• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Hành Vũ đem Ôn Lưu Tình thả ở trong nhà, nơi nào cũng không cho cậu đi, phòng của cậu chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị quản chế, bên ngoài lại thêm rất nhiều bảo tiêu. Ôn Lưu Tình cảm thấy bản thân như bị vứt xuống một cái lồng tre. Tâm tư ủ dột, tinh thần uể oải, thân thể cũng càng ngày càng không hảo.

Ôn Hành Vũ nhận thấy được đây không phải là biện pháp, nhưng sự tình liên quan đến Chương Viêm không khác gì một đoàn sương mù, hắn phái người đi thăm dò, cái gì cũng không tra được.

Ngày Ôn Hành Vũ trở về, liền nhìn thấy Ôn Lưu Tình nằm trên ghế sa lông, màn hình nhỏ đại sảnh có hình chiếu ánh sáng, Ôn Lưu Tình như đóa hoa thược dược khô héo uể oải suy sụp, cả người đều là đê mê rủ xuống. Ôn Hành Vũ đi tới bên cạnh cậu, đem Ôn Lưu Tình khảm trong lồng ngực của mình, hỏi cậu: "Phim gì mà khiến em chăm chú vậy?"

Ôn Lưu Tình không phát ra tiếng, Ôn Hành Vũ đành phải tự mình đến xem, không phải là phim điện ảnh, là một đoạn video.

Hắn sững sờ, lập tức cầm điều khiển từ xa ấn tạm dừng, Ôn Hành Vũ trên mặt ửng đỏ, thấp giọng nói: "Em làm sao tìm được cái video này?"

"Cùng ảnh đĩa cũ đặt ở một chỗ." Ôn Lưu Tình dựa vào trong lồng ngực của hắn không nhúc nhích, nhịp tim Ôn Hành Vũ đập rất nhanh, trên người mơ hồ toả ra khí vị quen thuộc, cậu nhắm mắt lại liền mở ra, sau đó hỏi: "Đều là video hơn mười năm trước, anh làm sao còn giữ.?"

Ánh đèn chiếu sáng trên gương mặt yếu ớt của Ôn Lưu Tình, hiếm thấy ôn thuần mềm mại đẹp đẽ lại tràn đầy nhuệ khí góc cạnh. Ôn Hành Vũ sững sờ, tay không cẩn thận ấn vào điều khiển từ xa, hình ảnh bị tạm dừng một lần nữa tiếp tục, trong video là Ôn Lưu Tình khuôn mặt non nớt.

Hình ảnh camera bị cố định tại một chỗ, sau đó nam sinh ở ngoài ống kính xông tới, Ôn Lưu Tình ngây ngô ôm lấy hắn, Ôn Hành Vũ hôn gò má của cậu, mở ra y phục của cậu. Thân thể Ôn Lưu Tình như một đoàn tuyết trắng chậm rãi hòa tan, cậu dưới ống kính khá là không dễ chịu, thẹn thùng hỏi Ôn Hành Vũ:"Cái này nếu như bị người thấy được làm sao bây giờ?"

"Làm sao thấy? Anh ghi lại chính là muốn để tự mình thưởng thức, thân thể em chỉ có anh được nhìn."

Ôn Hành Vũ tuyên thị chủ quyền, một lần lại một lần. Một Ôn Lưu Tình mang đầy xuân sắc.

Giờ khắc này, bị bảo lưu lại sau mười năm. Trước đây thỉnh thoảng còn bị Ôn Hành Vũ lấy ra xem đi xem lại nhiều lần. Video một lần nữa hiện ra ở trước mặt hai người, Ôn Lưu Tình nhìn chính mình bên trong động tình, trầm mặc chốc lát, nói: "Có thể đem video này xóa bỏ không?"

Ôn Hành Vũ sững sờ, hắn không lên tiếng, cau mày, một bên lông mày so với bên khác cao hơn, thời điểm hắn không cao hứng đó là biểu hiện rõ ràng nhất.

Ôn Lưu Tình nhìn chằm chằm chính mình trong video, cậu lập lại một lần:"Xóa đi, tôi nhìn buồn nôn."

Nhịp tim Ôn Hành Vũ ngưng đập mấy lần, có một loại cảm giác khó có thể nói rõ khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn, có thể coi đây đối với Ôn Lưu Tình bao dung cùng khoan dung, không có điểm dừng. Hắn cắn răng, hừ một tiếng, ngoài miệng nói: "Xóa, vừa vặn, mười năm, tôi cũng xem chán rồi."

Màn hình tối sầm, hình chiếu nổi lên hiện một hạng mục cái cắt bỏ, Ôn Hành Vũ xóa bỏ video, sau đó đứng lên, đem điều khiển từ xa vứt trên mặt đất, cũng không quay đầu lại, ly khai.

Ôn Lưu Tình nghe âm thanh Ôn Hành Vũ đẩy cửa mà đi, thân thể co rúc ở trong ghế sôpha không nhúc nhích.

Không biết Ôn Hành Vũ làm sao tìm được Lâm Tưởng, cuối tuần, Ôn Lưu Tình gặp lại Lâm Tưởng.

Lâm Tưởng giống như trước đây không có thay đổi gì, mùi cây gỗ mun lãnh hương bao vây Ôn Lưu Tình, y vì Ôn Lưu Tình tận tâm kiểm tra thân thể cậu, nhìn dữ liệu thân thể hơi khác thường, cau mày đối Ôn Lưu Tình nói: "Cậu có biết hay không thời kỳ phát tình của cậu sắp đến rồi."

Ôn Lưu Tình thâm tình nhàn nhạt, cậu tựa hồ không để tâm tới những nóng nảy cùng thống khổ trong thời kỳ động dục, Lâm Tưởng lại nói: "Chương Viêm tuy rằng chết rồi, mà trên người cậu ký hiệu vẫn còn, nếu như không tìm một alpha khác bao trùm ký hiệu, cậu rất có thể sẽ chết."

Ôn Lưu Tình ôm cánh tay, như ôm ấp chính mình, lắc đầu tự giễu nói: "Đây chính là xã hội thượng lưu mà Omega được bảo vệ công bằng hay sao?"

Trong cuộc hôn nhân giữa AO, nếu như alpha chết đi, omega có hai lựa chọn, tái giá hoặc là lưu lại tràng hôn nhân này đem nó đi vào bên trong phần mộ chính mình. Mất đi alpha thuộc về mình, omega thân thể sa sút, cũng sẽ bởi vì không gượng nổi thời kỳ phát tình mà suy kiệt rồi chết đi.

Lâm Tưởng hỏi hắn: "Cậu như bây giờ là vì Chương Viêm sao?"

Ôn Lưu Tình mò ra sau gáy, trả lời: "Cậu còn nhớ Hứa Thuần không? Khả năng bởi vì Chương Viêm đã chết, hai ngày nay tớ đều mơ thấy cậu ấy." Lâm Tưởng sững sờ, Ôn Lưu Tình đem đầu hạ thấp xuống, vẻ mặt mệt mỏi.

Lâm Tưởng kê cho Ôn Lưu Tình một chút dược vật, điều này có thể làm cho thời kỳ phát tình của cậu đến chậm một chút.

Y từ trong phòng đi ra, liền thấy Ôn Hướng Vũ tại cửa đi dạo, Lâm Tưởng đi lên phía trước, thấp giọng nói: "Ôn tiên sinh, liên quan tới tình trạng thân thể Lưu Tình, tôi thấy nên nói cho anh biết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK