• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 32 TAI NẠN XE

“Tổng giám đốc Phó? Xin hỏi có chuyện gì sao?”

Đầu dây bên kia, người nhận điện thoại chính là vệ sĩ riêng của Phó Nhi Thương.

“Đi làm giúp tôi một việc! Đối với nhà họ Bạch, tôi muốn diệt trừ tận gốc!”

“Sao cơ?”

Nghe thấy những lời này, vệ sĩ có chút sửng sốt.

Thực ra, ngay từ lúc bắt đầu, Phó Nhi Thương đối với cả nhà họ Bạch, vẫn còn áp dụng chính sách lung lạc, thế nhưng bây giờ xem ra, Phó Nhi Thương lại đột nhiên bắt đầu muốn thực hiện một loạt hành động với nhà họ Bạch, điều này thực sự khiến cho vệ sĩ của Phó Nhi Thương cảm thấy không tài nào hiểu nổi.

“Sao vậy? Cậu nghe không hiểu sao?”

“Ừm, không phải, tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm ngay đây.”

Cúp điện thoại, vệ sĩ riêng của Phó Nhi Thương, không kìm được mà hít một hơi thật sâu.

Nhìn thấy Cố Thanh Hà bị Lục Minh Dân dẫn đi, tâm trạng của Phó Nhi Thương vô cùng phức tạp.

Một mặt, Phó Nhi Thương không biết, bản thân cứ tiếp tục đi như vậy, rốt cuộc đến lúc nào mới có thể gặp được Cố Thanh Hà thêm lần nữa, mặt khác, Phó Nhi Thương hi vọng cả đời này Lục Minh Dân có thể đối tốt với Cố Thanh Hà, thế nhưng nói thật, trong lòng Phó Nhi Thương thực sự không cam tâm.

Cứ như vậy, Phó Nhi Thương chỉ cảm thấy đầu của mình như một mớ hỗn loạn, do dự một hồi, xoay người, trở về xe, lái xe về phía quán rượu ở trung tâm thành phố.

Phó Nhi Thương mong là những cốc rượu ở trước mặt có thể làm tê liệt trái tim, tâm hồn của bản thân.

“Phục vụ! Thêm một cốc nữa!”

“Vâng! Ngài Phó!”

Những ngày sau đó, trong lòng của Phó Nhi Thương chỉ có một mình Cố Thanh Hà, anh đau buồn khôn xiết, cứ vậy mà sống qua ngày.

Còn đối với Cố Thanh Hà mà nói, ngày cử hành hôn lễ của cô và Lục Minh Dân cũng sắp đến rồi.

“Thanh Hà, em nhìn bộ đồ cưới này của chúng ta đi em có thích không…”

Lục Minh Dân đang bận rộn lo liệu mọi thứ cần chuẩn bị cho hôn lễ, vô cùng vui vẻ cầm sổ tay ghi chép những thứ cần chuẩn bị cho hôn lễ, đi đến trước mặt Cố Thanh Hà, thế nhưng lại nhìn thấy Cố Thanh Hà lúc này, trong tay đang cầm điều khiển, trên người đang mặc thử lễ phục, giống như đang ngẩn người ra đứng ở đó.

“Thanh Hà?”

Nhìn về hướng mà tầm mắt của Cố Thanh Hà đang nhìn, lúc này, người đang được phát ở trong ti vi, không phải ai khác mà chính là thông tin có liên quan đến nhà họ Bạch.

“Theo bản tin mới nhất, thì một trong những gia tộc lớn nhất của thành phố, người đứng đầu của gia tộc nhà họ Bạch, gần đây đột nhiên tái phát bệnh tim và đã qua đời, tập đoàn Bạch Thị đã rơi vào giai đoạn phá sản và thanh toán bù trừ tài sản. Hai tháng trước, Bạch Nhiên Khuyên con gái độc nhất của tập đoàn nhà họ Bạch không rõ tung tích, hiện nay, phía bên cảnh sát vẫn không hề có bất cứ thông tin nào…”

Tiếng nói ở trong ti vi vô cùng vang dội, thế nhưng, khi vào trong tai Cố Thanh Hà lại khiến Cố Thanh Hà cảm thấy cả người dường như đang sởn hết cả gai ốc lên vậy.

Trên mặt của Lục Minh Dân, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên càng thêm trầm lắng.

“Ha ha…Cái tên Phó Nhi Thương này, ra tay đúng thật là vẫn rất tàn nhẫn mà.”

Cố Thanh Hà khẽ ngây ra, quay đầu nhìn về phía Lục Minh Dân.

“Anh cảm thấy chuyện này là Phó Nhi Thương làm sao?”

Trong ánh mắt đều là ánh nhìn khó mà tin được.

“Còn có thể là ai ngoài anh ta chứ?’

Nghĩ đến đây, trong nháy mắt, Lục Minh Dân không nhịn được mà hít sâu một hơi.

“Thanh Hà, em nghe anh nói này, chuyện em giả vở mất trí nhớ, tuyệt đối không thế để cho bất cứ ai biết, đặc biệt là Phó Nhi Thương. Mấy ngày trước, biểu hiện của em rất tốt, không hề khiến cho Phó Nhi Thương nghi ngờ, thế nhưng khoảng thời gian tiếp theo đây, em cũng phải làm như vậy, biết chưa?”

“Ừm…”

Nghe thấy những lời này của Lục Minh Dân, Cố Thanh Hà lặng lẽ cúi đầu xuống, khẽ cắn đầu lưỡi, biểu cảm ở trên mắt không thể nhìn rõ được.

“Được rồi, ngày kia chính là hôn lễ của chúng ta rồi, anh hi vọng em có thể vui vẻ, xinh đẹp làm cô dâu của anh, được không?”

Nghe thấy những lời này của Lục Minh Dân, Cố Thanh Hà khẽ gật đầu, đặt đầu lên vai anh ta, từ từ nhắm mắt lại.

Có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không thể còn bất cứ giao thiệp nào với Phó Nhi Thương nữa rồi.

“Bây giờ, đài chúng tôi phát thêm một tin tức mới nhận được….”

Không biết vì sao vừa rồi trên tivi, vẫn còn phát tin tức rất êm đẹp, đột nhiên ngắt quãng, giọng nói của người dẫn chương trình, nghe có vẻ rất nghiêm túc.

“Tin tức mới nhất, chính là vào mười phút trước, tại giao lộ đường Quán Sơn và đại lộ Hồ Nam, một chiếc xe đua Porsche phiên bản giới hạn, đã va chạm với một xe tải, dẫn đến một người bị thương, được biết, chủ chiếc xe Porsche người đã bị thương đó chính là tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị một xí nghiệp nổi tiếng của thành phố ta, ngài Phó Nhi Thương.”

“Cái gì!”

Cố Thanh Hà vốn dĩ đang gối đầu lên vai của Lục Minh Dân, khẽ nhắm mắt lại.

Thế nhưng sau khi nghe thấy tin tức vừa mới được phát ra từ trên tivi, Cố Thanh Hà liền đẩy Lục Minh Dân ra, cả người lảo đảo, lùi lại vài bước, suýt chút nữa là ngã xuống đất.

“Thanh Hà!”

Lục Minh Dân vội vàng mở miệng hét lên.

May mà tay của Cố Thanh Hà chống về phía sau, dựa được vào ghế sofa, thế nhưng nhìn sắc mặt vẫn là dáng vẻ hoang mang lo sợ.

“Thanh Hà!”

Lục Minh Dân đã nhìn ra được sự hoảng loạn của Cố Thanh Hà, lớn giọng hét về phía Cố Thanh Hà một tiếng, như thế Cố Thanh Hà mới dần dần khôi phục lại ý thức.

“Lục Minh Dân, anh có nghe thấy không? Trên tivi vừa rồi mới đưa tin đó, nói là Phó Nhi Thương xảy ra tai nạn ô tô rồi! Phó Nhi Thương xảy ra tai nạn ô tô rồi! Chẳng lẽ là em đã nghe nhầm sao?”

Lục Minh Dân biết, cái tin tức vừa nãy đã sớm mang linh hồn của Cố Thanh Hà đi rồi, mặc dù trong lòng không cam tâm bằng lòng chấp nhận cái hiện thực này, thế nhưng vẫn là khẽ gật đầu bất lực.

Không khí trong phút chốc lắng đọng lại.

“Không được! Em phải đến bệnh viện tìm Phó Nhi Thương! Em phải đi tìm anh ấy!”

“Cố Thanh Hà!”

Lục Minh Dân vội vàng đi về phía Cố Thanh Hà, thế nhưng nhân lúc Lục Minh Dân vẫn chưa phản ứng lại kịp, đột nhiên Cố Thanh Hà đẩy Lục Minh Dân đang ở trước mặt ra, lao thẳng về phía cửa chính.

Cố Thanh Hà lúc này nhìn từ trong mắt của Lục Minh Dân, có lẽ là điên rồi!

“Cố Thanh Hà! Cố Thanh Hà!”

Trong tuyệt vọng, Lục Minh Dân đã chẳng còn cách nào khác nữa rồi, chỉ có thể vội vàng đuổi theo đến cửa chính, thế nhưng lúc đi tìm kiếm hình bóng của Cố Thanh Hà thì đã chẳng còn nhìn thấy một bóng người nào nữa rồi.

“Cố Thanh Hà! Chết tiệt!”

Lục Minh Dân vươn tay ra, đấm mạnh vào bờ tường ở bên cạnh.

Vừa rồi lúc bản thân còn chưa đuổi kịp ra ngoài, Cố Thanh Hà chắc đã bắt một chiếc taxi đi về phía bệnh viện rồi.

Đã tìm một vòng xung quanh nhà thế nhưng vẫn không hề có chút tin tức nào của Cố Thanh Hà, như vậy, Lục Minh Dân chỉ có thể ngồi vào xe của mình, phi như tên bay về phía bệnh viện mà Phó Nhi Thương đang ở.

“Tài xế, phiền chú hãy đi nhanh thêm chút!”

“Chú tài xế, tôi đang gấp, phiền chú nhanh thêm chút nữa đi!”

Cố Thanh Hà ngồi ở phía sau, không ngừng thúc dục người tài xế đang lái xe ở phía trước.

“Cô gái này, nếu như nhanh thêm nữa thì xe sẽ bay lên luôn đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK