Câu hỏi, “Anh đã làm gì?” đã chực chờ trên đầu lưỡi, nhưng Chase kìm lại được và quyết định đoán mò xem vụ này là sao đây. Nhất định phải là gì đó. Là gì đó nghiêm trọng hơn vụ anh đụng chạm vào nàng. Phán đoán sai thường gây ra ít phẫn nộ hơn là thú thật mình chẳng biết gì cả.
“Em này,” anh cất lời. “Nếu em muốn, anh sẽ gọi lại cho hắn và phân trần mọi lời lẽ. Nếu những gì hắn gây ra chỉ bằng nửa phán đoán của anh thôi, thì rõ em thật ngốc mới vẫn còn quan tâm đến hắn, nhưng thôi anh là cái thá gì mà phán xét chuyện của em cơ chứ?”
“Gọi lại cho ai?” nàng hỏi.
“Chồng cũ của em đấy. Anh có thể gọi lại cho hắn và bảo với hắn rằng anh chỉ chọc điên hắn thôi, và rồi anh sẽ đi ngay. Em có thể thay áo ngủ màu đỏ và nằm đợi hắn.” Chase lùa tay qua tóc. “Anh không có ý định phá rối cuộc sống của em. Anh … lúc nãy anh tưởng em thích thế.”
“Thế anh tưởng em bực mình vì Peter sẽ không đến đây à?” Nàng nghe thật bối rối.
“Trời ạ, anh chẳng biết phải nghĩ gì nữa.” Anh lưỡng lự. Tuy không phải chính xác như câu “Anh chẳng biết chúng mình đang cãi cọ về chuyện gì,” nhưng ý nghĩa cũng gần gần như thế, và Chase ngồi im chờ nàng nổi cơn thịnh nộ. Khi không thấy nàng phản ứng gì, anh thận trọng nói tiếp. “Phút trước em dường như là… đê mê tận hưởng, thế rồi ngay sau đấy em trông như thể là anh sắp cưỡng bức em không bằng. Tiếp đến em đột ngột giận dữ quay sang nói về tác hại của điện thoại. Rồi thì em bỏ đi, bảo rằng mơ ước anh như kem lạnh. Anh vẫn chưa hề hiểu rằng em nói câu này là có ý gì.”
Nàng đi vòng qua anh đển đến tủ bếp và lấy xuống hai cái đĩa. Nàng quay lại bàn ăn bày đĩa lên. Khi nàng ngẩng lên nhìn, nàng lại cắn nhẹ môi dưới. Bờ môi bật ra ẩm mọng. “Em không muốn Peter đến đây, và em rất biết ơn là anh đã… làm cho chồng cũ của em tin hôm nay em không ở nhà một mình .”
Chase đặt điện thoại xuống bàn. “Và?”
“Và sao?” nàng hỏi, liếc xuống bàn, rõ ràng là vẫn còn ngần ngừ không muốn nhìn anh
“Dường như em sợ anh thì phải. Em có muốn giải thích điều đó không? Bởi vì anh nghĩ… anh nghĩ chúng ta đã vượt qua ngưỡng sợ rồi mà.”
Nàng luôn tay xê dịch mấy cái đĩa trên bàn ăn. “Em đã không nghĩ rằng anh sẽ cưỡng bức em. Em cũng không sợ anh. Em bảo em tin anh và em tin thật. Em chỉ… thôi, mình ăn được chưa anh? Em sắp chết vì đói rồi đây này.” Nàng ngẩng lên và mỉm cười với anh .
Do đó chỉ là nụ cười gượng gạo, nhưng nó lại giải tỏa cho Chase làm cho mọi điều sai lầm trong đời anh dường như bớt sai trái hơn một chút. Khiến anh tạm quên đi chuyện đồng sự đã cố hãm hại mình, chuyện bên IA nghi anh là tay buôn ma túy. Nụ cười của nàng thậm chí còn khiến Chase muốn quên đi việc một tình yêu đích thực của cuộc đời anh đã bị tước mất một cách bất công.
“Anh ít nhất thì lúc nãy đã được ăn Fancy Feast,” nàng nói thêm. Nụ cười của nàng như trêu chọc, và lần này vẻ mặt ấy có vẻ chân phương thành thật.
Anh quan sát nàng và chợt nhận ra Lacy không tranh cãi theo kiểu đàn bà. Nụ cười, sự nỗ lực pha trò - tất cả đều là chiến thuật của nam giới. Anh biết chứ, bởi anh đã áp dụng như thế hàng trăm lần với Sarah. “Thôi được, ăn thôi, nhưng trước hết anh đang muốn hiểu về lời bình kem lạnh đến gần chết rồi đây này.”
“Còn em thì gần chết vì đói đây.” Nàng xoay người đi, phô ra phía anh phần mông của mình.
“Đói kem ấy à?” anh hỏi quyết định là nếu nàng đã muốn tranh luận theo kiểu nam giới, thì anh có thể cãi cọ như phụ nữ. Nghĩa là, anh có thể nhay mãi cái đề tài ấy cho tới khi nàng chịu thua và nói hết những gì anh muốn biết. Hoặc ít nhất là những gì anh muốn nghe. Chẳng phải phụ nữ toàn làm thế đó sao?
“Em chỉ muốn ăn thịt bò thôi.” Nàng hấp tấp đi về phía tủ lạnh rồi thò mũi vào trong ấy. “Anh muốn dùng loại sốt nào cơ?”
“Em muốn dùng kem loại nào thế?” anh hỏi đáp trả.
Anh được món nước sốt kiểu Ý và tuyệt đối không một câu trả lời nào về vụ kem. Tuy nhiên Chase có thể chịu được chuyện này, vì họ đã trở về tình trạng như trước lúc điện thoại reng.
Hai người thoải mái tám chuyện từ đầu đến cuối bữa ăn. Chase tìm được đề tài mà Lacy có thể và chắc chắc sẽ tham gia hết sức hăng hái: Đề tài về mấy con thú cưng của nàng . Hai trong số ba con mèo của nàng từng ở trong trại nuôi giữ mèo lạc, rồi một con, con lông xam xám ấy, đã trèo lên động cơ xe nàng để sưỡi ấm. Sau khi sém chút đã giết chết nó vì nàng vô tình lái xe đi. Lacy đã nhờ bác sĩ thú y cứu chữa rồi nàng nhận nuôi nó. Con chó Fabio, theo như lời nàng, đã ba lần bị gia đình nhận nuôi trả về trại nuôi giữ thú lạc.
Lacy nhìn xuống chú khuyển đang được đề cập, đang kiên nhẫn ngồi cạnh chân nàng . “Họ chê nó quá hiếu động quá ồn ào, và…”
"Và quá xấu,” Chase tiếp lời. Anh cắt miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai nhóp nhép.
“Nó có xấu đâu. Nó có ngoại hình đặc biệt và có cá tính nữa.”
Chase nuốt đánh ực. “Nghe cứ như là lời mô tả hai cô bạn khi chưa biết mặt mà anh đã để cho bạn gái của Jason gài anh vào.” Anh chĩa cái nĩa vào nàng. “Mà tin anh đi nhé, hai cô ấy xấu thật.”
Nàng bật cười và kể tiếp chuyện mấy con thú khác. Theo anh thì với đa phần nam giới, nghe mấy chuyện này thật khổ sở, nhưng mẹ của Chase lại là người yêu quý động vật nhiệt thành và là thành viên của mọi tổ chức bảo vệ động vật ở Houston. Anh đã lớn lên trong căn nhà có đủ lọai thú nuôi trên đời. Vài con được họ nuôi cho đến khi tìm được chủ thích hợp. Những con thê thảm thì được họ giữ lại, đủ loại từ chó đến mèo mang khuyết tật rõ rệt - mất tai, mất chân – đến cả gấu trúc Bắc Mỹ. Rồi lại còn có cả Mel.
Anh kể nàng nghe về Mel, con chồn hôi không biết người nào bắt được ở đâu rồi mang nó đến trại nuôi nhốt chó mèo lạc. Mẹ anh có thể làm được gì thứ? Hoặc là nhận nuôi nó hoặc cho nó vào phòng hơi ngạt. Em phải thấy mặt bố anh khi bà đi vào bỏ con chồn hôi vào lòng ông và bảo. “Ít nhất thì giờ ông sẽ có ai đó mà đỗ lỗi cho sau khi ông căn củ cải còn xanh nhé’.”
Lacy ôm bụng cười ngặt nghẽo đến độ rơi cả nĩa xuống bàn. Chase kể tiếp, “Rồi khi nhân viên tiếp thị đến gõ cửa, mẹ anh chỉ cần ôm Mel đang vẫy đuôi lên, ra cửa đón. Họ thường nhanh chóng bỏ đi ngay.”
Tâm trạng mới của Lacy, tiếng cười của nàng , làm căn bếp trống trải ấm cúng hẳn lên. Chase vẫn ngồi đối diện nàng, anh biết mình chưa từng nghe âm thanh nào đáng yêu đến thế. “Bố mẹ anh còn sống chứ?” đến cuối bữa nàng hỏi.
“Không. Bố mẹ anh mất khi anh mười bảy tuổi.” Anh thu mấy chiếc đĩa bẩn. “Tai nạn máy bay,” anh nói, chợt nhận ra rằng mình chưa từng nghĩ hay đề cập đến bố mẹ trong một thời gian khá dài.
“Em rất tiếc,” nàng nói. “Chuyện ấy chắc phải rất đau đớn.”
“Ừ đau, nhưng anh còn chị gái tên là Leigh. Chị hơn anh chín tuổi, và chị đã chăm sóc anh rất tốt. Anh chuyển đến ở với chị cho đến khi học hết phổ thông trung học, rồi anh gia nhập quân đội trong bốn năm trước khi chuyển về HPD (Houston Police Department: phòng cảnh sát Houston). Cuộc sống vẫn tiếp tục.”
Cuộc sống vẫn tiếp tục. Sự thấu hiểu đóng sập vào mấy cái xương sườn ê ẩm của Chase . Đấy là những gì anh đã đang làm trong hai năm qua. Anh chống chọi nó - chống chọi với sự thật rằng cuộc sống vẫn tiếp tục. Căm ghét cái thực tế anh rồi sẽ đến một nơi một lúc nào đó phải chấp nhận cái chết của Sarah, chấp nhận lấy nó như anh đã rốt cuộc phải chấp nhận cái chết của bố mẹ mình.
Tâm hồn anh thoáng chút run rẩy, nhưng khi anh nhìn vào cặp mắt xanh trong veo dịu dàng của Lacy, sự bình yên trước cơn giông bão. Anh chẳng biết, nhưng sẽ chẳng thắc mắc mà làm gì. “Thế còn bố mẹ em thì sao, Lacy ?” anh hỏi.
Lacy nhặt nĩa lên xoay xoay nó trên mấy đầu ngón tay. Sự thay đổi đột ngột trong tư thế và nét mặt nàng như muốn nói, “Nói đến chó mèo là một chuyện, còn bố mẹ lại là chuyện khác.” Nhưng anh vẫn để cho câu hỏi lẫn sự im lặng ấy lửng lơ giữa họ cho đến khi nàng phải lên tiếng.
“Bố em là lính hải quân. Ông mất khi em còn ẳm ngửa. Em thậm chí không nhớ gì về ông. Mẹ em thì là… à, lúc nãy anh nghe tiếng bà trong điện thoại rồi đấy. Là một chuyện đo đó chi chi.” Tội lỗi dâng đầy mắt nàng và dường như nàng thấy cần giải thích. “Tất nhiên, mẹ em rất thương con. Chỉ là… một phần nhỏ trong mẹ đã đi rất sai đường.”
Chase mang chồng đĩa ra bồn rửa chén và nghiền ngẫm mẫu thông tin nàng vừa cung cấp. “Chỉ là bất đồng nhỏ nhặt giữa mẹ và con gái thôi mà,” anh nói, tìm cách an ủi nàng.
Nàng chán nản đảo mắt. “Chỉ là bất đồng nhỏ nhặt giữa mẹ và con gái thôi ư? Khi em hỏi bà, ‘ Tóc con trông thế nào?’ thì bà trả lời, “Trông như con vừa rúc đầu vào thùng rác… những hai lần,’ đấy mới là bất đồng nhỏ nhặt giữa mẹ và con gái.”
Anh bật cười. “Leigh với mẹ anh cũng thế đấy. Leigh từng bảo nhà bọn anh như điểm giao nhau giữa cuốn sách của bác sĩ Seuss và bài hát ‘Old MacDonald’.” Anh quay lại bàn ăn. “Khi lớn lên chị ấy đã thề trên mạng sống của mình là sẽ không bao giờ nuôi thú trong nhà. Thậm chí chị còn xấu hổ về… lối sống của mẹ anh nữa. Tuy nhiên, mới đây anh nghe nói chị nuôi hai con mèo, một con chó , bốn con chuột hamster và một con heo mọi. Người ta bảo sao ấy nhỉ? Lá rụng sẽ về cội. Mẹ nào, con nấy.”
Nét mặt Lacy chuyển từ đang hòa nhã bỗng thành thứ gì đó tối tăm hơn nhiều. Nàng buông chiếc nĩa xuống bàn. “Em không tin là thế. Người ta tạo ra số phận cho mình. Họ chỉ cần phải chọn sống cho khác biệt. Đưa ra những quyết định khác biệt. Ta là người thế nào là do chính ta tạo ra. Không phải do bố mẹ biến thành.” Giọng nói của nàng thốt ra bất chấp, gần như giận dữ.
Chase lập tức hiểu ra họ không phải đang nói về Leigh và mẹ anh. “Thế có điều gì ở mẹ em mà em không muốn biến thành? Ngoài chuyện quá thẳng thắn đến mức sống sượng ấy.”
Câu hỏi của anh chỉ làm nàng thêm cau có. “Chẳng gì cả.” nàng mang ly của mình ra bồn rửa, đặt dấu chấm hết cho đề tài lẫn mối thân tình dễ dãi giữa hai người.
Chase vừa định gặng hỏi nhưng anh chợt nhớ chính anh cũng có nhiều chuyện thầm kín. “Buổi tối ngon lắm. Cảm ơn nhé.” Anh bảo, những muốn đảo ngược tình hình.
“Cảm ơn anh đã vào bếp và giúp em một tay,” nàng đáp, vẻ giận dữ đã tiêu tan nhưng sự căng thẳng vẫn còn đó.
Chase mang ly của anh ra bồn rửa. Lacy hơi né sang bên để tránh hông anh chạm vào hông nàng. Cử động này là một sai lầm. Cho đến lúc ấy, anh vẫn chưa nghĩ đến đấy, nhưng đó không phải là suy nghĩ ưu tiên hàng đầu trong óc anh . Anh liếc sang nàng , thầm tán thưởng tất cả những gì thuộc về nàng. Mái tóc, bờ môi, chiếc cằm, cổ và… thấp hơn chút nữa.
Phải, giờ thì anh lại muốn chạm vào nàng. Muốn vòng tay ôm ngang eo nàng, cho tay vào dưới làn áo, di chuyển lên mãi trên. Lên nữa, cho tới khi anh cảm nhận được nhũ hoa nàng cương cứng trong lòng bàn tay mình.
Rồi xuống dưới. Anh muốn cho tay xuống, lần vào dưới, luồn vào trong. Đầu óc anh mường tượng cảnh anh mở khóa quần jean nàng đang mặc xuống một chút thôi đủ để bàn tay anh nhích vào giữa lớp vải dày dặn và cái bụng rắn chắc, giữa lần quần lót mịn mượt và nơi ẩm ướt của nàng. Luồn sâu hơn nữa vào giữa những nếp gấp, mượt mà trên miền lạc thú của nàng . Thăm dò lấy nơi chật chội trơn ướt của nàng bằng một, hay có lẽ là hai ngón tay.
Nàng nói chuyện với anh, nhưng anh không nghe được một lời; tất cả những gì anh có thể làm được là dán mắt nhìn nàng di chuyển quanh bếp đổ đầy nước và thức ăn vào mấy cái tô cho chó mèo. Cô gái này ngay cả khi cho chó mèo ăn cũng rất duyên dáng và trông hấp dẫn đến khó lòng cưỡng nổi.
Anh chẳng thể nhớ là mình có từng thấy thèm muốn được vuốt ve một người phụ nữ nhiều như thế. Anh thậm chí còn không nhớ mình có từng nghĩ một phụ nữ lại thèm được vuốt ve đến thế hay không. Lacy cần được mơn trớn. Nàng cần được dẫn lối đến tận cùng của mê say rồi dìu về thực tại. Nàng cần phải được nếm, được liếm qua, được mút vào thật mạnh cho đến khi nàng kêu thét lên vì sung sướng. Nàng cần phải hoàn thành và vĩnh viễn tẩy trừ tay chồng cũ khỏi con tim và khối óc mình.
Và nếu nàng đang cho nhận đơn anh nào xin lãnh vị trí ấy, anh sẽ là người xếp hàng đầu tiên. Trời ạ, anh sẽ làm tới và bắn chết mọi địch thủ, chỉ để đảm bảo mình có được công việc đó. Nhưng lại có rắc rối trong chuyện này.
Rắc rối không phải ở chuyện bắt chết người nào. Đó sẽ là một vụ giết người có lý do hợp lý. Rắc rối là ở chỗ nàng có đang nhận đơn đăng tuyển nào đâu. Động tác tránh né là lời tuyên bố không thể hùng hồn hơn. Lacy Maguire nằm ngoài vùng giới hạn.
Bầu không khí im lặng dần trở nên nặng nề, và Chase tuyệt vọng tìm cách gợi chuyện.
“Coi giờ kìa,” nàng vảo. “Gần mười giờ rồi cơ đấy. Em sẽ đi lấy bộ chăn mền cho anh ngủ trên ghế sofa.”
Đoạn nàng quay bước đi. Vài lời đối đáp e lệ long ngóng trên đầu lưỡi Chase, đại loại như Đừng lo, anh chỉ việc nằm chung với em thôi, hoặc là Cả hai chúng ta nằm trên giường sẽ thoải mái hơn chứ nhỉ? Tuy nhiên, nhìn cái cách nàng ưỡn thẳng vai khi Lacy đi qua hành lang, Chase biết nàng sẽ làm anh cụt hứng ngay. Không sao,. Anh vẫn còn chịu đựng được. Đêm nay anh tạm tha cho nàng. Ngày mai sẽ mang lại những khả năng mới. Ngủ nghê chút đỉnh là anh sẽ đủ sức tiếp nhận thử thách làm nàng đổi ý và biến thành hoang dại ngay ấy mà. Khi nhìn xuống phía trước quần len mình mặc, Chase nhận ra ngay rằng ngay lúc này anh đã hiên ngang bật dậy đối mặt thử thách rồi. Rõ ràng, nhất định đêm nay sẽ rất dài và căng thẳng.
*******************
"Mày sẽ theo dõi thằng này.” Zeke đập một mảnh giấy có in toàn bộ thông tin về Dodd vào lòng bàn tay chuối mắn của Bruno . Con hẻm tối tăm bốc mùi khai kinh khủng, chả trách vài gã mặt mày bặm trợn lảng vảng quanh đây. Hạ thấp giọng, hắn nói tiếp, “Mọi thông tin nằm hết trong này rồi đấy. Số nhà, biển số xe, loại xe và đời xe. Lúc tao rời bệnh viện thì hắn vẫn còn ở đó đấy. Đừng để hẳn rời khỏi tầm mắt .”
“Nhưng gã này liên quan gì đến Kelly chứ?”
“Be bé cái mồm vào.” Zeke rít lên. Hắn đưa tay vuốt mặt và hít vào tuyệt vọng. “Hắn từng là đồng sự của Kelly. Bọn này có lúc trở mặt với nhau, nhưng bây giờ, hình như hắn… Tao cho rằng hắn có biết điều gì đó. Hoặc lúc trước Kelly có gặp hắn và nói về những mối nghi ngờ của Martinez hoặc… Kelly giờ đang liên lạc với hắn.”
"Hiện tại à?”
“Ừ, ngay lúc này.” Zeke lặp lại, vo bàn tay thành nắm đấm. Dù là đang đứng ngoài trời dưới màn đêm tối đen như mực, hắn vẫn cảm thấy mấy bức tường như đang vây chặt lấy hắn. Thời gian cho hắn gần như đã hết. Trước khi rời bệnh viện, hắn đã tìm cách vớ cho được 1 y tá của phòng chăm sóc đặc biệt. Cô ta bảo trong vài giờ tới, hoặc có khi vài ngày tới, Stokes vẫn chưa tỉnh được vì anh ta mất quá nhiều máu. Giá như Zeke chờ thêm chút nữa mới gọi cảnh sát đến nhà kho, chắc hẳn Stokes đã chết rồi.
Giá như… giá như… Hắn không còn nhiều thời gian để tiêu phí cho trò chơi ấy nữa. Ngay bây giờ, nếu hắn không khử Stokes trước khi anh tỉnh lại và khai hết sự thật, và nếu hắn không tìm thấy Kelly thì mọi việc làm của hắn trong năm năm qua sẽ lục bục nổi lên mặt nước ngay.
“Đi tìm Dodd và canh chừng nó cho sát sao vào. Tao muốn là thằng đó có đi đái mày cũng phải biết.”
Bruno lắc đầu ngán ngẩm. “Còn ông định sẽ làm gì hả?”
“Tao sẽ quay lại bệnh viện chờ đợi lấy cơ hội để đảm bảo là thằng Stokes không thể tỉnh dậy được và khai ra gì đó làm chúng ta tiêu đời.”
“Chúng ta à?” Bruno trợn ngược mày. “Tất cả những gì tôi làm là đến đón Martinez, và có lẽ đấm Kelly một, hai quả, nhưng. ..”
“Mày đã bắn cảnh sát đấy, thằng ngu,” Zeke bảo.
Bruno co rúm người. “Tôi còn chưa chắc là viên đạn tôi có trúng vào hắn không nữa. Với lại, hắn có chết đâu bằng không chúng ra đã tìm thấy xác hắn rồi. Tôi không có giết hắn đâu đấy nhé.”
Zeke lắc đầu. “Nếu mày giết chết nó thì tao và mày đã chẳng chui đầu vào mớ bòng bong này rồi. Còn bây giờ, mày căng tai lên nghe tao nói đây. Nếu vì vụ này mà tao tiêu đời thì mày sẽ tiêu đời nhiều hơn tao nữa, và tao sẽ đảm bảo cho chuyện này xảy ra.”
**************
Chase tự cho phép mình tắm nước lạnh từ vòi sen trong phòng tắm nối liền phòng chụp ảnh và phòng đọc sách của Lacy. Nàng mang cho anh khăn sạch và tấm trải cho sofa, và rồi sau một tiếng chúc ngủ ngon cộc lốc, nàng biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.
Lấy chai bia trong ngăn mát của ghế mát-xa. Anh ra bếp tìm điện thoại gọi cho Jason. Anh muốn biết thông tin của Stokes. Đâu đó giữa lúc tắm gội và làm sứt cằm mình bằng con dao cạo râu cùn anh tìm thấy trong mấy ngăn kéo của Lacy. Chase đã quyết định anh không thể cứ ngồi yên chẳng làm gì cả, anh sắp hết kiên nhẫn rồi. Ở đây anh có cảm giác như không đang trốn tránh, mà trốn tránh không phải là kiểu của anh.
Anh cố đoán xem lúc trước Zeke nhắc đến cuốn sổ nào nhưng Chase mù tịt. Anh cần phải về lại căn hộ của mình lục soát từng chút một. Ngặt nổi, tin thời sự đã cho phát đi ảnh của anh, anh cần phải thay đổi diện mạo một chút trước khi ra đường.
“Tớ đây,” anh nói khi Jason nghe máy. “Cậu có nói chuyện được không ?”
“Được, tớ đang trên đường từ bệnh viện về nhà,” Jason đáp, và Chase có thể nghe thấy Jason vặn nhỏ tiếng nhạc Lei Zeppelin đi.
“Stokes thế nào rồi?” Chase hỏi, trong dạ bồn chồn.
“Cậu ấy sẽ qua khỏi thôi. Tớ vừa đề nghị anh em chia nhau gác đêm trước cửa phòng cậu ấy trong bệnh viện Zeke sẽ không làm gì được Stokes đâu.”
“Sao cậu thuyết phục được họ thế?” Chase vừa nhấm nháp bia lạnh, vừa hỏi.
“Tớ bảo tớ nghi cậu bị hãm hại, và người duy nhất có khả năng giăng bẫy cậu chính là Zeke”
“Và họ tin cậu à?” Chase gác chân lên bàn nước của Lacy. Zeke ở trong ngành rất lâu rồi, Chase có thể nghi ngại rằng anh em trong sở rất trung thành với hắn.
“Có vẻ như trong quá trình công tác, Zeke cũng gây thù chuốc oán với nhiều người thì phải. Khá đông anh em trong sở cảnh sát đặt vấn để nghi vấn hắn đấy.”
“Thật à?” Chase không thể ngồi yên nên đứng dậy đi tới đi lui trong phòng. “Tớ kề vai sát cánh cùng hắn hai tháng ròng. Sao tớ lại không nhìn ra vậy?”
Câu hỏi của Chase gặp phải lời im lặng, và mãi sau Jason mới lên tiếng. “Nhìn thẳng sự thật đi. Hồi này cậu không còn là người có óc quan sát như cậu trước kia nữa.”
“Nói thế là còn nhẹ. Sao cậu không mắng thẳng mặt tớ rằng tớ là thằng khốn nạn đi?”
“Tớ nghĩ tớ đã nói thế một lần rồi, lúc tớ yêu cầu xin đổi cộng sự đấy.”
“Lẽ ra cậu chỉ cần đá vào đít tớ thôi.”
“Tớ cũng đã nghĩ đến chuyện ấy,” Jason nói, đoạn chặc lưỡi. “Thực ra, tớ đang chờ thêm hai tuần nữa rồi định là sẽ gặp cậu trong con hẻm tối và ra tay như thế.”
“Nhưng cậu chẳng bao giờ hạ tớ được đâu.” Chase đùa lại.
Lại thêm một quãng im lặng trùm lên đường dây trước khi Jason lên tiếng. “Thực tình tớ đã rất lo cho cậu.” Jason không phải tuýp người biểu lộ cảm xúc, nhưng lần này giọng nói của anh đã phản bội anh.
“Tớ xin lỗi,” Chase uống một hơi bia lạnh thật dài. “Tớ đang tự ý thức để chỉnh đốn cuộc đời mình đây.”
“Đèn đỏ khốn kiếp!” Jason kêu lên, một cố gắng rõ rệt để thay đổi giọng điệu cuộc nói chuyện. “Chase này, trước khi đến bệnh viện, tớ có ghé qua đồn. Tớ đã tìm được một số hồ sơ cũ của cậu và Zeke. Tớ sẽ rà soát lại mọi chi tiết, đặc biệt là vụ bắt giữ số lượng ma túy mà cậu và Zeke cùng ra tay khi lần đầu tiên hai người dính với nhau. Chắc chắn số ma túy tìm thấy trong nhà cậu là ma túy từ vụ đó. Tớ nghĩ có lẽ tớ sẽ tìm ra gì đó giải thích được lý do tại sao hắn lại làm thế. Cậu đã nghĩ ra hắn đang tìm quyển sổ nào chưa?”
“Chưa. Thứ sách duy nhất trong căn hộ tớ đang ở toàn tiểu thuyết lãng mạn cũ rích của Sarah thôi.” Chase ngừng nói, chợt nhận ra rằng lúc này anh nhắc tên vợ, tim anh vẫn thắt lại nhưng cơn đau đã dịu hơn rất nhiều. Đầu dây bên kia im lặng làm anh phải nói tiếp. “Thế họ vẫn đang lùng sục ngoài hồ nước hả?” Chase ngồi gác chân chữ ngũ trên chiếc ghế mát-xa. Anh nhấn nút chờ được xoa bóp. Nhưng thay vào đó, chiếc ghế quỷ quái nâng lên hất mạnh anh. Loạng choạng gượng giữ thăng bằng làm anh đánh rơi ống nghe xuống đất. “Xin lỗi,” anh bảo, nhặt điện thoại lên và trợn mắt nhìn chiếc ghế.
“Hình như Zeke hết hy vọng tìm thấy xác cậu nổi lên mắt hồ. Tối nay, ở bệnh viện đồn trưởng đề cập đến việc thành lập đội tìm kiếm cả bên ngoài khu vực ven hồ.”
“Cách hồ bao xa thế?” Chase nhíu mày. Nếu họ nới rộng diện tích điều tra, rất có thể sẽ có người đến gõ cửa nhà Lacy. Anh đã kéo nàng quá sâu vào vụ rắc rối này rồi.
“Đồn trưởng bảo ông sẽ chờ thêm một ngày nữa vì ông e xác của cậu đã nổi lên rồi dạt vào đâu đó bên bờ hồ.”
“Hồi trước đồn trưởng cũng quý tớ mà.” Chase bước đến ghế sofa.
“Tớ nghĩ đồn trưởng thậm chí không muốn tin rằng cậu đã chết hoặc… có tội nữa kìa. Khốn nỗi số ma túy tìm thấy trong nhà cậu khiến ông không thể bênh cậu được .”
"Thế còn cậu. Cậu nghĩ sao hả Jason?” Chase lấy đầu ngón tay vẽ lên chai bia lấm tấm hơi nước.
“Hỏi thế là sao, tớ nghĩ gì à? Tớ không hề tin. Nhưng sáng nay lúc đứng bên hồ, tớ khổ sở lắm khi cố gắng không tin là cậu đã chết.”
“Thế à” Chase chợt nhớ câu chuyện của Sue mới kể sáng nay và bất giác mỉm cười. “Cậu cũng không đến nỗi quá buồn đến độ quên không tán tỉnh các em đâu nhỉ.”
“Em nào cơ?” Chase hỏi.
“Cái cô cậu đưa danh thiếp cho rồi bảo cô ấy gọi lại cho cậu đấy.”
Jason chợt im lặng. “À, cô em nhỏ xinh tóc vàng nhạt ấy à? Tớ đâu có…”
“Cô gái ấy hiểu câu 'Nhớ gọi lại cho anh' có ý nghĩa khác đấy.”
“Đấy là nơi cậu trốn à? Cô gái tóc vàng ấy là Lacy hả?”
“Không.” Chase trả lời. “Tớ ở cách đó vài dặm, trong căn nhà đầu đường Langly ấy.”
“Thế làm sao cậu biết vụ cô em tóc vàng?”
“Cảnh sát giỏi thì cái gì chẳng biết,” Chase chặc lưỡi. “Cô nàng khen mông cậu đẹp đấy.”
“Thật à? Chắc tớ phải ghé nhà nàng lần nữa quá.”
“Cô ấy có người tình trăm năm rồi.” Chase cười nhăn nhở. “Là cái món đồ chơi biết rung ấy.”
Jason phải suy nghĩ mất một giây rồi mới phá ra cười.
“Và cô ấy có thể lằng nhằng tí chút với quan hệ đồng tính ấy đấy.” Chase nói thêm.
“Khiếp quá. Vậy giờ chắc tớ phải chạy ngay đến chỗ cô ấy đây.”
Họ cùng cười vui và chòng ghẹo nhau thêm vào phút nữa trước khi Chase bảo, “Jason này, tớ cần cậu giúp việc này. Cậu chịu khó qua chỗ tớ lấy…”