Trên đường đi, nàng quay đầu xe và chạy về hướng nhà mình đến 4 lần. Nhưng mỗi lần vào đến con đường đất dẫn vào nhà, nàng lại nghĩ đến lời của mẹ, “Mẹ sắp nghe thấy tiếng chuông đám cưới nhà thờ.” Rồi nàng lại nhớ đến Peter cùng những giấc mơ vụn vỡ của mình. Nếu bấy nhiêu đó chưa đủ để lùi xe lại, thì hình ảnh ông già nhảy điệu Dirty Chicken với bà ngoại đã làm cho đầu óc nàng đông đặc. Chẳng lẽ nàng lại muốn trở thành như bà ngoại và mẹ, sưu tầm ly dị như sưu tầm tem?
Lacy bước lên và tự nhiên đẩy cửa nhà Kathy bước bào không cần gõ. Kathy và Sue đang đứng trong bếp
“Đúng lúc nhỉ.” Kathy hất món tóc xù đỏ rực xuống vai. “Tốt nhất là cậu nên có lý do thật chính đáng nào cho việc đến muộn. Tớ đói lắm rồi và cậu cũng biết là tớ xấu đói lắm mà.”
"Tớ tưởng cậu chỉ hay bẳn gắt khi khát tình thôi chứ?” Sue xen vào.
Kathy bật cười. “Đói ăn hay đói tình thì cũng là đói. Có khác gì đâu nào?”
Thả tủi xách ngay cạnh cửa ra vào, Lacy đến thẳng bàn bếp và ngồi phịch xuống. Không hiểu vì đâu mà mắt nàng ầng ậc nước. Một giọt lệ tràn mi và Lacy gạt nước mắt chảy thành dòng xuống má. “Chắc mắt tớ bị dị ứng đấy mà.” Lacy thút thít và cố nuốt nước mắt vào trong , nhưng đập đã vỡ òa và nước mắt tiếp tục tuôn trào.
Kathy và Sue chăm chú quan sát nàng một hồi rồi quay sang nhìn nhau. “Chuyện này không hay rồi” Kathy chỉ vào Lacy
“Theo tớ thì hình như Lacy lại ngủ với chồng cũ rồi,” Sue võ đoán.
Họ nhìn nhau rồi cùng nhìn nàng. “Tối nay uống rượu vang à?” Kathy hỏi. “Hay thứ gì nặng hơn, chẳng hạn như whisky Jack Daniels không pha nhé?”
Lacy vừa nói vừa nấc. “Chúc mừng Sue vì cậu mới… nhận được thư của tổng biên tập nhé.” Nàng lại lau mắt , cố tìm cách kiềm chế. “Tớ mừng cho cậu.”
“Tớ nói không sai mà.” Sue lắc đầu. “Nhỏ này lại ngủ với Peter nữa rồi.”
“Tớ không ngủ với ai hết.” Lacy lại nấc. “Tớ không thể ngủ với ai cả,” Nàng run rẩy hít vào. Dù đã chơi thân với hai cô này suốt năm rưỡi qua nhưng cho đến bây giờ chưa nói thật bí mật lớn nhất của mình - lời nguyền truyền kiếp trong gia đình nàng . “Tớ sẽ chẳng bao giờ làm tình được nữa. Không bao giờ! Đó là lời nguyền. Bà ngoại tớ mắc phải lời nguyền. Rồi đến mẹ tớ. Giờ đến lượt tớ.” Nước mắt lại giàn giũa trên mắt nàng . “Giờ thì chẳng còn về đích ghi điểm gì cả. Thậm chí ghi điểm khi không dùng gậy vụt bóng cũng chẳng được. Tớ chỉ cầu mong toàn bộ vụ này xảy ra là do cây gậy mà thôi.” Lacy gục đầu xuống bàn và nấc mãi không thôi.
“Để tớ lấy chai Jack Daniels,” Kathy bảo.
Lacy nghe tiếng ghế bị kéo lê qua sàn nhà, nàng ngẩng đầu lên nhìn.
“Thế này nhé, trước hết cậu nói cho rõ về chuyện lời nguyền xem nào.” Kathy đẩy một hộp khăn giấy sang. “Sau đó thì giải thích đến vụ về đích ghi điểm.” Cô rót whisky đầy chiếc ly nhỏ. “Tớ nghĩ tớ biết gậy vụt bóng ám chỉ cái gì.” Kathy cười như là mong câu nói đùa của mình sẽ khiến nàng vui lên. “Mà có lẽ hiểu luôn cả về đích ghi điểm nữa.”
Lacy rút tấm khăn giấy và xì mũi ồn ã. “Có thể nói ngắn gọn thế này: đưa cái ấy của đàn ông vào thì tim tớ sẽ rơi ra. Gậy nhét vào. Tim rơi ra. Số phận bắt tớ yêu tất cả những ai lên giường với mình. Và rồi tớ cưới họ về nhà. Rồi họ xử tiếp thư ký hoặc giảng viên đại học. Cuối cùng là tớ phải ký đơn ly dị hoặc trả nhẫn đính hôn”
Nàng cầm ly nhấp một ngụm. Lượng whisky đốt cháy cổ họng khiến Lacy họ rũ rượi.
Cuối cùng khi dịu cơn ho, nàng nói tiếp. “Tớ không làm thế được . Vì nếu tớ làm theo, ngày nào đó tớ thức giấc và thấy mình không khác gì họ cả. Tớ sẽ là đối thủ của Liz Taylor trong cuộc thi giành cúp vô địch giành cho người có số lần ly dị nhiều nhất.” Nàng vò tấm khăn giấy trong tay. “Lúc này đây bà tớ đang còn định cưới một ông lão biết nhảy điệu Dirty Chicken. Còn hồ sơ ly dị của mẹ tớ dày và nặng đến nỗi và phải thuê người chuyên chở đến văn phòng luật sư trong lần ly dị vừa rồi. Mẹ tớ thay chồng còn nhanh hơn đổi túi xách.”
Kathy cười khanh khách.
Sue lắc đầu. “Điệu nhảy Dirty chicken là gì thế? Có phải người nhảy sẽ…” Sue vỗ phành phạch hai cánh tay vào người. “Quác! Quác!.”
Kathy vừa cười ngặt ngẽo vừa chăm chú nhìn Lacy . “Được rồi. Cậu thắng giải thưởng hứng tình nhất trong tuần rồi nhé. Ý là sau khi nghe cậu kể thì…”
“Tớ không muốn thắng gì đâu.” Lacy lại xì mũi. “Tuần trước tớ đã thắng rồi”
Kathy lắc đầu và tự rót rượu cho mình. “Các cậu nghe tớ này. Đã đến lúc ta nên thôi đừng có là những bà nạ dòng ly dị phẫn nộ và chua chát ấy nữa mà nên vui vẻ sống tiếp. Cứ mãi như thế sẽ không hay. Ta cần bỏ qua đau thương mà trở thành những kẻ ly dị lẳng lơ bình thường như bao người khác. Ta phải biết cách lợi dụng đàn ông đúng như cách họ đã lợi dụng ta mới được .”
“Thế cậu không nghe thấy nãy giờ tớ nói gì à?” Lacy hỏi. “Tớ không thể lợi dụng đàn ông mà không lôi họ đến văn phòng đăng ký kết hôn.”
“Nếu vậy thì cậu phải tìm những gã không bao giờ muốn lấy vợ ấy.” Mắt Kathy sáng lên. “Hãy cứ nhắm đến những tay tồi tệ, những tay nào hễ nghe đến gắn bó lâu dài là xách dép chạy mất ấy. Chẳng hạn như tay sửa ống nước nhà tớ, anh Stan Bradley ấy. Ý kiến thế mà hay.” Kathy chỉ ngón tay vào Lacy. “Cậu ngủ với hắn còn tớ được sửa bồn cầu miễn phí.”
Lacy lại hỉ mũi. Nếu nàng phải tận dụng cơ hội với một tay đàn ông xấu xa thì nàng đã có sẵn một người trong nhà rồi.
“Thế nếu tớ cố gắng làm hắn đổi ý thì sao? Mẹ tớ đã làm thế những năm lần.”
“Nhưng cậu không phải là mẹ cậu.” Sue vừa nói vừa rót rượu cho mình. “Trong ba đứa mình có đứa nào giống mẹ đâu. Cứ nhìn mẹ tớ khắc biết. Bà mắc bệnh tưởng. Bà sống chỉ để hẹn khám bác sĩ. Mới hôm rồi…”
Lacy và Kathy dưa mắt nhìn nhau trong khi Sue thao thao bất tuyệt, cả hai cố nhịn cười vì Sue còn giống mẹ của mình hơn cả - nghĩ đến sự thật ấy làm Lacy choáng váng. Chase đã nói gì ấy nhỉ? Lá rụng về cội. Ôi trời ơi! Vậy là số nàng nhất định giống và ngoại và mẹ nàng ư?
“Tớ đề nghị nâng cốc,” Kathy nâng ly. “Chúc mừng chúng ta nào. Ba chúng ta sẽ không giống mẹ và sẽ là bạn của nhau mãi mãi.”
Ba chiếc ly nhỏ cụng vào nhau trên không, chạm nhau lách cách và ba người bạn cùng nuốt ực thứ rượu cay nồng xuống cổ. Tiếp sau đấy là những tiếng ho sặc sụa và tiếng cười ngặt nghẽo. Kathy mở đĩa CD của ca sĩ Sting, đĩa những bản tình ca, giây lát sau nhu cầu cần khóc của Lacy vơi hẳn. Sting quả biết cách nhổ đi những mũi châm ra khỏi con tim rỉ máu.
Họ lấy đồ ăn trong lò ra, cùng tận hưởng bữa tối với bánh ngô tortilla nóng sốt, thịt gà nướng kiểu fajitas thơm lừng với trái bơ nghiền chế biến thành món guacamonle và rau trộn cà chua cùng hành tây.
“Được rồi,” Kathy cầm chiếc bánh cuốn torlilla lên. “Giờ đến chủ đề của tuần này đi nào. “Mắt cô ánh lên vẻ tinh nghịch quỷ quái. “To hay dài nào?” Cô cuộn chiếc torlilla cho thật sài rồi gấp đôi lại. “Cậu chọn bên nào hở, Lacy?”
“Tớ xin cậu,” Lacy đáp. “Ta không thể hoãn đề tài này lại được à?”
Đề tài của họ xoay sang đôi xăng đan mới của Sue có giá rất mềm, chỉ bốn mươi đô la. Họ vẫn đang ăn uống thì có tiếng gõ cửa phá ngang, Kathy đứng dây ra xem sai vừa đến. Lacy và Sue nghe tiếng đàn ông từ cửa vọng vào. Trong một giây hoảng loạn, Lacy lo thắt ruột vì tưởng đó là Zeke . Nàng nhìn Kathy và tự nhủ: ít nhất thì lần này, Kathy có thể chủ động nói không ngừng.
“Tất nhiên rồi,” Kathy nói với người khách đứng sau cửa và lùi lại.
Dạ dày Lacy quặn lên, nhưng rồi một anh chàng tóc đen, xấp xỉ ba mươi, mặc quần jean và áo phông xanh nhạt bước hẳn vào phòng. Chắc chắn không phải là Zeke.
Người khách lạ nhoẻn cười với Lacy và Sue, đôi mắt của anh hằn lên những nếp cười. “Chào các cô. Tôi không cố ý xen vào đêm tụ tập của các bạn gái đâu.” Anh đi ngang qua chỗ họ để xuống cuối xe moóc. Cả Lacy và Sue nhìn theo anh ta vào thẳng phòng ngủ của Kathy.
Hai người nhìn nhau rồi quay sang Kathy. “Chắc tụi tớ nên về nhỉ?” Lacy hỏi.
“Chắc cậu sẽ nghiên cứu kỹ vụ to và dài, đúng không?” Sue bạo miệng.
Kathy phá lên cười khúc khích. “Không đâu. Nhưng đó là anh thợ sửa ống nước đấy. Cơ hội của cậu đấy nhé Lacy - cậu sẽ làm việc hết mình để trả hóa đơn sửa ống nước cho tớ chứ?” Vừa dứt lời, cô lại cười giòn tan.
“Đó có phải là anh chàng muốn thông cống cho cậu không ?” Sue hỏi. “Tớ thì tớ không ngại chùi vòi cho hắn đâu.”
“Nói khẽ chứ.” Kathy chun mũi lốm đốm tàn nhang và liếc về lối hành lang. “Anh ta dễ thương đấy chứ nhỉ?”
Lacy lắc đầu. “Sao giờ này anh ấy còn đến đây?”
Kathy cười. “Anh ấy bảo anh ấy để quên tuốc nơ vít.”
“Lại kiếm chuyện ấy mà.” Sue bình phẩm. “Anh ta chỉ ghé qua để xem biết đâu cậu muốn được bắt vít hay không thôi.”
Lacy tặc lưỡi. “Có phải cậu vừa nói anh ấy tên là Stan Bradley không ?”
“Ừ, sao cậu hỏi thế?”
Lacy lắc đầu. Nàng không chắc lắm, nhưng hình như đấy là tên người chiều nay vừa gọi đến nhà nàng và bảo rằng năm ngoái bà ngoại nàng có dặn anh ta đến kiểm tra định kỳ bể phốt của nhà nàng thì phải. “Tớ không chắc nhưng…”
Tiếng chân trên lối đi làm nàng im bặt. “Tìm thấy rồi.” Stan mỉm cười với Kathy “Hình như các cô đang tiệc tùng với ngài Daniels phải không ?”
“Với ai cơ?” Kathy ngạc nhiên.
“Với Daniels đây này.” Anh ta chỉ vào chai rượu
“À,” Kathy ngộ ra. “Bọn em không có nhậu nhẹt gì đâu. “Chỉ là thử rượu thôi mà.”
Anh ta nhoẻn cười. “Đừng thử nhiều quá kẻo các cô sẽ bị chóng mặt, nhức đầu đấy. Mà thôi, tôi phải đi đây… Cô biết số điện thoại của tôi rồi đấy. Nếu cô có cần gì… cần bất cứ chuyện gì, thì cứ gọi tôi nhé.” Mắt anh không rời Kathy, và Lacy nhận thấy lửa đam mê cháy trong mắt Stan khi anh nhìn xuống thân hình nở nang của bạn nàng . Nếu một cái nhìn có thể trao cho ta ái ân nồng đượm, thì Kathy đã vừa nhận được những hai lần ân ái.
Kathy gật đầu và sống mũi lấm tấm tàn nhang cả cô ửng hồng. “Vâng. Anh sẽ gởi hóa đơn thanh toán cho tôi, đúng không?”
“Thôi, để tôi ghé qua đưa cho cô.” Giọng anh tràn trề hy vọng.
Kathy hết gấp khăn ăn vào rồi mở ra. “Thôi anh gửi qua bưu điện đi.”
Mắt Stan đầy ắp nỗi thất vọng. “Cũng được.” Vừa quay lưng dượm bước ra cửa, anh chợt hỏi. “Ồ, thế Tommy đâu rồi?”
Anh quay lại rút ví ra.
“Ở nhà bố nó.”
Anh bước lên một bước, còn Kathy lùi cho đến khi hông cô đụng vào cạnh bàn ăn.
“Vậy cô đưa cái này cho cháu hộ tôi. Hôm nay tôi đã hứa sẽ trả công cho cháu vì đã giúp tôi.” Anh đưa cho Lathy tờ giấy bạc năm đô la
“ Anh không cần phải làm thế,” Kathy từ chối.
“Tôi biết. Nhưng thằng bé dễ thương quá. Với lại, tôi đã hứa với cháu rồi.” Anh quay lưng bỏ đi mà không chào tạm biệt.
Cả Lacy và Sue đều quay lại nhìn Kathy trước khi Sue lên tiếng nhận xét trước. “Tớ thấy anh ấy không giống người xấu Kathy ạ, Stan có vẻ… dễ mến và hấp dẫn nữa. Với lại, anh ấy khen Tommy dễ thương kìa.”
Kathy ngồi xuống rót thêm cho mình một ly Jack Daniels “thử”. “Chính vì thế mà tớ mới tránh đấy chứ. Hồi trước, tớ cũng tưởng chồng cũ của mình dễ mến. Giờ thì các cậu thử nhìn xem, anh ta trở thành loại người gì rồi.”
“Tớ tưởng tụi mình sẽ là những cô nàng ly dị lẳng lơ như bao phụ nữ ly dị khác chứ?” Sue quàng tay qua vai bạn.
Kathy nhíu mày. “Tớ sẽ bắt đầu từ ngày mai.”
“Thế ra muốn lẳng lơ cũng giống như bắt đầu ăn kiêng vậy. Lúc nào cũng để ngày mai hẳn bắt đầu.” Sue tặc lưỡi. “Nếu vậy thì ngày mai tớ sẽ gọi điện mời thanh tra Dodd đến thẩm vấn, tớ có thể cởi hết quần áo cho anh ấy lục soát luôn. Còn cậu, câu sẽ gọi cho ai, Lacy ?”
Lacy biết thanh tra Dodd bạn nàng vừa nhắc đến chính là Jason , người đã sờ soạn nàng đêm qua. “Chẳng cho ai cả.” Nàng đã có sẵn tên đàn ông xấu xa trong nhà mình rồi. Lacy nhìn xuống hai bàn tay mình. Một phần trong con người nàng muốn khuyên Kathy hãy quẳng gánh lo đi và đừng bỏ lỡ cơ hội ở bên anh chàng sửa ống nước. Nhưng nàng là ai mà dám khuyên bạn như thế chứ? Trời đất ơi! Khi về đến nhà rồi, nàng biết phải làm gì đây? Nghĩ đến đó, bất giác Lacy lại rơm rớm nước mắt.
Chờ mãi không thấy Jason đến, Chase quay số điện thoại di động của chiến hữu. Không thấy trả lời. Anh chờ thêm mười lăm phút sau rồi gọi lại. Lần này Jason có nghe máy.
“Dodd nghe đây.”
“Tớ đây mà. Tớ tưởng cậu bảo…”
“Giờ không nói chuyện được,” Jason gắt. “Lát nữa tớ gọi lại.”
Chase không thích kiểu giọng của bạn, nhưng thôi, nếu có chuyện không hay thì sau này thế nào Jason cũng kể hết với anh. Ít nhất thì anh cũng hy vọng như thế.
Cảm giác như hổ bị nhốt trong chuồng, anh đứng lên đi tới đi lui trong nhà. Lát sau, anh không thể ngồi yên thêm được nữa. Chase bèn đi nấu ăn.
Vài giờ sau, anh đã nấu xong món mì pasta và gà nướng với nước sốt rượu vang và khi không thấy Lacy về, anh cất đồ ăn vào tủ lạnh để dành cho hôm sau. Xong xuôi, anh đi lấy túi bánh xốp ra ngồi nhấm nháp trước đống lửa anh nhóm sẵn trong lò sưởi. Chase tự hỏi Lacy sẽ về trễ đến giờ nào. Anh tự hỏi lẽ ra mình có nên ngăn nàng lại không . Lát sau anh ra tủ chìm dọc hành lang lấy chăn mền. Sau khi đuổi chó mèo đi hết, anh trải drap lên ghế sofa. Nếu nàng có về nhà, anh muốn nàng biết rằng việc có ngủ với anh hay không là hoàn toàn do nàng quyết định. Chuyện họ đã mua hai hộp bao cao su không quan trọng. Nếu nàng muốn anh ngủ ngoài ghế sofa,anh sẽ nhất nhất làm theo.
Dù rất muốn được ân ái với nàng, Chase luôn biết có mà điên mới vội vã làm bừa. Đức tính kiên nhẫn sẽ luôn được đền bù xứng đáng. Từ từ rồi nàng sẽ xiêu lòng. Hoặc cũng có thể không . Khả năng “có thể không” này đốt cháy ruột gan Chase.
Anh ngả người trên ghế sofa và Fabio cùng hai con mèo leo lên nằm với anh . Vừa vuốt ve con mèo lông hung đỏ, anh vừa mở lại cuốn băng video đến lần thứ tư. Lúc nãy, anh lục bộ sưu tập băng đĩa của nàng và tìm được một cuốn băng làm anh thực sự thích thú. Trên gáy cuộn băng là tên nàng được viết bằng bút dạ quang. Chase bỏ băng vào đầu video và hy vọng nó đúng như anh nghĩ. Qủa thật, anh đã không phải thất vọng.
Có người, chắc là mẹ Lacy, đã chuyển hệ mọi băng ghi hình gia đình cũ vào một cuốn băng duy nhất, nhờ đó, suốt ba tiếng đồng hồ qua Chase được biết đôi nét về quá khứ của nàng. Cuốn băng bắt đầu bằng đoạn phim câm trắng đen ghi lại cảnh bé Lacy ba ngày tuổi vừa được mang từ bệnh viện về nhà. Sau đó là cảnh mặt bé Lacy dính đầy thức ăn. Tiếp đến là cảnh cô bé lẫm chẫm biết đi và bế con mèo mướp màu vàng. Chase bật cười khi xem cảnh tả giấy tuột xuống mắt cá chân cô bé nhưng Lacy cứ thản nhiên dẫm lên và đi tiếp, tay vẫn ôm con mèo ngoan ngoãn nằm im.
Rồi đoạn băng chiếu cảnh Karina Callahan còn trẻ bồng bé Lacy trên tay và khóc ròng. Hai mẹ con đều mặc đồ đen. Khi ống kính lia đến cỗ quan tài có phủ cờ Mỹ, Chase đoán đó là đám tang của bố của nàng. Từ đoạn ấy, có nhiều chỗ Chase không hiểu nỗi. Hình như là cảnh đám cưới, cảnh nào cũng thoáng thấy bà Karina ăn diện ngút trời, nhưng Chase nghĩ chắc là mình lầm, vì anh đếm dễ có đến bốn đám cưới khác nhau. Giữa nhiều đoạn quay lễ nghi cưới hỏi là cảnh Lacy lớn lên theo năm tháng. Có cảnh Lacy đang tập đi xe đạp. Nàng bị ngã, và tim Chase thực sự nhói đau khi phải nhìn nàng vừa ôm cánh tay trầy xước vừa tránh ống kính trong lúc môi nàng run run như sắp khóc. Cảnh kế tiếp cho thấy tay nàng bị bó bột và Chase thấy lòng mình xót như xát muối.
Thời gian đi, cuộn băng tiếp tục, và Lacy trên màn hình đã thành cô nữ sinh phổ thông trung học. Chase được xem nàng chỉn chu với váy đầm màu xanh trong buổi khiêu vũ của trường. Trời ạ, ngay từ hồi ấy, nàng đã đẹp mê hồn. Nhưng Chase không thèm quan tâm rằng gã thiếu niên nhảy với nàng dường như cũng nghĩ như anh. Tên này không hề rời mắt khỏi ngực áo của Lacy. Và ngay cả Chase lúc này cũng vậy.
Cho đến lúc này, đoạn khó xem nhất là đoạn băng ghi cảnh đám cưới Lacy. Nàng cực kỳ xinh đẹp trong chiếc váy cưới trắng muốt. Và tình yêu trong mắt nàng khi nàng ngước nhìn thằng khốn Peter khiến Chase nổi giận đùng đùng. Khi hết băng, anh lập tức nhất nút tua lại.
Chase đẩy con mèo khỏi lòng mình vì sốt ruột. Anh đứng dậy, nhấn nút Pause. Nụ cười thoáng trên môi anh khi Chase nhận ra mình vừa tình cờ dừng ngay ở đoạn bỉm của cô bé Lacy bị tuột. Chase vào bếp lấy điện thoại và quay số di động của Jason . Đây là lần thứ ba anh thử liên lạc với bạn mình.
“A lô?” Jason nói nhanh nghe như anh đang vội.
“Tớ đây mà.”
“Shelly, anh sẽ gọi lại sau.” Đường dây tắt ngúm.
Thốt nhiên Chase cảm thấy bất an. Anh đi đi lại lại trong phòng khách có dễ đến mười phút đồng hồ. Điện thoại reng lên. Chase vừa định nhấc máy thì chợt nhớ anh không thể trả lời trừ phi anh biết rõ đó là Jason. Điện thoại của Lacy nãy giờ đã réo không ngừng. Chase đã nghe đến đầy cả tai lời nhắn của mẹ nàng và của Eric
“Chase đấy à?” Nghe tiếng Jason vang lên trên hệ thống âm thanh, anh nhấn nút trả lời.
“Ừ?” Im lặng một thoáng và Chase gặng hỏi. “Lúc nãy có chuyện gì vậy?”
“Lại Stokes ấy mà,” Jason đáp. “Tự nhiên tình hình bệnh trạng của cậu ấy xấu đi. Bác sĩ đã được mời vào. Hình như họ buộc phải đưa Stokes trở lại phòng mổ thì phải.”
“Zeke có tiếp cận cậu ấy không ?” Chase nắm chặt bàn tay khi nghĩ đến vợ con của Stokes.
“Không. Tụi tớ cắt cử nhau trực ở đây suốt mà. Tớ bảo anh em là chớ để Zeke một mình lẻn vào chỗ cậu ấy nằm.” Lại im lặng. “Nhưng giờ lại phát sinh chuyện khác. Zeke đang nhắm vào hai đứa mình. Hắn gợi ý với đồn trưởng là tớ tiếp tay cho cậu làm bậy đấy.”
“Chết thật!” Chase bực bội thốt lên. “Thế đồn trưởng bảo sao?”
“Cậu cũng biết tính đồn trưởng mà. Ông ấy vốn thẳng tính. Ông đã gọi tớ vào hỏi thẳng.”
“Thế cậu nói gì với ông ấy?”
“Tớ bảo tớ không tin cậu phạm bất kỳ tội gì. Tớ bảo rằng nếu tớ thích cá cược, tớ sẽ đem bi trái của mình ra cá rằng chính Zeke là cớm bẩn. Sau đó, tớ nói dối là tớ không nghe tin gì về cậu hết.”
Chase nhắm mắt kể cho Jason nghe chuyện Zeke đến nhà và gặp Lacy . “Tớ xin lỗi vì khiến cậu bị liên lụy,” Anh nói thêm.
“Nghe này, cậu phải hết sức cẩn thận. Zeke làm thật đấy.”
“Tớ biết. Sau vụ này, cậu phải đền tớ chai bia đấy nhé.”
“Tớ biếu cậu cả hộp sáu chai luôn.”
Hai người tiếp tục trao đổi bàn bạc. Jason bảo anh đang xem lại hồ sơ những vụ Zeke đã làm. Còn Chase phàn nàn về việc ý tưởng vào ngõ cụt mỗi khi thử tìm động cơ khiến Zeke hãm hại mình
“Theo cậu thì sắp tới ta nên làm gì?” Chase vuốt mắt hỏi. “Giờ đã đến lúc tớ nên vào cuộc chưa?”
Sâu trong tâm khảm, Chase nghĩ đến khả năng anh sẽ bị sa cơ vì những gì mình đã không làm. Anh nghĩ đến khả năng bị tước đoạt lại cơ hội có thực với Lacy . Mắt anh quay lại nhìn cô bé trên màn hình, mông để trần, tay ôm con mèo, và ngực anh thắt lại.
Chase luôn tin rằng tình yêu phát trển nhờ vào thời gian và lòng tương kính lẫn nhau. Anh đã hẹn hò với Sarah trong nhiều tháng trước khi tình yêu xuất hiện sâu đậm đến vậy. Nhưng rồi, thời gian cùng Lacy thật căng thẳng. Có thể nào đấy là tình yêu? Trong một thoáng, những suy nghĩ về Lacy lẫn Sarah cùng hiện diện trong đầu khiến Chase thấy mặc cảm tội lỗi đan xen trong ngực
“Chưa nên đâu,” Jason khuyên. “Cứ chờ thêm vài ngày xem thế nào đã. Ngày mai, hoặc tớ gọi lại hoặc tớ sẽ ghé chỗ cậu nhé. Giờ tớ phải đi đây.”
Chase trả điện thoại vào chân đế sạc rồi trở ra phòng khách. Vừa ngồi xuống, anh đã nghe có tiếng ai đó ngoài cửa trước. Tiếng chìa khoá tra vào ổ vang vọng trong không gian yên tĩnh, nhưng với chỗ giấu chìa khóa là phân chó giả trước nhà, thế này thì thật chẳng an toàn chút nào. Chase anh chưa vội tin đó là Lacy.
Anh nín thở. Con Fabio nhảy xuống ghế sofa, vừa sủa vừa gầm gừ suốt dọc đường ra cửa chính.