Tinh Phồn đi cùng ngươi đi.”
Cảnh Từ liếc y: “Sao nào? Sợ ta phản bội à?”
Nam Tu không trả lời, chỉ đứng lên vỗ vỗ tro bụi trên người: “Dịch Trọng Nhiên đã liều mạng lâu như vậy, đột nhiên muốn đầu hàng nên chắc chắn y có yêu cầu, ngươi đừng dễ dàng đáp ứng y.”
Cảnh Từ không nói gì, hắn biết Nam Tu cũng sợ vạn nhất. Hắn chợt lóe rồi biến mất.
Sáng sớm, Cảnh Từ và Vạn Tinh Phồn cùng đến nơi đã hẹn với Dịch Trọng Nhiên, y còn chưa tới.
Bọn họ hẹn ở nơi giao nhau giữa quận U Định và quận Quảng Tế, trên con đường đó có một quán rượu. Cảnh Từ đột nhiên nói: “Ngươi...”
Vạn Tinh Phồn ngắt lời hắn: “Yên tâm đi, ta hiểu rõ, ta sẽ không làm bậy.”
Cảnh Từ gật đầu.
Không bao lâu sau, có hai người từ hướng quận Quảng Tế đi đến, Phạm Giác Giác vẫn mặc áo choàng màu tím sau một thời gian dài gặp lại. Bên cạnh gã là một thiếu niên y phục trắng.
Thiếu niên mặc y phục màu trắng, sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ ốm yếu, chỉ có một đôi mắt sáng lạ thường, con ngươi màu đen dường như lớn hơn so với người khác.
Có vẻ tuổi không lớn, dường như còn không bằng Vạn Tinh Phồn.
Vạn Tinh Phồn không khỏi thở dài: “Ai có thể ngờ Tử Tiêu Vương lại là một đứa trẻ.”
Cảnh Từ đứng dậy, chắp tay: “Gặp được Tử Tiêu Vương.”
Thiếu niên nọ gật đầu, vậy mà thật sự có khí chất của bậc đế vương: “Đã đi trên đường thì chính là lữ khách, không cần phải như thế.”
Y ngồi xuống trước, thoáng nhìn Vạn Tinh Phồn: “Ngươi là người họ Vạn?”
Vạn Tinh Phồn không trả lời nhưng tay vô thức nắm chặt thanh đao bên hông.
Ngược lại Dịch Trọng Nhiên rất bình tĩnh: “Ta cũng muốn nói tiếng xin lỗi với ngươi, thuộc hạ không có chừng mực, làm hại Vương gia Vương phi, ta đã xử lý chúng rồi.”
Vừa nói xong, y đưa tay gọi: “Tiểu nhị, cho một ấm trà.”
Sau đó y mới nhìn vào mắt Cảnh Từ: “Đừng để ý, thân thể của ta yếu ớt nên không thể uống rượu.”
Cảnh Từ gật đầu: “Không sao,” sau đó cũng đặt chén rượu xuống, cầm lấy tách trà: “Ta cũng uống trà.”
Dịch Trọng Nhiên chưa nói gì, đột nhiên không thể hiểu được hỏi một câu: “Sở Khương Dũ đang ở đâu?”
Tay cầm tách trà của Cảnh Từ khựng lại, Cảnh Từ ngước mắt nhìn qua: “Không biết, chúng ta đã mất liên lạc cách đây không lâu.”
Hắn cũng không dò hỏi gì thêm, chỉ thở dài rồi nói: “Sau khi đầu hàng, quân Tử Tiêu có thể do các ngươi tự do sắp xếp, danh sách quan viên hợp tác cùng ta mấy năm qua ta cũng có thể đưa cho các ngươi.”
“Điều kiện là?”
Dịch Trọng Nhiên đưa tay nhận lấy một quyển sách nhỏ trong tay Phạm Giác Giác rồi đưa qua: “Nếu Nam thị có thể làm được những điều này.”
Cảnh Từ mở quyển sách kia ra, bên trong quy củ viết về phương pháp cải cách người Hỏa tộc.
Thứ nhất, người Hỏa tộc được làm quan thông qua thi cử bình thường.
Thứ hai, người Hỏa tộc được đi qua bất cứ trạm kiểm soát của châu hay quận nào, không bị thẩm tra nhiều hơn các tộc khác.
Thứ ba, người Hỏa tộc được tự do buôn bán, không được tăng thêm trình tự thẩm tra.
Thứ tư, ruộng do người Hỏa tộc cày không thể bị cướp đoạt tùy ý.
Thứ năm, người Hỏa tộc được đến học đường đọc sách biết chữ.
Thứ sáu, người Hỏa tộc được tiến hành mua bán giao dịch một cách bình thường mà không chịu sự giám sát chặt chẽ hơn của các tộc khác.
Thứ bảy, người Hỏa tộc được tự do gia nhập quân đội.
Thứ tám, người Hỏa tộc được tự do lập gia thất, không thể bị nha phủ ngăn cản vì thân phận Hỏa tộc.
Cảnh Từ hơi hơi ngạc nhiên ngước mắt nhìn Dịch Trọng Nhiên: “Đây là?”
“Nếu Nam thị có thể đồng ý những điều này thì ta có thể chết, Dịch thị không còn, người Hỏa tộc sẽ không còn lý do làm phản nữa.” Dịch Trọng Nhiên bình thản nói, tựa như không phải đang nói về sống chết của chính y.
“Còn điều kiện nào khác không?”
“Không còn nữa,” hắn đưa tách trà đến bên miệng, nhấp một ngụm rồi buông xuống: “Còn một chuyện riêng tư, không biết ngươi có bằng lòng giúp ta không.”
Cảnh Từ nhướng mày: “Ta?”
“Ừ,” hắn gật đầu, đôi mắt càng thêm sáng rực: “Ta còn muốn gặp lại Sở Khương Dũ một lần, nếu có cơ hội, ngươi có thể truyền đạt lại cho người, nếu người bằng lòng thì tự nhiên sẽ tìm được ta.”
“Sở Khương Dũ là gì của ngươi?”
Dịch Trọng Nhiên nghiêng đầu, đột nhiên cười: “Là ân sư của ta.”
Cảnh Từ không khỏi kinh ngạc: Nghe đồn rằng Sở Khương Dũ là thầy của đế vương, không ngờ trước khi lão phản bội Dịch thị lại dạy dỗ Dịch Trọng Nhiên.
Ý cười trên mặt Dịch Trọng Nhiên dần biến mất, y đứng dậy nói: “Đa tạ, từ biệt ở đây thôi.”
“Chờ đã, nếu như Nam thị không đồng ý thì sao?”
Dịch Trọng Nhiên im lặng một lúc lâu rồi nói: “Vậy chúng ta sẽ chống trả đến cùng, giết hết những kẻ không thuộc tộc ta ở ba quận phương Bắc.” Thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành nói, giọng nói mang theo sự thành thục không phù hợp tuổi và sự thâm độc tận sâu trong xương cốt.
“Điện hạ,” Cảnh Từ cũng đứng lên, chắp tay nói: “Ta có một chuyện muốn xin điện hạ chỉ bảo.”
Có thể đã lâu không có người gọi y như vậy, Dịch Trọng Nhiên dừng một chút mới nói: “Nói đi.”
“Khi ta hộ tống Công chúa đi Đồ sơn, thị nữ bên cạnh Công chúa đã bị giết hại ở quận Sùng An, đây là việc điện hạ làm sao?”
“Người Thủy tộc tên Nhạc Đa?” Dịch Trọng Nhiên lắc đầu: “Cũng là người đáng thương, là Định Viễn Vương phái người ra tay.”
Cảnh Từ gật đầu, Dịch Trọng Nhiên đã rời đi cùng Phạm Giác Giác. Y không cưỡi ngựa, cũng không ngồi xe, chỉ đi từng bước một, càng đi càng xa.
Vạn Tinh Phồn rũ mắt xuống: “Thì ra là phụ thân ta đã giết Nhạc Đa, khó trách ta tra thế nào cũng không phát hiện ra.”
Cảnh Từ không đáp lại câu chuyện này, hắn xoay người lên ngựa, Vạn Tinh Phồn cũng đuổi theo.
Vừa trở lại nơi đóng quân ở quận U Định, Cảnh Từ lập tức đi gặp Nam Tu.
Từ khi đọc quyển sách về phương pháp cải cách Hỏa, Nam Tu từ đầu đến cuối đều cau mày.
Cuối cùng vẫn là Cảnh Từ đánh vỡ tình thế căng thẳng này: “Vạn tướng quân, ngươi từng du lịch ở Cửu Châu, cảnh ngộ của người Hỏa tộc ở đó như thế nào?”
Vạn Tinh Phồn thở dài: “Còn thảm hại hơn so với những gì Dịch Trọng Nhiên miêu tả. Có người Hỏa tộc vừa sinh ra đã áo rách quần manh, ngay cả đi xin ăn cũng nhận được ít hơn những người tộc khác. Thành kiến đối với người Hỏa tộc đã ăn sâu trong lòng mọi người...”
Hắn ta chợt liếc thấy Cảnh Từ nên hậm hực ngậm miệng: “Tầm Nhiên, ta không phải...”
Cảnh Từ kịp thời ngắt lời hắn ta: “Không sao, sự thật là vậy. Vài năm trước, các trận tạo phản của Hỏa Tộc ở tam châu phía Bắc nổi lên, có rất nhiều người Hỏa tộc từ trước đó là dân hiền lành an phận, ngay cả Dịch thị là cái gì cũng không biết nhưng chỉ cần cho cái ăn thì họ có thể xung phong ra trận, ta đã tận mắt nhìn thấy.”
Nghe hắn nói như vậy, Nam Tu liếc nhìn hắn, ngươi biết ngươi còn hỏi Vạn Tinh Phồn? Ta có thể nghi ngờ ngươi nói dối chắc? Không thể hiểu được...
Cảnh Từ không để ý đến sự mất tự nhiên trong mắt Nam Tu mà hỏi: “Việc này nên làm thế nào? Có còn phải đánh không?”
Nam Tu nhịn hồi lâu: “Không đánh, truyền tin về Thần đô, xin hỏi quyết định của Thần quân đi.”
Vạn Tinh Phồn đứng một bên chép miệng, thế đấy, trái cầu này cuối cùng vẫn đá về chỗ của Thần quân.
Trong lúc đợi câu trả lời từ Thần đô, Nam Tu ra lệnh đại quân giúp đỡ người dân sửa chữa những căn nhà sau trận chiến và thống kê tình hình thiệt hại, trong một khoảnh khắc, chiến tranh dường như sắp kết thúc.
Có lẽ đúng là vì vậy mà Vạn Tinh Phồn có cảm giác: Cho dù thế nào thì tin tức từ Thần đô cũng không thể là phủ định.
Cảnh Từ ở bên cạnh Nam Tu quan sát mấy ngày, hắn phát hiện mình không cần hỗ trợ gì, loại công việc tỉ mỉ như an ủi lòng dân này, Vạn Tinh Phồn làm việc thuận tay hơn nhiều so với hắn.
Hắn xin nghỉ với Nam Tu, nói hoa mỹ là muốn thăm lại chốn xưa và gặp lại bạn cũ.
Thật ra Nam Tu hiểu rõ, gì mà gặp lại bạn cũ, chẳng phải muốn tìm Cảnh Mạch hay sao?
Vài ngày trước, đám người Dung Nguyệt của Chá Phàm điện trở về Thần đô phục mệnh, nhưng lại không thấy Cảnh Mạch đâu, Thần quân có vẻ lười so đo nên không dò hỏi đến cùng.
Cảnh Từ giơ roi giục ngựa suốt cả đường, khi đến được quận Lâm Thủy gặp Sở Khương Dũ cũng đã là mấy ngày sau.
Quận Lâm Thủy có một y lư nhỏ, chủ nơi đây là Sở Khương Dũ, hàng năm chữa bệnh từ thiện.
Hôm nay y lư đóng cửa sớm, lúc Cảnh Từ đến, Sở Khương Dũ đang chờ ở cửa, tay cầm nửa con gà quay.
Nhìn thấy Cảnh Từ, lão nhướng mày: “Đến nhanh lên, nếu không đợi ngươi thì con gà này của ta sớm đã...”
Lão còn chưa nói hết câu, Cảnh Mạch đã lao tới như một trận gió, tiện thể đụng rớt con gà trong tay Sở Khương Dũ.
A Mạch ôm lấy eo Cảnh Từ, nhào vào ngực hắn: “Lão đại! Ta nhớ ngài lắm a a a....”
Tiếng khóc của nó quá lớn, Sở Khương Dũ cực kì tức giận cầm theo nửa con gà đã dính bẩn, xoay người vào phòng bếp rửa sạch.
Cảnh Từ vỗ vỗ hắn: “Được rồi, ngẩng đầu cho ta nhìn xem.”
Thẳng đến khi nhìn thấy đôi mắt tròn xoe kia lại lần nữa sáng ngời có thần thái, Cảnh Từ mới hoàn toàn yên tâm: “Đi thôi, đi vào đi.”
A Mạch lau nước mắt, đuổi theo Cảnh Từ.
Sở Khương Dũ thả con gà đã sũng nước vào nồi hâm nóng lại, bưng trở lại bàn, lại lấy thêm một bình rượu vàng.
A Mạch rưng rưng nước mắt nhìn Cảnh Từ, Cảnh Từ liếc nhìn nhóc: “Hiện giờ ngươi đang tu luyện Hỏa linh thuật?”
A Mạch gật gật đầu: “Sở tiên sinh nói cơ sở của ta không tệ, hiện giờ tu Hỏa linh thuật cũng chưa muộn.”
“Ừ, Sở tiên sinh nói đúng,” Cảnh Từ gật đầu, nhấp một ngụm từ chén rượu Sở Khương Dũ đưa qua: “Ngươi cứ đi theo Sở tiên sinh ở quận Lâm Thủy, phải nghe lời tiên sinh nói.”
Vừa nghe Cảnh Từ nói như vậy, A Mạch ngơ ngác: “Lão đại, ngài... ngài không mang ta theo?”
Cảnh Từ không nói gì.
A Mạch nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm hỏi: “Có phải ngài... chê ta hiện tại vô dụng?”
Lúc này Cảnh Từ mới ngước mắt nhìn hắn.
Bên ngoài y lư người bán rong đang rao hàng, ngay cả không khí cũng vô cùng ồn ào náo nhiệt, sự lặng im kéo dài suýt làm Sở Khương Dũ nghẹt thở muốn chết.
“Tên nhóc này ngươi bị ngốc à, dáng vẻ thông minh ngày thường đâu?” Sở Khương Dũ chịu không nổi, nhanh chóng cắt đứt không khí xấu hổ này: “Hiện giờ lão đại của ngươi là tượng Bồ Tát qua sông*, mang ngươi về làm gì? Để thêm phiền toái à?”
*Câu đầy đủ là: “Tượng Bồ Tát qua sông, khó giữ được thân mình”. Ý muốn nói bản thân mình còn chưa cứu được thì làm sao lo cho người khác
Những chuyện này đương nhiên A Mạch biết, chỉ là... nó muốn ở bên cạnh Cảnh Từ, đặc biệt là lúc hắn gặp khó khăn nhất.
Cảnh Từ nhấp một ngụm rượu, sau đó nói với Sở Khương Dũ: “Có người nhờ ta gửi lời cho ngươi.”
“Dịch Trọng Nhiên? Các ngươi thấy hắn?”
Dường như bất cứ người hay sự việc nào trên thế gian cũng không tránh khỏi đôi mắt này của Sở Khương Dũ, Cảnh Từ gật đầu: “Y muốn gặp ngươi.”
“Chà, cũng chẳng có gì để gặp.”
“Cho ngươi xem thứ này.” Cảnh Từ đưa cuốn cải cách người Hỏa tộc của Dịch Trọng Nhiên cho lão.
Sở Khương Dũ chỉ tùy tiện lật rồi đặt sang một bên: “Sao nào? Mấy lão già của Nam thị thật sự bằng lòng cho người Hỏa tộc một con đường sống sao?”
“Đây là điều kiện để Dịch Trọng Nhiên bằng lòng đầu hàng, đừng nói với ta là ngươi không biết tình hình chiến tranh hiện tại ở Thanh Châu.”
Nghe vậy, tay cầm chén rượu của Sở Khương Dũ run lên, suýt đã làm đổ rượu vàng.
Không biết là do uống rượu quá gấp hay thế nào mà lão chợt bắt đầu ho khan dữ dội, nhìn thấy lão dường như sắp ho cả phổi ra làm A Mạch sợ đến mức bỏ qua chút ấm ức của mình, vội vàng vỗ lưng lão.
Khó lắm mới ngừng ho, Sở Khương Dũ khàn giọng hỏi: “Còn gì nữa? Hắn còn nói điều gì?”
“Y nói chỉ cần Nam thị đồng ý điều kiện của y thì y có chết cũng không sao cả, không còn Dịch thị thì người Hỏa tộc không còn lý do tạo phản.”
Im lặng hồi lâu, Sở Khương Dũ đột nhiên cười lớn, cười đến mức co cả người lại, trong thoáng chốc không thể phân biệt được lão đang khóc hay cười.
Cuối cùng Sở Khương Dũ mượn chút cảm xúc mãnh liệt đáng quý đó để uống sạch bình rượu vàng kia, bình thường tửu lượng của lão không tốt, lần này hoàn toàn uống đến bất tỉnh.
Hai vị Cảnh tiên sinh đưa Sở Khương Dũ về phòng, ăn ý trèo lên mái nhà.
A Mạch lấy rượu vàng tìm được trong bếp đưa qua: “Lão đại.”
Cảnh Từ nhận lấy, thuận tiện ngồi trên nóc nhà, nhấp một ngụm rượu.
“Ta đã nghe được chuyện ở Thần đô rồi.” A Mạch bắt đầu nói trước.
“Ừ, ở bên cạnh Sở Khương Dũ, ngươi muốn biết cái gì cũng có thể biết.”
“Rốt cuộc Sở tiên sinh là ai?” A Mạch nghi hoặc lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể hỏi vấn đề này.
Ánh trăng nửa tỏ treo trên bầu trời, Cảnh Từ mờ mịt nhìn ánh trăng: “Độc y tiền triều.”
Khi Dịch thị còn nắm quyền có vị đế sư (thầy của vua) của ba đời vua tên Sở Minh, con trai duy nhất của Sở Minh - Sở Khương Dũ là người cuồng y học, cho dù là phương thuốc cổ truyền hay là kỹ thuật chế độc ở nước khác hắn đều thông thạo.
Sau khi Sở Minh chết, vị hiền quân cuối cùng của Dịch thị cũng đã chết.
Sau đó nghênh đón thời đại cực kì đen tối của Cửu Châu—— vị vua bị mất nước của Dịch thị - Dịch Khung lên ngôi nắm quyền.
Dịch Khung nối ngôi hai năm, Sở Khương Dũ bị gọi vào cung.
Nghe nói là tỷ tỷ ruột của Dịch Khung là trưởng Công chúa thấy hứng thú với y thuật, vì muốn Sở Khương Dũ chỉ dẫn nên mới cố ý nhờ Thần quân ra mặt mời người đến.
Lúc đó là lần đầu Sở Khương Dũ gặp trưởng Công chúa Dịch Linh Ca, sau này hai người thường thường bầu bạn cùng nhau rồi nảy sinh tình cảm, trưởng Công chúa tấm lòng bao la nên dễ dàng giao hẹn với Sở Khương Dũ, sau này phải xuất cung để chữa bệnh từ thiện, chuyên trị cho những người có căn cốt yếu ớt trời sinh.
Bởi vì trưởng Công chúa của Dịch thị có một bí mật, nàng là căn cốt yếu ớt trời sinh.
Khi đó Dịch thị đã dần sụp đổ vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, mẹ đẻ của Công chúa vì không muốn người khác lên án Dịch Khung nên đã tìm một vị độc y, cho trưởng Công chúa uống một loại thuốc có thể che giấu căn cốt yếu ớt bằng cách tiêu tốn tuổi thọ.
Công chúa còn chưa đến hai mươi tuổi đã có trạng thái hư nhược khí huyết.
Khi đó Sở Khương Dũ lần lượt được phong làm đế sư, lại chịu trách nhiệm dạy dỗ các hoàng tử, còn giữ chức tể tướng, nhất thời vô cùng nổi bật.
Sau khi Công chúa gặp bệnh nặng, Sở Khương Dũ ngày đêm nghiên cứu chế tạo linh dược, tìm kiếm phương pháp giải độc, nghiên cứu chế tạo hết đợt này lại đến đợt thuốc khác.
Hắn liên tục thử thuốc bằng người sống, cuối cùng Dịch Khung không cho phép hắn thấy Công chúa nữa.
Để gặp lại Công chúa, Sở Khương Dũ nghiên cứu một loại thuốc độc cho Dịch Khung. Ăn nó sẽ khiến người mất ý thức, trở nên cực kì mạnh, đánh đâu thắng đó, không gì cản được cho đến khi kiệt sức chết. Khi đó Thủy tộc dần có thế mạnh, hai tộc Thủy Hỏa đánh nhau.
Từng nhóm dược nhân bị phái ra chiến trường.
Cuối cùng hắn cũng không thể nghiên cứu ra thuốc cứu Công chúa, sau khi Công chúa chết, Sở Khương Dũ phế bỏ toàn bộ tu vi của mình, phản bội Dịch thị.
A Mạch nghe câu chuyện chấn động lòng người Cảnh Từ kể, bản thân cũng ngạc nhiên không nói nên lời.
Một lúc lâu sau A Mạch lấy lại tinh thần, nói: “Vì sao Sở tiên sinh phải phản bội Dịch thị?”
Cảnh Từ lại uống một ngụm rượu: “Bởi vì độc trên người Công chúa đã được Sở Khương Dũ chữa hết từ lâu, Công chúa mãi vẫn không khỏe là vì Dịch Khung hạ độc để khống chế Sở Khương Dũ.”
“Nhưng với tính tình của tiên sinh thì sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được? Chỉ phản bội thôi?”
“Ừ,” Cảnh Từ gật gật đầu: “Không biết.”
Hắn vừa dứt lời, phía sau vang lên giọng nói: “Bởi vì Công chúa.”
A Mạch quay đầu lại, chỉ thấy Sở Khương Dũ cầm theo bình rượu, còn bưng một đĩa đậu phộng, tốn rất nhiều sức mới bò đến nóc nhà, thấy A Mạch nhìn qua thì tức giận nói: “Còn không mau đỡ ta.”
Dưới sự giúp đỡ của A Mạch, Sở Khương Dũ cuối cùng cũng có thể ngồi bên cạnh nó.
Tiếp tục đề tài vừa rồi: “Trước khi Linh Ca chết đã bảo ta phải sống thật tốt, nói ta phải hoàn thành lời thề xuất cung chữa bệnh từ thiện, còn bắt ta thề sẽ không liên quan gì đến Dịch thị nữa.”
“Thảo nào,” A Mạch lúng ta lúng túng tự nói, sau đó kì quái nhìn thoáng qua Sở Khương Dũ: “Tiên sinh phế bỏ tu vi của mình nhiều năm như vậy nhưng sao vẫn chưa già?”
Cảnh Từ tiếp tục nói: “Vì tu vi năm đó của hắn quá cao.”
A Mạch kinh ngạc: “Cao bao nhiêu? Cao hơn cả lão đại sao?”
“Chậc,” Sở Khương Dũ khinh thường nói: “Hắn à? Ta của khi ấy có thể đánh mười kẻ như hắn.”
Lúc này A Mạch lại bắt đầu ngẩn người ngạc nhiên, đó vẫn là người sao?
Như thể nghe được ý nghĩ của nó, Cảnh Từ nói: “Đã không xem là người nữa, chỉ cần hắn muốn thì có thể tồn tại vĩnh viễn.”
Sở Khương Dũ bỏ qua A Mạch, ánh mắt rơi trên người Cảnh Từ: “Ngươi đã điều tra ta? Điều tra cẩn thận như vậy?”
“Không có, ta hỏi Dịch Trọng Nhiên.”
Sở Khương Dũ không nói gì nữa.
Hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác khiến lòng tò mò của A Mạch trỗi dậy, nó lại hỏi: “Tiên sinh có quan hệ gì với Tử Tiêu Vương?”
Sở Khương Dũ nghẹn hồi lâu nhưng chỉ có thể phát ra mấy âm tiết mơ hồ.
Cuối cùng vẫn là Cảnh Từ tiếp tục câu chuyện: “Khi trước y là vị hoàng tử nhỏ nhất trong số các hoàng tử Dịch thị, nên Dịch Trọng Nhiên xem như đồ đệ của hắn.”
“Nhưng mà... ta nghe nói, tuổi Dịch Trọng Nhiên còn rất nhỏ mà.”
Có thể là do đã già rồi nên lão thấy xấu hổ khi chuyện của mình bị Cảnh Từ tiết lộ.
Vì thế Sở Khương Dũ không chút để ý nói: “Theo bối phận thì hắn có thể thành ông cố của ông ngươi rồi.”
Sở Khương Dũ nhấp một ngụm rượu vàng và ăn hai viên đậu phộng lại nói: “Hắn có thiên phú cao giống ta, chưa đến 20 tuổi cũng đã Thông Thần vài năm rồi, sau đó hắn lại phế đi toàn bộ tu vi nên thân thể dừng lại bộ dáng khi đó. Chỉ có điều tu vi của hắn không đủ, những năm qua có lẽ cũng phải dùng không ít thuốc xịn để giữ mạng.”
“Vì sao y muốn phế bỏ tu vi?” Trong óc A Mạch như đang chứa một vạn câu hỏi, từng câu một nhảy ra.
“Ừm... Bởi vì...”
Cảnh Từ tiếp lời: “Bởi vì thầy của y không cần y nữa nên y muốn chuộc tội thay phụ thân mình.”
A Mạch nhìn chằm chằm Sở Khương Dũ, thầy của Dịch Trọng Nhiên không phải là Sở Khương Dũ hay sao.
Dù sao cũng không giấu được, Sở Khương Dũ cười mỉa một tiếng: “Hầy, phụ thân của hắn chẳng ra gì nhưng hắn là đứa có tâm, khi đó... hắn thật sự rất hay bám lấy ta.”
“Đâu chỉ bám lấy ngươi,” Cảnh Từ lạnh nhạt cắt ngang: “Hoàng tử của Dịch Khung nhiều như vậy, Dịch Trọng Nhiên còn nhỏ, không được cưng chiều, y xem ngươi như phụ thân như huynh.”
Sở Khương Dũ không lên tiếng.
Không biết là vì chìm vào hồi ức, hay là thấy áy náy vì lúc trước đã nhẫn tâm bỏ rơi Dịch Trọng Nhiên.
Cuối cùng lão vẫn mạnh miệng nói: “Cảnh Từ, ngươi bớt dạy dỗ ta đi, chẳng phải ngươi chỉ muốn ta đi gặp Dịch Trọng Nhiên hay sao?”
Bị vạch trần nhưng Cảnh Từ vẫn bình tĩnh nói: “Ngươi có đi không?”
Đôi mắt của Cảnh Từ trắng đen rõ ràng, con ngươi màu đen rất to, không có chút cảm xúc nào nhìn Sở Khương Dũ, Sở Khương Dũ bị hắn nhìn đến khó chịu.
Cuối cùng lão đành cười đùa mấy tiếng: “Hầy, say rồi say rồi, đi thôi, tiểu Cảnh cầm đậu phộng đi, đại Cảnh thì giúp ta dọn cây thang.”
Cảnh Mạch: “Được!”
Cảnh Từ: “...”
Khi Cảnh Từ trở về quận U Định là lúc Nam Tu vừa nhận được thư từ Thần đô gửi đến, đồng ý với điều kiện của Dịch Trọng Nhiên. Còn đặc biệt nhắn thêm: Tử Tiêu Vương không cần xem thường mạng của mình.
Vừa lúc phái người nói cho y nơi Sở Khương Dũ ở nói.
Sở Khương Dũ nói: Làm gì có lý lẽ để sư phụ đi thật xa thăm đồ đệ.
Đội quân đã thu dọn xong, tiếp quản quân phòng thủ còn lại của ba quận, hợp nhất quân Tử Tiêu, đợi mang về Thần đô sẽ sắp xếp lại.
Trên đường về, vừa lúc phía Bắc tam châu có tuyết đầu mùa, Cảnh Từ ngồi trên lưng ngựa, nhìn thời tiết lạnh buốt mà chợt mỉm cười. Khi đó tiểu Công chúa lần đầu nhìn thấy trời tuyết, nàng vui vẻ cả ngày, dáng vẻ nàng lôi kéo hắn đắp người tuyết như còn ở trước mắt hắn.
Giờ đây tiểu Công chúa đã trưởng thành và trở thành biểu tượng cho điềm lành ở Cửu Châu.
Nam Tu nhìn hắn một cái, sợ đến mức cho rằng Cảnh Từ bị đông lạnh đến choáng váng, vội vàng đưa áo choàng cho hắn.