Tầng không trong vắt, sắc xanh bạt ngàn.
Rừng núi gió hiu hiu thổi, cỏ cây đưa hương.
Ngồi nơi vườn nhà đế quân, Thổ Địa công chưa từng nhẹ lòng và tự tại như hôm nay. Ông mân mê chén trà sứ ngọc trơn nhẵn, giọng già cỗi trầm lắng: “Thọ nguyên của lão thân đã đến gần.”
Ký ức đời này của ông đã xa xôi như chuyện kiếp trước, ông là địa tiên bị thiên giới trục xuất, bị giam cầm ở ngọn núi vô danh này lâu đến nỗi chẳng nhớ rõ bao độ xuân đi thu về.
Nếu bản thân không phải là một phần của phong ấn, chỉ e ông có ngã xuống cũng chả ai hay.
”Sau khi lão thân qua đời, sức mạnh phong ấn suy giảm, ấy là cơ hội tuyệt vời nhất để phá phong ấn.” Nói đến việc này, Thổ Địa công khe khẽ thở dài: “Phong ấn nơi đây nên phá đi thì hơn, bằng không sau này bị kẻ có ý đồ xấu lợi dụng, chỉ sợ sẽ thành tai bay vạ gió.”
Đế quân cau mày, không đồng ý lắm: “Ta đã thành thạo ra vào phong ấn, nếu cưỡng chế giải trừ, e rằng ngươi sẽ không còn cơ hội chuyển thế đầu thai.”
”Lão thân sống ngàn vạn năm, ngắm trọn nhân gian trăm sắc rồi, từ lâu đã chẳng quan trọng chuyện chuyển thế nữa.” Ông phất râu cười, trông ra gốc hòe trước vườn đế quân: “Đế quân nhân hậu, lão thân đã lấy làm an ủi lắm rồi. Vẫn mong đế quân đừng quá niệm tình lão thân, sớm ngày đưa Dao cô nương rời khỏi đây đi.”
Đế quân không đáp.
Y rũ mắt, lặng lẽ nhìn nước trà biếc xanh trong chén, dẫu hương trà có nồng nàn đến mấy, thời khắc này vẫn vương nét xót xa.
Thổ Địa công nói hết phần mình rồi ra về ngay.
Ông đã sống vạn năm trên đời, trước đây luôn cảm thấy tháng năm còn dài, ngày ngày buông thả. Đến khi thọ mệnh gần cạn, mới bàng hoàng nhận ra còn quá nhiều việc mình chưa kịp làm.
Từng gốc cây ngọn cỏ trong khu rừng này, ông đều muốn ngắm lại một lần, ngắm thật kỹ.
Thổ Địa công vừa đi, Vụ Kính đã bừng bừng lửa giận dắt Dao Hoan đến.
Giữa cơn phẫn nộ nhất thời, Vụ Kính đã lôi Dao Hoan đến đối chất với đế quân, sau khi gặp y, lửa giận phừng phừng trong lòng cô đã bay “vèo” mất phân nửa.
Cô tằng hắng khẽ, kéo Dao Hoan ra trước mặt mình, ngó vẻ khờ khạo siết chặt đám sâm núi của nàng, lập tức tìm lại được tý chút dũng khí.
Cô dựng mày lên, vô cùng kiên cường đón nhận ánh mắt khó lường của đế quân, giận dữ mắng: “Uổng công tiểu yêu kính ngài một tiếng Tứ Hải đế quân, ngày thường bảo gì làm đấy. Ngờ đâu ngài lại là cái ngữ đế quân như vậy!”
Bị hắt thẳng nước bẩn vào mặt, đôi ngươi đế quân thâm trầm hơn, y chẳng tỏ vẻ gì, không nhìn Vụ Kính đang sục sôi căm phẫn nữa mà trông sang Dao Hoan, ánh mắt như đang hỏi.
Dao Hoan ngậm tay lắc đầu, mặt mày vô tội.
Sau khi nàng bảo “Đế quân không có dạy” xong, Vụ Kính cứ như bị lửa liếm lông, khăng khăng kéo nàng đến cãi lý với y, chẳng thèm cả đi bắt gà rừng với nàng.
Trông đế quân nhìn Dao Hoan, chẳng biết có phải vì đang bị lửa giận che lấp không mà Vụ Kính cứ cảm thấy ánh mắt ấy vương nét uy hiếp. Cơn phẫn nộ lại bốc cao hơn, cô mắng xa xả: “Dao Hoan còn bé, lại chẳng hiểu sự đời, không biết đạo lý thì thôi. Còn ngài báu cái danh Tứ Hải đế quân, uyên bác hơn cả tiểu yêu, sao có thể, sao có thể...”
Oài... Đúng là khó thốt nên lời.
Vụ Kính hậm hực cắn môi, giận dữ hừ một tiếng, kéo Dao Hoan đi.
Đế quân thong thả nhấp một ngụp trà nóng, thấy vậy mới buông chén xuống, đứng dậy bước đến trước mặt Dao Hoan: “Ngươi lại tuôn ra lời kinh thiên động địa gì nữa rồi?”
Dao Hoan lắc đầu, cắn móng tay, lúng búng đáp: “Tôi chỉ bảo đế quân không có dạy thôi mà...”
Đế quân nhíu mày, rõ vẻ không tin chỉ một câu nói như thế lại có thể khiến một người thường ngày vừa trông thấy y đã run lẩy bẩy như Vụ Kính dám mặc xác tất cả chạy sang mắng thẳng vào mặt y như vậy.
Đế quân vừa cau mày, Dao Hoan đã hoảng hốt.
Nàng đảo mắt lia lịa, không dám nhìn thẳng đế quân: “Thật mà, tôi chỉ bảo đế quân không có dạy mình mặc quần áo...”
Thế mà còn bảo không nói gì?
Đế quân sầm sì, nhiệt độ xung quanh thình lình giảm mạnh. Vẻ mặt rõ đang chuẩn bị lên cơn thịnh nộ kia khiến Vụ Kính cũng phải nuốt nước bọt, siết tay Dao Hoan, thầm nghĩ: “Cơn giận của đế quân đáng sợ thật, Dao Hoan gan to đến mấy mới có thể chọc ngài ta nổi giận hằng ngày như thế...”
Dao Hoan cũng đã thấy đế quân biến sắc mặt, nhưng nàng lại chả hiểu cơn giận lần này lắm. Không thể gãi đúng chỗ ngứa thì đành ngoan ngoãn nhận lỗi thôi, nàng vô cùng thuần thục ôm đuôi vào lòng.
Sau khi hóa hình, đuôi nàng cũng ngắn lại, bây giờ chỉ ôm được chóp đuôi: “Đế quân, tôi sai rồi.”
Sai chỗ nào? Không biết...
Nàng gãi đầu, ướm hỏi: “Vậy giờ đế quân dạy tôi phép hóa quần áo mặc nhé?”
Đế quân vẫn còn đang dỗi: “Không dạy.”
Vụ Kính: “...” Cái tên đế quân lưu manh mặt dày này!
Dao Hoan: “...”
Giữa buổi im lìm gượng gạo, đế quân rõ cũng đã nhận thấy hình tượng của mình đang sụp đổ.
Y điểm nhẹ lên mi tâm vài lần, để cơn tức lui bớt mới chậm rãi bảo: “Ngươi theo ta.”
Dao Hoan rùng mình bởi ánh mắt của đế quân, vừa vô thức bước theo đã nghe đế quân lên tiếng mà không ngoảnh đầu: “Để đồ lại, đi theo ta.”
Dao Hoan tiếc nuối liếc đám sâm núi mình đã ôm cả buổi, lại nhìn đế quân đang đi xa dần, cuối cùng cắn răng dậm chân ngoan ngoãn đưa sâm cho Vụ Kính, dặn cô trông kỹ chúng, chờ nàng bắt gà rừng về hầm, mãi mới bước theo đế quân ra ngoài vườn.
Đi được vài bước, nhận ra mình không theo kịp y, nàng bèn vận linh lực bay một đoạn. Rốt cuộc bay quá nhanh đâm sầm đầu vào lưng đế quân, lăn những mấy vòng mới choáng váng bò dậy.
Nàng ôm cái trán đỏ bừng, tủi thân nhìn đế quân.
Dao Hoan rất đẹp, vẻ chực khóc đã đáng thương lắm rồi mà nàng lại còn vẫy đuôi, nom hệt tinh linh rừng trong thoại bản.
Đế quân chăm chú nhìn một chốc, bấy mới huơ tay, ý bảo nàng đến gần.
Dao Hoan vừa dợm bước, chạc cây bên chân như sợ nàng vấp, lùi sang hai bên. Lấy làm mới mẻ, nàng bèn cố ý lượn trái lượn phải, nhảy tưng tưng đến trước mặt đế quân.
Nàng rất đãng trí, chỉ chăm chăm chọc phá hoa cỏ, đã quên bẵng cái trán đang đau của mình từ lâu. Nàng ngẩng đầu nhìn đế quân, đôi mắt đen láy long lanh, kéo tay áo y làm nũng: “Đế quân, mau mau dạy tôi chiêu này đi.”
Y cúi người, ngón tay hơi lạnh phất qua vầng trán đỏ của nàng, cảm giác ấy cứ như tia nắng ban mai đầu tiên của mỗi ngày, gió thổi lá rơi, chẳng còn vết tích.
Đế quân nhẹ nhàng rút ống tay áo đang bị nàng nắm ra, vừa xong Dao Hoan lại níu lấy. Lần này nàng dùng cả hai tay, siết thật chặt tay áo y, khá có xu hướng “nếu ông còn gạt ra thì tôi lao cả người vào đấy“.
Đế quân hết cách, mặc nàng kéo tay áo, xoay người đi tiếp.
Tuy không biết đế quân định đưa mình đi đâu nhưng Dao Hoan vẫn ngoan ngoãn bước theo. Cành lá dây mây dưới chân vẫn như ban nãy, ào ạt tránh ra trước khi nàng đặt bước.
Nàng biết đấy là phép của đế quân, bấy giờ tâm trạng cực kỳ vui vẻ: “Đế quân, ông thực sự không định dạy tôi hả?”
Đế quân không đáp.
Dao Hoan hỏi: “Đế quân, sao lan nhỏ không lên tiếng? Tôi muốn nghe nó nói chuyện.”
Chốc sau, Dao Hoan lại hỏi: “Đế quân, chúng ta đi đâu vậy? Sao ông lơ tôi.”
Biết đế quân sẽ chẳng thèm để ý đến mình, Dao Hoan bèn tự lẩm bẩm: “Đế quân, ông đi chậm lại đi, chân Dao Hoan ngắn.”
”Đế quân, ông lơ tôi là vì ghét tôi ồn ào hả?”
Lần này, chưa dứt lời đã bị cỏ thần hành nín nhịn cả buổi mắng té tát:“Biết mình chân ngắn và phiền phức thì lo ngậm miệng mà đi đi chứ!”
Dao Hoan dựng đuôi sửng cồ: “Mi thì đến chân cũng chẳng có!”
Cỏ thần hành lặng lẽ liếc vài cái rễ đang cắm dưới đất của mình, hừ một tiếng, chả thèm đôi co thêm với con rồng tồi mít đặc này.
Nó được đế quân chăm sóc, bấy giờ cảm nhận được tâm trạng không tốt của y, để mình không bị nhét đầu xuống đất nữa, nó rất tự giác khép miệng lại.
Đi thật lâu, đế quân rốt cũng đã dừng bước.
Đây là một cái gò liền trước vách núi, trên gò chỉ có một gốc cây đang đứng đón gió. Xung quanh là các bụi cỏ thấp, từng bụi đung đưa tựa sóng cả, mải miết đến tận cùng.
Đế quân cúi người rút tay áo nhăn nhúm trong lòng bàn tay Dao Hoan ra, phất nhẹ ngón, vải lại thẳng thóm như thường.
Hai tay y ôm lấy eo Dao Hoan, bế nàng ngồi lên chạc cây.
Lần đầu tiên ở trên cao nhìn xuống đế quân, Dao Hoan không kìm nổi cơn hưng phấn. Đôi mắt cong cong dõi ra xa, chỉ một ánh nhìn đã thấu tận phương trời, nơi có các thôn làng và khói lửa như Vụ Kính từng miêu tả.
Dao Hoan khó tin dụi mắt, trước đây nàng cũng đã từng đến đây, có điều khi ấy lên cao nhìn xa cũng chỉ thấy núi non trải dài.
Trên gò đồi này không có các hoa cỏ tinh run lẩy bẩy mỗi khi bị nàng dọa, nên Dao Hoan đến được vài lần lại thôi.
Sợ nàng cựa quậy lung tung rồi té, đế quân không đi đâu mà đứng ngay bên cạnh, đưa tay đỡ cành, để nàng trong phạm vi mình có thể khống chế được.
Thấy nàng đăm đắm dõi mắt trông xa, môi y nhếch nhẹ, hỏi: “Dao Hoan có muốn ra ngoài kia thăm thú không?”
Giọng nói trầm lắng dịu dàng như mê hoặc, đi thẳng vào lòng nàng.
Dao Hoan không kìm được vẫy đuôi: “Ở đấy có tiên sinh thuyết thư biết kể chuyện không?”
Đế quân cười khẽ, đáp: “Nơi nàng nhìn thấy là một thành trấn gần biển, trấn không to nhưng lại có rất nhiền người. Những nhân vật nàng biết đến qua lời kể của Vụ Kính, đều có mặt ở đấy.”
Mắt Dao Hoan lấp lánh: “Các hoa cỏ yêu tinh trong trấn sẽ chơi cùng tôi chứ? Tôi còn được ăn món sâm núi hầm gà rừng nữa không?”
Rốt cũng vẫn chưa trưởng thành, tính trẻ con của nàng lộ rõ.
Đế quân gật đầu, hứa: “Dẫu không có thì chỉ cần nàng muốn, ta vẫn sẽ cho nàng.”
”Vậy đế quân có muốn Dao Hoan đi không?” Nàng bỗng cúi đầu, nghiêm túc nhìn y. Ánh mắt không đùa bỡn, cũng chẳng tràn đầy khát khao như khi nãy, nhìn y chăm chú như muốn tìm kiếm điều gì.
Nàng nghiêm túc đến độ đế quân phải thu lại nụ cười nhàn nhạt bên môi.
Y không kìm được nhấc tay, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, từng chữ khe khẽ lọt vào tai.
Y nói: “Dao Hoan, tên ta là Tầm Xuyên.”