Một câu nói khiến cho Cố Thanh Hà ngây người.
Ánh mắt Phó Nhi Thương rất sắc bén, nhìn chằm chằm vào mắt của Cố Thanh Hà, từng chữ từng chữ đều mang theo sự lạnh lùng: “Lén lút phá thai sau lưng tôi, ở cửa phòng phẫu thuật còn có tình nhân của cô, câu đầu tiên nói ra khi gặp mặt, không phải là giải thích chuyện phá thai, ngược lại là vội vàng cầu xin cho tình nhân của cô. Cố Thanh Hà, nghiệp chủng trong bụng cô rốt cuộc có phải con của tôi không?”
Lông mi của Cố Thanh Hà rung lên, nước mắt nhanh chóng trào ra, ướt đẫm khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
Lúc nào anh cũng nghi ngờ cô.
“Có phải hay không thì có liên quan gì chứ? Dù sao anh cũng sẽ bắt tôi bỏ đi mà!” Đôi mắt Cố Thanh Hà đẫm nước mắt, dùng sức nhìn chằm chằm vào mắt của Phó Nhi Thương: “Không phải sao? Anh căn bản sẽ không để tôi sinh đứa con của anh ra đâu!”
“Tôi đã từng nói vậy khi nào?”
Anh chỉ cảm thấy trẻ con rất phiền phức, cho nên luôn bảo cô uống thuốc, không muốn cho cô mang thai thôi.
Nhưng nếu có thai rồi... sao anh có thể không cần chứ?
Đó là cốt nhục của anh, là sinh ra từ bụng cô, đứa con của anh.
Nhưng...
“Nhưng đứa bé trong bụng của cô có thật là con của tôi không?” Giọng Phó Nhi Thương hung hăng: “Mang thai hai tuần rưỡi, lúc đó cô đang ở nước ngoài. Cố Thanh Hà, cô nói cho tôi biết, đứa bé cô đang mang rốt cuộc có phải con của tôi không?”
Trái tim Cố Thanh Hà co lại, đau đớn, cô khóc nức nở hỏi: “Nếu tôi nói là đúng thì anh có cho tôi sinh đứa bé ra không?”
Phó Nhi Thương không hề nghĩ ngợi liền trả lời: “Tại sao không sinh chứ? Đó là con của tôi mà!”
Cố Thanh Hà có cảm giác trái tim bị người ta bóp thật chặt, cô hít một hơi thật sâu.
Cô không biết nên hạnh phúc hay là đau khổ nữa.
Hóa ra anh không hề ghét bỏ đứa con của cô và anh.
Nhưng... cô đã không còn nhiều thời gian và sinh mệnh như vậy để sinh đứa bé này ra nữa rồi...
Đứa bé này, từ giây phút bắt đầu mang thai thì đã chắc chắn không thể sinh ra nữa rồi.
Xin lỗi.
Cố Thanh Hà nhắm mắt lại, ngăn lại sự đau khổ tuyệt vọng trong đáy mắt.
Xin lỗi con, xin lỗi... Phó Nhi Thương.
“Không phải.” Cô nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: “Đứa bé này, không phải con của anh.”
Phó Nhi Thương sửng sốt, đột nhiên thả tay ra.
Hai chân của Cố Thanh Hà mềm nhũn ra, ngã bệt xuống sàn nhà.
Cô rũ đầu xuống, từng giọt nước mắt rơi xuống, vỡ vụn trên đất.
“Bởi vì đứa bé không phải con của anh, nên tôi mới... lén lút đi phá thai sau lưng anh.” Cô âm thầm nuốt hết tất cả cay đắng chua xót vào trong.
Chỉ vì không muốn để Phó Nhi Thương đau lòng vì đứa bé này.
Càng không muốn anh biết cuộc sống của mình sớm đã... không còn bao lâu nữa rồi.
“Cô được lắm, Cố Thanh Hà.” Phó Nhi Thương bỗng nhiên nở nụ cười rồi lại lặp lại: “Cô được lắm.”
“Phó Nhi Thương!” Ở ngoài cửa phòng bệnh, Lục Minh Dân đột nhiên hét lên: “Dù sao thì anh cũng sắp kết hôn rồi, cần gì phải dây dưa với Tiểu Hạ như vậy nữa? Anh như thế thì bảo vợ anh, rồi cả Tiểu Hạ sau này làm sao đứng trước mặt người khác được nữa? Anh không thể rộng lượng một chút, buông tha cho Cố Thanh Hà sao?”
Đôi mắt Phó Nhi Thương lạnh như băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Minh Dân.
Nhưng những lời nói trong miệng lại không nói với anh ta, mà là nói với bác sĩ và y tá bên cạnh.
“Hãy bỏ đứa bé trong bụng người phụ nữ kia cho tôi. Không cho cô ta thuốc tê, nếu cô ta đã muốn phá thai thì để cho cô ta nhớ kỹ lấy sự đau đớn khi phá thai này.”
Nói xong, đôi chân dài sải bước đi ra ngoài.
Lúc đi qua bên cạnh Lục Minh Dân, anh dừng lại.
Đôi mắt u ám, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Như thể anh ta căn bản không đáng để bản thân nhìn bằng nửa con mắt.
“Lục Minh Dân, công ty nhà họ Lục, còn cả anh, bố mẹ anh, tất cả tôi sẽ không nể tình đâu.”
Sau khi nói xong câu cuối đó, anh không thèm quay đầu lại mà trực tiếp rời đi.
“Phó Nhi Thương, anh sẽ phải hối hận!” Lục Minh Dân cố sức hét to: “Rồi sẽ có một ngày, anh sẽ phải hối hận về tất cả những gì anh làm với Tiểu Hạ ngày hôm nay! Anh chính là một kẻ mù, không nhìn thấy sự thật, cũng không nhìn thấy tình cảm chân thật mà Tiểu Hạ dành cho anh! Anh căn bản không xứng... Phù!”
Anh ta vẫn chưa hét xong thì đã bị vệ sĩ bên cạnh hung hăng đá cho một cái vào bụng, ngăn những lời nói trong miệng lại.
Những cú đấm đá như mưa liên tiếp rơi xuống, Lục Minh Dân ôm đầu, bị đánh đến mức mặt mũi tím bầm...