Thì ra đế quân có tên.
Dao Hoan bưng mặt ngồi kế bếp, mùi sâm núi hầm gà rừng dần lan tỏa, nhưng nàng lại không hứng khởi được bằng lần nếm thử đầu tiên.
Trong đầu Dao Hoan vẫn đang tua đi tua lại câu cuối cùng đế quân nói với nàng.
Y bảo tên mình là Tầm Xuyên.
Cái tên này hoàn toàn xa lạ với Dao Hoan, nhưng khi đế quân chăm chú nhìn, dịu dàng buông câu nói ấy thì lòng nàng chợt như bùng cháy, khó hiểu lắm thay.
Cứ như...
Nàng đã quên mất một chuyện vô cùng quan trọng.
Dao Hoan chống má, thở dài thườn thượt.
Cơ mà ngẫm nghĩ thật lâu, nàng cũng chỉ nhớ đến chuyện hình như mình quên bắt gà rừng về hầm canh rồi...
Vụ Kính ôm củi đến, cả khu rừng im ắng cực kỳ, không có tiếng côn trùng chim chóc, không có gió nhẹ liu thiu, chỉ có tiếng lửa liếm mớ củi trước mặt Dao Hoan được khuếch đại lên vô cùng.
Mùi thịt gà rừng tỏa ra sực nức, đến cả Vụ Kính thường ngày không chăm chút chuyện ăn uống lắm cũng phải hít hà hương thơm.
Rồi cô ngoái đầu, đập vào mắt là vẻ mặt nhăn nhó hằn học của Dao Hoan.
Vụ Kính hoảng hốt, lùi vội hai bước, phân bua: “Tôi chỉ ngửi thôi chứ chẳng định ăn vụng của cô đâu.”
Dao Hoan thờ ơ liếc cô một cái, không ừ hử gì.
Là một con rồng ngang ngược, Dao Hoan từng bá đạo đến mức cấm cả bọn tiểu yêu tinh thưởng thức mùi gà rừng, ai mà hít hà sẽ chặt mũi. Đám tiểu yêu trong phương viên trăm dặm sợ đến mức phải dọn ổ ngay trong đêm, qua sống ở khu của Thổ Địa công.
Thực sự thì Vụ Kính đã nhận ra Dao Hoan hơi lạ lúc nàng vừa về đến, cô còn tưởng nàng không bắt được con gà béo nhất mới thế. Nhưng giờ tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn một chút.
Vụ Kính ngồi xuống cạnh, vừa thêm củi vào lửa vừa huých tay nàng: “Chuyện gì mà rầu vậy, kể tôi xem nào.”
”Đế quân có tên.” Dao Hoan buồn bã bẻ tay: “Nghe kêu hơn tôi.”
Vụ Kính: “...” Một ngày sẽ có mười hai canh giờ muốn bóp chết cái con rồng này như thế đấy.
Chưa nghe thấy tiếng nghiến răng của Vụ Kính, Dao Hoan nói tiếp: “Đế quân còn đuổi tôi đi nữa.”
Vụ Kính sững sờ, cô bẻ khúc củi đang cầm gãy đôi ngọt xớt, tiện tay ném vào lửa luôn: “Sao đế quân lại đuổi cô đi?”
Dao Hoan đâu có biết.
Theo tình hình trước mắt thì chắc là phạt nàng vì tội ăn hại, khiến cỏ thần hành bị thương. Cỏ dại thôi mà báu bở ghê thế, đến quẳng cũng không cho á?
Bưng mặt đến ê cả tay, Dao Hoan đổi hẳn thành ôm đuôi. Ánh lửa phản chiếu lên mặt, khiến đôi mắt nàng ngời sáng lắm.
Vụ Kính mở thố đá ra, đưa que gỗ vào khuấy. Thịt gà trong thố đã chín, mùi thơm hòa quyện với hương thảo mộc tự nhiên của sâm núi, mười mươi là một món ăn hấp dẫn.
Cô bắc thố xuống, dẽ một cái đùi cho Dao Hoan trước.
Ngửi được mùi thơm, con rồng nào đấy không buồn tủi nữa mà lo khoắng sạch nửa con gà, nhanh tựa gió cuốn mây tan.
Rồi nàng đứng dậy, hùng dũng hiên ngang chuẩn bị xuống núi.
Vụ Kính chưa xơi xong cả đùi gà, ngơ ngẩn nhìn nàng, hỏi vội: “Cô đi đâu đấy?”
”Đi chọc ngoáy đế quân chơi.”
Dao Hoan suy nghĩ rất đơn thuần, nàng cảm thấy đế quân đã muốn mình khó chịu, thế thì nàng cũng sẽ khiến y không được thoải mái.
Cho nên, rồng tồi yên phận bấy lâu lại tái xuất giang hồ.
Nàng hóa về nguyên hình lăn lộn trong bụi, đè đám hoa cỏ tinh khiến chúng thốt lên oai oái, chỉ biết tức giận lườm nàng chứ không dám lên tiếng. Rồi lại trèo cây trộm hai con chim non, đặt từng con lên mỗi chiếc sừng rồng.
Trên đường xuống núi, lúc lướt ngang hang của thỏ rừng tinh, Dao Hoan đút bừa tay vào trong, vừa tóm được đuôi thỏ đã bị nó mắng té tát:“Thằng dê già đáng kiếp nào sờ mông bà đây thế!??”
Dao Hoan tít mắt thò đầu vào hang, cười toe toét.
Thỏ rừng tinh sợ bay nửa cái mạng, ấp úng hồi lâu vẫn không rặn ra được một câu hoàn chỉnh.
Dao Hoan cụt hứng, nhét cả hai chú chim non vẫn luôn gáy ầm ĩ trên sừng mình vào hang thỏ, đắc ý vẫy đuôi xuống núi tiếp.
Nào ngờ lại gặp vài phàm nhân đang lên núi.
Trăm ngàn năm nay, Dao Hoan tiếng thối rình rang, ác danh lừng lẫy xa gần. Thôn dân dưới chân ngọn núi không tên này chưa bao giờ dám lên núi đốn củi hái thuốc, sợ gặp nàng sẽ một đi không về, càng khỏi kể đến đám chỉ cầm xẻng chiêng đã dám lên đây này...
Dao Hoan săm soi vẻ cảnh giác của mấy người nọ, lặng lẽ nấp trên cây.
Dẫn đầu là một nam nhân chừng ba mươi tuổi ôm một cây kiếm xám, mắt sáng như đuốc thấp thoáng sát khí, trông không tầm thường.
Theo sau hắn là đám choai choai độ hai chục tuổi, kẻ cầm xẻng chiêng, kẻ cầm liềm cắt lúa, người ra dáng vững tin hơn một chút thì đeo cung tên săn bắn.
Nhìn cái xẻng chiên kia, Dao Hoan thấy ngứa ngáy trong lòng.
Nếu cướp được nó thì có thể bảo Vụ Kính xào cỏ thần hành thành món rồi...
Cỏ thần hành đang ở trong sân đế quân xa xôi kia bỗng dưng hắt xì, nó định nghe lén xem rồng tồi đang mắng mỏ gì mình, thần thức vừa thăm dò đã cảm thấy khó chịu cả người...
Nó chíu chít đôi tiếng, gáy xong mới nhớ mình đã nói chuyện được rồi, bèn hắng giọng hô to: “Đế quân đế quân, rồng tồi lại trốn đi ngoài rồi!”
Tầm Xuyên đang ở trong phòng cau mày, cất món đồ đang thưởng thức trên tay, đẩy cửa bước ra.
Y mặc trường bào đen, thêm đôi nét tang thương trầm buồn vào vẻ dịu dàng thường ngày.
Mi mày y lạnh lùng, đôi mắt sâu lắng nhìn đống lửa chẳng biết đã tắt tự bao giờ trước sơn động, ghìm giọng hỏi: “Nàng đi đâu rồi?”
Vừa dứt lời đã nghe gió dấy, Thổ Địa công không mời mà đến. Ông chạy nước rút vài dặm, còn đang thở dốc, thấy đế quân thì vội vàng chắp tay chào, gấp gáp bẩm báo: “Đế quân, có vài đạo sĩ tu tiên lên núi, xem chừng tu vi không thấp, chỉ e chẳng tốt lành gì.”
Lúc mới nghe chuyện cáo yêu muốn cướp ngọc rồng của Dao Hoan, Thổ Địa công đã thấy lạ lùng. Ông biết mỗi một yêu tinh trên ngọn núi này, tuy cáo yêu thường ngày chẳng tốt lành gì, tu luyện bằng cách hút dương khí đáng khinh nhưng chưa từng giết hại ai bao giờ.
Hôm nay quay về, nghe chị em thân thiết của cáo yêu kể chuyến này xuống núi ả đã quen một đạo sĩ, ông bèn ngờ vực chính tên đạo sĩ ấy giựt dây giở trò. Ông đắn đo luôn từ khi ấy, rốt cuộc tối nay lại thấy vài vị khách không mời lên núi.
Dao Hoan vẫn chưa biết đám người mà nàng đang xem thường này là đạo sĩ, cũng không hay mình chính là mục tiêu của chúng. Nàng đang nghĩ xem phải đánh lén thế nào mới cướp ngay được cái xẻng chiên kia.
Nàng vẫy đuôi ngồi trên cây, nhìn vài người ngày càng đến gần bên dưới. Nàng đang định đánh lén sau lưng thì gã đi đầu bỗng ngước nhìn lên cây, cứ như cảm giác được. Đôi mắt ấy hệt như ngấm độc, sắc bén và u ám.
Dao Hoan bị nhìn mà lạnh toát cả người, không dám làm bừa.
Những người còn lại thấy đạo sĩ dẫn đầu ngưng thần bế khí thì sợ tái mặt mày. Sơn dân tay cầm xẻng chiên run rẩy cả, hắn nhìn ngó xung quanh, lúc lên tiếng hỏi cũng lúng búng không rõ: “Phong... Phong đạo trưởng, có, có phải con ác long ấy xuất, xuất hiện rồi không?”
Ý?
Dao Hoan vểnh tai lên.
Người được gọi là Phong đạo trưởng cúi đầu liếc hắn, ánh mắt đong đầy giễu cợt và khinh rẻ: “Ác long nỗi gì, cũng chỉ là một con rồng non mới hóa hình thôi.”
Gã khẽ hừ một tiếng, thanh kiếm ôm trong lòng chưa tước vỏ đã bổ thẳng về chạc cây mà Dao Hoan đang ngồi.
Dao Hoan đang nghe lén chẳng thèm đề phòng bị phủ đầu một đòn, rơi ngay khỏi cây, đặt thẳng mông xuống người tên Phong đạo trưởng nọ.
Biến cố xảy ra quá đột ngột, mọi người chưa ai phản ứng lại kịp, bao gồm cả tên Phong đạo trưởng đệm thịt kia...
Dao Hoan nặng lắm, nàng không đứng dậy thì cả hai tay của Phong đạo trưởng vẫn bị đè nghiến, một hồi một chốc chẳng thể đẩy con rồng đáng chết này ra được.
Nàng hóa hình nửa nạc nửa mỡ, cơ thể người nhưng sừng trên đầu và đuôi dưới mông vẫn chưa giấu được. Nhìn thì là một cô bé trắng tròn đáng yêu đấy, nhưng tình cảnh này... vẫn khiến đám dân đen ngu dốt sợ run cả người.
Dao Hoan biết kẻ đang bị mình ngồi lên là một quả-bom-hẹn-giờ, nhưng không thể lộ vẻ hãi hùng được. Nàng lôi cái điệu bắt nạt hoa cỏ tinh trên núi ra, trầm giọng ngưng khí: “Bọn mi tìm ta ngắm trăng à?”
Giọng nàng vương uy áp, rõ ràng là giọng-của-một-cô-bé nhưng lại khiến đám người trần không chút linh lực cảm thấy như có tảng đá đè nặng trong lòng, bức bối đến độ hít thở không thông.
Dao Hoan giật phắt xẻng chiên trong tay gã sơn dân trẻ tuổi kia, thong dong nhịp xuống đầu Phong đạo trưởng khiến tóc tai gã rối cả, lại thình lình hóa về nguyên hình trợn mắt nhìn đám sơn dân, thè lưỡi làm xấu, dọa chúng chạy biến ngay tức khắc, xong xuôi nàng cũng không ham chiến, cuốn đuôi trốn ngay.
Nàng nhanh, đạo sĩ cũng nhanh.
Gã họa kiếm thành bùa xô thẳng lên người Dao Hoan, lá bùa vàng trĩu nặng sắp ập vào đầu Dao Hoan, Phong đạo trưởng vẫn chưa kịp vui mừng đã thấy con rồng non vẫn mải miết chạy trốn kia ngoái đầu nuốt luôn bùa vô bụng.
Phong đạo trưởng ngẩn tò te.
Dao Hoan vừa ngốn vào miệng đã mắc ói phun phì phì bởi cái mùi tởm lợm của bùa.
Nàng ngoái đầu lườm Phong đạo trưởng vẫn đang đứng đực mặt ra đấy, giận dữ: “Khốn khiếp, mi cho ta ăn cái giống chó gì vậy?”
Phong đạo trưởng giận đến nỗi gân xanh bần bật, con rồng non này lại dám bảo lá lá lá lá bùa trấn yêu sư tổ gia gã ban cho là cái-giống-chó-gì á?
Gã nổi cơn tam bành rút kiếm khỏi vỏ, lưỡi kiếm như đã được mài trăm ngàn lần, sáng lóe réo rắt. Thân kiếm chính khí lẫm liệt, nồng nặc sát ý, ngay cả con rồng dốt đặc cán mai như Dao Hoan cũng biết thanh kiếm trong tay gã đã uống rất nhiều máu tươi.
Chuyến này nó chỉa về phía nàng, rời vỏ ắt thấy máu.
Dao Hoan sợ chỉ muốn chui ngay đầu xuống đất, vừa nảy ra ý nghĩ này đã nghe một tràng cười “há há há há há há” quỷ quái vọng lại từ đàng xa.
Cỏ thần hành vô cùng rộng lượng ban phát chê bôi: “Rồng tồi rén đến nỗi định cắm đầu vào đất làm đà điểu kìa.”
Dao Hoan vừa ngẩng lên đã thấy đế quân đạp gió đến đây, y bào đen lộng gió, tay áo tung bay. Rõ tư thái tiên nhân, nhưng sát ý lạnh lùng trên mặt lại khiến y chừng như tu la vậy.
Y vừa đến, cả quả núi nhạt nhòa kém sắc.