"A, em cảm ơn." Lâm Xuân Tư nhận lấy lon sữa còn ấm, bỗng phát hiện trên bắp tay anh có một hình xăm.
Một chiếc đuôi cá.
Đây là lần đầu cậu thấy cánh tay Phó Yến. Hồi còn chưa sang thu anh cũng mặc sơ mi tay dài, che đậy cánh tay trắng nõn làm phông cho chiếc đuôi cá đen nổi bật, lớp mực đậm nhạt mang màu ma mị như những vết mực loang*.
* Rorschach Inkblot test (còn được biết là test phóng chiếu Vết mực loang) gồm một bộ hình ảnh được đưa ra cho thân chủ miêu tả nội dung và cảm xúc khi quan sát chúng. Những miêu tả của thân chủ sẽ được nhà tâm lý lâm sàng được đào tạo chuyên môn diễn giải, từ đó tìm ra vấn đề của thân chủ.
Phó Yến dò theo ánh mắt cậu, mỉm cười: "Muốn thấy không?"
Lâm Xuân Tư cho là bình thường anh đã muốn che thì mình không nên nhìn, ý nhị lắc đầu.
Đọc được sự tinh tế từ mắt cậu, Phó Yến càng trìu mến trong giọng điệu: "Chỉ là một chú cá voi thôi. Tôi có nó năm mười chín tuổi làm quà sinh nhật cho mình. Còn một hình nữa xăm ở dưới eo. Tôi luôn nghĩ về việc xóa cả hai hình nhưng lại sợ đau nên cứ ngần ngừ mãi."
Ánh mắt Lâm Xuân Tư vô thức rơi xuống bên eo anh, hiếu kỳ hỏi: "Xăm có đau không anh?"
"Ở tay không đau lắm nhưng eo thì đau hơn tôi nghĩ, nên tôi chỉ dám xăm một câu ngắn." Phó Yến khui nắp lon trong tay cậu: "Uống đi, nhân lúc còn ấm."
Lâm Xuân Tư nghe lời ngửa cổ uống, tâm trí bay bổng đến phương trời nào: một câu gì nhỉ? Các vị trí thân mật như eo thường hàm ẩn ý nghĩa đặc biệt. Có lẽ liên quan tới chuyện tình cảm. Với bạn gái cũ của anh ấy chăng? Hay... bạn trai cũ?
Khoan! Tinh Tinh, mi đang tò mò gì vậy hả? Vấn đề tình cảm của ảnh đâu liên quan gì đến mi.
Sữa đậu nành để lại vệt trắng phía trên môi, Lâm Xuân Tư xé giấy lau, kể: "Hồi xưa cũng có mấy anh rủ em đi xăm, những người cùng đam mê em quen biết ấy. Một vài người có hình xăm đẹp lắm, em thấy mà mê."
"Hửm? Thế cậu có xăm không?"
"Không ạ. Em phải đi làm. Có hình xăm nhiều khi dễ nảy sinh vấn đề ngoài ý muốn." Cậu lộ ra tiếc nuối.
"Cậu có thể xăm ở những chỗ quần áo che đậy mà."
Lâm Xuân Tư dùng lon sữa che mặt: "Nhưng chỗ em thích thì nó đau lắm."
Phó Yến có ý chọc ghẹo vuốt lưng cậu: "Nơi này rắn chắc, sẽ không đau."
Bàn tay anh chạm qua, cậu liền cảm thấy nóng hầm hập.
Một chiếc lá vàng nương ngọn gió đáp xuống đất.
"A!" Lâm Xuân Tư chợt kêu lên, đoạn đứng dậy kéo áo măng tô xuống trùm kín vai anh, nét mặt đầy quan tâm: "Em mượn của anh nãy giờ mà vô ý quá. Em mặc áo tay dài nên không sao, còn anh, anh có lạnh không? Em mua cho anh cái gì ấm nhé?"
Phó Yến níu áo cậu, mỉm cười: "Tôi không sao."
"Ngồi xuống đi." Anh nhẹ nhàng trấn an: "Cậu đã thấy thoải mái hơn chưa? Nếu rồi thì có thể cho tôi biết chuyện gì khiến cậu buồn được không?"
Cậu ngồi xuống, nhìn lon sữa trong tay: "Anh với cô Tần Cẩm quen biết thế nào vậy?"
Phó Yến nhận thấy sự thận trọng trong mắt cậu - cậu chưa đủ tin tưởng anh, đáp: "Cô Tần là nhạc trưởng quản lý câu lạc bộ Giao hưởng trường cao trung của tôi."
Đôi mắt cậu ánh lên sự ao ước, "Anh từng tham gia câu lạc bộ Giao hưởng sao? Anh chơi loại nhạc cụ nào?"
"Cello. Tôi được ủy nhiệm làm bè trưởng của dàn cello, quản lý tầm hai mươi mấy người. Nhưng tôi làm công việc này kém lắm, những thành viên trong bè không thích tôi."
Lâm Xuân Tư băn khoăn: "Sao vậy ạ?"
"Vì tôi có khuynh hướng soloist (độc tấu), tôi không biết cách để hướng dẫn mọi người theo kịp mình. Tôi luôn bị cuốn hút biến tấu nhạc phổ một cách ngẫu hứng chứ không tuân thủ hoàn toàn theo nó. Dễ hiểu là như vậy sẽ gây khó khăn cho người khác luyện tập, và khiến họ sinh ra cảm giác như làm phông nền cho tôi. Tôi đã cố gắng chỉnh sửa nhạc phổ nhưng không thành công. Có một lần, ốc xoắn lên dây bị vặn lỏng ngay trước buổi biểu diễn mà tôi chẳng hay biết. Trong lúc biểu diễn thì dây sol bị chùng, tôi đã phải quấn đoạn dây chùng quanh ngón tay để kéo căng suốt hơn một tiếng."
"Như vậy thì anh sẽ bị thương mất!" Lâm Xuân Tư nghĩ mà sợ thay. Dây đàn bằng sợi carbon cứa vào ngón tay, chắc chắn đổ máu chứ không đùa được.
Phó Yến giơ số ba theo kiểu Pháp*, hạ mắt cười: "Đó chắc là buổi biểu diễn đẫm máu nhất của tôi."
* Người Pháp đếm số ba bằng cách giơ ngón cái, ngón trỏ và giữa.
"Quá đáng lắm!" Cậu bất bình: "Người đã làm thế không chỉ muốn hại anh mà còn thiếu tôn trọng thính giả và buổi biểu diễn của tập thể. Người như vậy sao xứng đáng ở trong dàn nhạc chứ! Chuyện sau đó thế nào anh?"
Lâm Xuân Tư khẩn thiết, chăm chú nhìn anh. Phó Yến có thể cảm nhận mong muốn công lý được thực thi của cậu, tiếc là phải lắc đầu: "Tôi đã rất giận dữ nhưng thủ phạm không bao giờ được tìm thấy. Họ bao che lẫn nhau và tìm cách cô lập tôi. Trước khi chuyện đó xảy ra, tôi quyết định rời câu lạc bộ. Cô Tần đã thuyết phục tôi ở lại và hướng dẫn riêng cho tôi theo hướng soloist. Tôi luôn gọi cô là 'cô giáo' là vì vậy."
"Thật quá đáng." Cậu xót xa nhìn ngón tay anh, tựa như thấy được vết thương trên đó.
"Tôi nghĩ tôi cũng có lỗi: tôi đã làm bè trưởng không tốt, các chỉnh sửa phổ nhạc của tôi gây khó khăn cho bọn họ. Những yêu cầu của tôi có lẽ cũng hơi gay gắt với học sinh cấp ba."
"Nhưng nếu không muốn đổ mồ hôi công sức thì làm sao có được một buổi biểu diễn thành công? Âm nhạc lười biếng đi theo lối cũ mòn vẹt thì quá nhàm chán." Lâm Xuân Tư bóp lon làm vỏ thiếc phát ra tiếng, khẳng định: "Phó Yến, anh là một người hùng. Chính anh đã cứu buổi hòa nhạc suýt bị những người thiếu trái tim phá hỏng."
Dưới cái nhìn của Lâm Xuân Tư, Phó Yến ở dưới lớp măng tô rộng rãi sao mà dịu dàng, mỏng manh. Khóe mắt anh mở to vẻ ngạc nhiên rồi thu hẹp thành sợi chỉ tinh tế. Người trước mắt cười lên như gió đêm thổi vào bờ, mang theo hương hoa nở muộn trong thầm lặng.
Cậu nghe thấy từ đâu đó vang lên những nốt nhạc vô thanh, như mưa sao băng giục xuống tâm trí mình.
"Tôi chưa bao giờ nghe ai nói vậy. Cảm ơn." Phó Yến kéo vạt áo khoác vào: "Tôi đã cho cậu biết một bí mật của mình rồi đấy. Có qua có lại. Đến lượt cậu."
Anh biết Lâm Xuân Tư là người rất thận trọng, không dễ tiếp cận như những gì biểu hiện ra. Cậu giỏi giữ mình, kiểm soát hành vi tốt, không ham cám dỗ vật chất hay danh vọng. Nếu ngược lại thì trong lúc làm việc với anh, cậu đã không đủ kiên nhẫn lắng nghe và tuân thủ mà sẽ tìm cách tiếp cận thầy Trịnh để khoe mẽ như không ít người muốn thử vận khí trước đây.
Rất nhiều người không hiểu một điều đơn giản là: thầy Trịnh đã làm trong cái giới 'châu ngọc, sỏi đá đều bị dẫm lên' này lâu lắm rồi, nên sẽ có thiện cảm và đánh giá cao khi họ chu toàn công việc được giao dù ở vị trí thấp với thái độ khiêm tốn.
Lâm Xuân Tư đã làm tốt mà không hề có một chút khoe mẽ.
Phó Yến nhìn cậu chăm chú, thấy trong ánh mắt có giằng xé như gió cuốn mây lìa rách ra từng đoạn. Đôi tay cậu lưỡng lự bóp méo lon sữa. Quá khứ hẳn là một chiếc pithos* khóa kỹ mọi đau thương, đổ nát mà cậu đau đáu cất giấu không chút tò mò như nàng Pandora.
* Tiếng Hy Lạp: chiếc bình (chứa đựng mọi tai ương trên mặt đất mà Pandora đã không nhịn được tò mò đã mở ra).
Khi một người quá dễ tỏ ra chân thành với bạn, có thể người đó cũng sẽ không buồn bã khi bạn ra đi. Cậu ấy chỉ đơn giản là muốn hồi đáp các việc tốt đẹp bạn đã làm, điều đó không đồng nghĩa với tin rằng bạn sẽ đồng hành cùng cậu ấy. Kiểu người như vậy quan niệm: nhân gian ấm lạnh có được bao?
Cậu ấy thận trọng, giữ mình, không dễ bị cám dỗ, không có gì để vướng bận, lưu luyến. Thế giới dịu dàng với cậu ấy, cậu ấy sẽ dịu dàng với thế giới. Thế giới cay nghiệt với cậu ấy, cậu ấy sẽ rời khỏi thế giới.
Lâm Xuân Tư vẫn còn đang mắc kẹt trong cảm xúc của mình thì người ngồi bên bỗng nắm lấy tay cậu. Phó Yến không cho cậu tiếp tục bóp lon, dùng cả hai tay chà xát bàn tay cậu, khẽ bảo: "Ấm hơn chưa? Ấm áp rồi thì mới nói được."
Lon sữa rỗng không rơi xuống, âm thanh như dập nát phòng tuyến của Lâm Xuân Tư. Cậu gục đầu che mặt, khàn khàn cất tiếng: "Em không chạm vào dương cầm hơn bốn năm rồi...
"Em thấy mình vẫn ổn với dương cầm hiện đại. Em đã tìm lại được cảm giác với đàn. Em chơi được những bản nhạc khác nhau vốn đã thuộc nằm lòng. Em cứ nghĩ mình ổn. Em cho là mình ổn. Em xin lỗi... Em không nghĩ là, là... khi em nhìn thấy chiếc cánh đen*, em lại nhớ về ngày đó. Em thề là em không có ý định chơi bản Ode to Joy của Beethoven. Em chỉ không thể kiểm soát ngón tay mình. Em không thể kiểm soát được chúng. Em không thể dừng chơi bản Ode to Joy... Bản nhạc về hòa bình và hi vọng của Liên minh Châu Âu. Em đã tập luyện rất nhiều, rất nhiều. Em thậm chí còn đọc bài thơ Hoan lạc tụng* của Friedrich Schiller. Em muốn mình có một buổi biểu diễn hoàn hảo. Em đã rất hồi hộp và căng thẳng. Tất cả mọi người đều đang nhìn em. Em -..."
* Bộ phận nắp của dương cầm cổ điển (piano cánh).
Ode an die Freude là tác phẩm của thi sĩ nổi tiếng người Đức Friedrich Schiller, được Beethoven lấy cảm hứng để phổ nhạc cho chương cuối của Bản giao hưởng số 09 gồm 04 chương. Ode to Joy là đoạn nhạc ở Chương IV được Liên minh Châu Âu chọn làm bài ca chính thức năm 2003.
Lâm Xuân Tư bỗng bị một vòng tay ôm chầm lấy, toàn bộ lời nói lẫn hô hấp khựng lại.
Giọng cậu run khủng khiếp, run đến nỗi Phó Yến lo lắng cậu sẽ cắn trúng lưỡi mình. Anh ôm cậu vì không nghĩ ra cách tốt hơn.
Lâm Xuân Tư cảm thấy hơi thở ấm áp của anh quấn quýt sau gáy, "Tôi xin lỗi. Tôi không phải một nhà tham vấn hay nhà trị liệu. Những tâm lý gia có các nguyên tắc của họ, họ biết nên làm gì để giúp đỡ cậu tốt hơn là thế này. Tôi chỉ biết làm như vầy. Thật sự rất xin lỗi vì tự tiện đụng vào cơ thể cậu. Nếu cậu thấy khó chịu thì cứ đẩy tôi ra."
Lâm Xuân Tư bị chính nhịp tim mình đập vỡ cơn run rẩy. Cậu cảm thấy mạch máu nóng lên, vươn tay nhặt chiếc áo rơi trên ghế phủ lên vai anh, đáp: "Không sao. Anh không làm gì sai."
Cậu tự nhiên thấy hai tay mình vướng víu không biết nên đặt đâu, chỉ đành buông thõng xuống ghế, nhìn chú cá voi lộ ra khỏi tay áo anh, khe khẽ kể: "Đó là vào lễ hội trường năm em cuối cấp. Em được phân cho biểu diễn bản Ode to Joy trước toàn trường. Em đã tập luyện rất nhiều, muốn cho mọi người cảm nhận tinh thần 'hòa bình và hi vọng' của bản nhạc.
"Nhưng khi em biểu diễn xong, không một tiếng vỗ tay vang lên. Hơn hai ngàn học sinh ở dưới sân khấu, trầm mặc và lạnh lùng nhìn em. Em không biết chuyện gì đang xảy ra cả. Toàn thân em như rơi vào đầm băng. Em có ảo giác màn biểu diễn vừa xong không tồn tại... Sau đó, sau đó em bắt đầu chơi lại một lần nữa. Vẫn không ai phản ứng. Em tự hỏi mình có điên không? Một lần rồi lại một lần... Em cảm thấy mười ngón tay sắp đứt ra rồi, thế mà không ai muốn thương hại em. Em thấy trời đất sụp đổ... Bản thân em sụp đổ. Em khóc trên dương cầm. Lúc này..."
"Có tiếng vỗ tay. Như tiếng thiên thạch va chạm với Trái Đất." Lâm Xuân Tư hấp háy mắt, siết chặt nắm tay đến trắng bệch, nghẹt thở: "... Em khóc, bọn họ cười. Em đau khổ, bọn họ vui vẻ.
"Sau đó, em không còn dũng khí đến trường nữa."
Vòng tay Phó Yến ôm cậu càng siết chặt hơn.
"Em suy nghĩ về chuyện đó rất nhiều. Em tự hỏi làm sao họ chỉ mới là học sinh mà đã có thể độc ác như thế? Lẽ nào sẽ có ai dám nói người vị thành niên thì chưa đủ nhận thức về hành vi của mình sao? Chẳng lẽ vì em đã đủ tuổi nên em 'phải' có sức mạnh để chịu đựng chuyện đó? Mọi 'người lớn' đều có thể chịu được chuyện đó sao? Em tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng từ đâu đây? Pháp luật sẽ trừng trị được hơn hai ngàn học sinh sao? Nếu họ nói em biểu diễn quá tệ nên mới phản ứng như thế thì sẽ còn ai đứng về phía em? Dù em chết đi thì liệu một ai sẽ ân hận sao? Hay họ sẽ trách em yếu đuối? Em thật sự không hiểu. Em sống là em sai. Em chết thì vẫn là em sai. Sự nhân từ của thế giới này đâu mất rồi?"
Giọt nước mắt hết sức kìm nén ngấn dài trên viền mi đỏ hoe của Lâm Xuân Tư rơi xuống vai Phó Yến, như một vụ va chạm thiên thể.
Nước mắt trào ra càng nhiều, rơi trên cả chú cá voi uốn mình giữa không trung, cậu không nhịn nổi nữa ôm chầm lấy lưng anh, khản tiếng nói: "Em thực sự rất muốn đi học, nhưng em làm không được. Em rất muốn vào đại học, nhưng em chẳng cầm bút nổi. Em rất khát khao sống, nhưng thế giới này đâu thay đổi gì nếu thiếu em..."
"Đừng nói vậy, trái tim tôi sẽ tan nát vì cậu." Phó Yến vỗ về lưng cậu, khóe mi cay xót: "Tôi yêu âm nhạc của cậu. Tôi yêu cách cậu nỗ lực dịu dàng với thế giới. Khi sự nghiệp tiêu tan và tình yêu của tôi đổ vỡ, âm nhạc của cậu đã níu giữ tôi với cuộc đời. Thà rằng cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Tuy thế giới sẽ không thay đổi nếu thiếu cậu nhưng thế giới của tôi sẽ khuất đi ánh mặt trời mất."
Không được rồi. Anh thấy mình không kiên nhẫn nổi nếu bây giờ để cậu đi mất: "Lâm Xuân Tư, nếu cậu tin tôi, tôi sẽ khiến cậu tỏa sáng rực rỡ hơn cả sao trời."