Diệp Ngôn gật đầu, đưa tay xoa đầu Châu Khánh An, ánh mắt dừng lại trên người Tư Thành, "Không ngờ ngài Tư cũng ở đây."
Tư Thành lấy ra một điếu thuốc, hắn không hút, chỉ cầm chơi trong tay, ánh mắt nhìn Diệp Ngôn không thân thiện lắm, "Đến trễ rồi."
Lễ cưới của nhà họ Yến có mời Diệp gia, Diệp Ngôn là đương gia nhà họ Diệp theo lễ nên tới, nhưng đến tận khi lễ cưới kết thúc hắn mới xuất hiện ở đây, vô cùng thất lễ.
Diệp Ngôn bỏ ngoài tai lời lên án của Tư Thành, hắn quay sang nói với Châu Khánh An, "An An, em đến chào Yến Hoàng đi, anh đưa em về."
"Dạ!"
Châu Khánh An cảm giác được giữa hai người đàn ông đang có chút căng thẳng, cô ngập ngừng nhìn Tư Thành, "Anh Tư, em đi trước nha."
Diệp Ngôn nhìn dáng vẻ đó của cô, hơi nhíu mày.
Tư Thành cười rộ lên, dưới ánh trăng sáng nụ cười của hắn càng yêu dã, cuốn hút, Châu Khánh An chớp mắt nhìn hắn, cứ như bị nụ cười đó hút vào. Tư Thành nói, "Bé ngoan."
Châu Khánh An nhăn mũi với Tư Thành, sau đó chạy đi.
-
Yến Hoàng đã thay váy cô dâu, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu lục, ngực áo trễ xuống lộ ra khe hở mê người. Yến Hoàng đứng bên khung cửa sổ sát đất, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, gió biển bên ngoài thổi vào khiến cho tấm màn trắng bay phấp phơi, mềm mại chạm vào dáng người uyển chuyển của cô dâu mới. Cô ấy quay đầu, nhìn thấy Châu Khánh An thì mỉm cười, gương mặt dịu dàng, nụ cười lại ôn hoà dễ chịu. Châu Khánh An ngẩn ngơ nhìn khung cảnh trước mặt, quên cả chào hỏi. Yến Hoàng đi về phía cô, giọng nói êm tai vang lên:
"Khi nãy chị vừa gặp Diệp Ngôn, anh ta đến đón em đúng không? Diệp Ngôn đó mặt mũi thật lớn, nhà họ Yến cũng không mời nổi anh ta đến dự lễ cưới. Không phải có em ở đây có lẽ Diệp Ngôn đó cũng không đến đây!"
Châu Khánh An ngoan ngoãn gật đầu, Diệp Ngôn tính tình ôn hoà, chỉ có một tật xấu là không thích xã giao. Cô nhìn Yến Hoàng một lát, sau đó không nén được mà khen, "Yến Hoàng, chị là cô dâu đẹp nhất em từng thấy!"
Yến Hoàng cười rộ lên, đôi mắt cô ấy cong lại như mảnh trăng lưỡi liềm khiếm nốt ruồi bên khoé mắt trái càng nổi bật, cô ấy nói, "Em là cô bé biết khen người khác nhất mà chị từng gặp đó! Khi nãy Diệp Ngôn có đến tìm em không?"
Châu Khánh An nhét điện thoại mình vào tay Yến Hoàng, sau đó nói, "Anh ấy bảo em đến tạm biệt chị. Chị Yến Hoàng, mình trao đổi phương thức liên lạc đi, khi nào rảnh em tìm chị đi chơi!"
Yến Hoàng gật đầu, cô ấy bấm một dãy số, thêm bạn trên mạng xã hội với Châu Khánh An. Vừa làm, cô ấy vừa nói, "Tuần sau thầy Cố sẽ đến làm giáo sư thỉnh giảng cho Viện mỹ thuật Nam Thành, có lẽ sẽ thường xuyên gặp nhau đấy!"
Châu Khánh An ngạc nhiên, "Trùng hợp vậy sao! Em nộp đơn ứng tuyển ở Viện mỹ thuật Nam Thành, không biết có được nhận không."
Yến Hoàng nháy mắt, "Đừng lo, bây giờ chị là phu nhân giáo sư rồi đấy!"
Châu Khánh An mỉm cười, cô gãi mũi, "Cảm ơn chị Yến Hoàng."
Trong lòng Châu Khánh An thở dài, cô còn từng là em gái nuôi hụt của giáo sư Cố đó, huhu. Không biết giáo sư có còn ghi hận chuyện hồi bé cô giành ăn với giáo sư không nữa.
-
Biển đêm, sóng vỗ rì rào, màn đêm đen đặc bao trùm không gian như đã biến thành một thời không khác. Chỉ có đôi lúc từng cơn sóng trắng xoá xé rách màn đêm, tung bọt nước li ti mới khiến khung cảnh có chút chân thực. Tư Thành đứng trong đêm đen, cả người không có chút sức sống nào. Hắn muốn đến gặp Yến Nam Thiên, nhưng lại không biết nói gì với họ Yến. Khuyên nhủ hắn cũng đã khuyên, châm chọc cũng đã châm chọc, vẫn không thể cứu vãn một câu chuyện bế tắc.
Yến Nam Thiên nhìn bóng lưng lạnh lùng của Tư Thành, lên tiếng gọi, "A Thành."
Tư Thành quay đầu lại nhìn hắn, trong màn đêm làn da của Yến Nam Thiên càng phá lệ tái nhợt, cả người đầy hơi thở bệnh tật. Tư Thành ngẫm nghĩ, tại sao lúc đầu hắn không phát hiện ra chứ, vài năm không gặp, Yến Nam Thiên đã bắt đầu nhìn giống một bình thuốc. Yến Cố Khiêm đã chết, Yến Nam Thiên còn làm bình thuốc cho ai nữa chứ?
Trong lòng Tư Thành tức giận như lửa cháy, hắn không nói lời nào, vung thẳng một nắm đấm vào mặt Yến Nam Thiên.
"Nếu cậu chán sống thì nhảy thẳng xuống biển đi! Đừng có hành hạ thể xác của mình như một tên điên! Nếu anh cả cậu biết được, chắc chắn sẽ cảm thấy bản thân chết vô ích!"
Yến Nam Thiên bị đánh đau, hắn ngồi bệch xuống bãi cát, cả người không chút phản kháng. Họ Yến theo thói quen muốn sờ đến chuỗi ngọc lục trên tay tìm chút cảm giác bình tĩnh, lại chỉ sờ được mạch đập yếu ớt của bản thân, trong lòng nguội lạnh.
Tư Thành xách cổ áo Yến Nam Thiên lên, đôi mắt của hắn vằn lên tia đỏ, lạnh lùng nhìn họ Yến, "Yến Nam Thiên, cậu chính là kẻ bạc nhược nhất mà tôi từng gặp. Cậu không xứng đáng để năm đó tôi hi sinh vì cậu!"
Yến Nam Thiên nhìn Tư Thành, sau đó lại nhắm mắt, họ Yến gật đầu một cái, không hề đáp lại.
-
Văn Chi tỉnh lại, cô mở mắt liền thấy trần nhà trắng xoá, đầu đau như búa bổ.
Từ lúc bắt đầu làm việc ở Kỳ Ngộ, Văn Chi đã biết bản thân phải thật sự cẩn thận, nơi đó hỗn tạp, có đủ loại người, thân là con gái càng nguy hiểm gấp trăm lần.
Lần trước Dung Nhạc và Tư Thành đánh cược muốn cướp cô về tay, có lẽ là một kiểu chơi văn minh nhất ở Kỳ Ngộ rồi.
Lần này không như vậy, bọn chúng thẳng tay bỏ thuốc cho cô, đợi đến khi thuốc ngấm, Văn Chi chỉ còn chút hơi tàn mà chạy đến nhà vệ sinh tầng ba. Cô vừa đóng cửa liền biết bản thân bị dính bẫy, bởi vì cô nghe thấy tiếng khoá cửa từ bên ngoài.
Quản lý Kỳ Ngộ hiện tại là Long ca, hắn là một tên đàn ông hơn ba mươi, cả người xăm kín hình xăm rồng phượng diêm dúa.
Long ca đứng bên ngoài, nhàn nhã nói, "Văn Chi, mở cửa ra thôi nào!"
Bên ngoài đột nhiên xuất hiện rất nhiều khói, từng tia khói mỏng len qua khe cửa tràn vào phòng vệ sinh, hun cho Văn Chi xây xẩm mặt mày.
"Cháy! Cháy rồi! Mau chạy xuống tầng!"
Văn Chi sợ đến hai tay đều run rẩy, không biết có nên tông cửa chạy ra hay không, bên ngoài vẫn còn có một con chó săn chờ cô.
"Mẹ nó! Con đàn bà kia mày có ra đây không? Thứ hạ tiện đã làm ở đây để mua vui cho đàn ông còn chê õng chê eo gì chứ? Ông đây để mắt đến mày là... phước... rồi..."
Mấy chữ cuối không phải Long ca nói lắp, mà là Văn Chi không thể nghe rõ được, chữ được chữ mất.
Văn Chi sờ tay lên máy trợ thính, cảm giác nó sắp đến cực hạn, chuẩn bị đình công, trong lòng lạnh lẽo. Cứ mỗi lần cô không có máy trợ thính, cô cũng trở thành người câm, không thể mở miệng nói chuyện, Văn Chi tranh thủ vài phút cuối cùng gọi điện cho Châu Khánh An. Sau khi cô cúp máy, Long ca càng ra sức đập cửa.
"Mày có mở cửa ra không, đợi ông phá cửa vào thì sẽ..." - Mấy chữ cuối Văn Chi không thể nghe nữa. Máy trợ thính chớp đèn đỏ hai lần rồi tắt ngúm, cả thế giới của Văn Chi như bị bấm nút tắt âm, hoàn toàn cô lập.
Văn Chi ngồi bó gối, hai bả vai run rẩy, cô muốn khóc, nhưng lại không khóc được.
Cánh cửa bên ngoài đột nhiên bị bật tung ra, Dung Nhạc đứng bên ngoài, dưới chân hắn là Long ca đang ôm chân, nhìn khẩu hình dường như đang la hét. Đằng sau Dung Nhạc là khói trắng tràn vào từ bốn phương tám hướng, hắn đưa tay ra với cô. Văn Chi ngẩng đầu, đôi mắt của cô đỏ ửng, nhìn gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm của Dung Nhạc, không biết có phải cô có ảo giác hay không mà hôm nay lại cảm nhận được hắn đang mất kiểm soát.
Thuốc mê khiến người cô nóng rát, đôi gò má của Văn Chi đỏ ửng lên, cô run rẩy nắm lấy tay Dung Nhạc.
Dung Nhạc kéo lấy cô, trở tay bế bổng Văn Chi một cách nhẹ nhàng. Cô vòng tay qua cổ hắn, thuốc mê khiến người cô khó chịu, nóng hổi, cơ thể Dung Nhạc lại mát lạnh dễ chịu, cô ôm hắn chặt cứng, đầu cọ cọ lên bả vai của hắn.
Dung Nhạc nói gì đó nhưng cô không nghe thấy, sau đó hắn nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng kia lại có một chút bất lực. Hắn sờ trán cô, vẻ mặt càng lạnh hơn. Cô lẩm nhẩm theo khẩu hình hắn, nhìn như hắn nói hai chữ "bỏ thuốc". Văn Chi gật gật đầu, không hiểu sao cô cảm thấy rất tủi thân, có lẽ là vòng tay của hắn quá rắn chắc, cái ôm kia lại dịu dàng, Văn Chi bật khóc. Cô ngại người khác nhìn thấy mình khóc, chỉ quay mặt vào ngực Dung Nhạc lặng lẽ rơi nước mắt, thấm ướt một mảng áo.
Dung Nhạc bế Văn Chi tiến lại chỗ Long ca, hắn giẫm một cái thật mạnh lên cái chân lành lặn còn lại của Long ca. Gương mặt của kẻ kia hiện lên sự thống khổ gấp ngàn vạn lần khi nãy. Bàn tay ôm lấy cổ Dung Nhạc hơi run, hắn đưa tay che mắt cô, chân sút cho Long ca thêm hai ba phát, lúc này khói đã lan vào ngập phòng, Dung Nhạc mới nhấc chân rời đi.
Hắn bế cô ra khỏi biển lửa, khói trắng bay ngập không gian, Văn Chi nằm trong vòng tay hắn, an tâm mà ngất đi.
Trước giây phút ngất đi, cô nhìn thấy trên cổ tay hắn có hình xăm hoa cúc trắng, nó khiến cô mơ một giấc mơ, nhớ lại kí ức tưởng chừng đã quên.
-
Văn Chi từng muốn chết.
Năm đó vào đám tang của cha mẹ và em trai, cô từng muốn nhảy xuống sông Kỷ Hạ quyên sinh.
Cô không muốn cô độc một mình, cô muốn ở cùng gia đình. Từng đêm dài quỳ bên linh cữu người thân, cả thể xác và tinh thần của Văn Chi đều rệu rã, cô không muốn tiếp tục nỗi đau khổ đó nữa, cô muốn kết thúc nó.
Nhưng khoảnh khắc Văn Chi nhảy xuống, một vòng tay ôm lấy cô, kéo cô lên từ vực sâu. Lúc đó cơ thể Văn Chi còn chưa rời khỏi mặt đất, linh hồn cô đã nhảy xuống khỏi mỏm đá kia vô số lần.
Người kia nói, "Em gái cô tìm cô, cô bé đã thức ba đêm không ngủ, gia sự của cô thì bản thân nên làm chủ. Con gái nhà họ Văn nên có bản lĩnh này!"
Văn Chi nằm trong vòng tay người đó, nhưng không thể nhìn rõ mặt hắn, chỉ thấy xương hàm sắc cạnh với cái cằm kiên nghị. Cô đưa tay muốn sờ thử, xem hắn thật sự là người sống hay là một linh hồn trước kia từng nhảy khỏi mỏm đá này, nay hối hận nên trở về đây cứu người. Kẻ kia như đoán được cô nghĩ gì, hắn đưa tay che mắt cô, trước khi thế giới chìm trong bóng tối, cô nhìn thấy một hình xăm hoa cúc trắng.
-
Văn Chi tỉnh lại, biết rằng mình đang ở bệnh viện, trên người còn cắm ống truyền dịch, cô thở dài nhẹ nhõm. Người đó đã cứu cô hai lần. Nhìn ra bầu trời đã tối, Văn Chi trằn trọc mãi không thể quay lại giấc ngủ.
Chuông điện thoại vang lên, số gọi đến là Châu Khánh An.
"Chị, chị tỉnh rồi sao?"
Văn Chi yếu ớt đáp, "Ừm. Dung Nhạc cứu chị."
Giọng nói của Châu Khánh An hơi khó tả, "Chị, anh ta rất hung dữ."
Văn Chi không hiểu sao Châu Khánh An lại đưa ra lời nhận xét này. Cô chợt nhớ đến hoa cúc trắng, liền nói, "An An, em có nhớ hồi ba mẹ chị mất, ở linh đường lúc nào cũng có một đoá hoa cúc trắng, héo rồi thì lại thay mới."
Châu Khánh An đáp, "Em nhớ mà, lúc đó em còn tưởng là chị cố tình để như vậy."
Văn Chi trầm ngâm, "Không phải chị, là người khác. Người đó là Dung Nhạc."
Giọng Châu Khánh An kinh ngạc, nhưng nhiều hơn nữa là hốt hoảng, "Không thể nào! Sao có thể là anh ta?"
Văn Chi cũng thắc mắc, "Chị không biết, chị cũng rất khó hiểu."
"Chị, em sắp về đến rồi, có lẽ sáng mai sẽ tới. Chị ngủ một lát đi, khi nào đến em sẽ vào thăm chị ngay!"
Văn Chi cúp điện thoại. Cô đứng dậy muốn đi rót một ly nước, vừa cầm ly nước trên tay, trong mắt cô lướt qua hình ảnh một người ngồi trong bóng đêm, ly nước trên tay Văn Chi rơi xuống đất, vỡ nát.
Giọng Văn Chi run rẩy, "Anh anh anh..."
Dung Nhạc dường như bị quấy rối mà thức dậy, hắn mở mắt nhìn cô, lạnh lùng hỏi, "Sao vậy?"
"Sao anh lại ở đây?" - Văn Chi bật đèn, cô cúi người nhặt mảnh vỡ thuỷ tinh, run rẩy hỏi.
Dung Nhạc lúc này mới thấy trên đất toàn mảnh ly bể, hắn đi hai bước đến trước mặt Văn Chi sau đó ngồi xổm xuống, giành cô nhặt mảnh vỡ.
Mắt hắn nhìn những ngón tay trắng nõn của Văn Chi, giọng nói đều đều, "Ngủ quên mất."
Văn Chi nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm tay nhìn, vô thức rụt tay lại.
Dung Nhạc thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt dọn dẹp mảnh ly vỡ.
-
Dung Nhạc nói thật, hắn thật sự ngủ quên.
Dạo gần đây vụ án cha mẹ Châu Khánh An bị sát hại có chút tiến triển, đêm nào hắn cũng phải tăng ca theo dõi tiến độ.
Lần này đến Kỳ Ngộ là vì theo dõi tình nghi, lúc hắn đứng ngoài hành lang lại nhìn thấy Văn Chi hấp tấp chạy ngang, sau lưng còn có một kẻ nhìn rất quen đuổi theo, hình như là quản lý của Kỳ Ngộ.
Đến khi hắn hiểu tình hình, bước chân đã vô thức đi theo.
Lúc hắn đến cửa nhà vệ sinh tầng ba, vừa vặn nghe thấy nửa câu sau của tên súc sinh kia, "... tôi sẽ chơi chết cô, cho cô quỳ dưới thân tôi cầu xin tôi chơi cô!"
Dung Nhạc đá một phát, cánh cửa nhà vệ sinh nhìn có vẻ chắc chắn biển thành hai nửa không đều nhau.
Những lời lẽ dơ bẩn đó, thật may Văn Chi không thể nghe.
Lúc hắn bế cô ra khỏi Kỳ Ngộ, hắn liền biết trên người cô trúng thuốc. Dung Nhạc càng thả nhanh bước chân, nhanh chóng bế cô lên xe, lái đến bệnh viện gần nhất.
Trên xe, Văn Chi cứ cọ vào người hắn, không ngoan ngoãn chút nào. Dung Nhạc một tay lái xe, tay kia đè lại Văn Chi đang than nóng muốn cởi áo, cả đoạn đường này hắn đi vô cùng gian khổ.
Từ nhỏ đến giờ hắn đã nhìn qua vô số người, hình ảnh gợi cảm đến cỡ nào cũng từng chiêm ngưỡng. Thậm chí năm đó lúc trường cảnh sát tổ chức ngoại khoá, một đàn em thầm mến hắn còn cởi sạch đồ nằm trên giường hắn, Dung Nhạc cũng chưa từng để ý.
Đối với hắn, con người là như nhau, tất cả đều chỉ là sự hình thành của cơ bắp và biểu bì. Đường cong lòi lõm kia cuối cùng cũng chỉ là mô mỡ, không có gì cuốn hút.
Nhưng bàn tay hắn đè lên tay Văn Chi đang luôn miệng nói muốn cởi đồ cho bớt nóng, không hiểu sao lại bỏng rát.
Dưới bàn tay của Dung Nhạc là tay Văn Chi, dưới tay Văn Chi chính là một vùng mềm mại trước ngực cô.
Dung Nhạc tỏ vẻ rất mong đến bệnh viện càng sớm càng tốt.
Đến bệnh viện, hắn nhìn Văn Chi nằm trên giường bệnh, thở nhẹ một hơi.
Dù sao cũng thức hơn hai đêm, Dung Nhạc có chút mệt mỏi. Hắn chỉ định ngồi xuống sô pha nghỉ mệt một chút, không ngờ lại ngủ quên, thẳng đến lúc Văn Chi làm vỡ ly.