Ôn Lưu Tình kỳ thực đã tỉnh rồi, cậu mở mắt ra, kéo tay Ôn Hành Vũ, thấp giọng hỏi: "Em bị làm sao vậy?"
Ôn Hành Vũ nhìn cậu, hướng cậu cẩn trọng từng chữ nói ra: "Em mang thai." Ôn Lưu Tình mí mắt chống đỡ, không dám tin nhìn hắn, trong mắt che kín kinh hỉ, còn không chờ cậu nói chuyện, Ôn Hành Vũ nói: "Đứa bé này không thể sinh."
Như khinh khí cầu bay đến độ cao nhất định đột nhiên bị đâm thủng, thẳng tắp rơi xuống, Ôn Lưu Tình ngơ ngác nhìn Ôn Hành Vũ: "Anh nói cái gì?"
Ôn Hành Vũ tiến lên ôm lấy cậu, ôn nhu vuốt vuốt sóng lưng Ôn Lưu Tình: "Thân thể của em không tốt, đứa bé này đối với em là gánh vác quá lớn, khả năng cao trong lúc sinh sẽ mất mạng, Ôn Lưu Tình anh không thể mạo hiểm." Cho dù là con trai của cậu và hắn.
Ôn Lưu Tình muốn khóc, vô thần mà nhìn Ôn Hành Vũ, lại nghe Ôn Hành Vũ nói: "Nếu vì có hài tử mà làm cho em chịu khổ, anh tình nguyện không cần đứa nhỏ."
Ôn Hành Vũ lau nước mắt nơi khóe mắt Ôn Lưu Tình: "Anh an bài ngày mai giải phẫu, bởi vì phôi thai còn nhỏ, cho nên rất nhanh, em cũng sẽ không cảm thấy..... có bất kỳ đau đớn." Hắn dừng một chút, hắn cũng sẽ đi giải phẫu cho bản thân, sau đó chỉ cần hai người chúng ta: "Vì để ngừa vạn nhất, đứa nhỏ không có cũng không sao, thêm hài tử cũng không có gì tốt."
Ôn Lưu Tình còn nhớ, trong nhà gỗ nhỏ, Ôn Hành Vũ gối lên bụng của mình, thỏa sức tưởng tượng tương lai. Hắn hưng phấn nói cho cậu biết sau này bọn họ sẽ sinh hai đứa bé, hắn sẽ mang theo hai đứa nhỏ đi bơi đi chơi bóng rổ, tất cả những hoạt động rèn luyện thân thể hắn sẽ cùng luyện tập với hai hài tử, còn Ôn Lưu Tình sẽ chăm sóc bọn nhỏ dạy chúng học thật giỏi.
Lại nghĩ đến lần này gặp lại, Ôn Hành Vũ biết cậu không bao giờ có thể tiếp tục mang thai, có bao nhiêu khó chịu thống khổ. Nhưng bây giờ cái người Alpha nói một đằng làm một nẻo này đem nước mắt nuốt ngược vào trong, hắn một lần lại một lần giải thích cho Ôn Lưu Tình, nỗ lực làm cho cậu hiểu rằng hài tử cũng không có gì tốt.
Ôn Hành Vũ nghẹn cổ họng nói: "Anh thật sự luyến tiếc em, một phần vạn nguy hiểm cũng không thể có."
Ôn Lưu Tình nhắm mắt lại, đối Ôn Hành Vũ nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của em."
Ôn Hành Vũ sững sờ, hắn quá quen thuộc Ôn Lưu Tình cùng vẻ mặt này, trong lòng hồi hộp sợ sệt cùng hoang mang, liền nghe Ôn Lưu Tình nói "Vì tốt cho em, liền để em đem hài tử sinh ra. Anh không thể hạn chế quyền sinh con của em, đây là trái pháp luật."
Ôn Lưu Tình mặt không cảm xúc nhìn hắn, tránh tay Ôn Hành Vũ, rút ống truyền dịch, từ trên giường đi xuống.
"Ôn Lưu Tình em muốn đi đâu?" Ôn Hành Vũ ngơ ngác nhìn cậu.
Ôn Lưu Tình đẩy tay hắn, đi tới cửa, cậu mở cửa đi ra ngoài. Ôn Hành Vũ tiến lên kéo cậu lại, bọn họ đối diện nhau. Ôn Lưu Tình nói cho hắn biết: " Thời điểm em và Chương Viêm cùng nhau, em không nghĩ muốn sinh con cho hắn, bốn đứa nhỏ như vậy liền không còn, bác sĩ nói em không thể mang thai nữa."
Ôn Lưu Tình nhìn Ôn Hành Vũ nắm chặt tay của mình, nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, đối với hắn nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của em. Em rất ích kỷ, xưa nay không cân nhắc cho ai, có thể coi là như vậy, em vẫn muốn đem hài tử sinh ra."
"Khả năng cao sẽ nguy hiểm đến tính mạng của em."
Ôn Lưu Tình thờ ơ cười cười: "Em hư như vậy, chết rồi xong hết mọi chuyện, không cần gieo vạ nhân gian."
Ôn Hành Vũ đè nén lửa giận, chết lặng mà nhìn Ôn Lưu Tình, hắn nói: "Em cái gì cũng không biết, em rõ ràng tốt như vậy."
Chuyện Ôn Lưu Tình muốn làm, Ôn Hành Vũ xưa nay đều không quản được. Hai người rơi vào giằng co, kỳ thực Ôn Lưu Tình hoặc nhiều hoặc ít có thể hiểu được Ôn Hành Vũ, đổi lại cậu ở lập trường của hắn, cậu cũng sẽ đưa ra quyết định giống Ôn Hành Vũ. Cậu cũng cảm thấy làm một omega không nhất định phải sinh con, sinh hay không là quyền lợi của omega, nhưng đứa bé này là của Ôn Hành Vũ, đối với Ôn Lưu Tình mà nói liền trở nên không giống nhau.
Ôn Hành Vũ nhìn hài tử trong bụng cậu, Ôn Lưu Tình chôn trong ổ chăn, bàn tay hắn cẩn thận từng li từng tí một sờ rồi lại xoa, một luồng chua xót không thể nói rõ.
Ngày hôm sau, không thấy Ôn Lưu Tình.
Ôn Hành Vũ nằm trên ghế nhỏ của bệnh viện chợp mắt chốc lát, khi tỉnh lại trên giường trống rỗng, Ôn Lưu Tình biến mất.
Ôn Hành Vũ từ camera bệnh viện nhìn thấy thân ảnh cậu đi ra ngoài, người bảo an thấp thỏm nhìn hắn, Ôn Hành Vũ sắc mặt âm trầm, xiết chặt nắm đấm.
Ôn Lưu Tình là một bệnh nhân có thể đi nơi nào?
Ôn Hành Vũ gọi một chiếc xe, thân thể mỏi mệt mà dựa vào trong cửa sổ xe, hắn nói với tài xế: "Cô nhi viện Phú Yên, phiền chú."
Bánh xe ép qua mặt đường, lái vào đại phiến xanh tươi, mùa đông sắp kết thúc lại lạnh hơn bao giờ hết. Ôn Hành Vũ tưởng như cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, nhưng mộng mị những năm qua vì sự biến mất của Ôn Lưu Tình lại không ngừng lôi kéo hắn không buông.
Xe chạy một đường, cuối cùng dừng ở một khu vườn nhỏ hoang phế. Cô nhi viện đã sớm cũ kĩ bất kham, Ôn Lưu Tình từ trên xe bước xuống, đứng víu ở vách tường đầy dây thường xuân, cậu hít một hơi dài, đi vào.
Đường nhỏ đầy bùn, đá vụn khắp nơi, Ôn Lưu Tình xuyên qua một đám cỏ, đi vào rừng cây, nhìn nhà gỗ nhỏ đã bị thiếu mất một nửa.
"Anh biết em ở đây."
Vai đột nhiên bị nắm, hơi thở hoảng loạn gấp gáp phả bên tai, âm thanh Ôn Hành Vũ rầu rĩ nặng nề. Ôn Lưu Tình mím môi, thấp giọng nói: "Em nghĩ tới xem nơi này một chút."
"Nơi này tại nhiều năm trước đây đã không còn nguyên vẹn."Ôn Hành Vũ ôm chặt cậu, nghẹn khuất hỏi: "Em tại sao biến mất nữa rồi, còn muốn đem anh bỏ lại sao?"
"Em rất sợ, em muốn đứa bé này."Ôn Lưu Tình nhỏ giọng nói, cậu nắm lấy tay Ôn Hành Vũ, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, cầu khẩn nói: "Em không có việc gì, em rất kiên cường, nhiều chuyện như vậy em đều cảm thấy được chính mình sẽ chết... nhưng không phải em còn sống sao? Hành Vũ, cầu anh, giúp em một chút, nhượng em đem đứa bé này sinh ra được không?."
"Em thật ích kỷ."Ôn Hành Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu.
Ôn Lưu Tình không nói một lời, chỉ là nhìn Ôn Hành Vũ. Cậu chính là có ma lực này, mỗi một lần, mỗi một lần đều có thể làm cho Ôn Hành Vũ cúi đầu. Trầm mặc hồi lâu, Ôn Hành Vũ thấp giọng nói: "Anh sẽ chăm sóc em, muốn em ăn cơm thật ngon, cái gì cũng phải nghe lời của anh, nếu như em chết, anh cũng sẽ không sống nữa."
Ôn Lưu Tình lông mi run rẩy, đối Ôn Hành Vũ nói: "Xin lỗi."
Ôn Hành Vũ nắm cằm của cậu nâng lên, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Cõi đời này không đáng tiền nhất chính là lời xin lỗi, em hảo hảo sống tiếp cho anh, anh liền an tâm."