Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng với dự đoán ngay từ ban đầu, lần tiếp theo Trình Thanh gặp được Hứa Ngôn, cũng chính là lúc anh nghe tin ông Hứa đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, ca phẫu thuật đêm hôm ấy thành công tốt đẹp.

Bởi vì một số chấn thương liên quan đến não bộ nên vẫn phải nằm viện để tiến hành theo dõi. Hứa Ngôn xin nghỉ học mấy ngày liền, hầu như khoảng thời gian ấy cậu đều túc trực ở trong phòng bệnh chăm sóc ba mình. Trình Thanh sợ cậu ở bệnh viện nhàm chán, sau mỗi giờ học đều lui tới chỗ cậu để nói chuyện, đôi ba lần gặp dì Lâm đến đưa thức ăn, anh còn được ké cơm nhà người ta mấy miếng.

Thế nhưng Trình Thanh cũng không phải loại người mặt dày, mỗi lần đến thăm bệnh đều vác theo mấy túi đồ, nào là sữa nào là trái cây... Hứa Ngôn sợ anh tốn kém nên từ chối vài lần, vậy mà Trình Thanh vẫn chứng nào tật nấy, khiến cậu không biết phải làm sao ngoài việc để mặc anh tùy ý.

Rạng sáng ngày thứ năm, rốt cuộc Hứa Huy cũng tỉnh dậy từ trong trạng thái hôn mê. Sau khi chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường, dì Lâm mới bèn dắt theo Hứa Quân Triệt đến bệnh viện thăm ông.

"Ba xin lỗi, ngày hôm đó không kịp về mừng sinh nhật con như đã hứa." Người đàn ông trung niên mặc áo bệnh nhân, cả người uể oải nằm trên giường bệnh, thế nhưng ánh mắt đã có thần hơn nhiều so với lúc vừa mới tỉnh lại.

"Anh à, đừng nói như vậy..." Dì Lâm bất đắc dĩ nhìn ông, cất giọng than nhẹ: "Đây là chuyện ngoài ý muốn mà, dù sao Quân Triệt cũng là đứa trẻ hiểu chuyện."

Hứa Quân Triệt nghe xong, bèn trả lời thuận theo ý mẹ nó: "Dượng tĩnh dưỡng cho mau khoẻ, con không sao."

Cách xưng hô của đứa nhỏ khiến Hứa Huy khó tránh thở dài.

Tính tình hai anh em mỗi đứa một kiểu, thế nhưng cái nết cứng đầu lại giống y hệt nhau.

Tuy rằng ông rất muốn bọn họ chân chính trở thành người một nhà, thế nhưng việc này có lẽ vẫn cần thêm thời gian. Hiện tại cứ hoà thuận với nhau là tốt rồi...

Sau khi chào hỏi người vừa mới đến xong, Hứa Ngôn lại cùng Trình Thanh ngồi xuống góc bàn trước đó, nghe tóm tắt lại nội dung bài giảng trên lớp mấy bữa nay, Trình Thanh cũng tập trung chỉ cho cậu một số dạng đề mà thầy cô dặn phải chú ý.

Dù sao thì bọn họ cũng sắp bước vào giai đoạn thi chuyển cấp. Anh thì không có vấn đề gì lớn, chỉ là nghe Hứa Ngôn nói muốn thi cùng một trường với mình, vì muốn chắc suất vào lớp chuyên nên cả hai quyết định cùng nhau ôn tập kể từ thời điểm này.

...

Hình như kí chủ nhà mình... Quên mất mục đích của anh ấy khi xuyên đến đây rồi thì phải!

Đâu có nhiệm vụ nào bắt anh phải cố gắng học tập đâu?? Mục tiêu thật sự của anh đang đứng ở bên kia kìa!!

Hệ thống ở một bên chứng kiến, muốn nói rồi lại thôi.

Hứa Quân Triệt khẽ nhíu mi, kể từ lúc bước vào, Trình Thanh giống hệt như không hề nhìn thấy nó. Tuy rằng tất cả mọi người đều ở trong cùng một căn phòng, thế nhưng anh trai nó và người kia lại hoàn toàn tách biệt, như thể đang ở trong một thế giới riêng chỉ có hai người bọn họ vậy...



Em đang ở trước mặt anh cơ mà?

Sao anh không giống như mọi lần chú ý đến em? Chỉ cần anh tỏ vẻ một chút thôi cũng được...

Nó ngắm sườn mặt đẹp đẽ của Trình Thanh, cùng với đôi môi đang mấp máy những lời dễ nghe không dành cho nó.

Lúc bấy giờ Lâm Uyên cũng nhìn theo ánh mắt của đứa nhỏ, nói giọng đầy vẻ tự trách: "Mấy bữa nay Hứa Ngôn vất vả rồi, cũng nhờ có thằng bé nhà họ Trình chạy qua chạy lại giúp đỡ. Nếu không phải em còn bận chăm sóc Quân Triệt... Con nó cũng không đến nỗi bỏ lỡ mấy buổi học..."

Hứa Huy lại nói gì đó an ủi vợ mình.

Đại khái ông tin tưởng tụi nhỏ tự biết sắp xếp, bởi con trai lớn đã từng hứa với ông rằng sẽ đặt việc học lên hàng đầu, tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì làm ảnh hưởng đến tương lai của bản thân.

Hứa Quân Triệt vẫn luôn trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện. Đồng thời lần đầu tiên nhận thức được khoảng cách giữa nó và Trình Thanh, chỉ hận mình tại sao lại sinh ra trễ đến vậy.

Đột nhiên có chút đố kỵ với anh trai

Nó cũng muốn được giống như Hứa Ngôn, có thể kề cận Trình Thanh như hình với bóng, cùng nhau trải qua mỗi một giai đoạn quan trọng trong cuộc đời của đối phương.

Mà không phải như hiện tại, ngay cả bọn họ đang nói gì nó cũng không hiểu.

"...Hay là đến thư viện đi, tiện thể lấy thêm tài liệu tham khảo." Trình Thanh bỗng dưng đề nghị, dù sao cô Lâm cũng đã đến đây rồi, Hứa Ngôn không cần phải túc trực nơi này 24/7 nữa, suy cho cùng anh sợ tiếng trao đổi của bọn họ sẽ quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi.

Hứa Ngôn cũng muốn chuyển địa điểm, bèn thu xếp một lượt đống sách vở trên bàn nước.

"Bọn con đi trước đây ạ, tối con sẽ lại đến thăm ba."

"Không cần đâu, ba khỏe rồi, mấy đứa ở đây cũng chẳng để làm gì." Ông Hứa lại hài hước nói: "Định tranh việc với hộ lí người ta à?"

Thật ra ở bệnh viện này có hộ lí chăm sóc, thế nhưng cũng chỉ làm theo giờ giấc cố định, muốn thuê hộ lí đặc biệt phải bỏ thêm tiền để đăng kí gói dịch vụ. Mặc dù đây là phương án có thể cân nhắc, thế nhưng Hứa Ngôn ở một số phương diện chỉ thích chăm chăm làm theo ý mình. Thời điểm ông Hứa đang hôn mê bất tỉnh, cậu hoàn toàn không yên tâm đem giao phó cho người khác, tránh trường hợp gặp phải một số người nhận tiền rồi mà vẫn làm ăn tắc trách.

"Con hiểu rồi." Giờ ba cậu đã tỉnh, không cần phải lo lắng quá nhiều thứ như trước nữa, nhưng Hứa Ngôn vẫn cẩn thận nhắc nhở ông: "Có chuyện gì nhất định phải gọi cho con đó."

Trình Thanh lễ phép chào tạm biệt hai vị phụ huynh, mặc cho ánh mắt nóng rực nào đó đang dính trên người mình, vẫn không khiến anh dành cho chủ nhân của nó bất kì sự chú ý nào.

Hứa Quân Triệt trơ mắt nhìn bóng lưng của hai người kia biến mất sau cánh cửa.

Sự thất vọng cùng không cam lòng nối tiếp lẫn nhau, sau cùng chỉ còn lại cảm giác hoang mang tột độ.

Sao lại như thế? Anh ấy ghét mình rồi sao?

Chẳng lẽ mình đã làm gì sai?

Hứa Quân Triệt không ngừng tự kiểm điểm bản thân.

Cho dù em có vô tình khiến anh không vui đi chăng nữa, chỉ cần nói ra thôi, em nhất định sẽ sửa mà.

Đừng không để ý đến em...

Hốc mắt đứa nhỏ lặng lẽ đỏ lên.

Bên cạnh đó, hệ thống cũng bắt đầu nhận thức được có gì đó sai sai.



Kí chủ nhà mình "quăng cục lơ" với đối tượng công lược.

Ban đầu còn cho rằng Trình Thanh vô ý, thế nhưng thông qua quan sát của nó cho đến hiện tại, khẳng định 100% là do anh cố tình!

Hôm nay bọn họ không có tiết học buổi chiều, Trình Thanh bình thản cùng nhân vật thụ chính ngồi ở thư viện tra tài liệu rồi chăm chỉ giải đề.

Sau một hồi lâu, ngẩng đầu thêm lần nữa mới phát hiện, mặt trời kia dường như đã mỏi mệt muốn trốn sau lưng đồi, trên đường trở về nhà cũng chỉ còn sót lại vài vệt nắng cuối cùng trong ngày.

Thắc mắc của nó vẫn chưa có lời giải đáp, cho đến khi Trình Thanh tắm rửa xong, nằm nghiêng ráo nước trên chiếc giường 2m trong phòng nguyên chủ.

Hệ thống: "...Đừng nói là anh thực sự cảm thấy việc học quan trọng hơn đối tượng công lược."

"Đâu có? Tao biết rõ mình tới nơi này để làm gì mà." Trình Thanh tùy ý đáp, anh đang chơi xếp hình trên điện thoại, điểm số sắp phá kỉ lục lần trước.

Chỉ thấy ánh sáng xanh loé lên một cái, một con mèo hình thành từ chuỗi số liệu nhảy phắt lên người thiếu niên, huơ móng đánh rớt cái điện thoại từ trên tay anh xuống.

Hệ thống hoá thành thực thể.

"..."

Đanh đá ghê...

Trình Thanh câm nín liếc nhìn mấy chữ "Game Over" hiển thị trên màn hình, rồi lại đối mặt với con mồn lèo xanh lè đột nhiên xuất hiện, đành phải giơ cờ trắng đầu hàng.

Anh không thể chống cự lại trước những thứ dễ thương.

Nhất là động vật nhỏ, gần đây còn có thêm Hứa Quân Triệt...

"Đừng sốt ruột mà, không phải tao lơ là nhiệm vụ, mà là đang dùng chiêu lấy lui làm tiến."

Hệ thống tuy hơi nóng tính, nhưng được cái dễ tin người.

Thế là nó lập tức tin rằng đây là kế hoạch mới của Trình Thanh, thậm chí còn vểnh tai mèo lên thỉnh giáo: "Lấy lui làm tiến là sao?"

Trình Thanh nghiêm túc giải thích: "Thử nghĩ mà xem, nếu tao cứ mãi ân cần với nhân vật công chính, dần dà sẽ tạo thành thói quen cho hắn. Điều này cũng giống như con dao hai lưỡi vậy, lợi hay hại đều tùy thuộc vào cách sử dụng."

"Lòng tốt bị xem thành lẽ hiển nhiên sẽ dần mất đi phân lượng. Cách tốt nhất là khiến đối phương có được, nhưng đồng thời cũng lo sợ mất đi."

"Vậy nên tao không thể là một người an toàn quá mức." Trình Thanh dang hai tay hai chân, bày ra tư thế thoải mái nhất trên giường.

Hệ thống nghe cái hiểu cái không, tuy nhiên nó có cảm giác rằng kí chủ rất nguy hiểm, hai chữ an toàn quả thật không hề dính dáng gì trên người anh...

Dường như từ đầu đến cuối, đối với Trình Thanh, Hứa Quân Triệt chỉ đơn thuần là nhiệm vụ phải hoàn thành, hoàn toàn không có chút suy nghĩ dư thừa nào khác.

Lúc Trình Thanh được chọn trở thành kí chủ của nó, hệ thống còn hơi nghi hoặc.

Tiêu chí ban đầu đặt ra cho dạng người xuyên không thứ nhất, chính là bọn họ phải có chấp niệm lớn không tài nào buông bỏ, thứ hai là dạng người vô tình.

Nó từng nghĩ có sự nhầm lẫn nào ở đây chăng? Bởi thông qua dữ liệu tra được ở thế giới của anh, người này tựa như ánh mặt trời vậy, đi đến đâu là toả hơi ấm đến đó, kể cả lúc khó khăn nhất cũng có thể mỉm cười bước tiếp. Cho dù anh chỉ có một cái bánh bao lúc đói bụng, vẫn sẵn sàng bẻ cho người không có gì ăn hơn nửa cái, thoạt nhìn không hề phù hợp với tiêu chí nào đã đặt ra.



Hoá ra người lạc quan và ấm áp, cũng có thể là người vô tình nhất.

...

Trình Thanh không ngờ mình nói nhăng nói cuội vài câu, nội tâm của hệ thống đã biến hoá khôn lường đến mức độ này.

Đành chịu, dù sao cái mặt già của anh vẫn chưa đủ dày để tiết lộ sự thật phía sau...

Rằng trong lúc rảnh rỗi vào kho vật phẩm của hệ thống, dùng 10 điểm tích phân đổi lấy một món đồ gọi là "Kính Dự Báo" có thể tùy chỉnh thời gian, nhưng chỉ dùng được trong một lần.

Vì dòng mô tả quá dài nên Trình Thanh chỉ đọc lướt qua, bỏ sót luôn phần "chỉ dùng được trong một lần" điền ở phía cuối thông tin.

Đến khi nhận ra thì đã quá muộn.

Ha hả, 10 điểm không phải là con số ít đâu!!!

Trong khi công dụng cũng chỉ có bấy nhiêu, sao không thể viết phần mô tả một cách ngắn gọn súc tích vậy, đây cũng đâu phải đi thi học sinh giỏi văn?

Trình Thanh ruột đau như cắt, thế nhưng vật đã đổi đến tay rồi, không trả lại được thì đem ra dùng.

Anh chỉnh thời gian xong, theo hướng dẫn đeo kính lúc đi ngủ, quả thật kính dự báo cho anh nhìn thấy một vài cảnh tượng...

Một vài cảnh tượng khiến anh khó lòng đối mặt với Hứa Quân Triệt.

- --------

Hứa Quân Triệt: *dõng dạc tuyên bố* Tui không có khóc!

Trình Thanh: Được rồi, vậy anh không nhìn thấy gì hết...

Hứa Quân Triệt: ...

Hứa Quân Triệt: @Trình Thanh Hay là anh tới dỗ em đi QAQ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK