Văn Chi gật đầu, xoay lưng đi lên lầu.
Châu Khánh An và Tư Thành ngồi xuống ghế, Dung Nhạc không phí thời gian, hỏi ngay, "Ngày xảy ra tai nạn, cô Châu đang ở đâu?"
Châu Khánh An nhìn lên, cố nhớ lại, "Hôm ấy tôi đi học... buổi sáng cha mẹ bảo là chiều tôi học về cả nhà sẽ đi ăn dimsum, sau đó khi tôi đang cất sách vở thì... thì... cảnh sát gọi đến."
Châu Khánh An kể lại ngắt quãng, có đôi lúc phải dừng lại để nhớ ra một vài sự kiện, Dung Nhạc nghe rất chăm chú, hắn ghi chép một ít vào sổ, cố gắng không bỏ sót tình tiết nào.
"Cô Châu, ngài Viên, không biết vợ chồng Châu Khánh và Viên Oánh có kẻ thù nào không?"
Bàn tay Châu Khánh An run rẩy, Tư Thành nhìn thấy, trong lòng có chút khó chịu.
Châu Khánh An lắc đầu, "Không thể, cha mẹ tôi tốt lắm, không thể có ai căm thù họ được!"
Viên Kiệt nhìn sang cháu gái, ông vỗ nhẹ tay Châu Khánh An để trấn an cô, sau đó lại nhìn sang Dung Nhạc, lạnh nhạt nói, "Không có, chị tôi và anh rể sống lương thiện, không thể có chuyện bị ghi thù đến mức đền mạng."
"Vậy có nghĩa là họ không có đối thủ chính khách nào, cũng không có kẻ thù nào đúng không?"
Ánh mắt Viên Kiệt càng lạnh lẽo, "Theo tôi biết là không, còn việc có thật sự có hay không, đó là việc của cảnh sát."
Châu Khánh An cảm thấy trong lòng khó chịu, nước mắt ở đâu đột nhiên chực tràn nơi khoé mắt. Tư Thành nhìn vành mắt cô đỏ hoe, thầm mắng Dung Nhạc không biết còn định hỏi đến lúc nào.
Dung Nhạc lật sổ ghi chép, lại hỏi, "Ngài Viên, cô Châu, chuyến đi của vợ chồng Châu Khánh và Viên Oánh đến Nam Thành có ai biết hay không? Hay đó là bí mật?"
Châu Khánh An lắc đầu, bảo không biết.
Viên Kiệt vân vê chiếc nhẫn trên ngón tay trỏ, giọng nói đều đều, "Hai người họ đến Nam Thành dự khai trương cửa hàng của một người bạn, đó không phải là chuyện bí mật gì nên cũng không che giấu, càng không thể xác định rõ là có ai biết việc này hay không."
Dung Nhạc gật đầu, sau đó lại hỏi, "Bình thường họ ra ngoài cũng là ông Châu lái xe sao?"
Châu Khánh An lắc đầu, "Không, nhà tôi có tài xế, người đó tên là Trương Hồng Minh, nhưng không rõ tại sao ngày hôm đó anh ta xin nghỉ, cha tôi cảm thấy đoạn đường đến Nam Thành không xa lắm nên quyết định tự mình lái."
Dung Nhạc lại hỏi thêm một chút về Trương Hồng Minh, cuối cùng khi hắn đóng sổ lại, Viên Kiệt hỏi, "Cảnh sát Dung đã hỏi xong rồi sao?"
Dung Nhạc gật đầu.
Viên Kiệt lại hỏi, "Vậy cảnh sát Dung có thể giải đáp một thắc mắc của tôi không? Vì sao sở cảnh sát lại cho rằng đây là một vụ mưu sát?"
Dung Nhạc nhìn Viên Kiệt, đó là lần đầu tiên kể từ lúc Dung Nhạc vào nhà mà hắn nhìn thẳng vào người khác, ánh mắt Dung Nhạc sáng rực, chính khí mười phần, "Bởi vì phòng pháp chứng phát hiện ra có người đụng tay đụng chân vào chiếc xe chở hai vợ chồng Châu Khánh và Viên Oánh."
-
Buổi chiều hôm ấy, đoàn người đi biển Cô Lam thiếu mất một Văn Chi, lại nhiều thêm một Tư Thành.
Vốn dĩ Tư Thành sẽ về cùng Dung Nhạc, nhưng khi nãy nghe Viên Kiệt nhắc đến biển Cô Lam, vừa đúng lúc ngày mai hắn cũng được mời dự tiệc cưới ở đó, vậy là Tư Thành mặt dày đi theo hai cậu cháu Châu Khánh An. Về phần Văn Chi, vì hôm nay cô có buổi hát ở Kỳ Ngộ nên không đến biển Cô Lam nữa.
Họ đi xe của Tư Thành đến biển Cô Lam, Tư Thành lái xe, Viên Kiệt ngồi ở vị trí phó lái, Châu Khánh An ngồi ở ghế sau. Trên xe, Viên Kiệt và Tư Thành nói chuyện rất thoải mái, không hề có dấu vết của sự căng thẳng như khi Dung Nhạc có mặt.
"Lần này cậu đến Cô Lam là dự tiệc cưới của ai?" - Viên Kiệt hỏi.
"Của Yến Hoàng, nhà họ Yến không gửi thiệp mời cho chú sao?" - Tư Thành vừa xoay bánh lái vừa hỏi.
"Vốn họ mời tôi và cha mẹ của An An, bây giờ tang kỳ của họ chưa qua, cũng không tiện xuất hiện." - Viên Kiệt thở dài nói, "Cậu vừa nói họ tổ chức ở đâu?"
"Khách sạn Giai Anh."
"Thật trùng hợp." - Viên Kiệt bật cười, vốn không định tham dự tiệc cưới của nhà họ Yến, run rủi làm sao khách sạn tổ chức hội nghị của tập đoàn Viên Thế lại là nơi nhà họ Yến mời khách.
"Thôi thì xem như có duyên, cũng nên ghé qua." - Viên Kiệt nói, đôi mắt nâu nhạt của ông nhìn ra ngoài cửa xe, ngắm nhìn biển Cô Lam đang dần hiện ra.
Biển Cô Lam, từ "cô" trong cô độc, "lam" là màu xanh dương, vốn nghe tên sẽ nghĩ rằng đây là vùng biển vắng vẻ hiu quạnh nhưng thật ra du lịch ở đây lại rất phát triển, khắp nơi đều là resort, nhà hàng ven biển dành cho giới nhà giàu đến nghỉ dưỡng, độ bảo mật và riêng tư của từng bãi tắm được đảm bảo tuyệt đối.
Châu Khánh An mở cửa sổ xe, gió biển thổi vào khiến cho mái tóc dài tung bay, một tay cô giữ mũ, trên môi đột nhiên nở nụ cười, trong lòng Châu Khánh An nghĩ, "Cha mẹ, con đã đến biển Cô Lam rồi, con sẽ ngắm thật kĩ để sau này kể cho hai người nghe."
Tư Thành đưa mắt nhìn sang gương chiếu hậu, thấy Châu Khánh An mỉm cười vui vẻ, ánh nắng vàng ấm áp phủ lên người cô, trong đôi mắt nâu của Châu Khánh An tỏa ra ánh sáng dịu dàng, khóe môi Tư Thành cũng bất giác cong lên.
Đến khách sạn Giai Anh, Viên Kiệt quay xuống hàng ghế sau nói với Châu Khánh An, "Con đợi cậu một lát, cậu họp xong sẽ đến đón con."
Châu Khánh An gật đầu. Viên Kiệt liền bước xuống xe, đi thẳng vào trong sảnh.
Trên xe chỉ còn lại hai người Châu Khánh An và Tư Thành, hắn không hề đợi Châu Khánh An phản ứng đã nổ máy xe, xoay vô lăng mà rời khỏi khách sạn.
Châu Khánh An ngạc nhiên, cô chồm lên ghế trước một chút, hỏi hắn, "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi ăn."
Châu Khánh An càng ngạc nhiên hơn, "Anh đói hả?"
Tư Thành lắc đầu, "Tôi không, nhưng em thì có."
Hắn vẫn còn nhớ, khi nãy Viên Kiệt bảo rằng đã hai ngày Châu Khánh An mới ăn được một chén cháo lớn hơn chung trà một chút.
-
Tư Thành đưa Châu Khánh An đến một nhà hàng ven biển, hắn vừa xem menu vừa hỏi, "Em có dị ứng gì hay không? Có đặc biệt thích ăn món nào không?"
Châu Khánh An suy nghĩ cẩn thận mới đáp, "Không có dị ứng, em rất thích ăn súp hải sản, cháo hải sản cũng thích."
Tư Thành mỉm cười, đúng là một cô bé ngoan, hắn gọi vài món đơn giản rồi lại trả menu cho phục vụ.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Châu Khánh An, Tư Thành hỏi, "Sao? Em có gì muốn hỏi tôi?"
Châu Khánh An thấp giọng nói, "Khi nãy anh và cậu nhắc đến một người tên Yến Hoàng, không lẽ là nhà họ Yến đó sao?"
Tư Thành ngạc nhiên với cách dùng từ của Châu Khánh An, hắn hỏi, "Nhà họ Yến đó?"
Châu Khánh An gật đầu, "Yến Hoàng, Yến Nam Thiên, Yến Nam Bình, Yến Cố Khiêm... Mấy người nhà họ Yến một tay che trời, cha em hay gọi như vậy. Năm em mười tuổi, Yến Cố Khiêm còn định hứa hôn Yến Nam Bình với em nữa, nhưng cha của em không đồng ý."
Tư Thành không ngờ nhà họ Châu và họ Yến lại có quan hệ gần gũi như vậy, hắn gật đầu, sau đó lại nói, "Đúng là nhà họ Yến đó, nhưng ba năm trước Yến Nam Bình chết vì bệnh lạ, một năm trước Yến Cố Khiêm cũng đã qua đời rồi. Bây giờ gia chủ nhà họ Yến là Yến Nam Thiên. Còn Yến Hoàng là con gái nuôi được nhận về vào mười năm trước, ngày mai chính là hôn lễ của cô ta."
Châu Khánh An nói, "Em từng gặp Yến Hoàng, chị ấy lớn hơn em hai tuổi, là một người dịu dàng hiền lành. Chú rể là ai vậy anh Tư?"
Tư Thành nhếch môi, "Cố Trì, nghe nói là một nhà khoa học điên."
Châu Khánh An chưa từng nghe đến cái tên Cố Trì, cô nói, "Không ngờ nhà họ Yến không gả Yến Hoàng cho một người trong hắc đạo, như vậy chẳng phải thân càng thêm thân sao?"
Tư Thành lắc đầu, "Em còn nhỏ nên không hiểu được. Nếu gia chủ nhà họ Yến hiện tại là Yến Cố Khiêm, chắc chắn sẽ gả Yến Hoàng cho một nhà nào đó trong hắc đạo, nhưng bây giờ là thời đại của Yến Nam Thiên, hắn sẽ không làm như vậy."
Châu Khánh An càng ngạc nhiên hơn, "Tại sao hắn không làm như vậy?"
Tư Thành nói, "Bởi vì giới hạn của hai người họ không giống nhau."
Tư Thành cũng không biết hôm nay mình có phải bị trúng tà hay không, bình thường hắn rất ghét việc người khác đặt câu hỏi với mình, nhưng ngày hôm nay hắn đã giải đáp không biết bao nhiêu thắc mắc của Châu Khánh An, thậm chí còn cảm thấy tự hào vì mình có thể trả lời những câu hỏi của em ấy. Tư Thành lắc đầu mỉm cười, đúng là gần đây bận rộn, không có thời gian đến Kỳ Ngộ cân bằng hoocmon, sắp chán đến phát điên mới có tâm tư như vậy với một đứa trẻ. Lần này trở về hắn phải đến Kỳ Ngộ tìm niềm vui mới ngay mới được!
-
Buổi chiều, Viên Kiệt đến đón Châu Khánh An, Tư Thành lái xe rời đi.
Châu Khánh An không ngờ lúc trưa nghe chuyện về Yến Hoàng, đến chiều lại thật sự gặp được cô ấy. Vốn dĩ trong khách sạn buồn tẻ, Viên Kiệt lại bận rộn công việc nên không có thời gian nói chuyện với cô, Châu Khánh An đành phải tự ra biển đi dạo, đi một hồi lại đến chỗ một mỏm đá vươn ra biển, sóng đánh vào tung bọt trắng xóa.
Trên đá có một người đang ngồi, nhìn từ đằng sau chỉ thấy được suối tóc dài màu nâu hạt dẻ được uốn rất đẹp, cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh lá dài đến gót chân, cả người hướng về phía biển, Châu Khánh An không hiểu sao bóng lưng đó lại hơi cô độc.
Cô gái đó dường như cảm nhận được có người đến gần, liền quay mặt lại, Châu Khánh An liền nhận ra đó là Yến Hoàng.
Cô ấy không phải người có khuôn mặt cực kì nổi bật nhưng trên người lại có khí chất dịu dàng, mềm mại như một đóa hoa lan. Đôi mắt của Yến Hoàng màu nâu nhạt, sáng lấp lánh, khi mỉm cười sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn qua thân thiện lại dễ gần.
Yến Hoàng nhìn thấy Châu Khánh An liền mỉm cười, đôi mắt lại không hề lấp lánh ý cười, cô ấy nói, "Không ngờ lại gặp được em ở đây. Hôm tang lễ cha mẹ em chị có đến viếng nhưng không gặp được em."
Châu Khánh An tiến lại gần, vừa đi vừa nói, "Lúc ấy chắc em đang ở bệnh viện. Chị Yến Hoàng, em nghe nói ngày mai là hôn lễ của chị."
Yến Hoàng đưa tay đỡ lấy Châu Khánh An lên mỏm đá, cô ấy đợi Châu Khánh An ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó nói, "Chị nghĩ là nhà họ Yến có gửi thiệp cho nhà em. Hình như cũng gửi sang nhà họ Viên đấy."
Châu Khánh An đến gần mới thấy đôi mắt của Yến Hoàng hơi đỏ, cô nói, "Ban đầu cậu em nói là nhà đang có tang sự nên tham dự sợ rằng đem đến xui rủi..."
Yến Hoàng cười một tiếng, ngắt lời Châu Khánh An, "Xui rủi gì chứ? Cũng không đáng để ý. Nếu em thích thì ngày mai cứ đến."
Châu Khánh An cảm thấy hôm nay Yến Hoàng hơi lạ. Mặc dù bình thường hai người họ không tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng không hiểu sao cô cảm giác được hôm nay Yến Hoàng rất buồn, cả người cô ấy toát ra cảm giác chán chường, ngày mai là một ngày vui trọng đại cả đời, một cô dâu mới không nên có cảm giác này mới đúng chứ?
Châu Khánh An hỏi, "Yến Hoàng, chị không vui sao?"
Yến Hoàng hỏi lại, "Chị phải vui sao?"
Châu Khánh An ngơ ngác, môi cô hở ra, không biết nên đáp thế nào.
Yến Hoàng lại nói, "Khánh An, em có từng thích ai chưa?"
Trong đầu Châu Khánh An hiện lên hình ảnh Tư Thành mỉm cười dưới tán cây trong lần đầu gặp mặt, hiện lên giọng đọc truyện đều đều không chút cảm xúc, trái tim đập nhanh hơn một chút. Thật kì lạ, đúng ra hình ảnh đầu tiên nên xuất hiện là Diệp Ngôn, người có hôn ước với cô từ nhỏ mới đúng chứ?
Không đợi câu trả lời của Châu Khánh An, Yến Hoàng nói, "Nếu người em cưới và người em thích không phải là một người, em có vui không?"
Châu Khánh An ngạc nhiên, "Yến Hoàng, chị yêu người khác sao?"
Yến Hoàng yên lặng không đáp, cô ấy đưa mắt nhìn về phía biển, trong mắt lóe lên ánh lệ.
Châu Khánh An không biết lúc này nên nói gì, cũng không biết có nên tiếp tục đề tài này hay không. Một lúc lâu sau, giữa lúc Châu Khánh An vẫn còn đang xoắn xuýt, Yến Hoàng quay mặt nhìn về phía Châu Khánh An, cô ấy nói bằng giọng nghẹn ngào, "Khánh An, chị vốn kể chuyện này với biển, nhưng em đã ở đây rồi, em có thể làm bạn để chị tâm sự được không? Qua hôm nay thôi, chị sẽ không thể nói rằng mình yêu anh ấy được nữa."
Châu Khánh An không thể hiểu tại sao hai người yêu nhau lại không thể ở cạnh nhau, càng không muốn biết quá sâu vào chuyện của người khác. Nhưng khi nhìn đến đôi mắt đỏ lên của Yến Hoàng, cô lại không từ chối được, đành yên lặng gật đầu.